Đại Minh Võ Phu
Tác Giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 77: Đinh Công Mạnh
Triệu Tiến an ủi rất đúng mực, tâm tình của Mộc Thục Lan rốt cuộc khôi phục từ từ, bắt đầu nức nở kể thuật lại chuyện trải qua.
Lúc chiều, đột nhiên có người kêu cửa, Triệu Tam ra ngoài hỏi han sau đó trở lại nói trưởng bối của Mộc Thục Lan qua đón, Hà Thuý Hoa đi ra xem thử lại bảo Mộc Thục Lan đi ra xem.
Mộc Thục Lan nhìn thấy một người trung niên rất hoà khí, người trung niên kia nói là người đại bá Mộc Thục Lan phái sang đây, hơn nữa còn cho Tiểu Lan nhìn một cái túi thơm. Trên túi thơm thêu một đoá sen trắng, đúng là tín vật của Văn Hương giáo.
Sau khi nhìn thấy vật đó, người trung niên kia mặc dù không lộ ra chi tiết gì nhiều, nhưng quan sát thấy giống người của mình, hơn nữa Mộc Thục lan nghe phụ thân mình từng nói qua. Nếu như gặp chuyện không may, thì vị đại bá này sẽ đến đón, một tin tức ngay cả bọn người Triệu Tiến cũng không biết được, ngược lại người này biết rõ, càng không có chút nghi ngờ nào.
Người trung niên kia luôn miệng nói đại bá mình nóng lòng muốn nhìn thấy mình, Mộc Thục Lan cũng theo đó ra ngoài, chưa từng nghĩ mới quẹo qua con đường khác, đã bị người ta bịt mồm sau đó vứt vào trong một cỗ xe lớn.
Đến nơi này, tất cả vật dụng trên người đều bị hai người phụ nữ kia moi lấy sạch sẽ, hơn nữa hai người phụ nữ kia luôn ở bên cạnh giám sát nàng.
Vốn Mộc Thục Lan đã tuyệt vọng, biết mình sẽ bị bán vào chỗ hố sâu lửa bỏng, hoặc là gặp phải bi thảm hơn nữa, lại càng không ngờ được Triệu Tiến giống như thần binh trời giáng, đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
Triệu Tiến lại nghe rõ, người trung niên kia tám chín phần mười chính là người phía ngoài kia, bọn chúng có thể lừa được Mộc Thục Lan, chỉ là dựa vào lời nói mơ hồ, khiến chi Mộc Thục Lan hiểu lầm. Đương nhuên, quan trọng hơn là, người của Vân Hương giáo khẳng định có kẻ cấu kết với đám bắt cóc này, bằng không làm sao có thể biết được nhiều tin tức như vậy.
- Tiểu Lan, muội trước ở chỗ này ổn định tinh thần, huynh đi ra ngoài hỏi bọn chúng xem thử.
Triệu Tiến nhìn tâm tình của Mộc Thục Lan đã bình ổn trở lại, vừa muốn rời khỏi hỏi xem một số chuyện.
Không ngờ rằng vừa mới đứng dậy, đã bị tiểu cô nương bắt lấy, mắt mở tròn xoe nhìn hắn nói:
- Tiểu Tiến ca ca, muội sợ.
Bình thường có thể nhìn không thấy được bộ dạng mảnh mai như thế này của Mộc Thục Lan, Triệu Tiến cười nói:
- Không cần phải sợ, tất cả đều đến rồi, muội trước tự lo cho tốt.
Lại trấn an vài câu, Mộc Thục Lan mới từ từ thả Triệu Tiến đi ra khỏi phòng.
Sau khi đi ra khỏi phòng, Triệu Tiến nhìn thấy ba người bị thương phía ngoài kia cũng bị mang vào đây, tất cả người dều bị trói lại với nhau. Người còn sống đều bị bịt mồm lại, cũng không biết bọn họ lấy ra dây thừng ở chỗ nào.
Triệu Tiến trầm ngâm một lát, vừa rồi trong lời tả lại của Mộc Thục Lan nhắc đến người trung niên này. Lúc mới vừa rồi đám người này của mình xông vào trong viện, cũng chính là người trung niên này ra mặt nói chuyện, xem ra chính là kẻ đứng đầu đám bắt cóc này rồi, Triệu Tiến đi về phía của y.
Đến trước mặt, Triệu Tiến lấy miếng vải rách trong miệng đối phương ra, cọ quẹt đoản đao trong tay trên mặt người trung niên kia, mỗi khi cọ một cái, thân thể người trung niên kia liền run rẩy một cái.
- Lai lịch của ngươi và chân tướng chuyện này nói ra cho rõ, ai sai ngươi làm, ngươi sao có thể biết được nhiều việc như thế của Mộc gia. Hết thảy nói ra thành thật không sai sót, nếu có một câu ta cảm thấy giả dối, tôi liền cắt ngươi một đao.
