Đại Minh Võ Phu
Tác Giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 74: Mãnh hổ mới sinh
- Không đúng, chiếu theo thời gian Triệu đại ca nói, bọn họ sẽ không ra khỏi thành. Bởi vì ra khỏi thành phải đi vào buổi tối, mạo hiểm quá lớn. Hơn nữa trước khi cửa thành đóng chặt tuần tra cũng sẽ trở nên nghiêm ngặt, rất dễ dàng xảy ra sự cố. Nếu thật sự là những người kia làm, bọn họ sẽ ở trong nhà nghỉ ngơi một đêm. Chuẩn bị và sắp xếp một số thứ, thêm thuốc mê hay gì đó.
Lưu Dũng vội vàng giải thích.
Lưu Dũng chần chừ, hạ giọng ghé sát bên tai Triệu Tiến nói nhỏ:
- Trần nhị ca nói, nếu như là đám người đó làm, thì sẽ không huỷ đi sự trinh trắng của Tiểu Lan, bọn họ muốn bán được món tiền lớn.
Triệu Tiến gật đầu, hắn cũng có thể phỏng đoán ra được điều này, nếu như Như Nan hoà thượng phái người lừa bắt cóc Mộc thục Lan, đó chính là vì đổi lấy phú quý quyền thế cho mình, tự nhiên phải hoàn chỉnh không sứt mẻ gì đưa đến trước mặt gã.
- Nơi đó có bao nhiêu người?
Triệu Tiến lại hỏi.
Lưu Dũng lắc đầu không dám xác định nói:
- Đám người đó dựa vào lừa gạt bắt cóc, hẳn là chỉ có một hai đứa trông coi.
Nói ngàn nói vạn cũng chỉ là đoán mò, xét đến cùng vẫn là phải nhìn thấy người thật. Triệu Tiến biết mình đang đánh cược, nhưng lúc này không phương hướng nào khác có thể đi tìm, chỉ có thể theo manh mối đã biết truy theo.
Trời đã bắt đầu tối rồi, phía đông đã có thể nhìn thấy ánh sao, miếu Cửu Vĩ Nương Nương đã xuất hiện ở trước mắt. Đổng Băng Phong cách một con phố đã xuống ngựa đi bộ, buộc ngựa tuỳ tiện ở một chỗ, những người sống ở khu vực thành đông này đều là gia đình bậc trung, nhà cửa tướng quân Tả vệ Từ Châu và Vệ Từ Châu đều có nhà cửa ở chỗ này.
Mỗi căn nhà thoạt nhìn vẫn có thể được coi là chỉnh tề, nhưng đứng ở trên đường trông sang thì lại cảm thấy rải rác, cửa và tường nhà mỗi căn nhà đều khác nhau, có vẻ không giống như đổ nát.
Nếu không phải trong sân miến Cửu Vĩ Nương Nương này cắm một cột cờ, thoạt nhìn không có gì khác biệt với căn nhà lớn bình thường, cửa lớn đóng chặt, vách tường cũng rất hoàn chỉnh, trong viện còn có ánh đèn, vừa nhìn đã biết có người sống trong đó.
Bọn người Triệu Tiến tản ra xung quanh dừng lại ở một phía của con đường, trên con đường nơi đó cũng có người đi lại, trông sang đều lấy làm quái lạ, nhưng đều nói nghĩ nhiều một việc không bằng nghĩ ít đi một việc, nhìn thoáng qua đã quay đầu về nhà, tuy nhiên cũng có hai người vẫn chăm chú theo dõi. Một người thì ở ngoài của miếu Cửu Vĩ Nương Nương, nhìn giống như người qua đường, nhưng lại dựa tường nhìn xung quanh không cử động gì, còn có một người bán hàng rong, ngồi ở phía sau giỏ trúc thờ ơ lơ đãng, trên cả con đường một gánh hàng rong như vậy, nhìn rất nổi bật.
- Chúng ta đi thế nào đến chỗ này, cửa hàng thịt dê kia rốt cuộc ở chỗ nào? Huynh có phải đi sai chỗ rồi không?
Triệu Tiến đột nhiên nâng cao giọng nói.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, lập tức nhìn sang thấy Triệu Tiến hạ giọng nói:
- Trước cổng kia có hai người canh gác đấy, mau nói chuyện theo đệ.
Người phản ứng đầu tiên chính là Vương Triệu Tĩnh, y cũng nói lớn tiếng như thế:
- Đã nói ở phía này, hẳn không sai được đâu!
- Đệ đối phó tên dựa tường kia, Trần Thăng đối phó tên bán hàng rong kia, Lưu Dũng đi theo tôi, Cát Hương đi theo Trần Thăng. Hai người các huynh đi ngăn miệng bọn chúng lại, hiểu chưa?
