Chương 94: Ta cho ngươi chỗ dựa
Vừa nghe thấy như vậy, Mộc Thục Lan lập tức đỏ ửng mặt, lập tức bỏ chạy vào phòng mình. Triệu Chấn Đường và Hà Thúy Hoa sớm đã coi nữ tử này là con dâu của mình, hiện tại đã ở cùng một chỗ khiến bọn họ càng xác định sự thật này, cũng không kiêng kỵ mà nói trắng ra. Hơn nữa, nhìn phản ứng của Mộc Thục Lan thì thấy cô gái này cũng không ghét bị trêu chọc như vậy. Triệu Tiến thì dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói:
- Mẫu thân, bọn con còn nhỏ, người nói như vậy có phải là quá sớm hay không?
- Sớm cái gì, con cả của lão Chu ở Bộ phòng cùng tuổi với con, hiện tại cũng sắp có con rồi đấy.
Hà Thúy Hoa kích động nói. Đối với đề tài này, Triệu Tiến thật sự là không có chuẩn bị, nói qua loa vài câu rồi cầm trường mâu đi ra cửa, vừa ra sân liền vác trường mâu lên vai, lúc cầm lên lại cảm thấy không đúng. Nhìn kỹ thì thấy mũi mâu còn mơ hồ có vết máu, chẳng qua bởi vì từ sáng sớm đã đâm mộc bia rất lâu nên bị mờ đi không ít.
Trong lòng Triệu Tiến run rẩy, vội vàng dùng vạt áo lau sạch. Chi tiết này khiến hắn cảm thấy không hiểu nổi thái độ của phụ thân mình lúc sáng, có điều Triệu Tiến cũng không căng thẳng, phụ tử trong nhà, cho dù là biết hết thì cũng làm sao chứ.
Hôm nay ra ngoài trên thực tế còn sớm hơn so với thường ngày, nhưng lúc đi tới con phố kia lại phát hiện Vương Triệu Tĩnh, Trần Thăng và những bằng hữu có liên can đều đứng chờ ở trước cửa, Trần Nhị Cẩu đứng ở phía khác.
- Triệu huynh.
- Đại ca.
Tất cả mọi người đều nhiệt tình chào hỏi.
Mà Trần Nhị Cẩu lại bước nhanh mấy bước, đến trước mặt hắn, cung kính chắp tay thi lễ, đoạn vô cùng khách khí nói:
- Ra mắt Tiến thiếu gia, không biết kêu tiểu nhân đến có chuyện gì?
Thái độ này khiêm tốn hơn rất nhiều so với hôm qua. Nếu như là hôm qua, Triệu Tiến còn muốn khách khí đôi câu, nhưng bây giờ tùy ý gật đầu, thản nhiên nói:
- Không nên đứng bên ngoài nói chuyện, vào sân đi!
Trần Nhị Cẩu lại cúi thấp thêm vài phần. Nói cũng kỳ quái, Triệu Tiến hôm qua còn khách khí với y làm y kinh hồn táng đảm, hôm nay lại tự cao tự đại như vậy, lại khiến trong lòng Trần Nhị Cẩu yên ổn không ít.
Tất cả mọi người vào sân, sự tình hôm qua thương lượng mọi người đều nhớ rõ, hiện tại nhìn thấy bọn Triệu Tiến bốn người mắt toàn là tơ máu, một bộ dạng ngủ không ngon, đều không kìm nổi mà trong lòng phát run. Nhưng thật ra, Cát Hương có chút hâm mộ Lưu Dũng, vẻ mặt lộ rõ bộ dáng như muốn nói: Ngươi có thể đi, tại sao ta lại không thể.
- Trần Nhị ca, trước khi tới đây, ngươi đến miếu thần tài ở bên kia à?
Sau khi đóng cửa sân, Triệu Tiến trực tiếp đặt câu hỏi.
Trần Nhị Cẩu sửng sốt, vội vàng nói:
- Tiến thiếu gia, xưng hô Nhị ca này thật sự là giết tiểu nhân mà, tiểu nhân không có đảm đương nổi. Sau này Tiến thiếu gia cứ gọi ta là tiểu Nhị hoặc Nhị Cẩu là được, các huynh đệ đều gọi như vậy cả.
