Chương 96: Công sai – chỗ dựa vững chắc
Trần Nhị Cẩu vội vàng cười làm lành, tiến lên giải thích:
- Sát Trư Lý này làm đồ tể ở bắc môn, trong tay nuôi bảy tám tên người hầu chuyên giết heo, lúc đánh nhau đều có thể xách đao đi sống mái. Hắn ở đó trấn lột người dân, che giấu gái điếm. Nghiêm mặt đen này là nhà giàu trong ngõ Dương Liễu, ăn mày trong thành đều phải nộp tiền cho hắn. Nghe nói việc buôn bán muối ở thành nam, hắn chính là lớn nhất.
Triệu Tiến gật gật đầu, những điều này nếu không nghe Trần Nhị Cẩu nói, hắn thật còn không biết, nhịn không được mà hỏi:
- Nghiêm mặt đen và Sát Trư Lý so với Đồng Đầu thế nào, Từ Châu thành chúng ta thế nào còn có nhân vật giang hồ như vậy?
- Sát Trư Lý và Đồng Đầu tương đương nhau. Nghiêm mặt đen thì lớn hơn bọn họ. Ở phía nam Thành Từ Châu thì 3 người bọn họ là nổi danh nhất; phía Đông, phía Tây…
Trần Nhị Cẩu càng nói càng cảm thấy mình khẩn trương. Bọn người Triệu Tiến mặc dù vẫn ung dung, lại càng khiến y không nói được gì. Kỳ thực cuộc cãi vã trong phòng nhỏ vẫn tiếp tục, căn bản không ai phát giác ra tình huống bên ngoài.
Nhìn Trần Nhị Cẩu khẩn trương, Triệu Tiến cười nói:
- Đợi đến khi xong việc lại nghe ngươi nói tiếp vậy.
Nói xong đi về phía trước vài bước. Triệu Tiến đưa trường mâu vén rèm lên, tiếng cãi vã trong phòng lập tức dừng lại, hai gã hán tử trung niên ngạc nhiên, quay đầu nhìn ra.
Nhất Toái Mao là một kẻ mập mạp, dúm lông đen kia nhìn vô cùng bắt mắt, mà Đại Đầu Hoàng cực kỳ cường tráng, cái trán rất dễ nhận thấy, cả người nhìn có chút hung hãn.
Bọn họ vừa nhìn thấy Trần Nhị Cẩu, Đại Đầu Hoàng kia đã nhướng mày nói:
- Con mẹ ngươi tới làm gì, cút ra ngoài.
Trần Nhị Cầu theo bản năng rụt về phía sau, nhưng bị Triệu Tiến cản lại. Triệu Tiến vừa vén rèm vừa cười nói với Trần Thăng:
- Đại Thăng, ta vẫn không tin vào đao pháp của ngươi. Ngươi có thể chém cái bàn lớn kia thành hai mảnh không?
Triệu Tiến nói đến chính là cái bàn lớn ở giữa Nhất Toái Mao và Đại Đầu Hoàng. Trần Thăng cũng mỉm cười, gật đầu nói:
- Có thể.
Trần Thăng lần này không heef xông lên, chỉ là bước nhanh về hướng căn phòng nhỏ kia, bước chân và động tác hết sức nhịp nhàng, cánh tay khẽ động rút đao ra khỏi vỏ, hai tay cầm đao. Sau khi tiến vào phòng nhỏ, trường đao giơ lên, đoạn chém xuống.
Nhất Toái Mao và Đại Đầu Hoàng nhìn Trần Thăng bước đến, đều không kịp phản ứng. Lúc nhìn thấy Trần Thăng rút đao ra khỏi vỏ mới cuống cuồng tách ra hai bên, nhìn thấy Trần Thăng giơ tay chém xuống, cái bàn gỗ vuông dày kia liền bị phân thành hai đoạn.
- Như thế nào?
Chém xong, Trần Thăng không để ý tới hai người bên cạnh, quay đầu lại hỏi.
Triệu Tiến xách trường mâu đi vào trong phòng, gật đầu nói:
- Sức mạnh và chiêu thức của ngươi kết hợp ngày càng tốt. Chém cái bàn này tuy rằng không khó, nhưng cái khó là làm được dứt khoát, trôi chảy như ngươi vừa rồi.
