Đại Minh Võ Phu
Tác Giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 75: Thấy máu
Vào nhà đến bây giờ, bọn người Triệu Tiến còn chưa có tiến về phía trước một bước, nghe tiếng hô hấp dồn dập bên cạnh, khoé mắt liếc thấy binh khí run rẩy, Triệu Tiến đột nhiên hơi hối hận, sớm biết như vậy, không bằng đi mời trưởng bối ra mặt. Nếu như trưởng bối các gia đinh ra mặt, tự thân bọn họ không ra mặt cũng có thể sai khiến những nhận vật tam giáo cửu lưu bên trong thành.
Không cần nói người khác, ngay cả chính Triệu Tiến cổ họng cũng đang khô rát, lòng bàn tay đều là mồ hôi. Kinh nghiệm những cuộc ẩu đả đánh nhau trước đây căn bản không có tác dụng lớn gì với thời khắc này. Triệu Tiến đột nhiên phát hiện, tay mình đang cầm đao bén, chính là đao thật thương thật thấy máu đòi mạng.
Bên trong miếu Cửu Vĩ Nương Nương là một gian chính đường không lớn, hai phía xung quanh, không nhìn thấy nhang đèn gì, đã bị biến đổi tành một ngôi nhà.
Lúc bọn người Triệu Tiến còn chưa trấn định lại, cửa lớn chính đường đối diện trước mặt mở ra, sáu gã đại hán vọt ra, phía sau còn có ba bốn người ở trước cửa nhìn ra xung quanh.
Đám đại hán này xông ra, Triệu Tiến vừa hít sâu một hơi, nhưng trong lòng ngược lại kinh hãi, không phải nói chỉ có một hai người trông giữ sao? Thế nào đột nhiên xuất hiện đến sáu người! Vừa mới kịp nhìn rõ, lại nghe thấy tiếng bước chân vang loạn xạ phía sau, theo đó quay đầu nhìn. Nhận ra mấy người đều lui về phía sau, ngay cả Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh bên cạnh cũng lắc lư thân thể.
Hai người trong sáu gã đại hán kia dáng thân người không cao lắm, mặc một bộ có vạt áo ngắn màu nâu, cầm trong tay xích sắt, còn lại bốn người thân thể cao lớn khoẻ mạnh, thân mặc áo khoác vải bông màu đen, miếng vải đen che đầu, trên tay cầm đao ngắn búa lớn.
Mấy gã đại hán này vừa xông ra cũng hoảng sợ nhảy dựng, bọn họ nhìn thấy trong sân có tám người võ trang đầy đủ, hơn nữa có bốn người cầm binh khí dài, còn có người mặc cả giáp trụ. Vừa muốn co đầu lạ, phát hiện tám người xông vào này giống như rất kinh hoảng, khí thế không có, nhìn kỹ lần nữa, phát hiện tám người này tuổi cũng không lớn, con nít choai choai mười bốn mười lăm tuổi. Mặc dù thân thể cao to cường tráng, nhưng mặt mũi đều là thần sắc khủng hoảng.
Khí thế một bên tăng một bên giảm, sáu gã đại hán này lập tức cao ngạo hẳn lên, một người thân thể cường tráng nhất cười to hai tiếng:
- Oắt con ở đâu tới, có phải đi lộn chỗ hay không, nơi này không có ai cho các ngươi bú sữa đâu.
Lời này vừa nói ra, năm người còn lại theo đó cười to, ngay cả trong chính đường cũng có hai người đánh bạo đi ra.
- Chậc chậc, tiểu tử cầm kiếm kia không tệ, môi hồng răng trắng, da mịn thịt mềm đấy, đẹp trai. Tên kia các ngơi bắt hắn lại, ta thưởng cho mười lượng bạc.
Một người trung niên giống như văn sĩ ở phía sau cười khúc khích nói.
Đại hán nói ra lời đầu tiên kia thốt lên một tiếng kinh ngạc, nói một cách thô thiển:
- Không cần bạc của ngươi, món hàng tốt như vậy bên phía chúng tôi cũng có người thích.
- Đúng vậy, đúng vậy, so ra không kém với tiểu cô nương kia được, có lẽ càng thích nha!
Có người dùng giọng điệu đáng sợ tiếp lời nói, lại cùng nhau cười vang.
Vương Triệu Tĩnh tự nhiên biết đối phương đang nói ai, y tức giận đến đỏ bừng cả mặt, vốn thân hình còn coi như trấn định bắt đầu rung lên kịch liệt, kiếm trong tay đã lay động.
- Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Thanh âm Triệu Tiến càng lúc càng lớn, đối phương nói khó nghe như vậy, thứ nhất là diễu võ dương oai khinh địch, thứ hai chính là khiến cho phía mình thấp thỏm không yên. Triệu Tiến mặc dù khẩn trương, ngược lại vẫn phải áp chế cảm xúc nhất thời của đồng bọn.
- Tất cả phải theo lời đệ, đệ đối phó tên cường tráng nhất, Trần Thăng đối phó tên đứng phía ngoài cùng bên phải, Vương Triệu Tĩnh đối phó tên ngoài cùng bên trái. Thạch Mãn Cường và Cát Hương đối phó người người thứ hai bên phải sang. Lưu Dũng và Tôn Đại Lôi đối phó người thứ ba từ bên phải sang. Đổng Băng Phong đối phó người thứ hai bên trái sang.
Triệu Tiến gần như là quát ra lời này.
Nhưng lời này vừa thốt ra, trong sân an tĩnh hẳn lại, Triệu Tiến cảm thấy rõ ràng các bằng hữu trấn định lại rồi.
Năm năm nay trên bãi chứa hàng, tất cả được Triệu Tiến chỉ huy đã thành thói quen, ở thời điểm hoảng loạn bối rối này, đều theo đó mà nghe theo. Triệu Tiến vừa hô hoán như vậy, tất cả đều cảm thấy có mấy phần tự chủ ở trong lòng.
- Được!
Vương Triệu Tĩnh đáp.
- Huynh cẩn thận!
Trần Thẳng đáp.
- Đại ca yên tâm!
Những người khác trả lời trước sau đều nhau, chỉ có thanh âm của Tôn Đại Lôi hơi rung.
Triệu Tiến đi một bước về phía trước, những người khác cũng theo đó tiến một bước về phía trước, bọn họ đi về phía trước, sáu gã đại hán đối diện không tự chủ được lui về sau.
Lui được nửa bước về sau lập tức phản ứng được, mà người trung niên từ trong nhà đi ra kia, lui về phía sau vài bước, bị bậc cửa phía sau lưng trượt chân té, bị ngã ngửa về phía sau, được người đứng ở phía sau hoảng hốt đỡ lấy.
- Ta biết rõ Mộc Thục Lan ở nơi này của các ngươi, thả người, ta có thể làm như chưa từng tới qua chỗ này!
Trường mâu Triệu Tiến chỉ thẳng phía trước, nghiến răng nói.
Vừa nhắc tới tên của Mộc Thục Lan, sắc mặt người trong sân cũng thay đổi, sáu gã đại hán kia trao đổi ánh mắt lẫn nhau, vị té ngã ngửa ra phía sau kia lại thất thanh hô hoán:
- Các ngươi làm sao biết được? Các ngươi làm sao tìm được đến đây?
Đại hán dẫn đầu kia xoa tay thủ thế mấy lần, trên mặt không có một chút tươi cười, lạnh giọng nói:
- Các người bỏ lại binh khí, tiền tài trên người cũng lưu lại đây, ta có thể để cho các người còn sống rời khỏi đây, nếu không muốn chết các người hãy…
Còn chưa dứt lời, đại hán kia đã sải bước xông lên, vung đao chém liền, vài người khác gần như là đồng thời phát động, xông lên liều chết.
Vốn Triệu Tiến còn muốn đối chọi gay gắt, nhưng không ngờ đối phương căn bản cũng không phải là muốn nói chuyện, mà là mượn cơ hội xông tới, phản ứng của bọn họ đã chậm một bước rồi!
Sắc trời mặc dù đen, trong viện lại bị ngọn đèn dầu rất sáng in bóng trong phòng. Bộ mặt dữ tợn của đại hán kia Triệu Tiến thấy rất rõ ràng, đao bén trong tay đối phương ánh sáng lạnh loá cả mắt.
Đây là muốn giết người, đây không phải luận võ, cũng không phải ẩu đả, trong lúc nhất thời Triệu Tiến cảm giác tính thích tranh đấu tàn nhẫn của mình hoàn toàn vô dụng. Hắn cảm giác hai chân của mỉnh nhũn ra, cả người đều cứng lại rồi.
