Chương 91: Không xong.
Mắt Triệu Tiến quen dần với bóng tối của đầu phố, chợt nhận ra cách mình không xa có người, vội vàng cầm ngang thanh trường mâu.
- Đai ca, là ta đây.
Cách đó không xa góc tường một người đứng lên, nghe giọng nói thì ra là Lưu Dũng.
Triệu Tiến khẽ cười nói:
- Ngươi đến được sớm thế?
Hỏi ra những lời này, Triệu Tiến đột nhiên nghĩ ra, mở miệng nói:
- Hay là ngươi vừa ngủ ở đó?
- Ta không dám ngủ, sợ đến chậm, chỉ sợ ngủ rồi không dậy được, làm nhỡ chuyện của đại ca.
Lưu Dũng cũng khe khẽ trả lời.
Vì trời tối, Triệu Tỉến nhìn không rõ vẻ mặt của Lưu Dũng. Triệu Tiến mất một lúc chẳng biết nói thế nào cho phải, chỉ trầm giọng xuống nói:
- Tiểu Dũng, những việc ngươi làm, ta sẽ nhớ mãi không quên.
Giọng nói rất nghiêm túc, không đợi cho Lưu Dũng trả lời, thì đã nghe thấy tiếng bước chân từ đầu phố bên kia. Hai người chỉ lờ mờ nhìn thấy cái bóng, song dáng vẻ thì giống như là Vương Triệu Tĩnh. Lúc này cũng không thể có ai khác ở đây, hai người vội vàng chạy ra đón.
- Triệu huynh à?
Giọng nói rất bé, nhưng trong đêm yên tĩnh có thể nghe được rất rõ, đúng là Vương Triệu Tĩnh.
Bọn Triệu Tiến vội đi ra đầu phố, nhìn thấy Vương Triệu Tĩnh mặc một bộ đồ thâm bó sát người, tay cầm trường kiếm.
Trong bóng đêm nhìn không rõ nét mặt, cả bọn đều có ý hạ thấp giọng xuống, nhưng chỉ đơn giản hai câu, Triệu Tiến vẫn có thể cảm nhận được sự kích động của Vương Triệu Tĩnh.
- Đại Thăng vẫn chưa đến à?
Vương Triệu Tĩnh hỏi.
- Sáng sớm dậy không phải dễ, Trần Thăng chưa chắc đến đúng giờ, bọn mình đợi y một lát.
Triệu Tiến nói.
Vương Triệu Tĩnh cười nói:
- Tiểu đệ bắt người hầu trực đêm để ý, đến canh bốn gọi đệ, thế mới không lỡ việc.
Triệu Tiến ngẩn người hỏi:
- Người nhà ngươi không nói gì à?
- Phụ thân nói đệ đã lớn, muốn làm gì thì tự chịu. Tiểu đệ giờ độc lập một mình một nhà.
Vương Triệu Tĩnh cười đáp.
Nói vài câu, cả bọn đều trở nên trầm mặc. Ba người chưa từng ra khỏi nhà vào lúc này đều có cảm giác mới mẻ. Đường phố lặng ngắt, tối tăm, bốn bên không một bóng người, quen dần với bóng tối, cả bọn tò mò nhìn xung quanh quan sát.
Triệu Tiến trước kia hay thức đêm, nhưng trời đêm lúc đó tràn ngập ánh đèn nhiều màu, sáng trưng. Còn bây giờ ngoài ánh trăng và sao đêm nhờ nhờ, màn đêm không có một nguồn sáng nào khác. Đêm nay, ngay cả ánh trăng cũng lờ mờ, xung quanh càng trở nên tối tăm, dù mắt có quen dần với bóng tối, nhưng xa một chút là mơ mơ hồ hồ không nhìn rõ.
Quá gần nửa canh giờ, Trần Thăng vẫn chưa xuất hiện. Triệu Tiến ngẫm nghĩ. quay lại nói:
- Vương huynh đệ, chúng ta chỉ ba người có đi không?
- Ba chúng ta qua đó, có nắm chắc không? Bên đó chẳng phải cũng có ba người?
Vương Triệu Tĩnh không phản đối, chỉ cẩn thận hỏi lại.