Nhất Toái Mao và Đại Đầu Hoàng núp ở hai bên theo bản năng liếc nhìn cái bàn. Tuy rằng cũng không phải là làm bằng chất liệu gì quý hiếm nhưng cũng là dùng loại ván gỗ dày hai ngón tay, cứ như vậy mà bị chém ra. Nếu là chém vào trên thân người, sợ là xương cốt cũng không đỡ nổi.
Hai thiếu niên cứ như vậy tiến tới chuyện trò vui vẻ, ngoài phòng còn có Trần Nhị Cẩu và mấy đứa nữa. Ngoài cửa miếu Thần tài rõ ràng có không ít người canh gác, vậy mà lại để Trần Nhị Cẩu và mấy đứa nhỏ này nghênh ngang tiến vào. Tình thế rất quỷ dị, nhưng Nhất Toái Mao và Đại Đầu Hoàng lại không dám có động tác gì.
“Xoẹt xoẹt” một thanh âm vang lên, rèm cửa bị mở ra. Thời tiết không phải quá ấm, trên khung cửa treo tấm mành bằng vải bông dày. Tấm mành này dùng đao cũng chưa chắc đã có thể dễ dàng cắt ra, bây giờ lại bị người khác chia làm hai đoạn.
Vương Triệu Tĩnh rung kiếm trong tay, tự nhiên đi đến cười nói:
- Triệu huynh, tiểu đệ cũng rèn luyện kiếm kỹ nhiều năm như vậy, cũng có thể thử một chút.
- Đúng đấy, ta đây cũng một phủ bổ xuống, lại càng uy phong hơn.
Tôn Đại Lôi cũng đồng thời xuất hiện.
Triệu Tiến cười cười không nói tiếp. Kiếm kỹ của Vương Triệu Tĩnh đích xác không tệ, nhưng vừa rồi có thể làm được như vậy, phần lớn là bởi có kiếm sắc bén, sự tinh xảo và sát ý biểu hiện rất đầy đủ, nhưng vẫn thiếu sự uy hiếp. Mà Tôn Đại Lôi dùng búa hai lưỡi bổ xuống, phỏng chừng sẽ làm nát vụn cái bàn, xuất hiện thương vong, cũng là không cần thiết.
Gian phòng không lớn, Vương Triệu Tĩnh sau khi đi vào đã có vẻ chật chội. Y cười cười nhìn xung quanh một vòng, quay đầu lại bảo Trần Nhị Cẩu tiến vào rồi xoay người đi ra ngoài.
Triệu Tiến quay đầu hỏi:
- Trần Nhị ca, Đồng Đầu vừa chết, hai người này chính là quản sự cao nhất đấy sao?
Trần Nhị Cẩu nhìn Nhất Toái Mao và Đại Đầu Hoàng, vội gật đầu nói:
- Hai người bọn họ mỗi người quản một nhóm. Xếp dưới Đồng Đầu đại ca chính là hai người bọn họ.
Triệu Tiến gật đầu, quay sang cười nói:
- Nhị vị, sau này các người do Trần Nhị Ca quản, có vấn đề gì không?
Trần Thăng còn chưa tra đao vào vỏ, nhìn chằm chằm hai người ở hai bên. Nhất Toái Mao và Đại Đầu Hoàng cũng kể như nhân vật lăn lộn trên giang hồ, hiện tại đã bình tĩnh lại không ít, lạnh lùng không nói câu nào.
- Được hay không được, mời nhị vị cho một câu trả lời.
Triệu Tiến thúc giục. Đại Đầu Hoàng bên kia liếc mắt nhìn Triệu Tiến một cái, lại quay đầu nhìn Trần Nhị Cẩu cắn răng nói:
- Nhị Cẩu, không ngờ ngươi lại câu kết người ngoài…
Nói được một nửa, trường mâu trong tay Triệu Tiến như độc xà thổ tín, đâm mạnh ra, trực tiếp xuyên qua bắp chân của Đại Đầu Hoàng, sau đó lại rút về. Triệu Tiến sắc mặt lạnh lẽo tiếp tục nói:
- Cho ngươi mặt mũi lại không cần, được hay không được, ta đợi câu trả lời của ngươi đấy.