Triệu Tiến thanh âm lạnh lẽo, nói xong điều này, đao trong tay vạch một cái, đã vạch trên mặt người trung niên đó một vết thương nhỏ.
Có cuộc giết chóc mới rồi làm lòng người rúng động kia, cho dù không có uy hiếp nào, người trung niên bị dò hỏi cũng sợ bể mật, không dám không nói thật.
Người trung niên này tên gọi Đinh Công Mạnh, chuyên môn làm việc lừa gạt bé gái dẫn dụ đem đi, không cùng đường lối với nhưng đám bắt cóc lừa gạt gia đình bần cùng. Người mà bọn Đinh Công Mạnh này theo dõi là con gái của những nhà bậc trung và gia đình có chút đỉnh tiền.
Trong mắt bọn chúng, bé gái gia đình giàu có xinh đẹp nõn nà hơn, cho dù bán đến ổ đỉ kỹ viện, hay là bán vào trong tay những kẻ giàu có lắm tiền nhiều của đều có thể bán được giá tiền rất lớn.
Đinh Công Mạnh người này là một kẻ tú tài bị phế bỏ công danh, đầu óc mau lẹ hơn nhiều so với nhưng tên giặc cướp bình thường, làm việc cẩn thận thận trọng. Lúc hành động biết rõ dùng kế sách gì, cho nên mấy năm nay vẫn chưa có sai sót gì, bé gái bắt cóc bán được giá rất hời ở Dương Châu và Nam Kinh.
Trên giang hồ cũng từ từ có chút tên tuổi, bắt đầu có những phú ông giàu có bỏ tiền ra mời bọn chúng đi làm việc. Bắt cóc những mục tiêu được bảo vệ, Đinh Công Mạnh không ngờ cũng đều làm được, lấy được thù lao rất hậu hĩnh.
Mộc Thục Lan này chính là Như Nan hoà thượng Vân Sơn Tự chỉ tên muốn có được, Vân Sơn Tự đã từng chạm trán một lần, kết quả người phái ra bị đánh, còn bị người của Văn Hương giáo tới tận cửa rồi, nhận bồi thường mới chịu bỏ qua.
Tát cả nghe từ đầu đến cuối rất chăm chú, đợi nghe được Văn Hương giáo ba chữ này, ngoại trừ Triệu Tiến, thần sắc mấy người bọn Trần Thăng, Vương Triệu Tĩnh có chút mất tự nhiên, dù sao đây là phạm vào điều cấm kỵ.
Con gái hội chủ Văn Hương giáo, hơn nữa còn quan hệ rất tốt với bộ khoái vùng này, cho dù Đinh Công Mạnh gan lớn hơn nữa cũng không dám đụng chạm, ngay cả Vân Sơn Tự cũng phải kiêng dè rất nhiều.
Không từng nghĩ đến nửa tháng trước, Như Nan đại hoà thượng của Vân Sơn Tự tìm được Đinh Công Mạnh, ra cái giá năm trăm lượng bạc, mời Đinh Công Mạnh bắt Mộc Thục Lan đến tay của y, hơn nữa còn nói không cần lo lắng chuyện của Văn Hương giáo.
Năm trăm lượng bạc trắng quả nhiên là một khoảng tiền lớn, Đinh Công Mạnh lập tức động tâm. Nhưng Văn Hương giáo cũng không phải thứ dễ chọc, y cũng không dám tuỳ tiện ra tay. Nhưng điều khiến cho Đinh Công Mạnh cảm thấy quái lạ là, vẫn có tin tức liên quan đến Mộc Thục Lan này đưa tới đây, càng quen thuộc đối với mục tiêu, lại càng dễ dàng ra tay. Nhưng y không ngờ được tin tức đứa con gái của nhân vật cao như vậy trong Văn Hương giáo lại được hỏi thăm tốt như thế.
Hôm nay trời còn chưa sáng, đã có người đến nói cho Đinh Công Mạnh, bảo chuẩn bị ra tay, còn nói người có thể đang ở phía bên Triệu gia, bởi vì cha con Triệu gia đêm qua đã đi chỗ có vụ án xảy ra, Đinh Công Mạnh vội vàng sắp xếp, y còn biết trong nhà Mộc Thục Lan vừa mới có biến cố lớn xảy ra, tâm thần hoang mang, phải nắm chắc thời gian ra tay.
Y phái người đi theo dõi Triệu gia, sau khi xác định Triệu Chấn Đường và Triệu TIến đều rời khỏi, thừa dịp sơ hở này, lường gạt Mộc Thục Lan ra đây.