- Dựa vào trình độ võ thuật chúng ta chắc chắn chiếm ưu thế, Tiểu Dũng cũng không đến nỗi kém cỏi. Huống hồ, binh khí trong tay bọn ta toàn là vũ khí lợi hại giết người nơi sa trường. Bọn chúng cùng lắm chỉ có mấy đoản đao búa ngắn. Vả lại bọn ta trong đêm tối đánh bất ngờ. Chỉ tính sơ sơ, bọn ta nắm chắc tám phần!
Triệu Tiến nói.
Vương Triệu Tĩnh cười cười tán thưởng:
- Triệu huynh gặp chuyện tính toán cẩn trọng, đúng là có phong cách của danh tướng, một khi đã đi, là không có chuyện quay trở lại, tiểu đệ đi!
- Được…
Triệu Tiến vừa dịnh nói, thì nghe thấy tiếng bước chạy ở bên kia phố vang lên. Vì tiếng bước chạy, chó hai bên đường sủa ầm ĩ. Đường phố yên tĩnh bỗng huyên náo hẳn lên.
Xuất hiện lúc này, chắc chắn không ai khác. Triệu Tiến tươi nét mắt, Vương Triệu Tĩnh thì thầm:
- Đại Thăng đến rồi.
Lưu Dũng hét nhỏ tiếng:
- Bên này, bên này.
Tiếng bước chân bên kia dừng lại, rồi chạy lại bên này. Quả nhiên là Trần Thăng, nhìn thấy mấy người Triệu Tiến, Trần Thăng thở phào nói:
- Ngủ say quá, nếu Nhị Hồng không gọi ta, chắc còn muộn hơn.
Giọng lúc mới nói rất to, nhưng ngay lập tức nhỏ xuống.
- Đi thôi, nếu không thì chó sủa làm mọi người dậy mất.
Triệu Tiến cười nói, cả bọn rảo bước nhanh hơn.
Lưu Dũng ở phía trước dẫn đường. Tuy nhiên có thể nhận ra gã ban đêm đi đường cũng không quen, lật đà lật đật..
Trong đêm yên tĩnh, bốn người đi qua con phố, động một cái là chó từ các nhà ven đường sủa. Một lúc sau, tiếng chó trong các nhà dọc con phố sủa ầm ĩ.
Ngoài tiếng chó sủa còn những phiền phức khác. Trong thành Từ Châu tuy nhộm nhoạm, nhưng vẫn có nha dịch và canh phu đi tuần đêm, cho dù là bọn họ tuần tra cũng không tận tâm.
Cũng may đêm khuya yên tĩnh, bọn Triệu Tiến cũng đủ cẩn thận, cố gắng không đi đường lớn, nghe thấy phía trước có động tĩnh là dừng lại tránh. Trên đường đi đêm nay, Triệu Tiến phát hiện ra không chỉ có bọn chúng là hành động bí ẩn, trên con đường nhỏ còn hai lần gặp người khác.
Nhưng những người vô tình gặp trên đường này lại chạy trước khi bọn Triệu Tiến kịp tránh. Đối với những mánh khóe này Lưu Dũng tương đối hiểu, thì thầm giải thích:
- Là bọn trộm đêm, bọn chúng rất cẩn thận.
Bốn người đi đường rất cẩn thận, xem ra đi đến mục tiêu rất thuận lợi. Xét cho cùng, nửa đêm tờ mờ sáng, trên phố căn bản chẳng có ai cả
Đi vào khu thành nam, đi trên đường đến tiếng chó sủa cũng chẳng nghe thấy. Cả một quãng đường dài nặng nề, Triệu Tiến muốn cho cả bọn bớt căng thẳng, cười nói:
- Sao ở đây không có chó sủa nhỉ?
- Ở đây toàn là nhà nghèo, chẳng có cái gì để kẻ trộm lấy, thêm nữa có con chó thì đã sớm làm thịt thêm chút thức ăn mặn, ai còn giữ nữa.
Lưu Dũng cười nói. Cả bọn cười khe khẽ. Bên này Từ Châu có truyền thống ăn thịt chó, ai nấy đều biết.
Vượt qua hai con phố, Lưu Dũng dừng bước, thì thầm:
- Đi vào trong phía đối diện cửa thứ ba chính là nhà của tình nhân Trình Đồng Đầu.
- Trong sân có chó không?
Triệu Tiến thì thào hỏi lại, Lưu Dũng ngẩn ra, đáp:
- Cái đó thì ta không biết, ta chưa vào trong sân bao giờ.
