Chương 97: Quan diện
Vừa dứt lời, Triệu Tiến giơ trường mâu trong tay lên, trực tiếp đập mạnh xuống. Nhất Toái Mao đang ở phía trước cao hứng nói, bị cán mâu đập mạnh vào vai, bất giác không tự chủ được liền quỳ rạp xuống đất, vừa muốn ngẩng đầu lên thấy mũi mâu đã cắm xuống đất ngay bên cạnh gã, lập tức không dám cử động nữa.
- Trước mặt quan sai mà cầm lợi khí trong tay, giữa ban ngày ban mặt dám công khai hành hung, các ngươi muốn tạo phản à?
Một gã công sai cầm xích sắt trong tay hét lớn.
- Thức thời thì bỏ vũ khí xuống, tới nha môn khai báo, bằng không đợi đến khi đại đội nhân mã đến đây sẽ giết không tha.
Gã còn lại theo đó hô to.
Cái lý do thoái thác này nói ra rất trơn tru, nếu dùng với người không hiểu chuyện thật đúng là có thể hù dọa vài cái. Bọn họ làm ra thanh thế lớn như vậy, ngoại trừ Triệu Tiến và Trần Thăng ra, những người khác, bao gồm Vương Triệu Tĩnh, thần sắc cũng thay đổi.
Trường mâu trên tay Triệu Tiến vẫn cắm ở chỗ Nhất Toái Mao như trước, lại cười nhìn Trần Thăng ở bên cạnh. Trần Thăng cũng tươi cười, hai người nhìn nhau, đều không kìm nổi mà bật cười thành tiếng “ha ha”.
Hai người bọn hắn không coi ai ra gì như thế. Ba gã công sai áo xanh đều giận dữ, nghĩ thầm rằng hai đứa nhỏ này như vậy mà còn dám càn rỡ, nhưng 8 đứa nhỏ đối diện này, không chỉ là thân người cao lớn, lợi khí trong tay cũng đều là vũ khí dùng trên sa trường, nhìn vô cùng hung hãn, bọn hắn vì thế cũng không dám dùng cứng đối cứng.
Tên đại hán đeo khóa xích kia nhìn sang bên cạnh, lớn tiếng nói:
- Còn không đánh chiêng báo động, bọn này nhất định là giang dương đại đạo (cướp sông cướp biển)…
- Trong số 28 bộ khoái của bộ phòng, các ngươi là người của ai vậy?
Triệu Tiến ngắt lời bọn họ.
Vừa nghe “28 bộ khoái Bộ phòng”, ba đại hán kia đều ngây ngẩn cả người. Người bình thường có thể là không biết điều này, mọi người đều cho rằng chỉ cần có thể ra vào quan phủ là bộ khoái sai dịch, thậm chí rất nhiều người ngay cả từ “bộ phòng” này cũng không biết.
Trong thành làm công sai bạch dịch có hơn 1.000 người, đều nói là sai nhân bộ khoái trong nha môn, ai biết được người nào là hưởng lương, người nào là cáo mượn oai hùm, chứ đừng nói chi là biết được chuẩn xác số lượng bộ khoái trong biên chế bộ phòng.
Có thể nói ra lời này chỉ sợ là người có quan hệ sâu với nha môn. Ba gã còn chưa mở miệng, Triệu Tiến lại cười nói:
- Ngay cả ta cũng không nhận ra, các ngươi ở trong thành này uy phong cái gì, thực cho mình là một nhân vật sao?
Trong biên chế, bộ khoái so với bạch dịch làm công địa vị cao hơn không biết bao nhiêu lần, Triệu Tiến có quan hệ của phụ thân mình, ở đó còn tựa hồ đứng trên vài người.
- Ngươi…
Lần này đừng nói tới uy phong, ba gã áo xanh kia còn không rõ mấy người bên này nông sâu thế nào.
Bên này vừa mới nói ra một chữ, bên kia Trần Thăng lại không kiên nhẫn được nữa, trực tiếp lớn tiếng quát:
- Cút! Bằng không ta lột da các ngươi.
Vừa rồi uy phong lẫm lẫm, bây giờ lại bị giáo huấn không ngóc đầu lên được, thật sự là nuốt không trôi, tên đại hán đeo khóa xích bên hông kia đã biết là không tốt, nhưng vẫn cố nói:
- Báo danh…
- Cha ta Trần Vũ.
