Đại Minh Võ Phu
Tác Giả: Đặc Biệt Bạch
Chương 90: Bóng đêm hắc ám
Cả bọn trong sân nghe được câu này đều rùng mình. Giết người đoạt mạng đối với thiếu niên mới mười bốn, mười lăm tuổi rất là ghê rợn. Tuy nhiên cả bọn nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy giết người cũng là vì chuyện đó. Hôm qua cũng đã giết, có cái gì mà ghê rợn.
- Ta muốn vì huynh đệ mà gây dựng thế lực một phương, tạo căn cơ, trước tiên phải bước lên một bước, các huynh đệ có nguyện lòng giúp ta không.
Triệu Tiến cười hỏi.
Hắn hỏi rất thoải mái, thần sắc những người khác trở nên trịnh trọng. Trần Thăng cắm phập cây đao xuống đất, gọn lỏn một câu:
- Giúp.
- Giúp! giúp!..
Mỗi người góp một câu. Chỉ có Tôn Đại Lôi chậm hơn một chút. Đợi cả bọn nhìn đến, lúc đó mới ngập ngừng nói:
- Giúp!
Trần Thăng lạnh lùng liếc nhìn, song không nói gì. Triệu Tiến gật gật đầu nói:
- Được, tất cả tiếp tục luyện võ, nghe ta sắp xếp là được.
Mãi cho đến lúc ăn trưa, chẳng người nào còn tâm trí mà luyện võ. Tính toán của Triệu Tiến thật ra khiến bọn họ kích động và hứng khởi.
Trong thời gian chờ đợi như vậy, một ngày kết thúdc, Lưu Dũng không thấy quay lại. Triệu Tiến cười nói với cả bọn:
- Bọn mình về ăn và ngủ cái đã, giữ lấy sức khỏe mới là điều quan trọng nhất.
Thạch Mãn Cường và Cát Hương hàng ngày đều giúp đỡ gia đình, chiều đến gần tan cuộc mới tới xem. Triệu Tiến sắp đặt Cát Hương đi phía nam thành xem xét, không cần phải tìm Lưu Dũng, chỉ cần nhìn thấy y xuất hiện là được, không cần biết nhìn hay không nhìn thấy y, sáng sớm ngày mai vẫn cứ đến đây gặp mọi người.
Ngày hôm sau mọi thứ vẫn như thường lệ. Triệu Tiến đưa Mộc Thục Lan ra sân luyện võ. Mọi người tụ tập sớm. Tôn Đại Lôi mang rất nhiều đồ ăn ngon đến. Nhìn thấy đồ ngon, Triệu Tiến cười nói:
- Những ngày vừa rồi bận nhiều việc, bọn ta chưa ra chỗ để hàng thí võ, e rằng người ở đó cũng giải tán gần hết rồi.
- Làm gì có chuyện đó, xung quanh đây, cũng chỉ có nơi đó cho trẻ con chơi, đi đâu được chứ. - Trần Thăng cười đỡ lời.
Cát Hương đến sớm, nói với Triệu Tiến hôm qua nhìn thấy Lưu Dũng, không nhìn thấy có gì khác thường cả.
Ngày hôm đó lại trôi qua một cách đơn điệu. Triệu Tiến dẫn Mộc Thục Lan về nhà, cả nhà đang ăn thì bên ngoài có người gõ cửa. Bên ngoài có Triệu Tam mở cửa. Không lâu sau Triệu Tam đi vào nói bên ngoài có người tìm thiếu gia. Muộn thế này rồi còn có ai đến tìm. Triệu Tiến vội vàng ra xem, bên ngoài hóa ra là Lưu Dũng.
Nét mặt Lưu Dũng có vẻ kích động, nhìn thấy Triệu Tiến đi ra, liền vòng tay thi lễ, sau đó lại gần thì thầm:
- Đại ca, Đồng Đầu đã đi đến nhà tình nhân của y ở thành nam. Nếu như trước kia, e là sẽ ngủ lại một đêm ở đó, sớm mai mới trở về Tài thần Miếu bên kia.
Triệu Tiến quay đầu lại nhìn, Triệu Tam đứng ở xa xa phía trong cổng, chẳng có ai nhòm sang bên này. Triệu Tiến hỏi nhỏ:
- Trần Nhị Cẩu bên đó không vấn đề gì chứ? Ngươi có biết tình nhân của Đồng Đầu nhà ở đâu không? Y sẽ đem mấy tên đi theo?