Đại Đầu Hoàng kia căn bản không kịp phản ứng, trường mâu rút ra rồi y mới thét lên tiếng kêu thê lương thảm thiết, ngồi xổm xuống ôm chân. Nhất Toái Mao bên cạnh sợ tới mức run lên, theo bản năng thu tay về trước ngực, vừa muốn làm động tác gì đó, Trần Thăng đã chĩa mũi đao vào trước mặt, liền lập tức không dám động đậy gì nữa.
Trên bàn chân thủng một lỗ, máu không ngừng chảy ra. Đại Đầu Hoảng khản giọng kêu thảm thiết không ngừng, lại vội vàng xé vạt áo, trực tiếp bịt vào vết thương để cầm máu.
- Không cần phải kêu đâu, đám người bên ngoài của ngươi chỉ toàn là rác rưởi, huyn đệ ta không sợ đâu.
Triệu Tiến giơ trường mâu về phía trước thăm dò, dọa hai người kia sợ hãi mà co rụt lại.
Đại Đầu Hoang kêu thảm, đích xác là có ý nghĩ hô người vào cứu, không nghĩ tới Triệu Tiến căn bản không thèm quan tâm. Nghe được những lời này, Đại Đầu Hoàng dừng kêu la, cắn răng nói:
- Nếu vị đại gia này bảo Nhị Cẩu quản, Đại Đầu Hoàng ta không dám có lời gì.
Triệu Tiến gật gật đầu, vừa nhìn Nhất Toái Mao bên cạnh. Đao của Trần Thăng cũng đặt trên cổ gã rồi, Nhất Toái Mao cũng cười nói:
- Ta cũng vậy, để Nhị Cẩu quản là được.
- Nếu nói như vây, về sau xưng hô này cũng phải sửa lại, trực tiếp kêu Trần Nhị gia đi.
Triệu Tiến lại nói.
Hai người kia bị ép buộc đều nghiêm mặt gật đầu, nghĩ thầm rằng trước mắt phải qua cửa ải này đã, sau đấy sẽ tính sau.
Triệu Tiến liếc mắt nhìn bọn họ, trên mặt lại hiện lên vẻ tươi cười, mở miệng nói:
- Hai người các ngươi đi ra ngoài nói với mọi người về việc sau này ai là người làm chủ nơi đây đi.
Mấy thiếu niên này thực đúng là không dễ gạt, Nhất Toái Mao và Đại Đầu Hoàng nhìn vào mắt nhau, chỉ có thể trầm mặc gật đầu.
Từ khi tiến vào đến bây giờ, Trần Nhị Cẩu vẫn không có cơ hội nói gì, y trên thực tế đã trợn mắt há mồm, nhìn Triệu Tiến ở bên đó nói chuyện.
Không chỉ riêng y, ngay cả Vương Triệu Tĩnh ở bên ngoài phòng cũng có chút kinh ngạc, thấp giọng nói với người bạn ở bên cạnh:
- Triệu huynh vừa rồi thật có khí chất thảo mãng, bình thường căn bản nhìn không ra nha.
Khi nói chuyện, Nhất Toái Mao và Đại Đầu Hoàng tập tễnh bước đi rồi, bọn Triệu Tiến đi ở phía sau lớn hô lớn:
- Mọi người hộ tống hai vị này đi ra sân, nói với mọi người ở ngoài kia, sau này rốt cuộc là ai làm chủ.
Mọi người lập tức hiểu ý, đem Nhất Toái Mao và Đại Đầu Hoàng vây lại, cùng nhau đẩy cửa đi ra ngoài.
Vừa rồi Đại Đầu Hoàng kêu thảm vẫn làm kinh động mọi người. Thủ hạ ngoài sân của y chính là muốn xông vào nhưng thủ hạ của Trần Nhị Cẩu trong sân đã ngăn lại, song phương ở vào thế kiềm chế lẫn nhau, tình hình hết sức căng thẳng.