Khách khí đôi câu, nhìn thấy vẻ mặt Triệu Tiến không có biểu cảm gì, y liền vội vàng đổi đề tài:
- Nói cho Tiến thiếu gia biết, tiểu Dũng sáng nay gọi gấp, tiểu nhân chưa đến miếu Thần Tài mà đến chờ ở đây trước.
Triệu Tiến gật đầu, nhìn chằm chằm Trần Nhị Cẩu nói:
- Ngươi còn chưa đi tới đó, khẳng định là ngươi chưa biết Trình Đồng Đầu đã chết.
Trần Nhị Cẩu theo bản năng gật đầu, lập tức kịp thời phản ứng, thân mình run rẩy không ngừng, cả người giống như cành lá đung đưa trong gió, sắc mặt cũng dần dần trở nên trắng bệch, há mồm muốn nói nhưng không nói nên lời. Y biết Triệu Tiến không phải thuận miệng nói bừa, cuộc nói chuyện chiều hôm qua khiến y có chút suy đoán, nhưng không ngờ lại tới nhanh như vậy.
Không chỉ là Trần Nhị Cẩu kinh hãi vô cùng, mọi người trong sân, ngoại trừ Trần Thăng, Vương Triệu Tĩnh và Lưu Dũng đêm qua có tham dự, mấy người khác đều ngây ngốc. Vừa đến nhìn thấy đồng bạn mình mắt đầy tơ máu, đích xác cũng có suy đoán, nhưng đoán là một chuyện, nghe được chính miệng thừa nhận lại là chuyện khác, mỗi người đều vô cùng chấn động.
Sau khi cơn chấn động qua đi chính là sự kính nể và hưng phấn. Chiều hôm qua tìm lý do thoái thác, mọi người đều chỉ là nghe qua một chút mà thôi, thậm chí có người trong lòng cảm thấy không thể thực hiện, lại không ngờ mới qua một đêm, Triệu Tiến lại thật sự giết được Trình Đồng Đầu. Đây là sự quyết đoán bậc nào, bất giác trong lòng mọi người sinh ra tâm lý kính nể. Trình Đồng Đầu bị giết, như vậy kế hoạch nói tới chiều qua sẽ sớm bắt đầu, nghĩ tới chính mình thực sự có thể làm một phen sự nghiệp, hơn nữa đã có khởi đầu, mỗi người đều không kiềm chế được nỗi hưng phấn trong lòng.
Triệu Tiến rất bình tĩnh, tiếp tục nói:
- Nếu Trình Đồng Đầu đã chết, cái quán kia của hắn cũng nên có người trông coi. Ta cảm thấy ngươi làm việc cẩn thận, thỏa đáng, rất thích hợp thay vị trí của hắn. Ngươi cảm thấy thế nào
Lời nói nhẹ nhàng nhưng lọt vào tai lại giống như ngũ lôi oanh đỉnh, Trần Nhị Cẩu bước lui về phía sau, không ngờ trực tiếp ngồi bệt xuống đất, người lại run rẩy như lúc trước.
Triệu Tiến lắc lắc đầu. Không đợi hắn nói tiếp, Trần Nhị Cẩu đang ngồi dưới đất đã có phản ứng, sắc mặt trắng bệch nhanh chóng đỏ lên, hai tay khẽ chống trên mặt đất, vì chưa khôi phục nên lại ngã xuống, Trần Nhị Câu giãy dụa muốn đứng dậy.
Bộ dáng luống cuống tay chân này khiến mọi người trong sân đều nhịn không được cười ồ lên. Lưu Dũng tiến lên một bước đỡ Trần Nhị Cẩu dậy. Trần Nhị Cẩu cảm kích liếc y một cái, sau đó hướng đến Triệu Tiến quỳ xuống, dập đầu nói:
- Nếu Tiến thiếu gia ban cho tiểu nhân cơ hội, tiểu nhân nhất định làm tốt. Tiến thiếu gia nói làm sao thì sẽ làm như vậy, tiểu nhân tuyệt đối không hai lời.
