Đại Minh Võ Phu
Tác Giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 85: Đoàn tụ.
Triệu Chấn Đường vì mọi mọi đã được giải quyết nên tâm trạng vô cùng nhẹ nhàng, thoải mái, buổi trưa lại uống chút rượu, nói năng cũng không cẩn trọng như ngày thường, cười rồi giải thích:
- Con có biết muối lậu không?
Triệu Tiến gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Cái từ muối lậu này hắn từng nghe đến lúc cha mẹ nói chuyện, những lúc tỉ thí võ cũng nghe người khác nói qua, nhưng cụ thể là cái gì hắn cũng không rõ.
- Quan muối chuyên bán độc quyền, nhưng khắp nơi đều muốn nhúng tay để kiềm tiền, một cân muối trộn lẫn nửa cân đất bùn, như vậy còn được cho là có lương tâm lắm rồi. Hơn nữa giá tiền còn đắt, nhưng muối lậu không trộn lẫn tạp chất được, giá còn bình thường, có thể dùng muối lâiu được thì dùng muối lậu.
Triệu Chấn Đường cười, giải thích. Muối lậu trốn quốc thuế nước, cho nên quan phủ kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, nhưng muối lậu có lợi lớn, cho nên quan phủ và thân hào cũng thường tham gia vào, chỉ là muối bình thường cuối cùng cũng phải bán đến từng hộ nhà, còn những muối lậu này lại không thể quang mình chính đại bày bán trong cửa hàng, cho nên hàng loạt muối lậu do tiểu thương buôn bán vận chuyển đến địa phương, sau đó các lộ bán rong lấy hàng phân chia tiêu dùng, đây gọi là “phân muối”.
- Vốn dĩ Tề Độc Nhãn ở Từ Châu vệ buôn bán, kết quả là bị Vệ sở lý tuần tra muối cùng đám người giúp sức bắt giữ, muối và tiền đều bị thu hết thì không nói, người còn bị đưa đến quan phủ để hỏi tội, ta thấy hắn đáng thương, nên niệm tình thả hắn ra.
Hóa ra là vậy. Triệu Tiến lại hỏi tiếp vài câu, thì biết được rằng Từ Châu vệ ngoại trừ đóng ở địa phương, còn có chức trách duy trì trị an. Từ Châu vệ sở dĩ vốn có ba đội ngũ là tuần sông, tuần muối và tuần trộm, lần lượt phụ trách kênh đào, muối vụ và trị an. Kênh đào là béo bở nhất, sau đó là muối, tuần tra trộm cắp là khổ nhất. Triệu Chấn Đường năm đó đã từng là tuần trộm, mấy năm nay bắt đầu mở sông Ca, Từ Châu suy tàn, tuần sông cũng bắt đầu không ổn.
Triệu Chấn Đường hào hứng nói chuyện, Triệu Tiến nghe cũng rất vui, nhưng nghe mãi nghe mãi, Triệu Chấn Đường mí mắt díp lại, dựa vào bên cạnh rồi ngủ lịm đi.
Triệu Tiến có thể đoán được vì sao cha mình lại mệt mỏi đến vậy. Cả đêm qua bận rộn, hôm nay lại vì chuyện của mình mà chạy đi chạy lại, chắc chắn là không có thời gian để ngủ, có lẽ bây giờ mới được thảnh thơi một chút.
Xe ngựa chòng chành dữ dội, Triệu Tiến thất thần trên xe, nói với bản thân phải ghi danh sử sách, phải khiến cho bản thân mạnh mẽ, nhưng đến bây giờ hầu như vẫn chưa có sự thay đổi nào. Vẫn là hàng ngày cùng luyện võ với các bạn, con đường và phương hướng về tương lai vẫn còn rất mơ hồ. Năm năm trôi qua, phải nắm bắt lấy.
Lúc đi qua cửa thành, Triệu Chấn Đường tỉnh lại, đưa bạc cho phu xe, hai cha con xuống đi bộ. Im lặng thẳng bước đi một lúc, Triệu Chấn Đường mới nói:
- Đêm qua vụ án kia, vốn dĩ bọn Vân Sơn tự không chịu bỏ qua, nhưng Vương Hữu Sơn lại qua chào hỏi, chuyện này mới coi như là kết thúc.
Lại đi vài bước, Triệu Chấn Đường trầm giọng nói:
- Những đứa bạn mà con kết giao được đều không tồi, tiếp tục duy trì, tương lai có thể giúp con được không ít việc.