Triệu Tiến trầm giọng nói xong, nhìn chúng bạn, người được hắn gọi tên đều gục gật đầu.
Bao gồm Triệu Tiến trong đó, những người trẻ tuổi bọn hắn thời khắc này đều vô cùng hưng phấn, bộ dạng xem chừng rất hớn hở, bình thường tỷ võ với nhau, trước mặt ngược lại phải đem hết tất cả ra làm chuyện thật sự, Đổng Băng Phong và Cát Hương thậm chí thân thể run rẩy hết sức kích động.
Triệu Tiến hít sâu một hơi, lại cất giọng nói:
- Theo con đường này đi thêm chút nữa, đệ nghe nói quán thịt dê không có bảng hiệu, chính là trong một hộ gia đình, đến lúc đó đệ mời tất cả ăn thoải mái.
Người xung quanh hi hi ha ha dọc theo con đường đi sang. Hai trạm gác ngầm phía ngoài miếu Cửu Vĩ Nương Nương, nào đâu có dám lơi lỏng, trao đổi bằng ánh mắt với nhau, nghĩ thầm rằng không biết có lý do gì mấy gã công tử có tiền này đến tìm thú vui, trên con đường này nào đó có quán thịt dê gì.
Đang nói tới việc Triệu Tiến đi đến trước mặt, sắc trời trở đen, xa xa đã không còn thấy rõ nữa, gã bán hàng rong trông coi cái giỏ bằng trúc mới thấy rõ bộ dạng Triệu Tiến, Triệu Tiến cũng nhìn thấy rõ bộ dạng của y. Sắc mặt Triệu Tiến sâm trầm lạnh lẽo, bộ dạng gã bán hàng rong này hắn nhớ rõ, chính là gã bán hàng rong sáng sớm mới gặp qua kia.
Gã bán hàng rong kia hai mắt mở to, y cũng nhận ra Triệu Tiến, mở miệng muốn quát to, giữa lúc nguy hiểm cận kề, trường mâu trong tay Triệu Tiến đâm tới, quét thẳng xuống, đâm thật mạnh trên cổ họng của gã bán hàng rong. Hai mắt của gã bán hàng rong đó trở nên trắng dã, lập tức ngã ngửa trên mặt đất.
Gã canh gác dựa vào tường kia vốn hơi thất thần, đột nhiên phát hiện đồng bọn đối diện bị đánh ngã, vừa muốn phản ứng, chỉ cảm thấy trước mắt chớp loé. Một thanh đao dài chặn ngay chỗ yết hầu, lập lức lời gì cũng hô hoán không ra được, gã phản ứng chậm một nhịp, tự nhiên theo đó không kêu to lên được.
Bị lưỡi đao chặn ngay chỗ yết hầu, gã canh gác ngầm này cả người phát lạnh, không tự chủ dựa vào phía sau, hơn nữa gã cảm giác rất rõ ràng lưỡi đao trên cổ họng khẽ rung động, điều này càng khiến gã sợ muốn chết.
Nhìn mấy người trước mắt này chẳng qua mười bốn mười lăm tuổi, nhưng thân thể còn phải cao lớn cường tráng hơn người trưởng thành, vẻ ngây thơ trên mặt chưa mất, còn mang theo chút hưng phấn, thậm chí còn có thần sắc hơi sợ hãi. Nhưng trên tay cầm binh khí phát ra ánh sáng lạnh lẽo, thật sự vô cùng khác thường.
Gã canh gác ngầm muốn mở miệng xin tha mạng, đã bị người bên cạnh bịt miệng lại, theo đó muốn giãy dụa, nhưng căn bản vùng vẫy không thoát được, sức mạnh lớn như vậy!
Triệu Tiến cầm trường mâu chọc gã bán hàng rong kia, nhận thấy không có bất kỳ phản ứng nào nữa, xác định đã thực bất tỉnh, quay đầu hạ giọng nói với tên canh gác ngầm kia:
- Mộc Thục Lan có ở phía trong hay không?
Tên canh gác ngầm kia sửng sốt, lộ ra thần sắc hốt hoảng, Triệu Tiến lại thay đổi cách nói chuyện:
- Có phải mới bắt từ thành bắc đến một đứa bé gái mười hai tuổi, cao khoảng chừng cỡ này.
Tiện tay vạch mức so sánh, trên mặt tên canh gác ngầm kia lộ ra thần sắc kinh ngạc, Triệu Tiến cảm giác trong lòng thoải mái, tìm được rồi.
- Ta có lời muốn hỏi ngươi, ngươi mà dám hô, lập tức thịt ngươi ngay, ngươi hiểu thì gật đầu.
Triệu Tiến mở miệng hỏi lần nữa.
