Chương 93: Biết hay không biết
Tuy nhiên, Trần Thăng ở phía trước lại giống như không nghe, không nhìn thấy gì, tiếp tục nói:
- Về sau ta cũng gọi ngươi là Triệu huynh nhé.
Nói xong liền rảo bước nhanh hơn. Triệu Tiến ngẩn người, thầm nghĩ mình còn nhỏ hơn Trần Thăng mấy tháng, sao lại trở thành Triệu huynh rồi. Nhưng hắn cũng không tranh cãi, lúc này việc mau chóng lên đường quan trọng hơn.
Vào thành bắc không lâu, Triệu Tiến liền hô đội ngũ dừng lại, nói với Lưu Dũng:
- Cởi quần áo cho ta, ngươi quay về ngủ sớm đi, sáng mai dậy sớm, trước hết nói Thạch Đầu, Đại Hương mấy người bọn họ tới chỗ viện tử kia của chúng ta, sau đó bảo Trần Nhị Cẩu cũng tới, tất cả đến càng sớm càng tốt, hiểu chưa?
- Đại ca yên tâm!
Đêm khuya nói chuyện, mọi người đã không còn chút khách khí, ý tứ có phần ra lệnh và lĩnh mệnh, nhưng mọi người đều cảm thấy là chuyện đương nhiên.
Nói xong, Lưu Dũng đưa bộ y phục rách nát, đầy máu me cho Triệu Tiến rồi quay đầu bước đi. Ba người đi chưa bao xa, Triệu Tiến thấp giọng nói:
- Chúng ta trước hết hãy đến cái nhà kia luyện võ đi.
Vương Triệu Tĩnh và Trần Thăng mặc dù không biết vì sao nhưng vẫn cùng đi. Đến khi tới cái nhà mà Triệu Chấn Hưng để lại cho Triệu Tiến kia, Triệu Tiến lấy ra từ dưới tảng đá bên cạnh cửa chùm chìa khóa, nhẹ nhàng mở cửa, ra hiệu cho hai người đi vào.
- Triệu huynh, tiểu đệ vẫn muốn về sớm một chút.
- Ta cũng vậy.
Vương Triệu Tĩnh và Trần Hoàng trước sau cùng nói.
Triệu Tiến quay đầu lại “suỵt” một tiếng, hai người lập tức im bặt. Triệu Tiến liền nói to hơn một chút:
- Chúng ta sau này không được tới đây sớm thế này đâu, hai người các ngươi vẫn còn ở đó mà ngáp thì còn luyện võ cái gì.
Trần Thăng sửng sốt, Vương Triệu Tĩnh lại lập tức hiểu ra, cười lớn đáp lời:
- Triệu huynh, cổ nhân nghe tiếng gà gáy dậy múa kiếm, chúng ta cũng không thể thua kém cổ nhân nha.
Triệu Tiến lại thấp giọng nói với Trần Thăng:
- Đi với ta đổi bộ quần áo bị dính máu.
Trần Thăng giờ mới hiểu dụng ý cuộc đối đáp giữa Triệu Tiến và Vương Triệu Tĩnh vừa rồi, thấp giọng thì thầm:
- Các ngươi thật không ít mưu ma chước quỷ.
Nhị thúc của Triệu Tiến, Triệu Chấn Hưng sau khi qua đời, quần áo cũ của ông được Hà Thúy Hoa giặt và thu dọn chỉnh tề, đều dựa theo nguyên dạng bày ở trong phòng. Lúc này chính là lúc đổi y phục.
Lúc chiến đấu, Triệu Tiến anh dũng xông pha, mà Trần Thăng giết Trình Đồng Đầu, vết máu bắn tung tóe trên thân hai người cũng không giống nhau. Triệu Tiến đổi lấy bộ quần áo cũ của Triệu Chấn Hưng cũng coi như vừa vặn, mà Trần Thăng thân hình to mập, mặc vào hiển nhiên là chật.
Hai người chỉnh đốn xong, lại dùng nước trong thùng rửa mặt, đem ba bộ quần áo dính máu đem ngâm, sau đó mới ra khỏi phòng.
Triệu Tiến không có tiếp tục lưu lại ở đây, nhưng lúc đóng mạnh cửa, cài khóa lại tạo ra tiếng động lớn.
Đi trên phố, Trần Thăng thấp giọng nói:
- Hàng xóm xung quanh cho dù nghe được động tĩnh cũng chỉ có thể nghe thấy âm thanh chúng ta rời khỏi ngôi nhà kia, đây chẳng phải là lộ ra sơ hở sao?
- Nếu bọn họ nghe thấy âm thanh chúng ra rời đi, có thể sẽ cho là lúc chúng ta đến, bọn họ vì ngủ say không nghe thấy gì nữa nên sẽ không hoài nghi.