Trần Thăng nói rõ ràng.
Vừa báo ra tên của tổng bộ khoái nha môn, ba gã này lập tức ngây người, ngậm miệng một chữ cũng không nói, sau một lát không nói một câu liền quay đầu rời đi, càng đi càng nhanh, tới đầu đường rồi trực tiếp chạy vội đi.
Nhất Toán Mao đang quỳ trên mặt đất mặt xám như tro, Đại Đầu Hoàng thì đờ đẫn. Ở ngoài sân, ai nấy đều ngây như phỗng. Mấy người làm công sai đối với bọn họ đều là uy phong bát diện, nhìn giống như là người trên thiên giới, không nghĩ tới hôm nay lại giống như chuột gặp mèo, thật là kinh ngạc.
Những tên giang hồ lưu manh này rất nhiều kẻ chưa từng nghe qua danh hào của Trần Vũ. Tổng bộ đầu Từ Châu đối với bọn họ mà nói đích xác là nhân vật ngoài tầm nhận thức thông thường rồi.
Bọn họ chưa từng nghe qua, Nhất Toái Mao và Đại Đầu Hoàng thì khác. Hơn nữa, hai tên này còn có thể nhìn ra, Trần Thăng mọi chuyện đều nghe theo Triệu Tiến. Triến Tiến rốt cuộc là người có bối cảnh như thế nào, điều này khiến trong lòng bọn gã vô cùng sợ hãi.
- Thạch Đầu, Cát Hương, đè Nhất Toái Mao lại!
Triệu Tiến mở miệng nói.
Thạch Mãn Cường và Cát Hương lập tức động thủ, đè chặt Nhất Toái Mao xuống đất. Tên này theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng khí lực của Thạch Mãn Cưỡng và Cát Hương thật lớn, gã không thể mảy may nhúc nhích.
- Tiểu Dũng, đập nát tay trái hắn.
Triệu Tiến lại lạnh lùng nói.
Lưu Dũng sửng sốt, ngay sau đó rút đoản phủ bên hông ra, đi đến trước mặt Nhất Toái Mao dùng lưng phủ hung hăng nện xuống. Nhất Toái Mao muốn giãy dụa lại trốn không thoát, bị nện trúng tức thì bàn tay máu thịt lẫn lộn, ở đó kêu gào thảm thiết.
Sắc mặt mọi người ở giữa sân đều thay đổi. Triệu Tiến càng lạnh lùng nói:
- Vừa rồi ta nói với hai vị cái gì, còn muốn ta lặp lại một lần nữa sao?
- Đồng… Đồng Đầu đại ca nếu chết rồi, chúng ta cần người quản sự. Trần Nhị Cẩu, không, Trần Nhị ca uy vọng cao, làm việc thỏa đáng, ta nguyện ý nghe theo Trần Nhị ca.
Nhất Toái Mao âm thanh đã lạc đi, nhưng vẫn hét to.
- Ta cũng nghe theo Trần Nhị ca, Trần Nhị ca nên tiếp nhận vị trí của Đồng Đầu đại ca.
Đại Đầu Hoàng cũng sợ hãi nói gấp.
- Còn ai không phục không?
Triệu Tiến cao giọng hỏi, ánh mắt đảo xung quanh, không ai dám tiếp lời, thậm chí không ai dám đối diện ánh mắt Triệu Tiến.
Nhìn không thấy ai lên tiếng phản đối, Triệu Tiến mới xoay người cười nói:
- Trần Nhị ca, tất cả mọi người đã tâm phục khẩu phục rồi, hãy để bọn họ dập đầu tham kiến tân đại ca đi.
Sắc mặt của Trần Nhị Cẩu cũng khó nhìn, y không nghĩ tới Triệu Tiến lại có thủ đoạn sấm sét như vậy, trong thời gian ngắn đã kiểm soát được toàn cục, nhưng nghĩ tới những hành động vừa ân vừa uy của Triệu Tiến đối với y mấy năm trước lại cảm thấy những việc trước mắt cũng không có gì lạ.
