Đại Minh Võ Phu
Tác Giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 78: Xóa sạch dấu vết
Không đợi Triệu Tiến cất lời, Cát Hương Và Thạch Mãn ở bên kia đã bắt đầu sờ vào chiếc khăn trùm trên đầu người chết, kéo nó ra. Phàm là bao lấy đầu đều là những người có mái tóc cực ngắn, chính giữa có điểm một vòng sẹo.
Đầu năm nay, mọi người đều nuôi tóc, chỉ có tăng nhân mới có tóc ngắn như vậy, những vòng sẹo kia càng là minh chứng rõ ràng cho thân phận của họ.
Sáu người đàn ông, ba người chết, hai người bất tỉnh, còn có một người bị chặt đứt cánh tay. Bây giờ có chút hồi phục lại, ngồi một bên cắn răng khóc lóc:
- Mấy thằng nhóc các ngươi, mau thả ông ra, nếu không ta sẽ cho cả nhà ngươi gặp họa, các ngươi cứ chờ mà xem.
- Người của Vân Lâm tự chỉ có sáu người này thôi sao?
Triệu Tiến hỏi.
Đinh Công Mạnh vội vàng gật đầu.
Sau khi hỏi xong, Triệu Tiến đột nhiên đứng dậy, nắm chắc cây thương trong tay, trực tiếp đâm thủng vào yết hầu của người này. Kẻ đó há to miệng, vốn dĩ không kịp phản ứng, liền tắt thở.
Lúc này Triệu Tiến rút tay, đến đồng bọn của hắn cũng phải kinh sợ, không biết vì sao trong cục diện này hắn lại quyết định ra tay giết người.
Hai bà lão kia càng co rúm người. Một mùi tanh tưởi bốc lên nồng nặc, không ngờ bị dọa đến mức tiểu ra quần rồi. Triệu Tiến động thủ không ngừng, thương hễ rút ra rồi lại đâm xuống. Hai kẻ đang trong cơn hôn mê cũng bị kết cục như vậy.
- Tha mạng!
Đinh Công Mạnh, người duy nhất có thể mở miệng sợ đến mức the thé kêu. Cây thương của Triệu Tiến đã chỉ ở ngay trước mũi y, hắn lập tức buông lời đe dọa.
Người bên cạnh cũng phản ứng lại, Trần Thăng cũng không kìm lòng được mà cao giọng nói:
- Triệu Tiến, ngươi đang làm cái gì vậy?
Triệu Tiến khoát tay với Trần Thăng, sau đó kêu Tôn Đại Lôi tiến vào, bây giờ tất cả mọi người đều ở trong phòng. Triệu Tiến mở miệng nói:
- Các ngươi phàm là người giết người có dính máu đều buông hết vũ khí trong tay mình xuống, lộn trái y phục của mình lại để mặc, đi tìm chút nước để lau vết máu trên mặt, sau đó từng người một rời khỏi đây. Nhớ là phải tách nhau ra, không được đi theo đường cũ.
- Vậy Triệu huynh phải làm sao?
Vương Triệu Tĩnh hỏi.
Triệu Tiến nhìn bọn họ, nghiêm túc trả lời:
- Ta mời mọi người đến đây hỗ trợ cứu người, bây giờ giết sáu người, chuyện đã loạn to rồi, các ngươi ở lại cũng chỉ đem đến phiền toái, đều đi hết đi, một mình ta chịu trách nhiệm.
Tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt, mặt biến sắc. Mọi người mỗi ngày đều cùng nhau luyện võ, mấy năm sống chung với nhau, thực sự đã trở thành bằng hữu, có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng tính chất của chuyện ngày hôm nay không giống như mọi ngày. Chuyện ngày hôm nay là giết người, hơn nữa một lúc mà giết sáu mạng người. Không cần nói đến việc liên lụy đến những thế lực to lớn như Văn Hương giáo ở Vân Sơn tự. Khi nãy sau khi sự kích động và hưng phấn của việc chiến thắng qua đi, trong lòng mỗi người đều lo sợ, đều nghĩ cách làm thế nào để thu dọn hiện trường. Trừ Vương Triễu Tĩnh và Trần Thăng có chút trấn tĩnh, những người khác đều thần sắc bất định, có chút hoảng loạn.
Mọi người đều không biết phải giải thích với cha mẹ như thế nào, càng không biết phải đối mặt với công sai của nha môn như thế nào. Mọi người để hiểu, liền bước đến thật nhanh, không biết có bao nhiêu người nhìn, bây giờ căn bản không còn cách nào khác ngoài việc đi thật nhanh.