Trời tối đen không ra khỏi thành được, bọn chúng chuẩn bị theo cách thức từ trước đó dừng lại một đêm ở trong thành, ngày kế đưa đến Vân Sơn Tự. Lúc người đã bắt cóc đến đây, Đinh Công Mạnh đã cho rằng đại công cáo thành, tính già tính non cũng không ngờ được Triệu Tiến sẽ tìm đến cửa.
Nghe Đinh Công Mạnh nói xong, đao trong tay Triệu Tiến liền động, ngay lập tức vạch ra một vết thương ở trên mặt đối phương. Đinh Công Mạnh kia đau đớn kêu gào, Triệu Tiến nắm lấy cổ áo của y hỏi:
- Ý của ngươi vừa rồi là nói, Vân Sơn Tự vì một bé gái giết kẻ đứng đầu Văn Hương giáo, ngươi cho ta là đứa bé ba tuổi sao?
Cũng trách không được Triệu Tiến cảm thấy không thể tin được, Vân Sơn Tự và Văn Hương giáo đều có thể coi là thế lực một phương, làm việc đều rất có chừng mực. Mà dựa theo lời kể của Đinh Công Mạnh này, Mộc tiên sinh và Vân Sơn Tự có quan hệ rất lớn, nguyên nhân cũng là bởi vì Mộc Thục Lan, điều này sao tránh khỏi quá vô lý điên khùng.
- Công tử gia, công tử gia ngài hiểu lầm rồi, tiểu nhân nghe nói giáo chúng ở Từ Châu của Văn Hương giáo nội chiến, khả năng Vân Sơn Tự vẫn đang dòm ngó. Hơn nữa nhưng người kia ở Vân Sơn Tự rất am hiểu tin tức trên mặt đất thành Từ Châu, thậm chí khả năng người của Văn Hương giáo và hoà thượng Vân Sơn Tự có cấu kết.
Cảm thấy đao trong tay Triệu Tiến đang muốn tăng thêm sức lực, Đinh Công Mạnh kia sợ tới mức hồn phi phách tán, hô hoán loạn xạ.
Y vừa hô lên như thế, Lưu Dũng ngập ngừng nói:
- Đại ca, nhưng người dâng hương kia gần đây chắc chắn ở Nội Hồng, nói người Sơn Đông mới tới gì đó và đám người vốn ở chỗ này dấu đá lẫn nhau, ngay cả chúng tôi phía bên này cũng nghe qua. Vân Sơn Tự tai mắt nhiều như vậy, khẳng định biết rõ.
Sau cuộc chiến tối nay, tất cả đều xưng hô Triệu đại ca đổi thành đại ca, quan hệ gần thêm rất nhiều.
- Có lẽ là đám lừa trọc Vân Sơn Tự kia nhìn thấy nội chiến, cảm thấy có cơ hội dịp may hiếm có.
Vương Triệu Tĩnh trầm ngâm phân tích.
Nói xong câu này, Vương Triệu Tĩnh đến phía trước mặt Triệu Tiến hạ giọng nói nhỏ:
- Triệu huynh, thời gian không còn sớm, trước thu dọn nơi này, bằng không có người tìm đến sẽ có phiền phức.
Triệu Tiến lắc đầu, hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Không hỏi rõ ràng, đệ chỉ sợ còn có hậu hoạn.
- Bọn bắt cóc này chẳng qua chui qua được khe hở, cẩn thận đề phòng cũng không có việc gì, thu dọn quan trọng hơn!
Vương Triệu Tĩnh thấp giọng thúc giục.
Tiếng chém giết tiếng kêu thảm thiết, hẳn đã bị hàng xóm xung quanh nghe thấy. Tuy rằng nói tất cả đều không dám xen vào chuyện của người khác, nhưng có lẽ có người sẽ cả gan báo quan. Đợi người nha môn đến, khẳng định sẽ có phiền phức, hơn nữa còn có một điểm. Những người theo ra ngoài lần này ở bên ngoài quá trễ rồi, trong nhà của bọn họ khẳng định sẽ lo lắng. Đợi người của Vương gia, Trần gia tìm đến đây, chỉ sợ phiền phức sẽ lớn hơn nữa.
Triệu Tiến cả khuôn mặt trầm hẳn lại đứng lên. Nằm ở trên đất, Đinh Công Mạnh cả mặt là máu vẫn cho rằng Triệu Tiến muốn ra tay giết người, lập tức rướn cổ họng nói:
- Công tử gia, đại lão gia, tiểu nhân một câu giả đối cũng chưa có nói, hôm nay những thứ này cũng là không còn cách nào khác. Vân Sơn Tự phái sáu người đến đây theo dõi, không tin ngài đi tháo khăn trên đầu bọn chúng xuống, đều là đầu trọc, còn có vết nhang thọ giới!
/214
|