- Trần Nhị Cẩu về rất bận việc, phải ra mặt ở Tài thần Miếu. Đồng Đầu thường thì đem theo hai người. Nhà tình nhân của y ở bờ mương Khổ thủy thành nam, tiểu nhân đưa đồ qua đó một lần. Đêm đó tiểu nhân đi sau, nhìn thấy Đồng Đầu đi vào.
Dù Lưu Dũng điềm tĩnh trả lời, nhưng giọng có chút run run.
Triệu Tiến hít thở một hơi, trầm tư một lát rồi nói:
- Canh bốn ngươi đợi ta ở đây, được không?
Canh bốn tức là quá nửa đêm, trước khi trời rạng sáng một lúc. Khi đó là lúc khắp nơi yên ắng, tối như mực. Triệu Tiến và bọn bạn hắn dù sao thì tuổi vẫn còn nhỏ, e rằng vẫn chưa từng ra khỏi nhà vào lúc này bao giờ.
Song nghe Triệu Tiến đề nghị, Lưu Dũng gật đầu nhận lời không một chút ngần ngừ.Triệu Tiến vỗ mạnh vào vai Lưu Dũng, nói:
- Nhớ mang theo đồ đi, ngươi giờ về đi, ăn no ngủ kỹ vào, đừng có ngủ quên, huynh đệ chúng ta cùng làm.
Nghe đến mấy từ “huynh đệ chúng ta”, Lưu Dũng đỏ bừng mặt, gật đầu lia lịa.
Nhìn Lưu Dũng ra về, Triệu Tiến quay lại nói với Triệu Tam:
-Ta đến nhà Vương gia tìm Vương Triệu Tĩnh, hẹn việc luyện võ ngày mai.
Nhà Vương gia cách Triệu gia không xa. Triệu Tam cũng biết Triệu Tiến là bạn bè thân thiết với Vương Triệu Tĩnh, lập tức gật đầu. Triệu Tiến chạy nhanh ra ngoài.
Tìm Vương Triệu Tĩnh cũng dễ. Triệu Tiến chỉ nói mai muốn luyện võ từ sáng sớm. Người hầu gác cổng không dám chậm chễ, vội vào trong bẩm báo. Một lúc sau, Vương Triệu Tĩnh ăn mặc thư sinh đi ra. Triệu Tiến kéo Vương Triệu Tĩnh ra xa vài bước, cất giọng nói:
- Chúng ta khổ luyện nên phải dậy sớm, người khác canh năm dậy, hai ta dậy từ canh bốn chạy bộ thì thế nào?
Âm thanh của câu đó đủ để người gác cổng cũng nghe thấy, rồi hạ giọng chỉ đủ để hai đứa nghe nói:
- Canh bốn, mang theo vũ khí, gặp nhau ở cổng nhà ta, bọn mình đi thành nam làm chuyện.
- Chuyện đó à?
Vương Triệu Tĩnh thì thầm, Triệu Tiến gật gật đầu. Vương Triệu Tĩnh ngần ngừ một lát, gật đầu nhận lời:
- Được!
Sau đó, Vương Triệu Tĩnh lại hỏi:
- Chỉ có hai ta?
- Lưu Dũng dẫn đường, ta còn đi gọi Trần Thăng. Ở đó bọn mình bốn đứa là đủ, đi đông càng thêm kinh động.
- Triệu Tiến trầm giọng trả lời.
Vương Triệu Tĩnh gật đầu, nghiêm mặt nói:
- Một khi đã như vậy, không gặp không về!
- Không gặp không về!
Trả lời xong Triệu Tiến ngẩng đầu lên cao giọng:
- Gặp nhau sáng mai nhé!
Nhà Trần Thăng cũng không xa lắm. Nếu không thì Trần Thăng cũng chẳng sớm nào mà không tìm Triệu Tiến chơi. Triệu Tiến chạy vù một cái đã đến.
So với nhà giàu Vương gia, Trần gia cũng không nền nếp cho lắm. Muốn gặp Trần Thăng thì cứ gọi to lên. Nói dự định ra xong, Trần Thăng liền cau mày nói:
- Ra khỏi nhà lúc đó sợ mất giấc ngủ người trong nhà.