Mọi người đều căng thẳng, sợ hãi. Chưa từng nghĩ đến việc Triệu Tiến lại đảm nhiệm gánh vác trọng trách này. Sau khi mọi người thở phào nhẹ nhõm, liền cảm động trước nghĩa khí của Triệu Tiến.
Nhìn thần sắc nghiêm nghị của mọi người, gương mặt của Triệu Tiến lộ ra một nụ cười thoải mái, nói:
- Các vị huynh đệ, cha ta làm gì chắc mọi người cũng biết, lần này chúng ta đến là để cứu người, hậu quả không nghiêm trọng như các người nghĩ, một mình ta gánh vác là được rồi.
Nghe hắn nói như vậy, mọi người liền mỉm cười, nhưng sau đó lại càng trịnh trọng hơn, bọn họ đều biết Triệu Tiến nói thì có vẻ nhàng, nhưng trọng trách với sáu mạng người này không phải dễ dàng mà gánh vác được.
Nét tự tin trên mặt Triệu Tiến hoàn toàn không phải do hắn giả vờ. Hắn cũng không muốn tỏ ra nghĩa khí gì, hắn chỉ nghĩ nếu như bằng hữu đã qua đây giúp đỡ hơn nữa còn là chuyện giúp đỡ giết kẻ địch, bản thân không có tư cách để tiếp tục kéo họ cùng gánh vác trách nhiệm, đây chính là ân oán rõ ràng.
Hơn nữa, hắn thực sự nắm chắc chuyện này, cũng không đáng để giả vờ oai phong lẫm liệt và nghĩa khí ngất trời. Thu phục lòng người, kết giao với bạn tốt, không phải là lúc này.
Cảnh tượng yên tĩnh, vài người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thần thái khác nhau. Vương Triệu Tiến cầm kiếm chỉ chỉ xuống đất, cười nhẹ một cái rồi nói;
- Nếu như mọi người đã xưng hô với nhau là huynh đệ, vậy thì không có lí do gì để Triệu Tiến một mình gánh vác, tiểu đệ cũng ở lại.
Trần Thăng nhìn Vương Triệu Tĩnh, đột nhiên đá chân của người bên cạnh sang một bên, cắm mạnh cây đao xuống đất, khàn giọng nói:
- Người là do ta cùng nhau giết, nếu ở lại thì cùng nhau ở lại.
- Mọi chuyện đều đã làm rồi, ta…ta ở lại cùng với Triệu Đại ca.
Thạch Mãn Cường tán dóc chốc lát, nhưng vẫn chọn ở lại.
- Triệu đại ca, ta cũng ở lại.
Thanh âm của Cát Hương có chút khàn khàn, nhưng lời nói rất dứt khoát.
Lưu Dũng cũng nói rất kiên quyết dứt khoát:
- Ta ở lại! Triệu đại ca, không thể chậm trễ nữa, chắc chắn có người nghe thấy động tĩnh của chúng ta ở đây.
Đổng Băng Phong nhìn trái nhìn phải, cuối cùng khẽ cắn môi nói:
- Nếu tất cả đều ở lại, ta cũng ở lại.
Thanh âm này của y lại rất nhỏ. Sau khi Đổng Băng Phong nói xong, chỉ còn một người chưa tỏ thái độ, mọi người đều xoay đầu lại nhìn, Tôn Đại Lôi đứng ở cạnh cửa, mặt tím xanh tím đỏ, gãi đầu nói:
- Đã không còn sớm nữa, người trong nhà ta chờ lâu sẽ lo lắng, ta về trước đây. Triệu Tiến đại ca, các…các huynh, xin lỗi.
Tôn Đại Lôi lắp bắp. Mọi người đều biết gã căng thẳng, lo sợ. Trần Thăng nhíu mày nhưng không nói gì cả. Thạch Mãn Cường lại căm hận mà nhổ một bãi nước bọt.
- Nếu…nếu không thì ta ở lại…
Tôn Đại Lôi lập tức lúng túng.
- Người nhà sốt ruột thì ngươi về đi, đừng cảm thấy áy náy gì cả. Việc ngươi đến đã xem như ngươi coi ta là huynh đệ rồi, mau đi đi.
Triệu Tiến chân thành nói.
Tôn Đại Lôi nhìn kĩ thần sắc của Triệu Tiến. Mấy năm nay, y bất giác có một loại cảm giác gọi là kính nể với Triệu Tiến. Hơn nữa vừa nãy, thái độ của các bằng hữu đều gây nên áp lực cho y. Tôn Đại Lôi có chút hối hận.