Làm xong hết thảy, Triệu Tiến cũng cảm giác thả lỏng, cười trả lời.
Trần Thăng giật mình, liền gật đầu, dường như nghĩ ra điều gì đó.
Đi chưa được mấy bước, Vương Triệu Tĩnh hỏi nhỏ:
- Triệu huynh, vì sao phải bảo tiểu Dũng cầm búa bổ thi thể?
- Ba người chúng ta đều có vũ khí đặc thù, cách sử dụng vũ khí cũng không giống với bình thường, nếu gặp người có kinh nghiệm rất có thể dễ dàng nhìn ra. Mà đao búa là một loại vũ khí người giang hồ ẩu đả bình thường hay sử dụng, sẽ không truy xét đến chúng ta.
Triệu Tiến thấp giọng giải thích.
- Suy nghĩ của Triệu huynh thật kín kẽ, chu đáo.
Vương Triệu Tĩnh trầm tư gật đầu.
Trần Thăng đi bên cạnh cười nói:
- Bộ khoái Từ Châu chúng ta sao lại có thể phí công như vậy, hắn chỉ là một nhân vật hạ cửu lưu, chết cũng đã chết rồi, ai thèm quan tâm tới hắn.
Lúc này tất cả mọi người đều có chút thả lỏng, không kìm được ngáp một cái, cùng nhau đi tới, sự hưng phấn dần biến mất, cơn buồn ngủ lại trỗi dậy.
Vừa mới đi ra con đường này cũng là là canh năm, chân trời đã thành màu trắng. Đi chưa bao lâu, Trần Thăng rẽ vào đường về nhà. Trước khi sắp đi, Triệu Tiến nói:
- Hôm nay nhất định phải sớm tới ngôi nhà kia, không được trì hoãn, sự việc vẫn chưa xong đâu.
Nhà của Triệu Tiến và Vương Triệu Tĩnh không xa, lúc chia tay ở nhà Triệu Tiến, hắn dặn dò:
- Nếu người nhà có hỏi thì nói đi tìm ta luyện võ, tất cả đổ lên đầu ta, ta sẽ giải thích.
Vương Triệu Tĩnh cười gật đầu, ôm quyền cáo từ. Triệu Tiến đứng ở trước cửa nhìn theo Vương Triệu Tĩnh, nghĩ thầm rằng nếu không phải phụ thân của Vương Triệu Tĩnh là Vương Hữu Sơn nhớ ân tình cũ, muốn ở tại khu vực này, hắn và Vương Triệu Tĩnh căn bản là hai người đi hai con đường khác nhau, không thể nào gặp mặt.
Trong lòng cảm khái, Triệu Tiến xoay người khẽ đẩy cửa, còn chưa đụng tới ván cửa đã sững sờ. Chính hắn lúc rời đi đã khép hờ cửa, hiện tại cửa lại mở một nửa, đây là chuyện gì, chẳng lẽ lại là gió thổi, nhưng mà không nay không có gió a.
Triệu Tiến nghi hoặc đẩy cửa, tiến vào, liền nghe thấy động tĩnh trong nhà, thanh âm này hắn rất quen thuốc, là âm thanh cha hắn luyện đao.
Vòng qua bức tường, quả nhiên là Triệu Chấn Đường đang luyện đao, hiện tại trời đã sáng, không phải mắt nhìn lầm, có thể thấy Triệu Chấn Đường ăn mặc chỉnh tề, ở đó vung đao, con khỉ vô tình ngồi ngáp ở một bên trên giá gỗ.
Triệu Tiến nhớ rõ, chỉ có ngày hôm sau khi đi pháp trường hành hình về, phụ thân hắn mới luyện đao, nhưng tối hôm qua hắn không nhớ có nhắc tới việc này, bình thường phụ thân hắn Triệu Chấn Đường khẳng định sẽ nói.
- Phụ thân, người dậy luyện đao sớm thế ạ!
Triệu Tiến cười, lên tiếng chào.
Triệu Chấn Đường chém một đao, sau đó thu thế đứng thẳng, thản nhiên nói:
- Con có thể dậy sớm chạy đi luyện võ như vậy, ta sao lại không thể dậy sớm luyện đao.
Nghe nói thế, trong lòng Triệu Tiến nhảy dựng, không biết lời này của phụ thân mình có ý gì, nhưng nghe ra lại không đúng, chẳng lẽ phụ thân biết chuyện ngày hôm qua.
