Đại Minh Võ Phu
Tác Giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 89: Các ngươi cam tâm sao
Trần Nhị Cẩu thở phào một cái, cảm thấy coi như trước mắt tránh được kiếp nạn này. Nghĩ thầm Trình Đồng Đầu sống chết chẳng ai thèm để ý. Trong bất chợt, gã chợt kịp phản ứng. Trần Nhị Cẩu run lên, mắt mở to nhìn Triệu Tiến phía trước, vẻ mặt không thể tin.
Một là gã không tin ý tứ trong lời nói vừa rồi của Triệu Tiến, thứ hai gã cảm thấy không thể lý giải nổi, ở cái tuổi này Triệu Tiến có thể làm được điều đó sao?
- Trần Nhị ca đừng suy nghĩ nhiều, hãy về trước đi!
Triệu Tiến mỉm cười nói. Trần Nhị Cẩu chỉ cảm thấy đầu gối như nhũn ra, cố gắng chống đỡ để khỏi quỳ xuống, vòng tay cung kính, lắp bắp run giọng nói:
- Tiến thiếu gia yên tâm, tiểu nhân đi về trước, có việc gì cần, tiểu nhân nhất định muôn chết không chối từ.
Triệu Tiến chẳng để ý tới lời nói lộn xộn của Trần Nhị Cẩu, lại cười hỏi Lưu Dũng bên cạnh:
- Tiểu Dũng, ngươi ở lại đây vài ngày, đừng về đó vội.
Lưu Dũng hết nhìn Trần Nhị Cẩu, lại nhìn Triệu Tiến, rồi quay ra để ý nét mặt khác nhau của các đồng bạn, lí nhí nói:
- Đại ca, ta về cùng Trần Nhị ca, nếu ta không quay về, Trình Đồng Đầu bên kia chắc chắn sẽ sinh nghi.
Triệu Tiến liếc nhìn Lưu Dũng một cái, dang tay ra ôm chặt Lưu Dũng nói:
- Huynh đệ tốt.
Tất cả mọi người trong viện bật cười, ngay cả Trần Nhị Cẩu cũng phải cười khan hai tiếng. Lưu Dũng kích động đỏ cả mặt, vừa định mở mồm, thì Triệu Tiến ghé vào tai gã hạ giọng nói:
- Nếu không ổn thì chạy trở lại đây, nếu không sao thì nghe ngóng xem Trình Đồng Đầu đêm ngủ ở đâu.
Lưu Dũng gật gật đầu, lui về sau vòng tay cung kính nói:
- Đại ca, ta xin phép về trước!
Nói xong câu đó, Lưu Dũng quay sang nói với Trần Nhị Cẩu:
- Trần Nhị ca, chúng ta về thôi.
Lúc đến Lưu Dũng là một kẻ đi theo, khi về lại xưng hô ngang hàng, Trần Nhị Cẩu chẳng hề thắc mắc, mà trái lại cảm thấy là chuyện nên làm.
Hai người đi ra sân, cửa đóng rồi, vẫn còn vẳng nghe thấy tiếng Trần Nhị Cẩu cười nói:
- Tiểu Dũng, Nhị ca bình thường đối với ngươi không tệ, ngươi cần phải nhớ lấy!
- Nhị ca nói gì thế, tiểu đệ đương nhiên là nhớ rồi.
Nghe thấy những lời đó, cả bọn trong sân cũng chẳng giấu được vẻ mừng vui. Đợi cho tiếng bước chân hai người kia đi xa dần, vẻ mặt của Vương Triệu Tĩnh trở nên thận trọng, đi đến trước mặt Triệu Tiến nghiêm trang hỏi:
- Triệu huynh, huynh thật sự muốn làm như vậy?
Mọi người đều xúm lại. Chuyện Triệu Tiến đóng kịch vừa rồi, có người thì hiểu ngay, có người thì mơ mơ hồ hồ đoán già đoán non.
Triệu Tiến gật gật đầu, Vương Triệu Tĩnh nghệt như phỗng, chần chừ một chút lại hỏi:
- Triệu huynh, với bản lĩnh của huynh, sau này tất có ích, tương lai ắt đường công danh rộng mở, đi làm những việc bỉ ổi này, có phải rất tự….