Vò đầu bứt tai một lúc, Trần Thăng phẩy tay nói:
- Phòng đệ đệ của ta ở ngay sát sân, đến lúc đó ta từ đó chui ra là được. Canh bốn sẽ gặp nhau ở cổng nhà ngươi!
Chạy xong tới hai nhà, Triệu Tiến thở phào. So với cuộc sống tự lập của Lưu Dũng, Vương Triệu Tĩnh và Trần Thăng tuổi tuy không phải nhỏ, nhưng vẫn sống chung với bố mẹ và người lớn, bị quản rất chặt, sáng sớm phải đi chưa chắc hai người sẽ nhận lời. Không ngờ rằng lần này hai người lại rất dứt khoát.
Trên đường về nhà, Triệu Tiến không kìm nổi cười khổ, mình làm chuyện này, rốt cuộc là vì sự nghiệp hay vẫn chỉ là trò đùa của trẻ con, thật là quái dị.
Trong lòng cứ giằng xé như vậy mất nửa canh giờ. Về đến nhà, không tránh khỏi bị Hà Thúy Hoa nhắc nhở. Triệu Chấn Đường thì chỉ nhìn chằm chằm Triệu Tiến, rồi nói:
- Nó lớn rồi, nó cũng có chuyện của nó, bà đừng có quản chặt quá.
Nghe câu đó, Hà Thúy Hoa lườm Triệu Chấn Đường một cái, rồi chẳng nói gì nữa.
Ăn cơm tối xong, Triệu Tiến ra sân sắp xếp theo ý mình, đặt thanh trường mâu trước thường để cạnh cổng vào cạnh bức tường, rồi mang hai thanh đoản đao trở về phòng. Về đến phòng, ngẫm nghĩ một lát, cầm cái sáp nến đặt lên chốt cửa nhè nhẹ xoa.
Mộc Thục Lan bây giờ đây hàng ngày trở về phòng rất sớm. Phụ thân chết bất đắc kỳ tử, lại vừa bị lừa gạt, tâm trạng rất là u uất, Ban ngày chơi cùng cả bọn còn được, lúc này chỉ trốn kỹ trong phòng ngẩn ngơ suy nghĩ.
Triệu Tiến không dồn sức luyện võ, cũng chẳng thèm cởi quần áo, cứ thế lăn ra giường. Hắn đã quen với hoàn cảnh giờ giấc của thời đại này, chỉ cần cảnh tỉnh, trước sau canh bốn là có thể tỉnh dậy.
Điều chỉnh hơi thở, thả lỏng suy nghĩ, luyện công một hồi mệt lử, Triệu Tiến rất nhanh chìm vào giấc mộng.
Triệu Tiến mở to mắt tỉnh dậy, trước mặt là một màn trời tối đen. Hắn mò mẫm bò dậy xỏ giầy, rồi giắt đoản đao vào thắt lưng, vén rèm lên đi ra ngoài.
Màn đêm vừa đi qua, lúc mọi người ngủ say nhất, có thể nghe thấy tiếng ngáy của Triệu Chấn Đường ở phòng đối diện. Triệu Tiến rón ra rón rén mở cửa đi ra khỏi phòng.
Lúc mở cửa, chốt cửa vì đã được xoa sáp nến nên không phát ra tiếng cót két.
Nhẹ nhàng bước qua sân, con khỉ nằm trong ổ kêu một tiếng. Triệu Tiến giật thót người vội dừng lại, cũng may con khỉ không kêu lên nữa, nghe tiếng thở của nó là biết nó ngủ say.
Triệu Tiến chửi đổng một câu, rút then cổng xuống, lúc rút then ra có tiếng ma sát lạch cạch, nhưng không to lắm. Sự yên ắng trong sân cũng không bị khuấy động.
Cầm thanh trường mâu đi ra cửa, nhẹ nhàng kéo cửa lên, có thể nghe được tiếng gõ mõ cầm canh xa xa. Lúc này canh phu tuần đêm Từ Châu chỉ đi ở phía bắc, không đi nơi khác. Vì ở khu vực này toàn là quan chức lắm tiền.
Gió đêm lạnh lẽo, Triệu Tiến ngáp một cái thấy rùng mình. Lúc này, trong lòng hắn hơi có chút hối hận, đêm qua lại nghĩ là việc đương nhiên. Vào giờ này, ai mà dậy đúng giờ được, chứ đứng có nói là chạy được đến đây lúc trời tối om om thế này.
/214
|