Chương 98: Vàng bạc lóa mắt
Lưu Dũng cảm kích nhìn Triệu Tiến, sắc mặt đỏ bừng kích động. Gã chính là người được hưởng phần lợi lộc này. Hôm nay, gã đã vươn từ tầng lớp cơ sở lên tầng lớp cao tầng, có thể coi là một bước lên trời. Hôm qua, gã căn bản không thể ngờ được sẽ có sự thay đổi như vậy.
- Ngươi làm tốt lắm, nhưng cần phải chiếu cố chúng ta nhiều hơn đấy, quầy hàng của cha ta không cần phải nộp tiền thuê đất nữa rồi.
Cát Hương cũng cười nói, Lưu Dũng gật đầu dứt khoát.
Đúng lúc này, Vương Triệu Tĩnh cười nhắc nhở:
- Tiểu Dũng, lần này làm trợ thủ của Trần Nhị Cẩu cần phải cẩn thận, ở đây những kẻ muốn làm đại ca lúc nào cũng dòm ngó đấy, đừng để chúng lừa bọn ta.
Nghe thấy thế, Lưu Dũng chấn động cả người. Triệu Tiến cười gật đầu, trong lòng lại nghĩ Vương Triệu Tĩnh này quả nhiên có trí tuệ, hơn nữa lại chu đáo, tinh tế. Hắn chính là cũng có dụng ý này, chỉ có điều những lời này do Vương Triệu Tĩnh nói ra phù hợp hơn so với chính hắn tự mình nói.
- Đại ca yên tâm đi.
Lưu Dũng trịnh trọng trả lời. Triệu Tiến gọi mọi người vào trong, lại nán lại phía sau dặn dò Lưu Dũng:
- Ngươi hãy yên tâm, cứ đối đãi với Trần Nhị Cẩu như đại ca quản sự, có việc gì nắm chưa đúng thì cứ đến hỏi ta.
Lưu Dũng lại trịnh trọng đáp ứng. Hiện tại trong miếu Thần tài cũng không có ai, Trần Nhị Cẩu mới nhậm chức “đại ca đầu lĩnh” đun nước pha trà hết sức thuần thục, bận rộn không ngừng.
Mọi người mỗi ngày đều luyện võ, tỉ võ, kỳ thật ngày tháng trôi qua rất buồn tẻ, đối với sòng bạc rất hiếu kỳ, vài người đi vào xem. Vương Triệu Tĩnh và Triệu Tiến lại đứng ở trong sân nói chuyện phiếm.
Đợi mọi người đi tương đối xa, Vương Triệu Tĩnh nét mặt mê muội hỏi:
- Triệu huynh, huynh mấy năm này cùng mọi người tỉ võ, ngoài thời gian đó ra cơ hồ đều ở bên cạnh thúc phụ Chấn Hưng học võ, nhưng cử chỉ biểu hiện hôm nay của Triệu huynh rõ ràng là khí chất của một nhân tài giang hồ lão luyện, huynh học cái này như thế nào vậy?
- Ngươi một đường đọc sách, học võ lại có thể biết được thế nào là người giang hồ à?
Triệu Tiến cười cười hỏi lại.
Hắn sở dĩ hiểu được biểu hiện của người giang hồ như vậy là bởi quãng thời gian ở trường học, việc lôi kéo, kết bè cánh phải đấu tranh hết sức gian khổ, hắn đã sớm nghe nhiều, thấy nhiều, đã có kinh nghiệm, tự nhiên làm ra được mười phần khí thế. Triệu Tiến đương nhiên sẽ không nói điều này ra, chỉ là hỏi ngược lại một câu.
Nghe thấy thế, Vương Triệu Tĩnh không phục nói:
- Triệu huynh không được xem thường người khác, tiểu đệ lần này trở về, nhìn thấy tào đinh trên vận hà nói chuyện, làm việc, đều là có chương pháp nhất định. Nghe gia phụ nói, đó chính là cái gọi là nhân vật giang hồ, mặc dù cách làm của Triệu huynh không giống, nhưng khí thế biểu hiện lại rất tương đồng.
- Ngươi đừng quên cha ta làm gì, mưa dầm thấm lâu, tự nhiên ta cũng có thể học được.
Triệu Tiến cười hàm hồ nói một câu.
Vương Triệu Tĩnh bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nhỏ giọng nói:
- Triệu huynh, ngươi chí hướng rộng lớn, không nên bỏ phí nhiều tâm sức vào những việc nhỏ như thế này, nếu làm vẩn đục thanh danh thì đó chính là vì cái nhỏ mà làm mất cái lớn rồi.
Vừa nói tới đây, chợt nghe Trần Nhị Cẩu bên trong hét lớn:
- Tiến thiếu gia, các vị, nước đã sôi rồi, mời vào đây uống trà đi.
Triệu Tiến cười với Vương Triệu Tĩnh, cùng nhau cất bước đi vào phòng.
Căn phòng nhỏ bên trong sòng bạc đã đươc thu dọn đơn giản. Trần Nhị Cẩu không ngờ mang ra mười cái chén sứ nhìn rất tốt, đang ở đó châm trà, hình thức của bình trà và chén sứ căn bản là không tương xứng, đoán chừng là tang vật hoặc là một đồ vật bất chính nào đó mà sòng bài dùng để siết nợ.
