Đại Minh Võ Phu
Tác Giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 83: Dương cử nhân.
Rời khỏi nhà vội vã lên đường, trên đường đi rất vội vàng, cho đến khi đến được nhà Tề Độc Nhãn mới có thể bình tâm suy nghĩ, bỗng nhiên Triệu Tiến cảm thấy có chút không yên. Nếu như mọi chuyện biến chuyển theo tình huống xấu đi, vậy tất cả mọi chuyện trong bao nhiêu năm nay đều uổng phí rồi, thậm chí còn liên lụy đến cả những người bằng hữu nhiệt tình của mình nữa.
Triệu Tiến cũng tự trách, tất cả mọi chuyện ngày hôm qua bản thân đều tự cho là đã lo liệu hoàn chỉnh cả rồi, nhưng những sắp xếp sau khi chuyện xảy ra lại dựa theo những kinh nghiệm trước kia mà xử lí, nhưng những kinh nghiệm ở trước kia lại không thể thực hành được khi ở đây.
Lúc này trời đã sáng, nha môn cũng bắt đầu làm việc, Đồng Hoài Tổ Tri Châu Từ Châu đang nghe sư gia bẩm báo trong hậu đường của thư phòng.
Phần lớn quan viên đều có xuất thân khoa cử, có thể làm văn, đọc sách, nhưng đến lúc người thật việc thật thì lại là một lũ hồ đồ, thường phải nhờ đến sự giúp đỡ, phò tá của sư gia, tên sư gia này cũng là một kẻ tâm phúc.
- Đông ông, tổng cộng là một ngàn lượng bạc ròng, sau khi kiểm kê xong đã đưa cho phu nhân ở bên kia rồi.
Tên sư gia cười nhẹ bẩm báo.
Đồng Hoài Tổ tươi vười, gật đầu nói:
- Vương sư gia, ngươi đến nói với người phòng xét xử bên đó, vụ án này kết thúc như vậy thôi, không phải chỉ là mấy tên lừa gạt thôi sao? Đánh chết chúng đi là có thể làm vui lòng mọi người, có cơ hội bổn quan sẽ thay họ thỉnh công.
Vừa mới nói xong, Đồng Tri Châu lại nhớ đến một chuyện:
- Trương Đồng Tri còn có một người có liên quan, có biết chuyện này không?
Tên sư gia kia khẽ cười, nói:
- Xin Đông ông cứ yên tâm, Trần Bộ đầu, Triệu Bộ Thủ bọn họ làm việc chu toàn, khẩu cung chấp thuận đầy đủ, chắc chắn mọi việc đều đã lo ổn thỏa rồi, chỉ còn chờ mỗi Đông ông người gật đầu thôi.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, tên tiểu tử nhà Triệu gia thật là hung hãn, mới tuổi như vậy mà đã dám giết người, hơn nữa còn muốn cái gì đó từ bên Trần gia, thật là thú vị.
Đồng Hoải Tổ tùy tiện nói bừa vài câu.
Sư gia gật đầu cười, nhưng không nói theo, chuyện này gã cũng có tám mươi lượng bạc. Không giống như Tri Châu cao cao tại thượng, tên sư gia này suốt ngày qua lại với bọn người trong nha môn, rất hiểu về lề lối ở đây.
Sáng sớm nay, Tổng Bộ đầu Trần Vũ ra mặt thu xếp, ước chừng đưa ra hơn hai ngàn lượng bạc, những người có liên quan đều được chia không ít, hơn nữa, tên sư gia này cũng có thể đoán được, những tên lừa gạt kia đêm qua rốt cuộc là chết như thế nào.
Mấy ngàn lượng bạc, tính mạng của mấy tên lừa gạt, phí bao công sức và tiền bạc như vậy chính là để san bằng vụ án giết người của bọn Triệu Tiến và Trần Thăng.
Dù sao thì đó cũng là mạng của sáu người, nếu như truy cứu thì tính thế nào cũng là trọng tội, nhưng trên dưới đều ậm ừ cho qua, chỉ là một chuyện nhỏ không đáng để nhắc đến.
Đang nghĩ đến đó, lại nghe thấy có người ở bên ngoài thông báo:
- Lão gia, Dương cử nhân đến cầu kiến.
- Dương cử nhân? Y tới làm gì? Vương sư gia, ngươi qua đó đón y vào đây.