Bị Triệu Tiến nhắc nhở, Trần Nhị Cẩu giật mình, vội vàng tiến lên phía trước, cố gắng làm ra bộ dáng trang nghiêm, mà 7 người thủ hạ của Trần Nhị Cẩu kia ai nấy đều hưng phấn dị thường. Bình thường họn họ ở dưới trướng Đồng Đầu bị liệt vào loại bị sỉ nhục, xem thường. Khi tin tức Đồng Đầu chết truyền đến, bọn họ cũng hi vọng cảnh ngộ của mình sẽ có sự thay đổi, nhưng thật không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể nở mày nở mặt.
Dưới sự giám sát của đám người Triệu Tiến, mọi người do Đại Đầu Hoàng và Nhất Toái Mao dẫn đầu chính thức bái Trần Nhị Cẩu làm đại ca.
Nghi thức này diễn ra rất nhanh, sau khi kết thúc, Trần Nhị Cẩu xem chừng có vẻ rất mờ mịt, không biết kế tiếp phải làm cái gì, theo bản năng y nhìn về phía Triệu Tiến. Triệu Tiến cũng không hàm hồ, tiến về phía trước một bước, lớn tiếng nói:
- Ta là Triệu Tiến, chính là Triệu Tiến mấy ngày trước đã giết 6 tên hòa thượng.
Vừa báo tên ra, phía dưới chợt vang lên tiếng kinh hô. Ẩu đả trên đường phố, làm bị thương người khác thì cũng không tính là đại sự gì. Nhưng mà mấy người Triệu Tiến chính là đã giết 6 tên hòa thượng, chiến tích hiểu hách này đã sớm truyền khắp cả thành Từ Châu, chỉ có điều mọi người cũng chỉ là nghe nói mà thôi, nghĩ đến lại chính là mấy thiếu niên mới lớn đang ở trước mặt này, ai nấy đều khiếp sợ.
- Đây không phải là người đêm đó tới đây hay sao?
- Kia không phải là tiểu tử Thạch gia làm nghề rèn à, còn kia chẳng phải là con trai nhà bán gà quay sao?
- Ta còn nghe nói Triệu Tiến này được xưng là vô địch đồng niên Từ Châu đấy.
Tiếng nghị luận vang lên, sự tích của Triệu Tiến ở phố phường cũng như trong chốn giang hộ cũng không ít, mọi người bắt đầu nhỏ giọng bàn luận.
Triệu Tiến gõ cán mâu một chút, phía dưới lập tức yên tĩnh. Triệu Tiến tiếp tục nói:
- Trước kia những gì Đồng Đầu quản, Trần Nhị ca đều sẽ quản. Đồng Đầu lấy cái gì, Trần Nhị ca đều sẽ lấy cái đó, ai không nghe theo thì hãy noi gương 6 tên hòa thượng kia.
Tăng binh Vân Sơn Tự xưa nay được xưng là vũ dũng, ăn no, trang bị đầy đủ, còn có võ sư chuyên môn thao luyện, chiến lực của bọn họ so với lưu manh trong thành mạnh hơn không ít, càng không cần phải nói trong số tăng binh của Vân Sơn Tự có không ít kẻ dũng mãnh, gan dạ, liều mạng hơn xa bọn lưu manh. Những nhân vật như vậy mà vẫn chết ở trong tay bọn Triệu Tiến, sự uy hiếp này đích xác rất có sức nặng.
Đột nhiên, ở phía dưới có người sắc mặt đã trắng bệch, thấp giọng nói vài câu, sắc mặt của những người nghe được cũng trắng dần, vài người đứng gần thân thể thậm chí còn run lên. Xôn xao một trận, Triệu Tiến lạnh lùng nhìn qua lập tức trở lên yên tĩnh, một nỗi sợ không tên nhiều hơn không ít so với vừa rồi.
Khoảng cách giữa mọi người không xa, đến cuối cùng Triệu Tiến còn có thể mơ hồ nghe thấy bọn họ nghị luận:
- Đại ca đêm qua chết rồi, hôm nay bọn họ liền tới đây, điều này thực sự trùng hợp nha…
Người đoán ra điều này hơi có chút thông minh mới có thể liên tưởng ra, chẳng qua điều này cũng không thay đổi được gì mà sẽ làm cho bọn họ càng thêm kính sợ mà thôi.