Trần Nhị Cẩu kích động dị thường. Năm đó, y đi ức hiếp đám thiếu niên ở bãi để hàng, bị người thiếu niên Triệu Tiến này thu thập, sống không bằng chết, cuối cùng tìm được đường sống trong cõi chết, không ngờ lại có thể làm việc ở chỗ Trình Đồng Đầu đã, đến hiện tại có thể xem như một đầu mục. Hồi tưởng lại, Trần Nhị Cẩu vẫn cảm thấy là Triệu Tiến đã cấp cho y vận khí và cơ duyên, vừa rồi y bị lời nói của Triệu Tiến hù dọa, sau khi kịp phản ứng liền ý thức được đây chính là cơ duyên lớn hơn nữa.
Trình Đồng Đầu và đại bộ phận người lớn cho Triệu Tiến là một thiếu niên sớm trưởng thành, nhưng Trần Nhị Cẩu lại cảm thấy những việc Triệu Tiến làm và nói đều không thể sai lầm, chỉ cần nghe theo khẳng định sẽ có ưu đãi, nhưng nếu không làm, chỉ sợ sẽ có đại họa. Có nhận thức như vậy, Trần Nhị Cẩu đương nhiên biết phải tỏ thái độ ra sao.
Triệu Tiến cười gật đầu, Trần Nhị Cẩu thấy hắn không lên tiếng lại hiểu sai ý, vội vàng nói:
- Tiểu Dũng thích hợp quản lý sản nghiệp của Trình Đồng Đầu hơn tiểu nhân. Tiểu nhân nguyện toàn lực hỗ trợ.
- Tiểu Dũng tuổi còn nhỏ, không so được với Trần Nhị ca ngươi điềm đạm, chắc chắn, để hắn làm trợ thủ cho ngươi đi.
Triệu Tiến cười nói.
Triệu Tiến hướng về phía Lưu Dũng gật đầu. Lưu Dũng tiến lên đỡ Trần Nhị Cẩu đứng dậy. Từ đầu tới cuối, Triệu Tiến không có khiêm nhường và tỏ thái độ gì, hoàn toàn đặt mình vào vị trí của chủ nhân, mỗi người trong sân đều cảm thấy đương nhiên, Trần Nhị Cẩu cũng hiểu được điều này. Bên kia Trần Nhị Cẩu sau khi đứng dậy, hô hấp còn chưa ổn định, thân thể vẫn không ngừng run rẩy, Triệu Tiến cười trêu:
- Chúng ta ở trong này đóng cửa làm liều, hết thảy đều là nói suông. Trần Nhị ca, ngươi đi miếu Thần Tài, nói đem những thứ đồ dùng được gom lại, tuyên bố sau này do đương gia ngươi làm chủ.
Nghe nói thế, Trần Nhị Cẩu không kìm nổi sửng sốt, sắc mặt lại từ đỏ chuyển sang trắng, run giọng hỏi:
- Tiến thiếu gia, tự tiểu nhân đi, ai nghe tiểu nhân nói chứ.
- Ai nói bảo một mình người đi, chúng ta cùng đi.
Triệu Tiến cười nói.
Triệu Tiến cầm lấy trường mâu của mình, cười rồi hô hào:
- Các huynh đệ, đi giúp Trần Nhị ca nào.
Những bằng hữu ở trong sân này nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Triệu Tiến và Trần Nhị Cẩu, trong lòng đều kích động. Bây giờ nghe hô hào đều hưng phấn giơ vũ khí lên hét một tiếng, khí thế hừng hực. Trần Nhị Cẩu đang sợ run lên vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng hưng phấn, nhìn thấy tám người vũ dũng, tuấn kiệt này, y càng thêm phần nắm chắc.
Gần ra đến cửa, Triệu Tiến lại kiểm tra vũ khí của Trần Thăng và Lưu Dũng, phát hiện trường đao và đoản phủ đều không có vết máu mới bảo mọi người xuất phát.