Cảm xúc sợ hãi tuyệt vọng tràn ngập, nhưng cảm giác là cảm giác, phản ứng là phản ứng, năm năm khổ luyện, mỗi ngày động tác đơn điệu lặp đi lặp lại rất nhiều lần, khiến cho Triệu Tiến phản ứng gần như có tính bản năng.
Kẻ thù tấn công, lập tức trường mâu trong tay đâm thẳng ra!
Động tác thuần thục ngàn lần, cho dù bởi vì sợ hãi và bối rối có chút biến đổi, nhưng vẫn cũng đủ mau, cũng đủ chuẩn như trước!
Hết thảy đều là trong lúc nước sôi lửa bỏng, trong mắt người khác, thân thể Triệu Tiến thân thể hơi ngửa ra sau, sau đó trường mâu gấp gáp đâm ra!
Trường mâu Triệu Tiến mỗi ngày đều phải đâm trăm ngàn lần ở trên vách tường và trên cọc gỗ, chỗ lựa chọn tấn công đầu tiên của hắn chính là cổ họng!
Đao đại hán kia vừa mới vung xuống, động tác còn chưa có hoàn thành xong, trường mâu Triệu Tiến ý hệt như rắn độc thè lưỡi, đâm mạnh vào cổ họng của y, sau đó thu hồi vô cùng mau lẹ!
Một tiếng cười mỉa, một đường tia máu bắn vọt ra, thần sắc đại hán cầm đao từ hung ác biến thành không thể tin, mở to mồm muốn quát to, lại chỉ có thể phát ra âm thanh hoảng hốt, hai tay bưng kín cổ họng, cả thân người mềm nhũn không khống chế được.
Máu nóng phun ra, xối thẳng vào trên mặt của Triệu Tiến, máu sôi trào, mang theo mùi tanh. Thân thể Triệu Tiến run rẩy kịch liệt. Cả người đều có chút dại đi, hắn giết người việc này chấn động ngây người, mặc dù người là tự tay hắn giết.
Đối phương xông lại, không chỉ có Triệu Tiến bị doạ sợ cho ngu ngốc. Bọn người bên cạnh hắn từng người hỗn loạn thành từng nhúm. Ngay cả Vương Triệu Tĩnh và Trần Thăng cũng nhịn không được lui về phía sau một bước. Tôn Đại Lôi rơi lại phía sau mọi người theo đó xoay người, duy nhất một người có dũng khí xông lên chính là Lưu Dũng, hắn quơ cán búa trong tay nghiến răng nghênh đón.
Trong nháy mắt đại hán dẫn đầu kia bị đâm chết, năm người cùng sóng vai xông lên kia động tác đều dừng lại, mỗi người đều không tự khống chế được xoay người, vẻ mặt đều là thần sắc kinh hãi, như thế nào vừa mới động thủ, thủ lĩnh phía mình đã bị giết.
Đúng thời khắc này, phản ứng trước nhất chính là Trần Thăng, hắn ra chiêu đầu tiên bổ xuống trước mặt, nhìn thấy Triệu Tiến bên kia ra tay giết địch, sự sợ hãi và kinh hoàng của Trần Thăng đột nhiên tiêu tan. Y chợt quát một tiếng, đã điều chỉnh xong thân hình, trường đao chém xuống.
Ánh sáng lạnh loé lên, cánh tay che chắn của người trước mặt Trần Thăng kia bị chặt rơi, trưởng đao thế đi không giảm, lập tức chém ở trên cổ người nọ, nửa người đều bị cắt từ trên xuống, máu tươi phun ra xối xả.
Gần như ngay cùng lúc Trần Thăng ra tay, Vương Triệu Tĩnh sải ra hai bước, trường kiếm trong tay vừa động đã đâm ra, ngăn cách đoản đao của người đối diện kia, trường kiếm sắc bén vạch ra lổ máu trên cổ tay đối phương.
Thạch Mãn Cường và Cát Hương cầm mộc côn trong tay, cùng lúc phản ứng, đánh sang, hai người bọn họ cũng chưa từng nói chuyện chứ nói gì đến phối hợp gì, đều là nện thẳng vào mặt. Người nọ đối diện hoảng hốt cũng không kịp tránh, né khỏi đợt tấn công của Thạch Mãn Cường, đòn công kích của Cát Hương ngược lại tránh không thoát được, bị một côn thật trầm trọng nện ở trên vai, cánh tay lập tức nâng lên không nổi, đao cũng rơi trên mặt đất.
/214
|