Đại Minh Võ Phu
Tác Giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 84: Kết luận
Tri Châu Đồng Hoài Tổ nghi ngờ liếc nhìn Vương Sư gia một cái, sau đó mới mở phong thư, nội dung trong thư không hề nhiều, Đồng Tri châu xem một thoàng là xong, xem xong lại không nói gì. Dương cử nhân vừa định hối thúc việc phá án, thì lại nghe thấy Đồng Tri Châu cười nói:
- Vọng Sơn tiên sinh quan tâm chuyện trong quê, thật là một kẻ sĩ mẫu mực.
Cảm thán một câu, sắc mặt Đồng Hoài Tổ trở nên nghiêm nghị, mở miệng nói với Dương cử nhân:
- Vân Sơn tự nhà lớn nghiệp lớn, nhân khẩu vô số, thường có chút chuyện không hợp pháp được báo tới chỗ bổn quan. Lần này lại cấu kết với đám lừa gạt, buôn bán người, quả thực là tán tận lương tâm. Dương Trung Bình, ngươi đọc sách, hiểu đạo lí, thân là cư sĩ của Vân Sơn tự, cũng nên nhắc nhở vài lần, tránh việc kiến tha lâu đầy tổ, gây thành đại họa!.
Dương cử nhân ngạc nhiên, Vương sư gia cũng chỉ là vòng một vòng, tại sao mọi chuyện lại thay đổi ngược lại thế này. Y nói:
- Thái tôn, không có chứng cớ mà nói sáu vị đại sư kia có liên quan đến đám lừa gạt, Viên Tín đại sư…
- Hoang đường, khẩu cung đã lấy đầy đủ, Vọng Sơn tiên sinh nói đây là nghĩa cử của thành Từ Châu, muốn viết thư cho bằng hữu cũ trong thành, xin bọn họ thượng tấu triều đình để khen thưởng. Thế nào, ngươi cho rằng ngươi có thể thấu hiểu mọi chuyện hơn Vọng Sơn tiên sinh ư?
Đổng Tri châu vung vẩy bức thư, thấp giọng nói.
Vương Hữu Sơn, xuất thân tiến sĩ, Ngự Sử trí sĩ Đô Sát viện, thân phận này của ông ta là nhân vật thanh quý nhất, cao cấp nhất trong thành Từ Châu. Đồng Tri châu mang ông ấy ra để dọa người, Dương cử nhân làm sao dám phản bác?
Nhưng Dương Trung Bình này vẫn không cam lòng, cất giọng nói:
- Thái tôn xử án như vậy, e rằng chỗ Viên Tín đại nhân…
- Ngươi mang ý của Vọng Sơn đại nhân nói, phương ngoại không phải là nơi ngoài vòng pháp luật, Viên Tín đại sư là đại đức cao tăng, hẳn nghĩ thấu được đạo đức này.
- Điều này…
Dương cử nhân đứng dậy, trước kia y cáo mượn oai hùm, cậy uy phong của Vân Sơn Tự mà hoành hành ngang ngược ở Từ Châu, đến Tri châu cũng phải có vài phần nể mặt, chưa từng nghĩ đến hôm nay lại bị hiếp đáp, dưới tình thế cấp bách liền đứng dậy.
Thần sắc của Đồng Tri châu lập tức trầm xuống, lạnh giọng nói:
- Hay là Dương cử nhân có gì dị nghị với thuyết pháp của bổn quan? Chẳng lẽ ngươi cho rằng cái chức cử nhân này của ngươi sẽ không bao giờ bị khai trừ sao?
Những lời này nghiêm trọng rồi. Cách chức cử nhân là chuyện đại sự, thường phải đến cấp của Bố Chính sứ ti. Nhưng Dương cử nhân này biết thân phận cử nhân này có ý nghĩa gì với y. Nghe thấy những lời này, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, lập tức quỳ xuống dưới đất, còn chưa đợi y dập đầu xin tha thứ, Đồng Tri châu liền mất kiên nhẫn nói:
- Không còn chuyện gì nữa thì về đi, bản quan còn bận chuyện công vụ.
Dương cử nhân nơm nớp lo sợ, cáo từ rời khỏi, lần này chỉ có đầy tớ ra tiễn, sư gia vẫn lưu lại trong phòng, Dương Trung Bình vừa ra ngoài, Tri châu Đồng Hoài Tổ liền cười lạnh, nói:
- Bình thường ỷ vào đám hòa thượng đó mà coi trời bằng vung, cuối cùng hôm nay cũng giáo huấn được hắn.
Vân Sơn tự đã làm nhiều chuyện ỷ thế hiếp người, đến quan phủ cũng phải vuốt mũi nhìn sắc mặt của bọn chúng, Đồng Tri châu khó chịu không ít lần, hơn nữa rất nhiều lần đều là Dương cử nhân này ra mặt nói chuyện.
