Đại Minh Võ Phu
Tác Giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 82: Vì cái này, đáng.
Nhưng Vương Triệu Tĩnh vẫn không đứng dậy, y biết năng lực của phụ thân mình, suy nghĩ chu toàn, làm việc anh miinh. Ông nói có mối tai họa, vậy nhất định có tai họa.
Thần sắc của Vương Triệu Tĩnh biến đổi một cách bất ngờ, y lại dập đầu, nói:
- Nếu thật sự có mối họa, mong phụ thân ra tay tương trợ ngay bây giờ. Nếu như chờ đến lúc định tội rồi tống giam xong mời làm, tuy sẽ khiến cho Triệu gia càng thêm sự cảm tạ. Nhưng làm như vậy là đi ban ơn, không phải là đạo anh em bằng hữu làm với nhau, sợ sau này sẽ trở nên xa lạ.
Nghe thấy thế, Vương Hữu Sơn buông sách, đứng lên xoay người nhìn con trai mình, mặt đầy vẻ kinh ngạc, nói:
- Con có thể nghĩ ra được một mấu chốt như vậy, mấy năm nay con thực sự đúng là tiến bộ và trưởng thành lên không ít. Nhưng con trai của một tên sai dịch, ồ, hoặc cũng có thể nói là con trai của một vị bách hộ, đáng để con phải tốn nhiều công sức như vậy để xin xỏ hay sao?
Nói đến đây, ngữ khí của Vương Hữu Sơn không hề nghiêm khắc, ngược lại còn có chút hiếu kì, chưa đợi đến lúc Vương Triệu Tĩnh nói, ông đã nói tiếp:
- Con nói Triệu Tiến võ nghệ xuất chúng, nhưng thân thủ của nó cũng chỉ có thể nói là tạm được. Trong cái thành Từ Châu này, người khỏe khoắn giỏi giang hơn nó còn không biết có bao nhiêu. Con nói xem nó mưu lược xuất chúng, làm việc chu toàn ổn thỏa, nhưng cũng chỉ có thể nói là có chút tự ảo tưởng, hoặc có thể là những kiến thức mà thúc phụ nó mang về từ nam chí bắc. Vi phụ hi vọng bạn của con có thể giúp đỡ được cho con, chứ không phải là ngược lại, con nghĩ kĩ mà xem, có đáng không?
Vương Triệu Tĩnh vừa định nói, thì bụng vang lên tiếng kêu, Vương Hữu Sơn lập tức bật cười. Vương Triệu Tĩnh đỏ mặt, ngồi thẳng dậy nghiêm túc nói:
- Phụ thân, không có gì đáng hay không đáng cả, hài nhi chỉ nói một chuyện, tối nay Triệu huynh nói tất cả mọi chuyện đều để huynh ấy gánh vác. Mọi người đều thấy rất trượng nghĩa, nhưng Triệu huynh lúc sau lại nói vì nhà huynh ấy có viên quan nhỏ, nên không cần phải lo lắng.
- Ồ.
Vương Hữu Sơn nhướn mày, cảm thấy con trai mình nói chuyện không phân biệt chủ thứ, đột nhiên lại nói đến loại chuyển nhỏ nhặt như thế này, nhưng ông cũng không ngắt lời, để Vương Triệu Tĩnh tiếp tục nói tiếp.
- Nếu chỉ có những câu nói trước đó, hài nhi cảm thấy Triệu huynh cố tình ra vẻ cao thượng, nhưng Triệu huynh nói rõ ràng như vậy, hài nhi cảm nhận được sự chân thành, trọng nghĩa của huynh ấy.
Vương Hữu Sơn không nói gì, đi đến bên cạnh y, ngồi xuống. Vương Triệu Tĩnh trịnh trọng nói tiếp:
- Vì điều này, đáng.
Sau khi nói những lời này xong, thư phòng yên tĩnh một lúc, Vương Hữu Sơn lấy tay day day trán, có chút mệt mỏi mà nói:
- Cũng đúng, với tuổi của con hiện nay không nên tính toán quá nhiều, con đi ăn cơm đi.
- Phụ thân, người đồng ý giúp đỡ rồi sao?
Vương Triệu Tĩnh vẫn không đứng dậy, mong ngóng hỏi.
Vương Hữu Sơn không trả lời, chỉ gật đầu.
Sau khi Triệu Tiến về đến nhà, liền thấy Mộc Thục Lan đang ngủ gục bên bàn ăn, vẫn chưa động đến đồ ăn trên bàn. Thấy hắn trở về, Hà Thúy Hoa liền gọi bà Triệu Tam đi hâm nóng cơm, còn cố ý nói vài câu, vốn dĩ để Mộc Thục Lan ăn trước, nhưng cô bé nhất định phải chờ Triệu Tiến, kết quả là vừa mệt vừa đói, nằm ngủ gục trên bàn.
