Đại Minh Võ Phu
Tác Giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 81: Ổn thỏa nực cười
Hai trăm lượng không phải là một con số nhỏ, nhưng Hà Thúy Hoa rất nhanh đã lấy nó ra từ trong một cái túi, điều này làm cho Triệu Tiến có chút thán phục, không ngờ rằng trong nhà mình lại có nhiều tiền như vậy.
- Nương, ngoại trừ con và cha, ai đến gõ cửa cũng không được mở, nếu như có ai kiến quyết xông vào thì nương hãy hét lên thật to, gần đây có nhiều nhà giàu, không ai dám đến bừa bãi đâu.
Dặn dò vài câu xong, Triệu Tiến cầm tiền vội vàng ra ngoài, gần hai mươi cân không hề nhẹ, cho dù như vậy, Triệu Tiến cũng không quên lấy trường mâu của mình.
Mặc dù dọc đường đi phải cảnh giác không ít, nhưng không có một tên tặc không tròng nào lại dám mạo phạm đến một người luyện võ cầm trường mâu trong tay. Hắn thuận lợi đến nha môn.
Bởi vì giữa đem giữa hôm có người báo quan tra án, Bộ phòng có một cổng nhỏ để vào, Triệu Tiến thông thuộc đường lối đi vào từ bên đó. Mọi khi lúc này trời đã về đêm, phải tắt hết ánh sáng, hoàn toàn không có bóng người, nhưng bây giờ lại sáng bừng ánh nến.
Có người đứng gác ở ngoài cửa phòng, nhìn thấy Triệu Tiến lại gần liền cảnh giác hỏi, còn nhận ra là người quen, liền nói
- Cha cháu đang ở phòng trực.
Trực tiếp cho người đi qua.
Phòng trực ở bộ phòng ở một góc, thực ra là nơi tạm thời giam giữ phạm nhân, những phạm nhân chưa định tội để vào nhà lao đều ở đây, trên thực đây đây là phòng tra khảo của bọn nha dịch.
Triệu Tiến cầm bạc bước vào, vừa vào tới nơi liền nghe thấy âm thanh thảm thiết từ đó không xa truyền lại, một gã xách theo thùng nước đi đến, sau khi nhìn thấy Triệu Tiến thì có chút sửng sốt. Người này họ Lưu, là một viên quan chuyên phát lệnh truy nã trong nha môn, bình thường Triệu Tiến thường gọi y là Lưu thúc.
- Tiểu Tiến, cháu ở đây chờ ta, ta đi gọi cha cháu đến.
Chưa chờ đến khi Triệu Tiến mở lời, Lưu bộ khoái đã hạ thùng nước xuống và nói.
Lưu bộ khoái quay người, đi về phía buồng trực ban, đi được vài bước còn quay đầu lại, dặn dò:
- Đứng đây chờ, đừng vào.
Không bao lâu, Triệu Chấn Đường bước đến rất nhanh. Triệu Tiến thấy trên trán phụ thân mình ướt đẫm mồ hôi, mặc một chiếc áo bào cũ màu đen, nhìn thấy Triệu Tiến ông liền nói:
- Đã mang bạc đến chưa?
Triệu Tiến vội vàng đưa chiếc túi nặng trĩu cho cha, hai người vừa mới bước tới gần, Triệu Tiến liền nhíu mày, hít sâu hai hơi, bởi vì hắn nhận thấy có mùi máu tanh rất nồng.
- Thằng nhóc con, giết hai mạng người liền có thể ngửi thấy mùi máu, có bản lĩnh như vậy, năm đó xem chém đầu thế nào mà đã lăn quay ra ngất rồi!
Triệu Chấn Đường nhìn ra sự khác thường của Triệu Tiến, cười nhạo hai câu.
Đây không phải là chuyện đùa, ở một nơi máu tanh nồng nặc như vậy, Triệu Tiến không biết nên cười hay không nên cười.
Triệu Chấn Đường bắt đầu đuổi:
- Về nhà nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ linh tinh, ngủ một giấc rồi dậy chuyện gì cũng xong rồi.
Nói xong những lời này, Triệu Chấn Đường xách cái túi nặng rồi bước vào trong, bước được hai bước lại quay đầu lại nói:
- Con nghĩ sự việc quá đơn giản rồi, như vậy sớm muộn gì cũng phải chịu nhiều thiệt thòi, về nhà trước đi, sáng sớm mai ta nói chuyện với con.