Đồng Hoài Tổ buồn bực nói, sau đó dặn dò sư gia vài câu.
Vương sư gia liền khom người đồng ý. Có thể khiến cho sư gia Tri Châu phải nghênh đón, chứng tỏ thân phận của người này cao quý. Vương sư gia biết lai lịch của Dương cử nhân này. Dương Trung Bình là người địa phương của Từ Châu, cử nhân công danh, Từ Châu không thịnh văn khí, có thể có một người có công danh cử nhân, đã là quá giỏi rồi.
Tuy nhiên có thể làm cho Tri Châu Từ Châu coi trọng hoàn toàn không phải là cái danh cử nhân, mà là sau lưng của Dương cử nhân này. Dương cử nhân này là cư sĩ của Vân Sơn tự, mọi chuyện liên quan đến Vân Sơn tự ở trong thành Từ Châu đều do Dương cử nhân ra mặt xử lí.
Một cử nhân trong mắt Tri Châu không hề quan trọng, nhưng loại cấu kết cường hào như Vân Sơn tự này thì lại vô cùng hiểm độc, hơn nữa sau lưng Vân Sơn tự còn có chỗ dựa vững chắc, có người nói là đại thái giám ở Phượng Dương phủ, có người nói là nhân vật to lớn nào trong Nam Kinh. Bất kể là ai, Tri Châu đều không thể đắc tội.
Ra cửa đón Dương cử nhân. Dương Trung Bình này có dáng người cao gầy, sắc mặt xanh xao, mơ hồ có bộ dạng của một người bị say rượu, một người hết sức kiêu ngạo, lãnh đạm. Chỉ gật đầu với Vương sư gia đã bước vào trong. Vương sư gia mang nét cười trên mặt, nhưng trong lòng đang thầm trách mắng, ai cũng biết tên Dương cử nhân này ở trong thành đều bị gièm pha không ít, gạt nam dọa nữ vô số lần, nếu không phải có Vân Sơn tự làm chỗ dựa, sớm đã có người đến hỏi tội rồi. Biết được thanh danh không tốt, nhưng Dương cử nhân này từ trước tới nay đều không biết phải trái đúng sai, suốt ngày chỉ có cái bộ dạng không coi người khác ra gì.
Vào trong thư phòng của Đồng Tri Châu, Dương cử nhân này thở dài, cũng không thèm để ý đến Tri châu nhíu mày nhăn mặt, liền ngồi xuống.
Vương sư gia biết tình cảnh ngượng ngùng xấu hổ này nhưng vẫn nên coi như không có chuyện gì thì hơn, liền khom lưng nói:
- Đông ông, học trò xin phép được qua chỗ Chu đại nhân.
Chu đại nhân này là Thôi quan của Từ Châu, trong coi các vụ án hình phạt, chuyện vừa mới giao phó, nên vừa vặn cần phải đi tìm ông ấy.
Đồng Tri Châu trầm mặt gật đầu, y có thái độ vô cùng bất mãn với Dương cử nhân này, nhưng cũng không có cách nào khác.
Vương sư gia vừa định đi ra, liền nghe thấy Dương cử nhân nói:
- Thái tôn, sáng nay học sinh biết được, mấy vị sư phụ trong Vân Sơn tự bị chết một cách oan uổng trong thành, học sinh lòng đau đớn không cùng, kính mong thái tôn nghiêm khắc điều tra vụ án này.
- Tin tức này của ngươi thật là nhanh.
Đồng Tri Châu thản nhiên nói, lập tức giương cao giọng nói:
- Vương sư gia, đây là chuyện gì vậy? Rõ ràng là vụ án của mấy tên lừa gạt tại sao lại còn liên lụy đến cả người của Vân Sơn tự chứ?
Vương sư gia vội vàng đi đến trước mặt, giải thích bên tai Đồng Tri Châu, nghe xong vài câu, Đồng Tri Châu liền trừng mắt nhìn Vương sư gia, sau đó quay đầu nói:
- Chưa từng nghĩ đến hòa thượng của Vân Sơn tự lại có liên quan đến đám lừa gạt kia, không phải nói là khẩu cung đều đầy đủ rồi sao?
