Đại Minh Võ Phu
Tác Giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 79: Triệu mỗ gánh vác.
Theo bản năng, mọi người khi phải đối mặt với quan phủ đều có sự sợ hãi, mới nghĩ đến điều này đã thấy thấp thỏm lo âu. Nhìn thấy Triệu Tiến sắp xếp chuẩn bị, lúc này mới cảm thấy mọi việc tiếp theo đều rất thỏa đáng.
Triệu Tiến không tranh chấp với các bạn, chỉ đi đến bức vách kề sát với cửa, nói:
- Tiểu Lan, muội không sao chứ?
- Tiểu Tiến ca ca, muội không sao, ở đây một mình chán quá, ta có thể ra ngoài xem một chút được không?
Mộc Thục Lan có chút yếu ớt, có điều chắc là do quá mệt mỏi.
Triệu Tiến quay đầu nhìn, mở miệng nói:
- Bên ngoài nhiều máu, còn có cả người chết, ta đã gọi cha ta đến rồi, chờ ông ấy qua đây, muội hẵng ra.
- Muội không sợ.
Cô bé dứt khoát trả lời.
Triệu Tiền chần chờ một chút, rồi vẫn vén rèm lên. Cô bé cẩn thận nhìn ra bên ngoài, rồi mới bước ra.
Vừa mới nhìn thấy thi thể và vệt máu trên mặt đất, Mộc Thục Lan sợ tới mức hét lên thất thanh, sau đó vội vàng che miệng. Triệu Tiến vừa định bước tới an ủi đã phát cô bé trừng mắt, nhấc váy chạy qua mấy thi thể, chạy đến trước mặt Đing Công Mạnh.
Còn chưa đợi mọi người phản ứng, Mộc Thục Lan đã đá Đinh Công Mạnh mấy cái, tên lừa đảo đó không kịp phòng bị, bị đá đến mức chảy máu mũi. Có lẽ do sợ bị dính bẩn, cô bé lại chuyển hướng xuống bụng tiếp tục đá.
Quả nhiên không sợ. Triệu Tiến còn nhận thấy vị trí mà chân cô bé đá rất chuẩn xác, thậm chí cách đá cũng rất có kết cấu. Thực không biết rốt cuộc mấy năm nay cô bé này đã học được những gì.
Nghe Đinh Công Mạnh liên mồm kêu đau, mọi người trong phòng đều ngơ ngác nhìn nhau, rồi đồng thanh cười lớn. Mọi người đều cười rất khoái chí, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Trong tiếng cười đó, Mộc Thục Lan dừng đá, đánh, nhìn phản ứng của mọi người, lập tức đỏ mặt xấu hổ. Bình thường cô bé ở trước mặt mọi người đều rất yêu kiều, đáng yêu. Hôm nay lại thể hiện một mặt khác của con người.
Mộc Thục Lan xấu hổ một hồi, không khống chế được mà nước mắt tuôn trào, bắt đầu lấy tay lau. Sau đó dùng cổ tay áo lau, nhưng làm thế nào cũng không ngừng lại được. Cuối cùng cô gái lấy hai tay bưng mặt khóc nức nở, vừa khóc thút thít vừa nói:
- Đa tạ, đa tạ mọi người.
Phụ thân đột tử, đêm khuya một mình chạy tới Triệu gia, chưa từng nghĩ đến ngày hôm sau bị người ta lừa bán. Từ một thiên kim tiểu thư được cưng chiều hết mực đột nhiên lại gặp liên tiếp bao nhiêu đả kích và biến cố. Bây giờ đã bình yên vô sự, Mộc Thục Lan chỉ đứng đó khóc, cũng coi như rất cứng cỏi rồi.
Cô bé khóc rất thương tâm. Mọi người đều dồn ánh mắt về Triệu Tiến. Triệu Tiến gãi gãi đầu, bước tới trước mặt cô bé, vẫn chưa đợi hắn mở miệng an ủi, Mộc Thục Lan đột nhiên ôm chầm lấy hắn, gào khóc trong lòng Triệu Tiến.
Không khí trong phòng trở nên yên tĩnh. Vương Triệu Tĩnh ra dấu hiệu với những người còn lại, tất cả mọi người đều rón rén bước ra ngoài.
Làm thế nào để an ủi cô bé đây? Triệu Tiến không hề có kinh nghiệm trong chuyện này, cả người cứng ngắc một hồi lâu, mới nhè nhẹ vỗ lên vai cô bé, nói:
- Có huynh ở đây, đừng sợ.
Vừa nghe thấy những lời an ủi, mộc Thục Lan còn khóc lớn hơn nữa, ôm cũng chặt hơn.