Triệu Tiến gật đầu, hắn biết là Vương Triệu Tĩnh nhờ phụ thân hắn ra tay tương trợ, cũng nghĩ đến những lời mà Vương Triệu Tĩnh nói lúc sắp đi:
- Tiểu đệ cũng sẽ nghĩ cách.
Lúc đó nhìn Vương Triệu Tĩnh thần thái thanh thản, còn cho là tính cách điềm tĩnh, bây giờ mới nghĩ đối với Vương gia mà nói, thật chẳng phải chuyện to tát gì.
Lúc đi đến trước cửa nhà, Triệu Tiến lại nhìn thấy mẫu thân Hà Thúy Hoa ngó đông ngó tây ở cửa, nhìn thấy bóng dáng của phụ tử hai người họ, rõ ràng là thở phào một hơi.
- Đúng là ở bên ngoài thay đổi nhiều rồi, cơm trưa còn không về ăn, mau đi phủi bụi trên người đi, tiểu Lan đang chờ con ở trong phòng đấy.
Cằn nhằn hai câu, Hà Thúy Hoa liền quay về nấu cơm.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Triệu Chấn Đường vẫn giấu Hà Thúy Hoa, tuy trong lòng Hà Thúy Hoa cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không hiểu chân tướng sự thật, cho nên không căng thẳng như vậy.
Triệu Chấn Đường liếc mắt nhìn Triệu Tiến một cái, cười nói:
- Nha đầu kia cũng thật là có tâm tư với con.
Cha mẹ đều nói như vậy, Triệu Tiến cảm thấy tóc gáy dựng đứng. Bây giờ trong nhà đã coi Mộc Thục Lan là vợ của hắn rồi, tuy trong lòng nói không có gì mâu thuẫn, nhưng có phải là còn quá sớm hay không?
Nhìn thấy Triệu Tiến trở về, Mộc Thục Lan vô cùng vui vẻ, nói hai câu đã bỏ chạy xuống nhà bếp để giúp đỡ thu dọn.
- Cha, ngày mai có thể ra ngoài luyện võ được chưa?
- Đi được, nhưng phải cẩn thận chút.
Câu trả lời này đã chứng minh mọi việc đã quay trở lại như bình thường.
Ngày hôm sau, Triệu Tiến vẫn dậy đúng giờ, rửa mặt qua loa, sau đó ra ngoài chạy bộ, chưa chạy được mấy bước, đã nhìn thấy bên đường có chấm gì đó màu xanh lục, phát hiện này khiến cho tâm tình của Triệu Tiến lập tức tốt hẳn lên, mùa xuân cuối cùng cũng tới rồi.
Lúc chạy tới trước cửa nhà Vương gia, nhìn thấy Vương Triệu Tĩnh ăn mặc chỉnh tề đang đứng đó chờ, từ xa đã vẫy tay về phía Triệu Tiến.
- Hôm nay ngươi cũng muốn chạy bộ sao?
- Xem mỗi ngày Triệu huynh chạy, nghĩ kĩ thì thấy có nhiều điểm tốt, cho nên hôm nay cũng muốn thử chút coi.
Vương Triệu Tĩnh cười nói hai câu, cùng Triệu Tiến chạy, chưa được vài bước, Triệu Tiến đã dừng lại, trịnh trọng ôm lấy y, nói:
- Chuyện ngày hôm qua, vốn dĩ ta muốn gánh vác chuyện này cho mọi người, nhưng lại vì khi suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện mà ngược lại lại gây nên phiền phức cho mọi người. May mà có Vương huynh đệ nhờ được bá phụ giúp đỡ. Ta cám ơn ngươi ở đây.
Nói rất trịnh trọng. Thở một hơi thật sâu, Vương Triệu Tĩnh vội vàng tiến lên đỡ lấy, mở miệng nói:
- Triệu huynh, huynh đệ ta nói những lời này nghe thật xa lạ, Triệu huynh có thể vì huynh đệ mà gánh vác mọi chuyện, tiểu đệ nhờ người nhà ra mặt đã được coi là cái gì.