Nhưng cẩn thận xem xét, thấy Triệu Tiến rất chân thành, không hề có ý châm biếm, mỉa mai, Tôn Đại Lôi chẳng những không hề thoải mãi, mà ngược lại càng cảm thấy hối hận hơn.
Có điều chần chờ một lát, Tôn Đại Lôi cắn cắn môi, hạ quyết định, nói:
- Xin lỗi, người nhà ta lo lắng, ta…ta rất lo sợ, ta về trước đây.
Triệu Tiến gật đầu cười. Trần Thăng ở bên cạnh thấp giọng lẩm bẩm:
- Cha nương ngươi đêều ở trấn Ngung Đầu, làm gì có ai lo lắng chứ.
Sắc mặt Tôn Đại Lôi lập tức đỏ lên, chỉ coi như chưa nghe thấy gì.
Gã vừa định quay người đi, Triệu Tiến lại mở miệng nói:
- Đại Lôi, ta muốn giải thích với mọi người một chút, ngươi nghe đã rồi hẵng đi.
Tôn Đại Lôi chỉ còn cách đứng lại. Triệu Tiến nhìn mọi người. Mở miệng nói:
- Sở dĩ giết hết người của Vân Lâm tự là vì để bớt chút phiền phức lúc ở nha môn. Vừa có quải tử, vừa có hòa thượng của Vân Lâm tự, tất nhiên sẽ không tránh khỏi đôi bên giằng co, phiền toái không rõ ràng. Chỉ còn lại một bên, rất nhanh sẽ có khả năng bị hành án hỏi tội.
Mọi người chợt bừng tỉnh, Triệu Tiến ra hiệu cho Tôn Đại Lôi có thể rời đi, Tôn Đại Lôi cười khan hai tiếng, nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng. Triệu Tiến tiếp tục quay ra nói với Đổng Băng Phong lúc này đang có sắc mặt không được tốt cho lắm:
- Băng Phong, ngươi cưỡi ngựa nhanh nhất, bây giờ ngươi đến nhà ta, nói với cha ta chuyện ở đây, bảo ông mau đến đây.
Đổng Băng Phong gật gật đầu, vội vàng bước nhanh ra khỏi cửa. Đợi sau khi Đổng Băng Phong rời đi, Triệu Tiến thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới mở miệng nói:
- Chúng ta đi kéo hai người ở trên đường qua đây.
- Ngươi đi xem Tiểu Lan đã, những chuyện này để chúng ta làm.
Vẫn chưa đợi Triệu Tiến ra tay, Trần Thăng đã nói.
Triệu Tiến cười, lại chĩa cây thương vào yết hầu của Đinh Công Mạnh, lạnh giọng hỏi:
- Lúc ngươi lên công đường, sẽ nên nói thế nào, nói cho ta nghe thử.
- Chúng tiểu nhân bị hòa thượng của Vân Sơn tự, à không, đạo tặc uy hiếp, mê hoặc con gái nhà lành. Cô gái đó kêu cứu, khiến các vị công tử ra tay tương cứu. Ý đồ giết người này, cũng chỉ là chư vị công tử tự vệ. Không giống với tên lừa đảo trong sách, bị ép bức, hắn lại có thể bịa ra một câu chuyện vô cùng lưu loát.
Triệu Tiến nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn tứ phía, hỏi:
- Đây là một câu chuyện sao?
Ba nam hai nữ nằm trên mặt đất mặc dù bị trói chặt, trong miệng vị nhét vải rách, không thể nói được, nhưng nghe thấy những lời Triệu Tiến nói, đều liều mạng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Trong phòng, những người khác đều nhìn Triệu Tiến từng bước từng bước sắp xếp, đến bây giờ đã cảm thấy mọi chuyện rất thỏa đáng. Mọi người thở một hơi nhẹ nhõm, có người ra ngoài kéo hai người ở bên ngoài vào, có người chuẩn bị nước để chuẩn bị thu dọn.
Lúc đến không có gì phải lo sợ, sau khi chiến đấu, giết người xong cũng chẳng sợ gì, nhưng mọi người đều chuẩn bị tâm lí cho những gì xảy ra tiếp theo, vốn cho rằng có thể đi. Nhìn thấy Triệu Tiến lo liệu như vậy mọi người mới thông suốt, lúc đến không biết bao nhiêu người trên đường nhìn thấy, lại còn giết bao nhiêu người thế này, nhất định sẽ bị quan phủ tra xét.
/214
|