Chương 95: Uy phong hiển hách
Mấy người Trần Nhị Cẩu và Triệu Tiến trước sau tiến vào trong sân, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Trần Nhị Cẩu vừa xuất hiện, lập tức có 7-8 tên thanh niên đi tới chào hỏi, cung kính khách khí kêu “Nhị ca”, một lão giả có vẻ là người cầm đầu còn bước nhanh mấy bước, đến trước mặt thấp giọng định nói gì đó, nhìn thấy mấy người Lưu Dũng đứng bên cạnh và đằng sau Trần Nhị Cẩu liền ngậm miệng không lên tiếng.
- Đều là huynh đệ trong nhà, có gì ngươi cứ nói.
- Nhị ca, Đồng Đầu đại ca hôm qua chết ở chỗ tình nhân, Tôn Ngũ ca và lão Trương cũng đều chết hết, mà tình nhân kia trốn trong phòng lại không có việc gì, nghe nói thi thể chết rất thảm, thân mình đều bị búa chặt nát.
Người này nói rất nhỏ, sắc mặt cũng không đúng.
Trần Nhị Cẩu lại rùng mình, tuy nhiên đã sớm có chuẩn bị, rất nhanh liền trấn tĩnh lại, nén hỏi:
- Nhất Toái Mao và Đại Đầu Hoàng tới chưa?
- Đến rồi, đang ở trong phòng Đồng Đầu đại ca, đã thương nghị gần nửa canh giờ rồi.
Nghe được điều này, Trần Nhị Cẩu quay đầu lại nhìn, phát hiện đám người Triệu Tiến đang chuyện trò vui vẻ, lòng y nhất thời yên ổn không ít, lập tức trầm giọng nói:
- Ta cũng vào đó.
Kẻ báo tin này sửng sốt, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Trần Nhị Cẩu, sau đó nhìn xung quanh một lúc, khẽ cắn môi thấp giọng nói:
- Nhị ca, ngươi thật muốn đi tranh giành, các huynh đệ cùng Nhị ca liều mạng lần này. Có điều, ta nguyện ý tham gia, mấy người phía sau khó nói nha.
Trần Nhị Cẩu tươi cười, vỗ vỗ vai người này nói:
- Trụ Tử, ca ca ghi nhớ ân tình này của ngươi. Qua hôm nay, ngày tốt của huynh đệ chúng ta có lẽ đã tới rồi, ngươi chờ xem đi!
Người được gọi là “Trụ Tử” kia sửng sốt, liền nhìn Trần Nhị ca của mình và mấy người thân hình cao lớn phía sau, trên mặt hãy còn nét trẻ con đang cùng nhau đi hướng về phía viện tử.
Đám người ở trước cửa Miếu Hắc Hổ tản ra về hai bên, sắc mặt không tốt nhìn đoàn người Trần Nhị Cẩu. Bọn mấy người Triệu Tiến tuy rằng cầm binh khí, nhưng diện mạo có vẻ non nớt, trên mép lờ mờ mọc ra hàng râu, càng lộ rõ tuổi tác không lớn lắm, ban đầu còn có chút đề phòng, sau đó lại lộ ra vẻ khinh thị ra mặt.
- Nhị Cẩu, đã là lúc nào rồi, ngươi còn dắt theo đám nhỏ này đi chơi à?
- Đừng nói như vậy, Nhị Cẩu có thể có ngày hôm nay cũng là dựa vào ức hiếp trẻ nhỏ…
Có người trêu ghẹo, có người biểu tình hung dữ cười to. Trần Nhị Cẩu sắc mặt lúc trắng lúc xanh, xấu hổ vô cùng. Những người tụ tập ở đây không biết rằng mấy người Triệu Tiến căn bản không hề để ý.
Nhưng thật ra mấy người thanh niên trước đó hô “Nhị ca” lại chen chúc đi qua đám đông, theo phía sau Trần Nhị Cẩu, trừng mắt nhìn những người xung quanh, nhưng bởi vì thế cô lực mỏng nên không dám lên tiếng tranh cãi.