- Đông ông, bối cảnh của Vân Sơn Tự thâm hậu, ngộ nhỡ…
- Không có gì là ngộ nhỡ cả, cho dù là Phượng Dương hay là Nam Kinh, đều rất sợ những vị thanh quan ở Kinh sư, có thể không đắc tội thì không đắc tội. Lần này có Vọng Sơn tiên sinh tiếp chuyện này, bọn chúng không dám tiếp tục Đâu.
Đồng Tri châu cười nói.
Sau khi nói xong, Đồng Tri châu lại nghi hoặc nhìn về phía Vương sư gia, hỏi:
- Vì sao Vọng Sơn tiên sinh lại ra mặt? Truyện này có liên quan gì đến ông ấy?
Thân là sư gia, đương nhiên thông tin nhanh nhạy, Vương sư gia trầm ngâm một lát, rồi nói:
- Học sinh nghe nói con trai của Triệu Bộ đầu và con trai của Vọng Sơn tiên sinh có giao tình sâu sắc. Hơn nữa, hơn nữa học sinh còn mơ hồ nghe phong phanh rằng chuyện của ngày hôm qua rất có khả năng con trai của Vọng Sơn tiên sinh cũng tham dự.
Nghe thấy vậy, sắc mặt của Đồng Tri châu liền trắng bệch, luôn miệng nói:
- Tại sao ngươi không nói sớm? Nếu như bổn quan dựa theo đám hòa thượng kia mà đi xét xử, còn không biết gây nên đại họa gì nữa.
- Học sinh cũng chỉ là nghe thấy, cảm thấy một phần tử chỉ biết đọc sách làm sao có thể làm chuyện này, cho nên không dám bẩm báo.
- Đúng rồi, nếu như là con trai của Triệu Bộ đầu và con trai của Vọng Sơn tiên sinh có giao tình với với nhau, vậy sau này phải có cái nhìn và sự đối đãi khác. Ngươi đi đ.
Tri châu Tòng ngũ phẩm, Ngự Sử Đô Sát viện chính thất phẩm, ở cấp độ Phẩm cấp, thứ bậc cách nhau ba cấp, nhưng Tri Châu nhậm chức liền một lúc chín năm, nhiệm kì kế tiếp sẽ thăng một cấp, trở thành chính ngũ phẩm, mà Ngự Sử Đô Sát viện sáu năm xem xét một lần, nếu như ở nơi khác đến, thường sẽ được làm Tam phẩm tham chính. Mặc dù như vậy, còn có thể bị coi là giáng chức, có thể nghĩ địa vị của hai bên có bao nhiêu là chênh lệch.
Có phong thư này của Vương Hữu Sơn, vụ án này liền khép lại kết luận. Triệu Tiến hành nghĩa cứu người, quan phủ sẽ khen ngợi hắn. Còn thi thể của sai tên hòa thượng ở Vân Sơn tự, sẽ mang về cho Vân Sơn Tự, quan phủ sẽ khiển trách.
Trên thực tế, có Vương Hữu Sơn bày tỏ thái độ, Bộ phòng hợp mưu diệt khẩu không những không phải là tội, ngược lại lại là công vụ bình thường, bạc để chuẩn bị cho việc quan hệ, hối lộ cũng không cần tốn quá nhiều. Tang ngân mọi người có thể được phân cũng nhiều ra không ít. Vốn dĩ hai trăm lượng bạc mà Triệu Chấn Đường chuẩn bị cũng có thể được trả lại một cách nguyên vẹn, còn dựa theo tiền lệ mà cầm mười lăm lượng.
Lần này vốn dĩ là Triệu Chấn Đường mời mọi người hỗ trợ, cuối cùng lại thành giúp đỡ mọi người được một việc tốt, tất cả đều trong một cục diện vui cẻ, không thể thiếu được việc đi tửu quán uống một chầu rượu.
Tin tức trong nha môn từ trước đến nay đều không giấu được. Chuyện Vương Hữu Sơn lộ diện rất nhanh đã được mọi người biết được. Xóa bỏ chuyện này về ngoài mặt là đường đường chính chính, bản chất là Vương Hữu Sơn vì Triệu Chấn Đường mà ra mặt, sau khi đưa ra kết luận này, thái độ của mọi người với Triệu Chấn Đường càng thêm phần kính sợ so với trước kia.
Có tầng tầng lớp lớp mối quan hệ, bữa rượu trưa này vô cùng vui vẻ. Bởi vì buổi chiều còn muốn làm người hầu rượu tiếp, rượu tuy đã uống đến mức hạn chế, hẹn nhau buổi tối lại tiếp tục uống thỏa thuê.
Hết thảy chuyện xảy ra trong thành Triệu Tiến đều không biết, hắn cứ ngoan ngoãn ở trong nhà của Tề Độc Nhãn, mặc dù hắn rất hiếu kì với bên ngoài, nhưng Triệu Tiến biết phân biệt được nặng nhẹ.