Tuy Triệu Chấn Đường nói năng có vẻ nhẹ nhàng, nhưng Triệu Tiến nhận thấy trên gương mặt cha ngổn ngang những lớp ưu tư.
Nhìn thấy điều này, Triệu Tiến đột nhiên cảm thấy e rằng chuyện này không dễ dàng giải quyết như mình phán đoán.
Sau khi đi ra khỏi nha môn, một cơn gió lạnh thổi đến, mùi máu tanh trong bộ phòng đã biến mất không còn, Triệu Tiến cảm thấy bản thân mình cũng chẳng có ác cảm gì với mùi này. Từ lúc chiều giết người, ngửi thấy mùi này trong bộ phòng cảm thấy rất phù hợp.
Từ mùi máu tanh, Triệu Tiến lại không kìm lòng được mà nghĩ tới cuộc chiến chiều nay, nghĩ đến việc bản thân trong nháy mắt bùng lên khí thế giết người, Triệu Tiến đột nhiên cảm thấy có một thứ gì đó quặn lên trong bụng và ngực. “Oạc” một tiếng, bắt đầu nôn mửa không ngừng.
Là người của hai thế giới, lần đầu tiên giết người. Sở dĩ bây giờ mới phản ứng lại, hoàn toàn không phải vì kiên cường, mà vì bị chấn động nặng nề, cho nên vẫn chưa có cảm giác gì.
Nghĩ đến cây thương trong tay mình đâm vào yết hầu của kẻ địch, nghĩ đến quá trình đôi mắt của kẻ thù trở nên thất thần, nghĩ đến máu chảy ra từ lỗ mũi chúng, Triệu Tiến nôn đến mức không còn gì để nôn nữa, lúc này mới có thể đứng dậy một cách khó khăn.
- Mẹ nó, đánh giá cao bản thân quá rồi.
Triệu Tiến hung hăng nói một câu thô tục, lau miệng, nhanh chóng đi về nhà, lần này không thích ứng được, có lẽ lần sau sẽ không khó chịu nữa.
Triệu Tiến chưa ăn cơm tối đã đi cứu người, sau trận đấu còn phải sắp xếp, sau đó dẫn Tiểu Lan về rồi lại đi nha môn để đưa vàng. Chạy vòng vòng cả một buổi tối, chưa nuốt được một miếng cơm nào vào bụng, ban nãy nôn một hồi lâu, bây giờ trong bụng hoàn toàn trống rỗng, đói vô cùng, đến đi cũng không đi được nhanh.
Triệu Tiến cứ như vậy mà chậm rãi trở về nhà, khi đi ngang qua trước cửa Vương gia, Triệu Tiến không kìm được mà nhìn qua, Vương Triệu Tĩnh chắc đã sớm về đến nhà rồi. Không biết người nhà y khi biết y giết người sẽ đối xử với y như thế nào.
Triệu Tiến đi qua trước cửa nhà, lại nghe thấy bọn người làm đang thấp giọng nói chuyện với nhau ở cửa sau Vương gia:
- Thiếu gia vẫn chưa ăn cơm tối sao?
- Ăn cái gì mà ăn chứ? Vẫn còn đang quỳ ở thư phòng kia kìa.
- Lão gia cứ quất roi như vậy, thật đúng là quá tàn nhẫn rồi.
- Ngươi không nhìn thấy lúc thiếu gia đi trong tay cầm kiếm, lúc về người ngợm toàn là máu, chưa biết chừng ở bên ngoài đã gây ra đại họa gì nữa.
So với Triệu Tiến, Vương Triệu Tĩnh về sơm hơn nhưng đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm tối, đang quỳ trong thư phòng.
Thư phòng của Vương gia không có gì là đặc biệt. Thậm chí đồ bày bố và trang trí còn có chút keo kiệt. Trên giá sách bày các loại sách, thư tịch. Người thực sự thành thạo có thể từ đám sách này mà nhìn ra được sự phú quý của Vương gia. Những đám sách này thậm chí đến những bộ sách quý cũng không giá trị bằng.
Trong thư phòng đết đèn dầu, chỗ án thư có một ngời đàn ông trung niên đang đọc sách, ông chính là phụ thân của Vương Triệu Tĩnh – Vương Hữu Sơn.
Mặc dù được phong danh hiệu là Vọng Sơn lão nhân, nhưng năm nay ông mới ngoài bốn mươi, chỉ là sĩ tử thư sinh trịnh trọng gọi, cho nên Vương Hữu Sơn có điệu bộ giống như của người năm mươi, sáu mươi tuổi vậy.