- Trần Nhị ca, huynh đệ bên cạnh ngươi không nhiều lắm, nhưng đều rất đáng tin đó.
Triệu Tiến ở phía sau cười nói.
Trần Nhị Cẩu cười quay đầu lại, lúc này vẻ kích động và sợ hãi trên mặt y đều giảm đi nhiều. Trần Nhị Cẩu hơi có chút tự hào nói:
- Tiểu nhân sau khi bị giáo huấn lần đó, làm người hành sự đều vô cùng cẩn thận, chọn người cũng tận lực chọn loại người không gây chuyện, không ngại chuyện và được việc, đây đều là huynh đệ tốt cả.
Triệu Tiến gật đầu cười nói:
- Ta hiện tại càng ngày càng cảm thấy Trần Nhị ca ngươi có thể quản lý tốt nơi này rồi.
Bọn hắn chuyện trò vui vẻ như ở chỗ không người. Thái độ này làm cho những người xung quanh càng thêm phẫn nộ, âm thanh châm chọc khiêu khích càng lớn hơn nữa.
Lúc trước những người này nghĩ đến Trần Nhị Cẩu dẫn bọn choai choai đi vào trong đám người, lại không nghĩ đến vậy mà lại đi về hướng viện tử, bởi thế, tiếng châm chọc khiêu khích ở hai bên liền biến thành tiếng mắng chửi.
- Mao gia và Hoàng gia đang thương nghị ở bên trong, Nhị cẩu ngươi đi vào đó làm gì?
- Đồng Đầu đại ca chết rồi, ngươi không đi quản giáo tốt thuộc hạ, ngược lại lại mang theo bọn nhỏ này đến càn quấy, đầu óc ngươi rỗng tuếch à?
Tiếng chửi mắng càng nhiều, Trần Nhị Cẩu lúc này ngược lại vô cùng trấn định, quay đầu lại cười nói với Triệu Tiến:
- Tiến thiếu gia, Nhất Toái Mao bên mặt trái có mấy sợi lông dài ba tấc màu đen, hắn nói đó là phúc khí, vẫn không cắt đi, hắn thay Đồng Đầu quản lý sòng bạc. Đại Đầu Hoàng xem như là lão đại, trong tay có mười mấy tay chuyên chém giết, người sòng bạc ra, hắn còn kinh doanh một số thứ nữa.
- Ngươi làm cái gì?
Triệu Tiến tò mò hỏi.
Kỳ thật khoảng cách hai mươi mấy bước, chẳng mấy chốc đã tới cửa viện tử. Chín tên đại hán hung hãn đã đứng chắn trước cửa. Trần Nhị Cẩu có chút sợ hãi, bước chân chậm lại, nhưng nhìn thấy Triệu Tiến chuyện trò vui vẻ, lá gan của y cũng lớn hơn không ít.
- Tiểu nhân chính là đi xung quanh thu tiền đất, nơi này rất nghèo, cũng không thu được bao nhiêu.
Trần Nhị Cẩu nói xong câu này liền dừng bước, lại tiến 2 bước là đã đến cửa viện rồi.
Trước cửa Miếu Thần Tài Hắc Hổ có 9 tên đại hắn đứng, trên tay cầm xích sắt, đoản đao, hung tợn nhìn chằm chằm mấy người Triệu Tiến.
- Trần Nhị Cẩu, mắt ngươi bị mù hay là đầu hỏng rồi. Hiện tại sự tình bên trong là thứ ngươi có thể tham gia hay sao?
Một gã đại hán lạnh giọng nói.
Không đợi bên này đáp lời, một tên khác mắng:
- Không muốn chết thì lập tức quỳ ở trước cửa, đợi nhị vị đại gia đi ra thì ngoan ngoãn thỉnh tội đi.
- Dựa vào cái gì mà chúng ta không thể vào?
Tên Trụ Tử dưới quyền Trần Nhị Cẩu kia tức giận gầm lên.
Nghe được tiếng hét của y, mấy tên đại hán trước cửa đều cười lạnh, một tên nhỏ nước miếng xuống đất, chỉ vào Trụ tử nói:
- Chỉ dựa vào bà mẹ béo của ngươi, ngươi thật không thể vào.