Tề Độc Nhãn bận rộn ở bên ngoài cho đến tận trưa, đến bữa trưa mới về, đem hâm nóng lại mấy cái bánh còn thừa lại tối qua, sau đó cắt mấy miếng thịt khô, chưng lên. Đồ ăn tuy đơn giản, nhưng trên thực tế đã là một bữa ăn không tệ. Một bữa ăn có thể được ăn no đã là mơ ước xa vời của người nông dân, có bánh có thịt chắc đến Tết mới được ăn.
Ăn xong cơm trưa, đã có người mang đến cho Tề Độc Nhãn ba chiếc túi mây tre gói lá, mỗi gói ước chừng phải nặng tương đương với mười mấy cân. Tề Độc Nhãn cẩn thận vác từng chiếc túi vào phòng, Triệu Tiến cũng qua giúp đỡ, đến lúc này hắn mới biết được bao nhiêu giá gỗ và cây cỏ lót trên mặt đất là để làm gì.
Vài túi cỏ to, rõ ràng không phải là để chống ẩm, rốt cuộc là đựng cái gì? Sau khi đã chuyển xong, Triệu Tiến nhìn thấy trên tay có lấm tấm mấy vệt trắng li ti, nếm thử thì phát hiện đó là muối.
Triệu Tiến có chút nghĩ không ra, Tề Độc Nhãn ở một mình, chỗ này cũng phải suýt soát hai trăm cân muối, phải ăn đến khi nào mới hết được đây?
Lúc chiều, Triệu Tiến cảm thấy nhàm chán, đứng trong sân, có thể nghe thấy bên ngoài rất náo nhiệt. Một cái thôn không lớn lắm, lúc này mọi người đáng nhẽ phải ở ra ngoài chuẩn bị cho cày bừa vụ xuân, thậm chí còn đi trốn nạn đói mùa xuân, làm gì có hơi sức đâu mà ồn ào náo nhiệt chứ.
Không kìm nổi sự tò mò, hắn nhìn qua khe cửa, phát hiện bên ngoài có người đẩy một chiếc xe nhỏ, có người dắt gia súc, còn có người trực tiếp gánh trên lưng, thứ mà họ vận chuyển toàn là những bó cỏ, hơn nữa xem quần áo cách ăn mặc của những người này đều không có nết bần hàn khổ cực như những người nông dân, đều có chút hung hãn, trên người còn mang những thứ như đoản đao, búa, các loại.
Tề Độc Nhãn đi từ chiều còn chưa quay lại, Triệu Tiến cứ nằm ghé như vậy nhìn qua khe cửa mà không dám thở, chắc đây chính là việc “chia muối”mà Tề Độc Nhãn nói rồi.
Lúc mặt trời ngả về phía Tây, Triệu Chấn Đường tới đón hắn.
Nhìn thấy phụ thân mình xuất hiện, hơn nữa thần sắc còn rất bình tĩnh, tự nhiên, Triệu Tiến nhẹ nhàng thở ra, biết chuyện này chắc đã giải quyết xong xuôi.
Trên người Triệu Chấn Đường có mùi rượu, ông bảo Triệu Tiến đợi một chút, ông phải chào hỏi một chút với Tề Độc Nhãn. Không lâu sau, Triệu Chấn Đường liền cùng về với Tề Độc Nhãn, sau khi bảo Triệu Tiến nói lời cảm tạ, hai cha con cùng nhau về thành.
Hai cha con không cưỡi ngựa, Triệu Chấn Đường mướn một chiếc xe ngựa. Hai người ngồi lên xe ngựa, Triệu Tiến quay đầu nhìn thôn Tề Gia, ở nơi đó vẫn có không ít người ra ra vào vào.
- Cha, tại sao người không mặc công phục của bộ khoái?
Triệu Tiến thuận miệng hỏi.
Đầu năm nay, trong thành ngoài thành đều loạn lạc. Mặc quần áo nha dịch đi đi lại lại, mọi nơi đều phải nể nang. Ngoài thành loạn như vậy, Triệu Tiến có chút buồn bực tại sao cha mình lại mặc thường phục.
- Nếu như ta mặc sắc phục của nha môn, có thể sống sót mà đi ra là điều khó nói.
Triệu Chấn Đường cười nói.
Nhìn Triệu Tiến giật mình, trợn to mắt, Triệu Chấn Đường tựa vào bên cạnh giải thích:
- Hôm nay cũng thật là vừa vặn, thôn Tề Gia đang chia muối, việc này kiêng kị nhất là công nhân, ta mặc bộ quần áo ấy đi vào, còn không bị đạp nát ư?
Chia muối? Triệu Tiến vừa nghe thấy từ này, liền không nhịn được mà hiếu kì hỏi:
- Cha, thế nào là phân muối?
/214
|