Vương Triệu Tĩnh quỳ dưới giá sách, y đã thay quần áo, vết máu dính trên người cũng được gột rửa sạch sẽ, nhưng rốt cuộc thì sau cuộc đấu kịch liệt như vậy cũng vẫn chưa được ăn cơm, sắc mặt rất khó coi.
Trong thư phòng chỉ có hai phụ tử họ. Vương Hữu Sơn hoàn toàn không quan tâm đến đứa con trai đang quỳ dưới kia, chỉ nghiêm túc ngồi đó lật xem quyển sách, đôi lúc lại trích dẫn mấy thứ gì đó.
Xem xong một quyển, Vương Hữu Sơn buông một quyển sách xuống, xoa xoa mắt, không quy đầu mà mở miệng:
- Cho con học võ là để cho con một thân thể cường tráng, khỏe mạnh, không phải là để con đi giết người bừa bãi, càng không phải để con nổi máu anh hùng mà hành sự. Con cái bị thương người đau là cha mẹ, con không biết tiếc thân mình như vậy, chính là tội bất hiếu.
Nói xong những lời cuối cùng, ngữ khí của Vương Triệu Sơn trở nên nghiêm nghị. Vương Triệu Tĩnh đau khổ dập đầu, nói:
- Phụ thân, con biết mình sai rồi.
Vương Hữu Sơn lắc đầu, lạnh giọng nói:
- Con sắp phải tham gia kì thi hương rồi, mà còn làm điều xằng bậy như vậy, con cho rằng không liên quan gì đến Sĩ lâm phong bình sao?
- Phụ thân, lúc ấy con nóng vội cứu người, không nghĩ nhiều như vậy.
Vương Triệu Tĩnh không kìm được mà giải thích.
- Làm càn, nhìn thấy kẻ tặc, tại sao không đi báo quan, để công sai đi tróc nã, lại chỉ có mấy thằng thanh niên, tự cho mình là anh hùng.
Vương Hữu Sơn lại quát lớn.
Vương Triệu Tĩnh quỳ trên mặt đất thấp giọng giải thích nói:
- Triệu huynh nói chuyện của Mộc cô nương không tiện để quan phủ biết, nên…
- Không tiện? Không phải là quan hệ với đám yêu nhân không có gia giáo kia. Để con đi kết giao bằng hữu, chính là để con mở mang mối quan hệ. Tìm được những người bạn có thể giúp đỡ con. Bây giờ thì tốt rồi, đường đường là một người đọc sách, lại trở thành người hầu của một đứa là con trai của một tên sai dịch. Thật là hoang đường đáng cười.
Vương Hữu Sơn cười lạnh tiếp tục răn dạy.
Thấy trên mặt Vương Triệu Tĩnh có nét không phục, Vương Hữu Sơn tiếp tục nói:
- Con nói xem vị huynh đệ họ Triệu này của con thế nào, mà tối nay lại gây ra bao nhiêu chuyện phá hoại chất chồng, con còn cho rằng thỏa đáng. Nếu như phụ thân hắn che giấu không được, nhất định sẽ bị tống vào ngục chờ ngày định tội.
- Phụ thân…
Nghe thấy những lời này, Vương Triệu Tĩnh hốt hoảng ngẩng đầu, vừa nói được một câu, lại bị Vương Hữu Sơn ngắt lời,Vương Hữu Sơn cầm quyển sách trong tay, nói một cách tự nhiên:
- Hắn là bạn của con, nhà hắn cũng coi như là hàng xóm với nhà ta, lần này ta sẽ giúp, nhưng ta sẽ phải xem xem hắn có nghĩa khí anh dũng như con nói không. Xem xem trên nha môn có phải hắn gánh chịu mọi chuyện hay không. Trong bếp vẫn còn cơm nóng, mau đi ăn đi, ngày mai không được ra ngoài.
Nghe thấy những lời đuổi của cha, Vương Triệu Tĩnh lại không hề đứng dậy, ngược lại dập đầu thật mạnh, vội vã nói:
- Phụ thân, con cảm thấy Triệu huynh sắp xếp rất ổn thỏa, chẳng lẽ lại còn ẩn chứa hậu họa?
- Ổn thỏa? Thật là ngây thơ, cũng chỉ là một đám nhóc tự cho mình là người lớn như các con thôi.
Vương Hữu Sơn cười, thản nhiên nói vài câu, sau khi nói xong liền phất tay, ra hiệu cho Vương Triệu Tĩnh đi ra ngoài.
/214
|