Trong phòng bí bách, âm thanh ở ngoài phòng cũng truyền đến rất rõ ràng. Trần Thăng thấp giọng mắng:
- Cái tên hèn nhát Tôn Đại Lôi này, thực là nhìn lầm hắn rồi.
- Đây là lần đầu tiên chúng ta trải qua chuyện này, bình thường nhìn không ra, bây giờ đương nhiên có thể nhìn ra rồi.
Đây là thanh âm của Vương Triệu Tĩnh.
- Hai người các ngươi mau tới giúp ta đè tên tiểu tử này lại, may mà phát hiện ra, nếu không thì tên tiểu tử này đã chạy mất rồi.
Thạch Mãn Cường tức giận hét to.
Chắc là hai tên gác ngoài kia, trong này lâu như vậy, có lẽ bọn chúng tỉnh dậy rồi.
Đợi sau khi Mộc Thục Lan ngừng khóc. Cô gái trong phòng đun nước, mọi người đều bước vào dùng nước để lau rửa, vừa mới rửa được cho ba người, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng người la lớn:
- Ranh con, ngươi có ở trong đó không?
Đúng là thanh âm của Triệu Chấn Đường. Nghe thấy phụ thân đến, Triệu Tiến liền vội vàng chạy ra ngoài mở cửa sân.
Ngoài cửa không chỉ có một mình Triệu Chấn Đường. Đằng sau ông ra còn có năm người đàn ông cầm đèn lồng, đều là người làm công trong nha môn, cũng là nha dịch không trong biên chế của nha môn. Năm người này bình thường Triệu Tiến cũng hay gặp, biết được đó là người hầu của riêng phụ thân mình, Đổng Băng Phong đứng ở đằng sau những người này.
Triệu Chấn Đường mặc áo đen, đầu đội mũ, thắt lưng khóa trường đao, sắc mặt rất khó coi. Ông cũng không chào hỏi với Triệu Tiến, chỉ lạnh giọng nói:
- Các ngươi chờ ở ngoài này, ta vào xem trước.
Nói xong bước vào trong sân, Triệu Tiến vội vàng đuổi theo muốn nói chuyện. Triệu Chấn Đường quay đầu trừng mắt, buồn bực nói:
- Có lời gì vào phòng rồi nói.
Đổng Băng Phong ở đằng sau nhỏ giọng nói:
- Triệu đại ca, ngựa của đệ để ở nhà huynh, thúc thúc không cho cưỡi, nói là trướng mắt.
Vừa nói chuyện vừa bước vào trong phòng. Trong phòng rất sáng, ước chừng có hơn mười ngọn nến được thắp. Dù sao thì cũng không phải đồ của nhà mình, lấy ra đốt hết cho rồi.
Triệu Chấn Đường vừa vào phòng liền thất kinh, trong phòng sáng như vậy, đương nhiên có thể nhìn thấy sáu thi thể trên mặt đất. Mùi tử khí và mùi máu tanh như vậy chứng tỏ chết cũng chưa lâu. Ông cũng nhìn thấy cả mấy bộ dạng đang bị trói chặt đầy sợ sệt kia nữa.
- Cha, mấy tên ở Vân Sơn tự đều chết hết, chỉ còn lại vài tên chính là nhóm lừa đảo. Ban nãy hài nhi đã ép khẩu cung của chúng, đại khái đều nói là ý đồ của Vân Sơn tự.
Lời còn chưa dứt, Triệu Chấn Đường đã xoay người lại, cho hắn một bạt tai, Triệu Tiến không kịp tránh, bị cái tát giáng xuống, “bốp” một tiếng.
Trong phòng, những người khác theo bản năng đều phản ứng lại, mọi vũ khí trong tay đều nhìn chằm chằm vào Triệu Chấn Đường.
Chém giết vừa xong, tinh thần vẫn còn căng thẳng, nhìn thấy “thủ lĩnh” Triệu Tiến bị đánh, mọi người đều chuẩn bị công kích.
Chỉ trong chớp mắt, Triệu Chấn Đường cũng trở nên lẫm liệt, để tay lên chuôi kiếm, nhưng tất cả cũng chỉ là phản ứng theo bản năng, sau đó tất cả đều nhẹ nhàng thở hắt ra.
Sắc mặt của Triệu Chấn Đường càng lạnh hơn, giáng thêm một cái bạt tai nữa, Triệu Tiến đang xoa mặt, lần này cũng không phòng bị, lại hứng chịu. Lực của tay phụ thân rất mạnh, Triệu Tiến có thể cảm nhận được hai gò má của mình đang dần sưng lên.