Không đợi Triệu Tiến mở miệng, Triệu Chấn Đường lại tiếp tục nói:
- Luyện võ phải khổ công, ta thấy con mấy ngày nay buông thả không ít, con xuống mã bộ, đâm tấm bia ở bức tường phía đông kia 1000 lần, nhất định phải đâm chuẩn, luyện ngay bây giờ đi.
Triệu Tiến vừa muốn nói, Triệu Chấn Đường trừng mắt khiển trách:
- Luyện võ còn muốn cò kè mặc cả sao, nhanh luyện đi!
Sáng sớm hôm nay, Triệu Chấn Đường có vẻ thâm sâu khó hiểu, trong lòng Triệu Tiến cảm thấy không đúng, nhưng cũng không dám nghi ngờ, tranh luận, chỉ ngoan ngoãn cầm trường mâu đi đến tấm bia ở bức tường phía đông, bắt đầu đâm từng cái một.
Sau khi an bài xong hết, Triệu Chấn Đường vào phòng. Triệu Tiến vừa làm động tác vừa hồi tưởng, nghĩ không ra có gì sơ hở, moi việc đều tiến hành ở những chỗ rất bí ẩn trên đường, rất không có khả năng bị người khác biết được.
Không bao lâu sau, Triệu Chấn Đường ra khỏi phòng, cầm ấm trà và chén trà trong tay, gọi Triệu Tiến nói:
- Sớm như vậy đã ra ngoài luyện võ, cũng không biết uống nước. Con mặc dù thân thể mạnh khỏe thì làm vậy vẫn là làm tổn hại sức khỏe, mau tới đây uống nước đi.
Triệu Tiến không dám cãi lời, cũng có chút không nghĩ tới, ngoan ngoãn đi tới uống nước. Nước vẫn ấm, vừa uống một ngụm liền cảm thấy thực sự khát, liền uống một hơi mấy bát. Lúc hắn uống nước, Triệu Chấn Đường vừa rót nước, vừa nhăn mũi, sau đó động tác dừng lại.
Động tác này càng khiến Triệu Tiến cảm thấy không rõ ràng. Triệu Chấn Đường trầm mặc, khẽ thở dài, sờ sờ trán Triệu Tiến nói:
- Luyện võ vẫn là luyện võ, không cần làm tổn hại chính mình, luyện võ cho tốt đi.
Sau khi nói xong, Triệu Chấn Đường lại cầm đao lên, phụ tử hai người cứ như vậy trầm mặc bắt đầu luyện. Nếu phụ thân đã không nói gì, Triệu Tiến tự nhiên sẽ không đi làm rõ hoặc giải thích cái gì cả.
Trong từng động tác lặp đi lặp lại đơn điệu, cơn buồn ngủ của Triệu Tiến dần nổi lên, nhưng cũng chỉ có thể cố nén lại, đợi sau một lúc, cơn buồn ngủ cuối cùng đã qua.
Đến lúc chạy bộ thường ngày, hai người Hà Thúy Hoa và Triệu Tam Gia cũng đã dậy, nhìn thấy 2 phụ tử đang luyện võ, Hà Thúy Hoa không cảm thấy có gì không đúng, chỉ than thở:
- Hôm nay sao lại dậy sớm thế.
Sau đó liền đi chuẩn bị bữa ăn sáng.
Luyện võ xong ăn cơm, Triệu Chấn Đường đi tới nha môn, từ đầu đến cuối không nói gì nữa, Triệu Tiến cuối cùng cũng thanh tĩnh lại.
Mộc Thục Lan đôi mắt vẫn đỏ hoe như trước, cũng không biết đêm qua khóc xong có nghỉ ngơi tốt hay không. Cô bé giúp đỡ thu dọn bát đĩa xong, định theo thường lệ cùng Triệu Tiến đi tới sân luyện võ, không nghĩ tới Triệu Tiến bảo cô ở lại nhà. Cô gái thông minh sắc sảo phản ứng rất nhanh, thấp giọng dò hỏi:
- Ngày hôm qua có chuyện à?
Hôm qua, Triệu Tiến thương nghị với Trần Nhị Cẩu và Lưu Dũng ở trong sân, Mộc Thục Lan ở trong phòng nghe, đại khái có thể đoán được đã phát sinh chuyện gì đó.
Triệu Tiến gật đầu, Mộc Thục Lan níu Triệu Tiến lại, thấp giọng nói:
- Tiểu Tiến ca ca, huynh phải cẩn thận đấy.
Hà Thúy Hoa ở bên cạnh vừa cầm đồ vật gì đó tiến vào, nhìn đến bộ dáng hai người Triệu Tiến không nhịn được cười, liền trêu:
- Không phải là đi ra mấy con phố sao, vợ chồng son các con lại cứ như xa cách lâu ngày vậy.
----------oOo----------
/214
|