Trần Nhị Cẩu và Lưu Dũng đi ở phía trước, Triệu Tiến và những người khác đi ở phía sau, Đổng Băng Phong lại khoác áo giáp da của mình lên, ngoại trừ trường mâu trong tay, bên hông còn đeo thanh chủy thủ, cẩn thận dị thường. Tôn Đại Lôi đã đổi sang dùng một cây phủ hai lưỡi, chế tác rất tinh xảo. Thạch Mãn Cường nói qua với Triệu Tiến, Tôn Đại Lôi dùng 5 lượng bạc mời riêng thợ rèn tạo ra.
Vương Triệu Tĩnh và Trần Thăng không cần phải nói. Thạch Mãn Cường và Cát Hương đều dùng côn bổng, bên hông dắt đoản đao. Mặc dù mọi người cùng chơi rất cao hứng, nhưng hiện tại chưa có năng lực tự mình kiếm tiền, cũng chưa nói đến việc hỗ trợ lẫn nhau. Đây cũng là nguyên nhân Triệu Tiến thôn tính một phương thế lực của Trình Đồng Đầu. Nói cách khác, mọi người sớm hay muộn đều phải vì kế sinh nhai mà bôn ba tứ phương, sự nỗ lực phấn đấu và tình nghĩa mấy năm nay liền tan thành mây khói, không có chút ý nghĩa nào.
Dưới ban ngày ban mặt, vài người trẻ tuổi thân thể khỏe mạnh cầm binh khí hành tẩu thực sự quá sức gây chú ý, Triệu Tiến cố ý bảo mọi người đi theo đường nhỏ hẻo lánh.
Mặc dù như vậy, trên đường nhỏ này, một số người vừa ra đường nhìn thấy đội ngũ bọn hắn cũng đều sợ tới mức cuống quýt né tránh, e sợ trêu chọc phải phiền toái.
Mặc dù sắp tới địa bàn của một đầu mục giang hồ, nhưng mấy người Triệu Tiến lại không có gì khẩn trương, trên đường vẫn luôn cười nói. Lần đó đột nhập cứu người, đánh giáp lá cà với 6 người Vân Sơn Tự, đổ máu chém giết đã làm cho bọn họ có năng lực chịu đựng, cũng khiến bọn họ đối với võ nghệ của mình có sự tin tưởng. Lần này đi trợ uy cho Trần Nhị Cẩu liền không tính là chuyện lớn gì.
Ở đường bên này của thành Bắc còn cần cẩn thận một chút. Lúc đến khu vực phía nam thành, mọi người càng thêm thả lỏng. Nơi này tuy rằng vẫn trong thành Từ Châu nhưng lại là một thế giới không có vương pháp.
Đi không bao xa, Vương Triệu Tĩnh tới bên Triệu Tiến, thấp giọng cười hỏi:
- Triệu huynh lúc nào cũng lén lút đọc sách sao?
Triệu Tiến sửng sốt, không biết vì sao lại hỏi cái này liền kinh ngạch quay đầu nhìn sang. Trên mặt Vương Triệu Tĩnh lộ vẻ giật mình, sau đó lại trêu ghẹo:
- Triệu huynh quả thực lòng mang chí lớn, nhưng thật không muốn thể hiện ra, việc xuất khẩu thành thơ hay là ít làm, bằng không rất dễ bị mọi người nhìn ra không đúng.
Xuất khẩu thành thơ? Triệu Tiến suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ đến chính mình vừa nói thành ngữ “đóng cửa làm liều”, quả nhiên là dở khóc dở cười. Nhìn vẻ mặt của hắn, Vương Triệu Tĩnh cười cười không nói gì nữa.
Lúc đi đến miếu Thần Tài Hắc Hổ, khoảng đất trống trước cửa miếu đã loạn thành một đoàn, xem ra có gần 100 người, không ít đều là lưu manh, cũng có mười mấy đại hán bộ dáng hung ác, còn có cả 5 bà nương. Bọn họ tụ tập chỗ này một nhóm, chỗ kia một nhóm, thần sắc khác nhau, có chỗ nhỏ giọng nghị luận, có chỗ lớn tiếng ồn ào. Tuy nhiên những người này đều giống nhau là cùng có dáng vẻ lưu manh, thoạt nhìn cũng không phải là bách tính lương thiện.
/214
|