Nhiều năm như vậy, Triệu Tiến chưa từng bị đánh, có thì cũng là lúc luyện võ bị thúc phụ chỉnh sửa. Không ngờ tới hôm nay lại hứng chịu hai cái bạt tai nặng nề.
Phụ thân đánh con mình là một việc hoàn toàn chính đáng, bọn Trần Thăng đầy vẻ lúng túng không biết nên làm thế nào.
- Đồ khốn nhà ngươi, ngươi có biết bản thân đã gây ra bao nhiệu họa rồi không?
Triệu Chấn Đường chỉ vào Triệu Tiến lớn tiếng quát.
- Nhưng bọn chúng bắt cóc tiểu Lan, còn muốn bán đến Vân Sơn tự.
Triệu Tiến vừa bưng mặt vừa giải thích. Hắn cảm thấy rất oan ức.
- Vậy máu này là sao? Thúc phụ chưa dạy ngươi tự cứu trị thương sao? Ngươi cứ kéo như vậy à?
Triệu Chấn Đường căn bản không cho Triệu Tiến cơ hội giải thích, dùng âm thanh lớn hơn để nói.
Triệu Tiến giúp đỡ mọi người lau sạch vết máu trên mặt, y phục trên người cũng hoặc là mặc trái lại hoặc là thu dọn. Chỉ có Triệu Tiến vì mải lo thu xếp nên không có thời gian lo liệu cho bản thân, khiến nó đập vào mắt của Triệu chấn Đường, lại bị hiểu nhầm là Triệu Tiến bị thương.
Lời nói tràn đầy sự yêu thương quan tâm và lo lắng. Hiểu được sự yêu thương và quan tâm được ẩn dưới cơn thịnh nộ của Triệu Chấn Đường, Triệu Tiến xoa xoa mặt mình, chỉ cảm thấy mũi có chút cay cay.
Nhưng bây giờ hiển nhiên không phải lúc để nói chuyện này, Triệu Tiến mở miệng nói toàn bộ sự tình với cha.
- Không cần nói đến chuyện đánh nhau nữa, con nói chuyện khác đi.
Triệu Tiến kể lại chuyện lúc giao đấu, lại bị Triệu Chấn Đường cắt ngang.
Đến khi Triệu Tiến nói đến lai lịch của Đinh Công Mạnh, Triếu Chấn Đường nheo mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy vết máu kia, nói:
- Không ngờ lại là hắn.
Triệu Chấn Đường chắp hai tay sau lưng, đến trước mặt Đinh Công Mạnh, hỏi:
- Ngươi có biết trong nha môn ngươi có bao nhiêu vụ án không? Ngươi có biết có biết bao nhiêu người muốn xé xác ngươi thành trăm mảnh không?
Đinh Công Mạnh cả người run lên cầm cập, một câu cũng không thốt nên lời, Triệu Chấn Đường chán ghét nhìn y, lấy miếng vải rách nhét vào miệng y.
Triệu Chấn Đường nhìn quanh những thanh niên trong phòng. Những người này ông đều nhận ra, lúc này đang lăm lăm binh khí nhìn về phía này.
Nhìn những thi thể và vết máu trên đất, nhìn nhóm lừa đảo bị trói và bịt miệng kia, cuối cùng trên mặt Triệu Chấn Đường cũng lộ ra ý cười, quay đầu, nói với Triệu Tiến:
- Con có những huynh đệ tốt.
Nghe thấy những lời này, mỗi người có mặt ở đó đều cảm thấy rất tự hào, không kìm được lòng mà ưỡn ngực.
Nụ cười của Triệu Chấn Đường vừa lướt qua, lập tức nói:
- Ta sẽ mang những tên lừa đảo này tới nha môn, những chuyện tiếp theo để ta xử lí. Bây giờ các cháu về nhà, muốn nói gì với cha mẹ thì nói, không muốn nói thì có thể giữ trong lòng vài ngày, có điều mấy ngày này không được ra khỏi nhà. Đợi đến khi Triệu Tiến thông báo cho các cháu. Trời muộn như vậy rồi, về nhà trước đi.
Nghe thấy trưởng bối nói như vậy, mọi người cũng không có dị nghị gì, đều cáo từ rồi rời đi. Khi bọn họ sắp sửa ra ngoài, Triệu Tiến cất cao giọng, nói:
- Các vị huynh đệ không cần lo lắng, chuyện này một mình ta gánh vác.
Triệu Chấn Đường lập tức trừng mắt nhìn hắn, nhưng nhìn thấy thần sắc kiên định của con trai mình, ông nhất thời không thốt nên lời.
/214
|