Chương 92: Đêm giết người.
Hô lên Tài thần Miếu cháy sau không bao lâu, tiếng động trong sân to dần, có thể nghe được tiếng mở cửa phòng. Một người hô:
- Đứa nào bên ngoài, có chuyện gì vây?
- Đệ là tiểu Vĩ, Tôn Ngũ ca, Tài thần Miếu bên kia cháy rồi. Lục ca bảo đệ lại đây gọi đại ca.
Lưu Dũng rất nhanh trí, nói giống hệt như thật.
- Cái gì? Cháy à, có phải có kẻ nào đốt không!
Một giọng khàn khàn khác hỏi.
- Hét gì mà to thế, mau đi gọi đại ca dậy ngay.
Người hỏi trước là Tôn Ngũ ca thấp giọng làu bàu.
Trong sân vang lên tiếng bước chân. Triệu Tiến tay cầm ngang thanh trường mâu, đẩy Lưu Dũng đang đứng hô ở đó sang một bên
Lưu Dũng đứng đó vẫn cứ gân cổ lên hô, nghe cứ như sắp khóc, nhưng cũng đã cầm sẵn búa trong tay. Vương Triệu Tĩnh và Trần Thăng nín thở cầm vũ khí lên.
Qua khe cửa lờ mờ nhìn thấy trong sân có ánh đèn lập lòe. Tiếng bước chân ngày càng lại gần, có thể nghe thấy tiếng người bên trong mất kiên nhẫn chửi:
- Đừng có khóc nữa, nửa đêm rồi khóc tang cho ai nghe, nhìn lại mày xem, sợ đến mức lạc cả giọng rồi.
Triệu Tiến hít sâu một hơi, chậm rãi chuẩn bị tư thế. Tiếng Lưu Dũng thấp xuống một chút, vẫn cứ gào lên thống thiết:
- Các huynh đệ tối ngủ ở đó. Chợt ngửi thấy mùi thuốc lá.
Then cửa bên trong được rút ra, cửa mở vào trong, một tên sẵng giọng nói:
- Bọn tiểu tử này chúng mày muốn chết hả, hay là…
Nói chưa hết câu thì ngạc nhiên dừng lại. Y nhận ra bên ngoài không có người, trong đêm tối lờ mờ nhìn ra phía trước có tia sáng lạnh lẽo lấp lóa. Rồi tia sáng đó như sao băng, vùn vụt bay tới.
Vang lên “Phốc” một tiếng, dù trong đêm tối, nhưng thanh trường mâu của Triệu Tiến vẫn đâm trúng yết hầu, lưỡi mâu chuẩn xác đâm trúng cổ họng, người này mở mồm định hét lên nhưng không hét nổi, giơ tay muốn kéo nhưng không còn sức. Triệu Tiến rút mạnh thanh trường mâu, từ cổ họng tên này phọt ra một dòng máu, oằn oại đổ xuống đất.
- Lão Ngũ, ngươi làm sao vậy!
Trong sân có người hét lên. Triệu Tiến không dừng bước, bước qua bậu cửa, hai cánh tay giơ lên, thậm chí không biết mục tiêu ở đâu, mà cứ lật tay đâm vào nơi vừa phát ra âm thanh
Nghe âm thanh mà đoán vị trí, trong đêm tối yên tĩnh rất là rõ ràng. Đâm một nhát, Triệu Tiến biết là đâm trúng, lập tức nghe thấy tiếng kêu thảm thiết chói tai. Triệu Tiến rút mâu xoay người, một tên đối diện đang ôm ngực hét to lên lùi lại.
Lùi lại rất nhanh, ngay sau đó có thể tiến lên nhanh.. Trong nháy mắt, trường mâu trong tay Triệu Tiến đã đâm tới rất nhanh. Nhát đâm vừa rồi bị lệch. Lần này thì không tránh được, lại trúng ngay yết hầu.
Tiếng hét tắt lịm, tên này ôm lấy cổ họng, kêu “ối ối” và đổ xuống đất.
Triệu Tiến sải bước bước qua bức tường thấp ngay cổng, sân không to, xem ra rất sạch sẽ. Vừa mới tác chiến trong bóng tối, giờ nhìn thấy ánh đèn, mắt bị lóa một lúc.
Trình Đồng Đầu mặc cái áo mỏng, trong tay cầm cái đèn lồng, đang mắt trợn tròn, mồm há hốc nhìn phía trước mặt.