Sau khi cơm nước xong, Triệu Tiến thay quần áo, tập chống đẩy, hít đất trên giường. Kiểu tập luyện cần có sức mạnh này hắn đã luyện được năm năm rồi, trừ những lúc có chuyện ngoài ý muốn ra hắn chưa bao giờ ngừng.
Mới làm được hai cái, Triệu Tiến đã nằm sấp xuống giường, ngủ quên mất, mãi cho đến tận sáng
Vốn tưởng mình gặp ác mộng, nhưng lúc thức dậy thấy vô cùng sảng khoái, đêm qua ngủ thật ngon, trời đã hửng sáng, vẫn thức dậy vào giờ như những ngày thường.
Sau khi Triệu Tiến mặc quần áo, bước ra chạy bộ như những ngày thường, lúc về nhà ăn sáng thì phát hiện phụ thân Triệu Chấn Đường đã về.
- Bà và Tiểu Lan đến phòng con bé ăn sáng, tôi và Tiểu Tiến có vài lời muốn nói với nhau.
Xem ra Triệu Chấn Đường đã cả đêm không ngủ, sắc mặt tiều tuy, hai mắt hằn lên vết tơ máu.
Nghe thấy ông nói một cách thận trọng như vậy, Hà Thúy Hoa cũng không hỏi nhiều, cùng với Mộc Thục Lan bưng bát đũa mau chóng rời khỏi phòng.
Chờ cho đến khi trong phòng chỉ còn lại hai cha con, Triệu Chấn Đường một hơi uống cạn nửa bát cháo, sau đó mới mở miệng nói:
- Sau khi ăn sáng xong con hãy ra khỏi thành, đi Hà Thanh Môn, ra khỏi thành mười lăm dặm có một thôn Tề gia, con vào thôn tìm một người có tên Tề Độc Nhãn. Cứ nói ta bảo con đi, ở trong nhà hắn không được ra ngoài, đợi tin tức của cha rồi tính tiếp, con hiểu chưa?
Lẽ nào vụ án có sự thay đổi? Đây chính là ý bảo chạy trốn. Triệu Tiến còn chưa mở mồm hỏi, Triệu Chấn Đường đã lấy từ trong người ra mấy thỏi vàng và mấy nén bạc vụn, lại nói:
- Số tiền này con giữ lấy, không được để người khác nhìn thấy, với tên Tề Độc Nhãn kia cũng không được. Lúc ra ngoài nhớ mang theo mũ, xem xét đằng sau có người bám theo hay không.
Nhận tiền xong, trong lòng Triệu Tiến có chút căng thẳng, lẽ nào thực sự đã xảy ra biến cố. Nhìn điệu bộ của hắn, Triệu Chấn Đường buồn bực nói:
- Mau ăn đi, ăn no xong lập tức lên đường, cũng không cần phải lo lắng quá nhiều, đây chỉ là để phòng bị sự chẳng may.
Triệu Tiến gật đầu, bắt đầu ăn thật nhanh. Sau khi Triệu Chấn Đường ăn xong cháo, nhìn quanh rồi cười lạnh, nói:
- Con tự cho mình là thông minh, giữ lại đám lừa gạt kia, muốn để bọn chúng làm chứng cho tội của bọn Vân Sơn tự. Con không nghĩ, con có thể để cho bọn chúng nói, người khác không thể làm cho bọn chúng thay đổi sao? Thế lực của Vân Sơn tự lớn mạnh đến thế, trên dưới trong ngoài nha môn đều có người của bọn chúng, lẽ nào không làm cho bọn lừa gạt này vu oan cho con được sao?
- Lẽ nào là bọn người Đinh Công Mạnh và đám lừa gạt đã thay đổi khẩu cung?
Triệu Tiến vội vàng hỏi.
- Hôm qua chúng sợ vương pháp trừng trị, đều đã tự vẫn rồi.
Triệu Chấn Đường nói một cách qua loa.
Trong lòng Triệu Tiến giật thót lên, đêm qua trong nhà tạm giam có tiếng kêu thảm thiết, còn có mùi máu tanh nồng trên người phụ thân. Lẽ nào đên qua là phụ thân Triệu Chấn Đường tra khảo đám lừa gạt đó?
- Tối qua, là cha và mấy người nữa tra khảo ạ? Trực tiếp giết chết bọn chúng đi không phải là tốt rồi sao?
Triệu Tiến không nhịn được mà mở mồm nói.