Chuyện này trên dưới đều phải ậm ờ cho qua. Mọi người chỉ nói bọn Triệu Tiến giết đồng bọn của đám lừa gạt, chứ không nhắc đến chuyện thân phận của bọn họ. Vương sư gia được hối lộ, nên đương nhiên sẽ không nói đến chuyện này.
Dương cử nhân đối với những lời lẽ châm biếm của Tri Châu hoàn toàn không để ý tới, trực tiếp ngắt lời:
- Vân Sơn tự từ trước đến nay thanh quy nghiêm khắc, không có đệ tử làm trò càn bậy, e rằng có người vu oan giá họa, mong thái tôn nghiêm xét. Nếu như thái tôn không điều tra được việc gì, Viên Tín đại sư sẽ viết thư cho mấy vị đại thí chủ của Vân Sơn tự, nhờ họ giúp đỡ.
Viên Tín đại sư chính là phương trượng trụ trì của Vân Sơn tự, vậy có nghĩa là “đại thí chủ” chính là chỗ dựa của Vân Sơn tự rồi.
Đồng Tri Châu nhíu mày nhăn mặt, y đánh mắt sang Vương sư gia, trầm giọng nói:
- Đi nói với Chu đại nhân, phải điều tra kĩ càng vụ án này.
Vừa nghe thấy câu này, Vương sư gia có chút giật mình, nếu như ậm ừ mà không qua được, có khác nào ăn được món ngon mà lại phải nôn ra. Liền đến gần, thấp giọng nói:
- Đông chủ, vậy những cái này đều không cần nữa?
Đồng Tri châu hung dữ trừng mắt, cất cao giọng điệu nói:
- Viên Tín đại sư đức cao vọng trọng đã quan tâm như vậy, bổn quan làm sao có thể đối xử như bình thường, mau đi hối thúc.
Ý tứ trong lời nói cũng rất rõ ràng, không thể đắc tội với người đứng sau của Vân Sơn tự, cho dù có mối quan hệ với nha môn cũng không quản được nữa rồi, nhất định phải có một lời giải thích.
Nghe thấy vậy, trên mặt Dương cử nhân lộ ra ý cười đắc chí, gật đầu nói:
- Thái tôn anh minh, mấy vị sư phụ kia tu hành thanh tịnh, nhưng lại bị hạ sát thảm khốc, dựa theo quốc pháp, nhất định phải giết người đền mạng.
Đây cũng chính là đưa ra điều kiện. Cho dù là Tri châu Đồng Hoài Tổ hay là Vương sư gia, đều có sắc mặt khó coi, nếu như thật sự bắt Triệu Tiến đền mạng, bên phía Triệu Chấn Đường cũng không thể trấn an, đắc tội với những địa đầu xà tại nơi này, hoạt động của nha môn này sẽ xảy ra vấn đề lớn ngay.
Nhưng cân nhắc nhiều lần, chức quan này có thể làm tốt hay không là một chuyện, chức quan này có thể tiếp tục làm được không càng quan trọng hơn, vẫn nên dựa theo ý của Vân Sơn tự mà làm.
Vương sư gia thầm mắng trong lòng, nhưng gã chỉ có thể tuân mệnh làm theo, vừa mới khom người đồng ý, liền nghe thấy trước cửa có người đến thông báo:
- Lão gia, quản gia của Vương đại nhân đến bái kiến.
Người trong thành Từ Châu có thể đứng trước Tri châu mà xưng là “đại nhân” cũng chỉ có Vương Hữu Sơn. Ông ta là trí sĩ về quê, phẩm cấp mặc dù không có chức thực sự, cũng chỉ là một người nhàn rỗi, nhưng lại chưa từng có ai có can đảm trậm chễ đối đãi. Đối với Từ châu Tri châu địa phương này mà nói, Vương Hữu Sơn chỉ cần viết một phong thư tới kinh thành, thì có thể quyết định được sự sinh tử của y.
Vừa nghe thấy lời này, Tri châu Đồng Hoài Tổ liền nói với Vương sư gia:
- Mau ra nghênh đón, mau đi nghênh đón.
Nét ngạo mạn trên mặt Dương cử nhân cũng biến mất, y đương nhiên biết được vị trí của Vương Hữu Sơn.
Vương sư gia rất nhanh đã quay vào, đằng sau gã không có khách, nhưng trong tay cầm một phong thư, chưa chờ Tri châu hỏi, liền vội vội đưa phong thư đến.
/214
|