Triệu Tiến nheo mắt lại, Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh cũng từ bức tường thấp bước ra, còn Lưu Dũng thì theo phân công từ trước thủ giữ ngoài cổng.
Nhìn thấy trước mặt mấy người thân hình cao lớn, tay cầm dao sắc, hơn nữa thân thủ đều phi phàm. Hai tên thủ hạ của mình vừa mới giáp mặt đã nằm trên đất.
- Mấy…mấy vị, nếu cần tiền, tất cả vàng bạc cứ lấy đi, không đủ Trình mỗ sẽ đưa các vị về lấy.
Rốt cuộc là ở tình cảnh hỗn độn này, Trình Đồng Đầu ban đầu còn lắp bắp, nhưng sau đó nói năng rất lưu loát.
- Nếu trước kia có thù oán, có thể cho tiểu nhân biết được không…
Nói chưa dứt lời, Triệu Tiến lao đến. Từ cổng tới bức tường thấp xây làm bình phong không xa, nhưng từ bức tường thấp đến cửa phòng có một khoảng cách nhất định. Trình Đồng Đầu vẫn đủ thời gian để phản ứng, vứt cái đèn lồng đang cẩm trong tay xuống, nghiêng người tránh né, tay mò xuống giày.
Triệu Tiến nhanh chóng xông đến. Từ trước đến nay hắn chưa từng nghiên cứu về ám sát trường mâu, cú đâm này vẫn trượt. Hắn vừa mới dừng lại, thì trong bóng lập lòe của cái đèn lồng bị thiêu cháy trên mặt đất, nhìn thấy Trình Đồng Đầu trên tay đã cầm cây đoản đao, hung tợn chồm tới.
Sân chật hẹp, tình thế ba chọi một, Trình Đồng Đầu biết mình đằng nào cũng chết, thà liều mạng một phen. Y và Triệu Tiến cách nhau hai bước, còn Vương Triệu Tĩnh và Trần Thăng thì đuổi không kịp.
Vào lúc nguy cấp, Triệu Tiến lại vô cùng bình tĩnh, hắn chưa kịp thay đổi tư thế, tiếp tục truy sát, thuận thế vặn chéo người, hai cánh tay giơ ngang, chuôi sắt của thanh trường mâu nặng nề đóng ngay vào bụng dưới của Trình Đồng Đầu, lực của nó không hề nhỏ, miếng đánh lại đúng vào chỗ nhạy cảm. Cú chồm lên của Trình Đồng Đầu đột ngột chững lại, thân dưới theo bản năng cong lên.
Khom lưng đứng thẳng chỉ được giây lát. Trần Thăng ở mé bên lướt tới chém, trường đao nhè thẳng vào mạng sườn Trình Đồng Đầu, chưa tới nửa mét, hai tay ngoáy một cái..
Nhát ngoáy này, nội tạng của Trình Đồng Đầu nát bét, không kịp hét lên tiếng nào, mồm phun ra máu. Triệu Tiến nâng cán thanh trường mâu lên, dùng cái chuôi sắt chọc thẳng vào cổ họng của Trình Đồng Đầu. Lúc này, Trình Đồng Đầu không kịp hét tiếng nào. Trần Thăng rút đao, Trình Đồng Đầu đổ vật xuống.
Cái đèn lồng cháy gần hết.Trình Đồng Đầu giơ tay lên như muốn quơ cái gì đó. Triệu Tiến cúi sát người xuống, bỏ miếng vải đen che mặt ra rồi lại đội lên.
Trình Đồng Đầu với cái cổ họng nát bét nhận ra Triệu Tiến. Khuôn mặt vô cùng đau khổ lộ vẻ kinh hãi đến tột cùng, nét mặt đó cứ giữ nguyên cho đến khi tắt thở.
Đèn lồng cháy rụi, cả sân chìm vào yên tĩnh. Thực ra cả con phố đều rất đỗi yên ắng. Rất nhiều người đã tỉnh giấc. Tiếng động lúc chém giết và tiếng kêu thảm thiết khiến nhiều người nghe rất rõ. Nhưng mọi người đến thở mạnh còn chẳng dám thở, sợ bị liên lụy. Ai cũng cho là giang hồ trả thù, thậm chí là bọn chúng tự chém giết lẫn nhau, tội gì mà giây vào.