Triệu Chấn Đường chợt tắt nụ cười, chỉ vào Triệu Tiến nói:
- Bây giờ con còn có tâm tư mà hỏi cái này à. Ta nói cho con biết, đừng có quá đà, đồng thời báo cho con biết, vụ án đó bị trì hoãn tiếp quản cho đến khi đám Thư biện trong phòng xét xử coi như là hàm hồ rồi bỏ đi. Cho nên mới phải dùng vàng thật bạc thật để mở đường. Hai trăm lượng đó của nhà chúng ta chẳng làm được cái gì cả. Đám lừa gạt đó làm lâu năm như vậy, trong tay chắc chắn có nhiều tiền bạc, ép hỏi ra sau đó đưa chúng đi, bộ phòng cũng phải phân vân.
Rõ ràng là còn có mối liên qua như vậy, Triệu Tiến nhất thời không nói được gì. Triệu Chấn Đường lại tiếp tục mắng:
- Lại còn phải có gần hai nghìn lượng.
- Tốn nhiều tiền như vậy , con còn phải chạy trốn ra ngoài thành làm gì ạ?
Triệu Tiến lại hỏi.
- Phải đi, thế lực của Vân Sơn tự quá lớn, nếu như bọn chúng muốn truy cứu, đám tiền bạc này đế một cái công bằng cũng không mua được.
Triệu Chấn Đường cắn răng nói.
Ăn sáng xong, Triệu Tiến thay quần áo, vội vàng ra ngoài. Dưới sự sắp xếp của Triệu Chấn Đường, còn không quên đội mũ, vốn dĩ còn định cầm theo cây thương, nhưng lại bị ngăn lại, nói là quá dễ để người ngoài phát hiện.
Triệu gia ăn sáng sớm, lúc Triệu Tiến đến được Hà Thanh Môn thì cũng là lúc cửa đông của thành Từ Châu mở cửa. Khi cổng thành mới vừa được mở, hắn trà trộn trong dòng người ra ngoài thành, người trấn cổng thành cũng không cản lại hay nghi ngờ gì, thuận lợi mà rời khỏi thành.
Mấy năm nay, Triệu Tiến không hề ra khỏi thành được, mỗi ngày đều gian khổ luyện võ, thực sự không có thời gian rảnh rỗi để làm gì.
Trên đường bên ngoài thành, Triệu Tiến thấy ngoài thành càng không giống với bên trong thành, vốn tưởng rằng Từ Châu đã xóa được nạn đói khổ, nhưng bên ngoài có thể hình dung được là hoang vắng tiêu điều.
Mặc dù mùa xuân mới bắt đầu, nhưng bên đường chẳng có lấy một chút sắc xanh, toàn là một màu vàng của đất, nhưng nguyên nhân khiến cho thôn trang tan nát hoàn toàn không phải là mùa.
Điều làm cho Triệu Tiến càng không thoải mái là, ven đường đột nhiên xuất hiện hai thi thể đã bốc mùi hôi thối, không ngờ ngoài thành đã đến mức ngang ngược như thế này.
Người dân đi bên ngoài cũng ăn mặc rách rưới, mục nát, thỉnh thoảng có vài người ăn mặc chỉnh tề, nhưng xem ra họ lại không phải là người tốt.
Nhưng cũng không có ai dám có ý đồ gì với Triệu Tiến. Tuy rằng Triệu Tiến ăn mặc chỉnh tề, trên người còn có chút nước dầu, nhưng trên người Triệu Tiến lại có khí chất của một người nghiêm túc, có thể giết người, hơn nữa còn cảnh giác đến dị thường, xem ra không dễ bắt nạt, cho nên phần lớn đều đến gần rồi lại tránh ra.
Đi chưa đến một canh giờ đã đến Tề Gia thôn. So với nhưng thôn trên đường nhìn thấy, thôn Tề gia có chút ổn hơn, mặc dù có chút cổ xưa, nhưng không nát, chắc là thường xuyên tu sửa.
Triệu Tiến đến cửa thôn tìm một người để chào hỏi, rất nhanh đã tìm được nhà của Tề Độc Nhãn. Tề Độc Nhãn là một lão già ngoài năm mươi tuổi, tên đúng như người, mắt phải bị mù, không giống như những lão gì còng lưng gầy gò, thân hình của Tề Độc Nhãn có chút mập mạp.
Nghe Triệu Tiến nói rõ, Tề Độc Nhãn liền cho hắn vào nhà, cười một cách cảm thán nói:
- Không ngờ con lớn như vậy, thực là giống với cha con hồi còn trẻ.
Tề Độc Nhãn này ở một mình, cũng không quá nhiều lời, sau khi dẫn Triệu Tiến vào phòng, còn đặc biệt dặn dò một câu:
- Hôm nay là ngày phân phát muối, con đừng ra ngoài đi linh tinh.
Phân phát muối là cái gì? Triệu Tiến có chút hồ đồ, nhưng cũng không hỏi nhiều, tâm tư của hắn hiện giờ không ở đây.
/214
|