Nói đến đây thì dừng lại. Triệu Tiến cười cười nói tiếp:
- Có phải tự sa ngã không?
Vương Triệu Tĩnh ngượng ngùng cười, nhưng không hề phản đối. Triệu Tiến nhìn xung quanh, thấy đồng bọn có vẻ đều ngây ngô, không biết hắn đang nói ý gì, hắn cười nói tiếp :
- Vừa rồi, ta đột nhiên muốn đoạt lấy một phần gia sản của Trình Đồng Đầu, biến nó thành sản nghiệp của chúng ta, Vương huynh đệ nói ta làm chuyện như vậy thì rất nhục, chẳng khác nào sa ngã rồi.
- Triệu huynh, tiểu đệ không phải…
Vương Triệu Tĩnh muốn lên tiếng giải thích, Triệu Tiến cười xua tay ngăn lại, tiếp tục nói:
- Phỏng chừng các ngươi cũng nghĩ như vậy, một thủ lĩnh lưu manh, ăn tiền đánh bạc, ăn tiền bảo kê kỹ nữ, làm hang ổ cho một mớ giang hồ hổ lốn, ta lại thèm đi đoạt sản nghiệp của hắn, thèm đi lấy thứ tiền bẩn thỉu đó, chẳng phải cũng thành một mớ tạp chủng đó sao?
Triệu Tiến nói tới đây, mọi người mới hoàn toàn hiểu ra. Tuy nhiên, ngoại trừ Đổng Băng Phong đồng tình với ý này, những người khác đều không cho như vậy là đúng.
Trần Thăng lùi về phía sau, ngồi ngay trên khoá đá, thản nhiên nói:
- Cha ta và cha ngươi cũng lấy phần này bạc, chúng ta đều dựa vào số bạc này ăn uống hàng ngày, chúng ta trước kia thì sạch sẽ sao?
Triệu Tiến cười ha hả, cười xong im bặt, một lúc mới mở miệng hỏi:
- Triệu Tĩnh, ngươi đã là một tú tài, sau này sẽ thi cử nhân, tiến sĩ, rồi làm quan, cuộc đời của ngươi sẽ phải như vậy sao?
Vương Triệu Tĩnh mặc dù chẳng biết vì sao Triệu Tiến hỏi điều này, nhưng vẫn gật đầu. Lộ trình của kẻ đọc sách là như thế, trên đời này chẳng có con đường khác.
- Đại Thăng, sau này ngươi phải tiếp quản vị trí của cha ngươi, tiếp tục làm bộ khoái nha dịch, sau này có thể làm tổng Bộ đầu, có phải không?
Đấy cũng là việc mà Trần gia đã sớm sắp đặt rồi, điều này Trần Thăng ở đâu cũng đã gật gù nói với mọi người.
- Băng Phong, ngươi sẽ kế thừa chức thiên hộ, sau đó kinh doanh gia nghiệp, làm địa chủ, có phải không?
Đổng Băng Phong cũng gật gật đầu. Y là thế quan Thiên hộ, nghề gia truyền từ nhiều đời, vả lại, cha y đã kiếm được phần lớn gia nghiệp, đương nhiên muốn tự kinh doanh.
- Thạch Đầu và Đại Hương, hai ngươi đều phải kế thừa cửa hàng, cửa hiệu trong gia đình, có phải không?
Điều này cũng là chuyện đương nhiên, Thạch Mãn Cường và Cát Hương gật gật đầu. Mọi người càng ngày càng hoài nghi, không biết tại sao Triệu Tiến lại đi hỏi những điều ai cũng rõ như vậy.
- Đại Lôi, sau này ngươi sẽ buôn bán, có phải không?
Tôn Đại Lôi lơ đãng gật đầu. Thân là đứa con cả trong nhà, tiền của cha mẹ gã kiếm được đương nhiên đều là của gã rồi, điều này không có gì phải bàn cãi…
Ai Triệu Tiến cũng hỏi đến. Mộc Thục Lan ở trong phòng vén rèm lên thò đầu nhìn, thấy Triệu Tiến không hỏi gì nàng, nghịch ngợm thè lưỡi ra cười, rồi thụt vào trong phòng.