Đại hán trước cửa, cũng như mọi người đứng xem náo nhiệt ở xung quanh đều cười vang, Trụ Tử kia lập tức đỏ mặt, vừa muốn xông lên lại bị Tôn Đại Lôi níu lại.
So về thể hình, sức mạnh, Tôn Đại Lôi vượt xa gã này. Thấy có người ra tay ngăn cản, những người ở trước cửa viện tử càng cảm thấy mấy người Trần Nhị Cẩu đang khiếp đảm, có kẻ cười lớn, đùa cợt:
- Nhìn bộ dáng kinh sợ của các ngươi mau cút về đi, đừng ở chỗ này cho mất mặt xấu hổ.
Triệu Tiến sao khi ngăn Tôn Đại Lôi lại, cười nói với Trần Thăng ở bên cạnh:
- Đại Thăng, người đứng chính giữa cửa kia, ngươi có thể chém đứt búi tóc mà lại không làm bị thương da đầu hắn không?
- Có thể.
Trần Thăng cười gật đầu, còn chưa dứt lời, đã sải bước ra, trường đao xuất ra, hàn quang thoáng hiện.
Lúc Trần Thăng thu đao, tiếng cười to giữa sân còn chưa ngừng lại, sau đó lại đột nhiên tắt ngấm. Bởi vì mọi người đều nhìn thấy trên đầu đại hán đứng chính giữa cửa kia đã trống một mảng, chỗ tóc còn lại thì xõa xuống, một đao kia như thế nào lại chuẩn như vậy?
Gã đại hán kia chỉ cảm thấy lạnh đỉnh đầu, giơ tay sờ, sợ tới mức hét lên một tiếng. Tên bên cạnh gã vừa giơ tay lên được một nửa thì trường mâu trong tay Triệu Tiến đã đâm ra, nhưng không đâm vào thân thể mà đâm vào giữa hai chân gã.
Đây là làm cái gì vậy. Gã nọ động tác cứng đờ, không đợi gã phản ứng, hai tay Triệu Tiến vừa đè vừa nhấc, trường mâu đâm mạnh vào chỗ yếu hại dưới háng gã. Người này phát ra tiếng hét chói tai trong cổ họng, vứt bỏ vũ khí, ôm bụng dưới, cuộn mình như con tôm.
Một bên khác lại có người phát ra âm thanh đau đớn, nhìn đến một gã đại hán đang lấy tay che, binh khí rơi trên mặt đất, chỗ hắn che chảy ra máu, mà Vương Triệu Tĩnh thì nhẹ nhàng tra kiếm vào vỏ.
- Đều cút ngay, lần sau sẽ mất mạng.
Triệu Tiến lạnh lùng nói.
Đám người đứng ngoài xem lặng ngắt như tờ, chẳng ai ngờ rằng mấy thiếu niên này lại mạnh như vậy. Mấy tên đại hán trước cửa viện tử nhìn nhau, có một tên cầm đoản đao lao đến, bị một đám thiếu niên choai choai đến ức hiếp, bọn chúng không cam lòng.
Một người thân hình to lớn đứng ra chặn gã lại, đúng là Tôn Đại Lôi. Tôn Đại Lôi không thèm quan tâm vung cây búa hai lưỡi bổ tới, gã đang xông lại kia chỉ có thểđón đỡ, nếu không chỉ sợ gã đã bị đập vỡ sọ rồi.
Nhưng sức mạnh của Tôn Đại Lôi không phải là gã có thể so sánh, càng huống chi Tôn Đại Lôi cầm trọng phủ, hơn nữa một điều không ai ngờ là tốc độ của Tôn Đại Lôi cũng không chậm.
Chỉ nghe được một tiếng “răng rắc”, gã xông lại kia đoản đao rơi xuống đất, cánh tay đã gãy, lập tức hét thảm một tiếng. Tôn Đại Lôi không nương tay, một cước đạp người này bắn ra, mở miệng mắng:
- Không biết tốt xấu.