Vương Triệu Tĩnh thuở nhỏ đã cùng với phụ thân trải qua chốn quan trường, gặp rất nhiều trường hợp khách sáo, y vốn tưởng rằng hai bên sau khi đối đáp xong, Triệu Tiến vẫn sẽ tiếp tục tạ ơn, thế nào cũng phải khước từ một vài lời, nhưng không ngờ rằng Triệu Tiến lại dứt khoát đứng thẳng người lên, trịnh trọng nói:
- Được, ngươi là bằng hữu của ta, chuyện này cám ơn ngươi, ta sẽ nhớ mãi cả đời. Chúng ta tiếp tục chạy bộ.
Nói xong hắn xoay người chạy. Vương Triệu Tính liền đuổi theo, chạy được một đoạn mới phản ứng lại nói:
- Triệu huynh thật đúng là một người ngay thẳng.
Triệu Tiến nở nụ cười trên mặt, thoái mái trả lời:
- Ta chỉ ngay thẳng với nhóm huynh đệ của ta.
Vương Triệu Tĩnh sửng sốt, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, gật đầu chạy theo.
Chạy xong về nhà ăn cơm, Mộc Thục Lan đã thức dậy từ sớm, đang bận rộn giúp Hà Thúy Hoa làm điểm tâm. Triệu Tiến để ý thấy cô gái hoạt bát đó đã thay đổi không ít, so với trước kia, lá gan của Mộc Thục Lan dường như đã trở nên nhát hơn, hơn nữa còn chán ghét bản thân, giống như nhất định phải nhìn thấy mình mới yên tâm, lúc ăn cơm cũng chỉ tập trung nhìn hắn.
Đối ngược với sự không thích ứng của Triệu Tiến, Triệu Chấn Đường và Hà Thúy Hoa lại rất vui vẻ, gương mặt giống như là ba mẹ chồng đang nhìn con dâu vậy.
- Đi đường tỉnh táo một chút.
Triệu Chấn Đường dặn dò một câu rồi đi nha môn thượng sai.
Triệu Tiến thu dọn xong ra ngoài luyện võ, lúc sắp ra ngoài nghĩ một chút, nói một câu với mẫu thân:
- Mẹ, con dẫn Tiểu Lan đi luyện võ.
Hà Thúy Hoa sửng sốt, lập tức mở miệng nói:
- Ngay đến mẹ mình mà còn không tin, đi đi.
Đây cũng chỉ là lí do an toàn, con gái ở bên cạnh mình, không cần lo bị bắt cóc, hơn nữa một điểm quan trọng hơn, chỗ luyện võ có ít nhất sáu người có võ trang đầy đủ, chẳng sợ người khác làm điều xằng bậy.
Nghe thấy đề nghị của Triệu Tiến, Mộc Thục Lan rất vui mừng, thay quần áo sau đó nắm tay Triệu Tiến cùng nhau ra ngoài.
Dọc đường đi, Triệu Tiến rất cẩn thận, chốc chốc lại nhìn ngó ra xung quanh, thậm chí còn đi đường vòng, để xem xem có người nào theo dõi không. Nếu như bình thường, Mộc Thục Lan chắc chắn sẽ hiếu kì mà hỏi, nhưng bây giờ lại chỉ im lặng như vậy mà đi theo, cái gì cũng không nói.
Xem ra, Vương Hữu Sơn ra mặt thật là có hiệu quả, không ai theo dõi, tất cả mọi chuyện đều bình thường. Lúc Triệu Tiến đến cửa nhà nhị thúc, nhìn thấy Trần Thăng và Đổng Băng Phong đang chờ ở đó.
Trần Thăng khiêng trường đao trên vai, thỉnh thoảng lại nhìn xing quanh ra đường, nhìn thấy Triệu Tiến liền chạy ra đón, vỗ vào ngực, cười nói:
- Bản lĩnh của ngươi thật không tồi, nói không có chuyện gì là không có chuyện gì, đến cha ta về còn khen huynh, còn bảo ta phải thân với ngươi hơn.
Đổng Băng Phong vò đầu nói:
- Vốn dĩ cha ta bảo ta đến nhà người thân ở Bi Châu để ở vài ngày, hôm qua nói với ta tiếp tục đi luyện võ, nói Triệu Tiến huynh quả thật không hề đơn giản.
- Còn không mau đi luyện võ đi.
Triệu Tiến cười nói. Hắn có thể nhìn ra, Trần Thăng và Đổng Băng Phong là thật tâm bởi vì hắn bình yên vô sự mà vui mừng, sự quan tâm của bằng hữu này làm cho hắn rất vui.
/214
|