Trong phòng vọng ra tiếng khóc thút thít, nhưng lập tức bị nén lại. Nghe ra là tiếng khóc của một nữ nhân. Triệu Tiến ngẫm nghĩ, lúc nãy mình cúi nghiêng một góc như vậy, không thể có người nhìn được mặt mình. Hắn giờ mới liệu chừng sẵng giọng:
- Cấm ra ngoài, cấm lên tiếng, không phải chuyện của ngươi, nếu không, ta sẽ giết cả nhà ngươi.
Nói xong câu đó, một tiếng động nhỏ trong phòng cũng không có. Triệu Tiến quay lại hai người đằng sau khoát tay, thì thào:
- Gọi Tiểu Dũng vào.
Vương Triệu Tĩnh lập tức đi ra gọi. Lưu Dũng trở vào, Vương Triệu Tĩnh lưu lại bên ngoài. Triệu Tiến thì thầm bên tai Tiểu Dũng:
- Lấy búa của ngươi băm nát những vết chém của mấy cái xác chết này, băm sâu một chút.
Lưu Dũng đầu tiên ngớ người ra, vội gật đầu, cầm búa đến trước ba cái xác, vung búa chém. Trần Thăng không tài nào hiểu được, song cũng chẳng nói gì.
Người đầu tiên chỉ bị đâm một nhát vào yết hầu, bổ một nhát búa, cổ đứt gần lìa. Người thứ hai cũng một nhát búa vào cổ. Lưu Dũng định quay sang bổ Trình Đồng Đầu, Triệu Tiến lấy trường mâu chỉ vào vết chém ở ngực ra ý còn sót, bảo gã chém tiếp. Trình Đồng Đầu thì bị đả thương nhiều chỗ, nửa người gần như bị băm nát.,
Cả bọn sau khi đi ra đều thở phào. Vừa định nói, liền bị Triệu Tiến lấy tay ra dấu ngăn lại, thì thào:
- Đi.
Bốn đứa theo ý thức nhường Triệu Tiến đi trước. Triệu Tiến lại không động đậy. Cả bọn ngạc nhiên, nghe thấy Triệu Tiến thì thào giục:
- Các ngươi đi trước, ta đi sau cùng.
Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh nhìn Triệu Tiến một cái, rồi mới nhanh chân đi ra. Lưu Dũng còn vòng tay thi lễ, rồi mới đi qua.
Bốn người yên lặng rời đi theo con đường lúc đến. Bốn người vốn đang đi nhanh, không kìm lòng được càng đi càng nhanh, cuối cùng là chạy.
Cả bọn theo con đường đó chạy trốn, càng chạy càng nhanh. Cứ như là ở phía sau có ai đó đang truy đuổi. Tuy là mắt đã quen với bóng tối, nhưng hơn nửa quãng đường bị vấp ngã vài lần. Mãi đến khi nghe thấy xa xa có tiếng canh phu tuần đêm, Triệu Tiến mới ra hiệu cả bọn dừng lại trốn.
Sau lần dừng lại này, cả bọn mới bình tĩnh hơn lên, thở chậm lại tiếp tục đi. Cả bọn đều cảm thấy hai bắp chân nặng như đổ chì, người ngợm đau nhừ, tập kích đêm khuya, xông lên giết địch. Giờ đây toàn thắng trở về, giây phút căng thẳng qua đi, bỗng chốc nhẹ nhõm trở lại, những cảnh tượng vừa qua lại hiện lên trong đầu.
Nhìn bóng dáng của gác chuông xa xa, cả bọn biết rằng đã đi ra khỏi thành nam, tiến vào thành bắc đường đi dễ hơn nhiều.
- Về nhà phải lau chùi kỹ lại đao.
Trần Thăng đi đầu lầm rầm một câu. Y vừa giết người, nhưng giọng rất bình tĩnh. Đúng là vạn sự khởi đầu nan. Y giờ này đã quen nhiều rồi.
Đi chưa được hai bước, Trần Thăng lại quay đầu, cười nói:
- Triệu Tiến, ta nhớ là ngươi lớn tuổi hơn ta, mọi người đều gọi ngươi là Triệu huynh. Triệu đại ca, ta suốt ngày gọi tên ngươi thật là vô lễ.
- Bé tiếng thôi, đừng có làm kinh động người khác!
Triệu Tiến thì thào nói.
/214
|