Đúng lúc đang muốn động thủ, mọi người đã đi ra ngoài. Đám người ngoài sân nhìn thấy đầu lĩnh của mình còn sống cũng không còn tâm lý muốn tranh đấu. Đám giang hồ lưu manh này, bảo bọn họ đi ẩu đả đánh lộn còn được, nhưng thật sự muốn họ thực sự vứt bỏ tính mạng mình thì không mấy người nguyện ý, mà vừa rồi tám người bọn Triệu Tiến thể hiện ra đúng là bản lãnh giết người.
Mặc dù mọi người cũng nhìn thấy bắp chân Đại Đầu Hoàng bị thương rớm máu, cũng nhìn thấy sắc mặt khó coi của hai vị đầu lĩnh, nhưng không ai nhúc nhích làm gì, trong lòng thậm chí còn có chút buông lỏng, nghĩ rằng nếu đã không chết, mọi người cũng không cần phải thực sự liều mạng.
Đi tới ngoài sân, trước cửa đã xuất hiện một khoảng trống lớn. Triệu Tiến nhìn quét một vòng, lại quay đầu nói với Nhất Toái Mao và Đại Đầu Hoàng:
- Nhị vị, các ngươi hãy nói với mọi người, sau này hết thảy đều do Trần Nhị ca làm chủ.
Triệu Tiến thần sắc thản nhiên, nhưng nghe lời này, hai người kia hai mắt tựa hồ muốn phun lửa, vẻ mặt nhăn nhó, căn bản không muốn nói. Bọn Trần Thăng ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, đã rút đao ra khỏi vỏ một nửa.
Âm thanh này khiến Nhất Toái Mao và Đại Đầu Hoàng nhất thời nhụt chí, nhớ lại cái bàn gỗ vừa bị chém đứt kia mà mất đi dũng khó, hai người nhìn nhau, đều muốn buông xuôi.
Đúng lúc này lại nghe bên ngoài có người không kiên nhẫn hô lớn:
- Nhiều người như vậy tụ lại làm gì, con mẹ nó, giải tán hết ngay lập tức.
Lời nói vô cùng không khách khí, nhưng những lưu manh này lại rẽ ra một đường, có 3 gã đàn ông mặc áo xanh đi nhanh đến. Ba người này không thể nói là to lớn, hai người cầm xích sắt, một người bên hông treo khóa xích, xem ra là cách ăn mặc của công sai nha môn.
- Tiền gia, Trương gia, Lưu gia, 3 vị đã tới.
Nhất Toái Mao vốn ủ rũ lập tức hưng phấn vô cùng, mở miệng hô lớn.
Triệu Tiến nhướng mày, Nhất Toái Mao kia tiếp tục hô:
- Ba vị đại gia, tiểu tử này không biết lí lẽ tới nơi đây làm loạn, nói để một tiểu tử không có bối phận làm quản sự, tiểu nhân cảm thất không hợp quy củ nên tranh cãi vài câu, bọn họ còn ra tay đả thương người, ba vị đại gia xin làm chủ cho tiểu nhân.
Lời còn chưa nói hết, người đàn ông đeo khóa lập tức biến sắc, gầm lên:
- Đồng Đầu vừa chết, theo quy củ chính là ngươi làm quản sự, ai dám làm loạn, muốn tìm chết sao?
- Nhất Toái Mao ngươi không ngờ lại có thủ đoạn này, tìm công sai tới giúp đỡ.
Người nói lời này không phải Triệu Tiến, ngược lại chính là Đại Đầu Hoàng ở bên kia tức giận mắng.
Nhất Toái Mao bước về phía trước hai bước, vẻ mặt vô cùng đắc ý, cười nói:
- Đại Đầu Hoàng, ngươi thức thời chút đi, bằng không vào lúc vào đại lao có thể sẽ sống không bằng chết đó.
Nói xong, Nhất Toái Mao chỉ vào bọn Triệu Tiến hô:
- Ba vị đại gia, mấy tiểu tử này cầm lợi khí trong tay, rất có thể có liên quan đến cái chết của Đồng Đầu đại ca, phải tra xét cho rõ.
/214
|