- Các ngươi cam tâm sao? Các ngươi cam tâm cứ như vậy cả đời sao?
Triệu Tiến mở miệng hỏi.
Cả sân yên lặng, ai cũng nhìn Triệu Tiến, ai cũng lắng nghe. Triệu Tiến bước lên hai bước, trầm giọng còn nói thêm:
- Huynh đệ chúng ta ngày nào cũng luyện tập võ nghệ, đầu tiên là vì vui đùa nghịch ngợm, tranh cường háo thắng. Nhưng năm năm qua, chẳng lẽ chúng ta không muốn cùng nhau làm chút chuyện gì đó sao?
Cả bọn nhìn nhau, đều nhìn thấy được sự bất an trên mặt nhau. Triệu Tiến lớn thêm giọng:
- Chúng ta đã có năm năm chăm chỉ luyện tập, chúng ta mạnh hơn so với những bạn bè cùng trang lứa nhiều lắm, chúng ta đoàn kết một lòng, chúng ta đã đạt đến trình độ này, lẽ nào lại cam tâm đi theo một con đường sáo mòn hay sao?
Vương Triệu Tĩnh nét mặt trầm xuống. Trần Thăng nhíu đôi lông mày. Thạch Mãn Cường và Cát Hương thở gấp gáp. Đổng Băng Phong trở nên trầm mặc. Tôn Đại Lôi lúc lắc đầu, muốn nói điều gì nhưng không mở được miệng.
- Ngày đó tám người chúng ta đột nhập Cửu Vĩ Nương Nương miếu, bối rối hoảng loạn như vậy, nhưng trước sau giết sáu tên hòa thượng kia cũng dễ như trở bàn tay. Nếu chúng ta điềm tĩnh ung dung, nhất định sẽ dễ dàng thắng lợi. Chúng ta hiện nay đã có thực lực thế này, chúng ta có thể làm chuyện đại sự, chẳng lẽ chúng ta cam tâm đi theo cái con đường cũ sáo mòn kia ư?
Tiếng nói của Triệu Tiến càng ngày càng sôi sục. Nét mặt của những người khác ngày càng trở nên kích động. Ngay cả Tôn Đại Lôi cũng thôi lúc lắc đầu, hết sức chăm chú lắng nghe. Chỉ có Vương Triệu Tĩnh gắng giữ bình tĩnh, đâu đó có thoáng chút suy nghĩ muốn hỏi:
- Triệu huynh là người làm đại sự, tiểu đệ từ trước tới nay đều cảm thấy vậy, nhưng làm đại sự và đoạt sản nghiệp của Trình Đồng Đầu có liên quan gì đến nhau?
- Kiến tha lâu đầy tổ, làm đại sự, phải có bạc có người. Chúng ta bây giờ tiền đều do người lớn trong nhà cho, người chúng ta chỉ có mấy mống, như vậy thì làm được cái gì? Những thứ đó Trình Đồng Đầu bên kia đều có, sở dĩ chọn hắn, còn bởi vì chúng ta có người quen ở chỗ của hắn. Tiểu Dũng và Trần Nhị Cẩu đều có thể mật báo. Hơn nữa còn có một điều, lần trước tiểu Lan bị bắt, chúng ta không rối loạn như ruồi bọ không đầu, vẫn hỏi Trần Nhị Cẩu bên kia mới biết tin tức. Có thể bắt hạng thủ hạ tam giáo cửu lưu của Trình Đồng Đầu tới, tin tức của chúng ta cũng sẽ trở nên linh hoạt hơn.
Triệu Tiến chậm rãi nói.
- Nhưng những thứ đó đều là gia nghiệp Đồng Đầu đó, hắn đồng ý nhường cho chúng ta sao?
Đổng Băng Phong nghi ngờ hỏi.
Triệu Tiến nhếch miệng cười, mở miệng giải thích nói:
- Giết hắn là được!
/214
|