Tên canh gác ngầm liều mạng gật đầu, Triệu Tiến ra hiệu Cát Hương buông tay, Trần Thăng cũng thu trường đao về phía sau, Triệu Tiến muốn hỏi thử bên trong kia rốt cuộc có bao nhiêu người.
Còn chưa mở miệng chợt nghe thấy 'kẹt két'. Một âm thanh vang lên, cửa miếu Cửu Vĩ Nương Nương kia bị kéo mở từ phía trong, một người thò đầu ra nói:
- Đưa cơm…
Nói còn chưa dứt lời, nhìn thấy cảnh tượng bên cửa, lập tức sửng sốt. Tên canh gác ngầm bị bọn người Triệu Tiến khống chế nhìn thấy người của mình, lập tức rướn cổ họng hô hoán:
- Cứu mạng!
- Không xong rồi, có giặc tới cửa!
Người mới thò đầu ra kia căn bản không thèm để ý tới đồng bọn, ngay lập tức hô hoán trở vào.
Một đám người vây xung quanh phía bên này Triệu Tiến, căn bản không đoán trước được sẽ có tình hình phát sinh đột ngột như vậy. Tôn Đại Lôi phía ngoài cùng cũng coi như phản ứng không chậm, cầm cán búa ở trong tay nện tới. Vốn lưỡi búa hướng xuống, lúc vung tay vội vàng lật ngược lại, biến thành lưng búa nện ra.
Dù sao cũng chậm mất nửa nhịp, tiếng gào thét khản giọng, người thò đầu ra kia tay chân luống cuống tránh né về phía sau, không ngờ tránh ra được. Ở bên ngoài đã có thể nghe thấy được người phía trong kia còn đang hét: Có kẻ trộm tới cửa, tiểu ngũ, tiểu tứ phía ngoài đã bị bắt rồi.
Trong nhà tiếng chửi bậy và tiếng náo động truyền hết ra ngoài, Triệu Tiến gấp gáp, lần này căn bản sắp xếp không chu toàn, một đám người toàn bộ tập họp ở một chỗ, còn có cả trạm gác ngầm canh cửa, bắt được bọn người gác ngầm, ngược lại vẫn phải kinh động bọn bắt cóc phía trong nhà.
- Đánh bất tỉnh hắn, xông vào theo đệ!
Triệu Tiến hét lớn một tiếng, nhấc trường mâu lên xông vào cổng, chạy được hai bước đã phải tránh né Tôn Đại Lôi đang quay đầu lại.
Tên canh gác bị ấn ở trên tường vừa hô được hai tiếng, đã nhìn thấy mộc côn và sống đao nện lên đầu, chưa kịp tránh né đã ngay lập tức bị đánh trúng ngất đi.
Động tác Triệu Tiến không tính là chậm, hắn vọt tới trước cửa, cái người kinh hoàng hoảng hốt kia vừa mới kịp phản ứng, vừa muốn đóng cửa, trường mâu trong tay Triệu Tiến không quan tâm tới điều gì khác liền đâm tới trước cửa, người nọ luống cuống buông tay, xoay người chạy vào bên trong.
Triệu Tiến còn chưa kịp làm hành động tiếp theo, sau lưng bị người đụng phải, thân thể theo đó vào trong nhà. Vào nhà còn chưa dừng được bước chân, nghiêng ngã lảo đảo về phía trước mấy bước mới dừng lại được.
Loạn thành một bầy, Triệu Tiến bực bội quay đầu lại nhìn, phát hiện một đám đồng bọn đều chen nhau tiến vào, Triệu Tiến đột nhiên phát hiện mình rất nóng vội, hắn ở tại chỗ thấp giọng quát:
- Tránh ra, tránh ra, đừng để người bên mình bị thương.
Đám người phía sau lúc này mới kêu loạn tránh ra, người trấn định nhất có thể nói là Vương Triệu Tĩnh, y đứng ở bên cạnh Triệu Tiến, rút kiếm ra khỏi vỏ.
Những sự trấn định này cũng không có gì đặc biệt, Triệu Tiến có thể nghe được hô hấp dồn dập của Vương Triệu Tĩnh, hai tay Trần Thăng nắm lấy đao, đao đang run rẩy. Trường mâu Đồng Băng Phong bất ngờ rơi trên mặt đất, đang hốt hoảng vội vàng cúi xuống nhặt lên. Mà Tôn Đại Lôi đang đi chậm trốn ở phía sau lưng mọi người. Thạch Mãn Cường và Cát Hương mồ hôi lạnh cả người, người duy nhất trấn định thật sự là Lưu Dũng, đã cầm búa ngắn ở trong tay, đứng ở bên trái Trần Thăng, vẫn là có kinh nghiệm lăn lộn giang hồ, chém giết đánh nhau.
/214
|