Tôn Đại Lôi biết rằng mình bị bằng hữu cho là nhát gan, sợ phiền phức, vì thế gã luôn tìm cơ hội thể hiện. Tên vừa rồi liền biến thành quỷ không may. Đây là lòng dạ Tôn Đại Lôi lương thiện, chỉ dùng mặt phủ đánh, nếu mà trực tiếp bổ xuống, chỉ sợ gã kia đã bị chém làm hai nửa rồi.
Sau đó không cần phải nói, những người đứng ở trước cửa sân liền tản đi hết, những người xung quanh ngoại trừ ngẫu nhiên nhỏ giọng nghị luận cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể như vậy mà trơ mắt nhìn đám người Trần Nhị Cẩu đi vào.
Trước cửa miếu Thần Tài cũng có hai người, tuy nhiên, hai người này đã nhìn thấy trận chiến trước cửa sân, chỉ đứng đó trợn mắt há hốc mồm, không hề có ý cản lại.
- Trụ Tử, ngươi lĩnh các huynh đệ ở trong sân, ta cùng Tiến thiếu gia bọn họ đi vào là được.
Trần Nhị Cầu đến lúc này ngược lại vô cùng tỉnh táo, phân phó vài câu cho Trụ Tử, sau đó vén rèm tiến lên, xoay người khom lưng nói:
- Tiến thiếu gia, mời!
Triệu Tiến cũng không khách khí, bước nhanh vào, quay đầu lại cười nói:
- Trần Nhị Ca tương lai sẽ là chủ sự, mau tiến vào thứ hai đi.
Hắn nói lời này nhưng thật ra là để mấy người Trần Thăng, Vương Triệu Tĩnh nghe. Tiểu đầu mục như Trần Nhị Cẩu so với hai người bọn họ, thậm chí là so với Đổng Băng Phong và Tôn Đại Lôi đều kém rất xa, cho nên Triệu Tiến phải tự mình nói một câu như vậy.
Bên trong miếu Thần Tài này, Triệu Tiến mới chỉ ghé qua một lần, chỉ nhớ rõ là một nơi huyên náo, chật chội, chướng khí mù mịt. Lần này tới mới phát hiện bên trong đã có tu sửa qua, trở nên rộng rãi, chiếu bạc cũng biến thành năm cái, hẳn là đã khai thông chính đường và một gian nhà kề bên, thoạt nhìn có vẻ việc làm ăn cũng không tồi.
Mà lần trước đến, Trình Đồng Đầu ở trong một phòng nhỏ, căn phòng nhỏ kia hiện vẫn còn đó. Trong sòng bạc không có ai, chỉ có thể nghe được trong căn phòng nhỏ kia truyền đến tiếng cãi vã.
- Nhất Toái Mao, ngươi bớt ở đây ngậm máu phun người đi, ngươi và đám người Sát Trư Lý kia âm mưu cấu kết không phải chỉ một ngày, ngươi dựa vào cái gì nói ta động thủ…
- Thối lắm, tiểu tử ngươi cả ngày muốn chiếm đoạt chuyện mua bán muối, không phải mấy ngày trước mới cùng Nghiêm mặt đen kết nghĩa hay sao?
Hai ngươi văng ra đủ loại ngôn ngữ ô uế, ầm ỹ, căn bản không có ai quản chuyện hậu sự của Trình Đồng Đầu, cũng không nghe thấy bên ngoài có người đến. Hai người này bàn luận một hồi đều không thể nào tin tưởng lẫn nhau, cho nên bọn Triệu Tiến mới có thể tiến vào, mà bên ngoài bọn hộ vệ đã bị uy phong của đám người Triệu Tiến làm kinh sợ, ngay cả cảnh báo cũng không dám.
Triệu Tiến cười nói với Trần Nhị Cẩu:
- Trình Đồng Đầu đích xác là chưa mục nát mà mấy tay trợ thủ bên dưới đều có hai lòng. Hắn rõ ràng còn có gan cấu kết Vân Sơn Tự, không qua lại với chung ta, thật sự là đầu óc hỏng hết.
----------oOo----------
/214
|