Đến lúc này, Trần Nhị Cẩu cuối cùng cũng khôi phục được phần nào sự điềm tĩnh, mở miệng nói:
- Quy củ đã có, cứ theo đó mà làm, mọi người giải tán đi, đều quay về làm việc của mình đi, miếu Thần Tài buổi chiều tiếp tục mở cửa, các ngươi nhanh đem tin tức này thông báo ra ngoài đi.
Những người có liên qua nghe thấy liền vội vàng đáp ứng, còn có người muốn tiến lên lôi kéo, làm quen lấy lòng, nhưng nhìn thấy bọn Triệu Tiến vẫn đang đứng ở bên kia nên lại thôi, đều từ từ giải tán hết. Nhất Toái Mao và Đại Đầu Hoàng được người của mình giúp đỡ cũng ủ rũ cúi đầu rời đi.
Đợi mọi người đi rồi, Trần Nhị Cẩu vội vàng nói với thủ hạ của y:
- Trụ Tử, ngươi dẫn các huynh đệ đi đến nhà Đồng Đầu thu dọn, cái gì cũng không được bỏ qua, ngân lượng trong sổ sách đều để cả ở chỗ hắn, tài sản cá nhân cũng đều mang hết về đây, đi mau.
Trụ Tử kia hưng phấn, nghe thấy lời dặn này liền đáp ứng rồi vội vàng dẫn người chạy đi.
Nhìn thấy Triệu Tiến chú ý, Trần Nhị Cẩu vội vàng giải thích:
- Công tư sổ sách đều do một tay Đồng Đầu nắm giữ, tất cả mọi người đều nói hắn cắt xén không ít. Vợ hắn mấy năm trước mang con nhỏ bỏ đi, trong nhà chỉ còn một mình hắn, những thứ mà mọi người lén truyền ra đều giấu trong nhà hắn, tiểu nhân cũng không muốn chiếm tiện nghi của người khác.
Triệu Tiến đối với việc này cũng không có ý kiến gì, hôm nay dùng thủ đoạn sấm sét giúp Trần Nhị Cẩu ngồi vào vị trí cao, mục đích của hắn đã đạt được, hắn cũng không muốn ở lại nơi này lâu, nghe giải thích xong liền gật đầu nói:
- Có chuyện gì khó giải quyết thì tới tìm ta, sáng sớm mai nhớ là đi tới cái sân kia, ta có việc muốn giao cho ngươi.
Nói xong xoay người muốn bỏ đi. Mọi người đi theo, nhìn thấy Trần Nhị Cẩu lại tỏ ra gấp gáp, bất chấp sợ hãi, giơ tay níu Triệu Tiến lại rồi nói:
- Tiến thiếu gia, người không thể đi, tiểu nhân còn có nhiều việc cần người quyết định, trước hết mời người vào bên trong ngồi xuống, nghe tiểu nhân trình bày một chút.
Triệu Tiến trầm ngâm, gật đầu đáp ứng, cười nói:
- Các huynh đệ cũng vất vả rồi, vào trong nghỉ đi.
Mọi người ầm ầm đáp ứng. Hôm nay đi theo Triệu Tiến đến đây, từ đầu đến cuối đều là cực kỳ uy phong, hoàn toàn trấn áp đám người giang hồ, đúng là hưng phấn, còn muốn ở chỗ này một lúc, cảm thụ ít nhiều ánh mắt kính sợ của mọi người, vì thế đều nguyện ý ở lại.
- Tiều nhân vào trước đun nước pha trà.
Trần Nhị Cẩu chạy vào bên trong, luống cuống nói một câu.
Ở ngoài sân chỉ còn lại 8 người bọn Triệu Tiến, nãy giờ vẫn căng thẳng đề phòng cuối cùng đã thả lỏng. Lưu Dũng dùng lực vung búa lên, nói:
- Sảng khoái, đi theo đại ca làm việc thật sự là sảng khoái.
- Trần Nhị ca thành lão đại, tiểu Dũng người chính là lão nhị.
Tôn Đại Lôi trêu ghẹo nói, mọi người cùng cười vang.
----------oOo----------
/214
|