Không đợi người khác nói, Triệu Tiến lại cười nói:
- Có chó thì giết luôn, chuyện nhỏ.
Cả bọn nhìn qua binh khí trong tay, đều gật gật đầu.
Tình nhân của Trình Đồng Đầu là một quả phụ còn trẻ. Nơi đây bình thường chỉ có một mình quả phụ ở. Hạng người này lại dính vào Trình Đồng Đầu cũng chẳng có tia hy vọng gì. So với các nhà khác trong phố, tường bao sân có cao hơn một chút, nhưng cũng chỉ cao hơn đầu người, cánh cổng kín mít, chỉ thế mà thôi.
- Không nuôi chó, nếu có đã sủa nhặng lên rồi.- Lưu Dũng thì thào.
Triệu Tiến gật đầu nói:
- Có Đồng Đầu che chở rồi, cũng chẳng có thằng trộm nào dám bén mảng tới cửa.
Đến trước cửa, hơi thở bốn người đều có vẻ gấp gáp, Triệu Tiến mở miệng:
- Tất cả hãy bịt mặt lại.
Cả bọn lấy ra những mảnh vải đen đã chuẩn bị sẵn trùm lên đầu, chỉ hở mỗi con mắt. Đợi cho cả bọn trùm xong, Trần Thăng nom bức tường cổng không cao, thì thầm:
- Tường không cao, chúng ta vượt qua?
Triệu Tiến trầm ngâm nói:
- Vào trong chắc chắn sẽ gây động tĩnh, nếu làm kinh động người bên trong, sẽ khiến chúng phòng bị được. Như vậy là địch trong tối ta ngoài sáng, trời tối thế này sẽ nguy hiểm.
Nói xong, Triệu Tiến quay đầu nói với Lưu Dũng:
- Ngươi đợi chút giả vờ là thủ hạ của Trình Đồng Đầu tuổi tác gần như ngươi, gõ cửa gọi, bịt mũi hô: Tài thần Miếu bị cháy, Đồng Đầu ca hãy mau qua xem.
Lưu Dũng gật đầu, Triệu Tiến lại nói:
- Tài thần Miếu là chỗ kiếm ăn chính của Trình Đồng Đầu, chỉ cần có chuyện chắc chắn sẽ chạy tới. Lúc đó dù ai ra mở cửa cũng cứ thế giết.
Nghe câu: Cứ thế giết, ba người kia tự nhiên run run. Triệu Tiến hít sâu một hơi nói:
- Tiểu Dũng gõ cửa hô, hô xong tránh ra, ta sẽ đi đầu.
Dù là ở trong bóng tối, nhưng nghe Triệu Tiến sắp xếp xong, Vương Triệu Tĩnh và Trần Thăng đều nhìn Triệu Tiến một cái.
Triệu Tiến ra hiệu cho Lưu Dũng. Lưu Dũng đi lên trước, bịt mũi gõ cửa, tiếng gõ cửa trong đêm yên tĩnh vang lên rầm rầm…
- Hô lên, Đồng Đầu đại ca, không hay rồi!
Triệu Tiến thì thào nhắc. Lưu Dũng lập tức làm theo.
Bịt mũi gào to lên, Lưu Dũng còn cố ý đổi giọng, tiếng sắc bén dị thường, có thể nói đến người quen cũng không nhận ra giọng gã.
Gõ cửa gào lên như vậy, cả con phố đều bị khuấy động, trong sân các nhà đều có tiếng động, nhưng chẳng có ai ngó ra. Ai nghe thấy bốn chữ “Đồng Đầu đại ca” cũng chẳng muốn rước phiền toái vào mình.
Nghe xung quanh xôn xao, cả bọn đều có chút căng thẳng. Nhưng nhìn thấy Triệu Tiến vẫn điềm tĩnh mới bình tĩnh trở lại.
Cửa sau của sân cũng có tiếng động. Lưu Dũng hô tiếp mấy tiếng:
- Không hay rồi.
Sau đó, lại cao giọng lên hô:
- Đại ca, Tài thần Miếu cháy rồi!
Hô mấy câu, con phố này trở lại yên ắng. Tài thần Miếu bên đó là địa bàn của Đồng Đầu, là việc của nhà y. Mọi người chớ xen vào việc của người khác thì tốt hơn.
/214
|