Chiếc giường sưởi chiếm một nửa căn phòng, chỗ có thể đứng được không nhiều lắm, chín người ở bên trong có phần chật chội. Trần Nhị Cầu liên mồm mời mọi người ngồi xuống, mọi người nhìn nhau, lại mời Triệu Tiến ngồi vào một chỗ khô ráo, còn lại đều đứng cả, cũng không để ý tới mấy cái ghế dựa.
Trần Nhị Cẩu rót trà ra từng chén, lại đi ra góc phòng, lấy ra hai viên gạch đất, phía dưới có cái rương gỗ nhỏ. Trần Nhị Cẩu cầm rương gỗ nhỏ đến trước mặt Triệu Tiến nói:
- Tiến thiếu gia, trong sòng bạc hàng ngày đều để sẵn 60 lượng bạc, chuẩn bị để cung phụng và bồi thường, mời Tiến thiếu gia nhận lấy chỗ này đi.
Nói xong mở rương ra, bên trong ngoài các loại bạc vụn ra còn có mấy xâu tiền đồng.
Nhìn thấy số tiền này, hô hấp của mọi người đều trở nên nặng nề, chỉ có Tôn Đại Lôi thần sắc vẫn bình tĩnh. Đám người bọn họ, không ít người gia cảnh giàu có, thậm chí là phú hào, tuy nhiên, ngoại trừ Tôn Đại Lôi, những nhà còn lại đều hết sức gia giáo, tiền tiêu vặt hàng ngày đều cho không nhiều lắm, vừa nhìn thấy sáu mươi lạng bạc này khó tránh khỏi kích động.
Triệu Tiến tiếp lấy rương gỗ, đặt xuống đất, giơ tay đại khái vạch một đường, chia một nửa ra, mở miệng nói:
- Sòng bạc này còn phải kinh doanh, chỗ này ngươi còn có nhiều việc phải làm, hãy giữ lại một nửa đi.
- Như vậy làm sao được?
Trần Nhị Cẩu khẩn trương nói, y cũng không tin một người tinh minh như Triệu Tiến sẽ công khai giúp đỡ y.
- Có gì không được, ta muốn ngươi phải tiếp tục duy trì cục diện này lâu dài, cũng không phải chỉ làm ngày một ngày hai.
Triệu Tiến thản nhiên nói.
Trần Nhị Cẩu liên tục gật đầu. Triệu Tiến trầm ngâm nói thêm:
- Ngươi cũng không cần để ý như vậy. Ngươi mới là đại ca của nơi này, mọi chuyện đều hỏi ta thì chính ngươi cũng không tự mình làm tiếp được, chỉ có chuyện gì ứng phó không được thì hãy tới tìm ta nhờ giúp đỡ.
Mọi người đứng xung quanh đều cảm giác chính mình không biết nói gì, nghe Triệu Tiến chậm rãi an bài, ai nấy đều cảm giác mình kém Triệu Tiến rất nhiều, nhưng nghĩ đến cục diện lần này cũng có đóng góp của mình liền không nhịn được hưng phấn và kích động.
Đối với mấy người Vương Triệu Tĩnh, Trần Thăng, Tôn Đại Lôi, Đổng Băng Phong mà nói, một phần nho nhỏ này đối với bọn họ thật sự là không đáng kể, nhưng cái này cũng không phải là của nhà cho mà là tự mình kiếm được, ý nghĩa này hoàn toàn không giống bình thường, vì thế nên cũng hết sức kích động.
Trần Nhị Cẩu ở bên kia sắc mặt cũng giãn ra một chút, cũng mang theo một chút hưng phấn. Tuy rằng y biết những điều này của mình là do Triệu Tiến ban cho, bản thân y từ nay về sau mọi chuyện đều phải nghe theo, nhưng cũng muốn tự chủ hơn một chút. Lời của Triệu Tiến chính hợp với tâm ý y.
- Xin Tiến thiếu gia yên tâm, tiểu nhân nhất định không quên gốc rễ, sau này tiểu nhân còn phải nhờ thiếu gia giúp đỡ nhiều.
Trong lòng Trần Nhị Cẩu hiểu rõ, thế lực mà y có thể dựa vào trước mắt chỉ có 8 thanh niên trước mắt, không có bọn họ xuất đầu lộ diện, Nhất Toái Mao và Đại Đầu Hoàng kia thậm chí là các đầu mục dưới trướng hai người này đều có thể nuốt y bất cứ lúc nào.
Triệu Tiến cầm trong tay một khối bạc vụn, khẽ gõ rồi trầm mặc nói thêm:
- Mấy ngày này ngươi làm mọi việc cần phải rõ ràng. Đại Đầu Hoàng có khoản thu nào, mỗi tháng thu vào bao nhiêu, cần phải cung phụng đi bao nhiêu, ngươi đều phải làm rõ ràng, đây là điều cấp bách nhất. Cho ngươi thời gian 2 ngày, sau 2 ngày ta muốn có câu trả lời, đến lúc đó ta lại cùng ngươi bàn bạc, rõ chưa?
Đây hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh, nhưng tất cả mọi người trong phòng đều cảm thấy là chuyện phải làm, Trần Nhị Cẩu vội vàng khom người đáp ứng.
- Buổi chiều sòng bạc mở cửa, mấy người trong tay ngươi cũng không được để bọn họ chạy ra ngoài. Mấy ngày này cũng phải tìm thêm một số người ở đây, đề phòng có người chưa từ bỏ ý định.
Triệu Tiến nói xong liếc mắt nhìn đồng bạn một cái, cười nói:
- Mọi người có còn gì muốn dặn dò không?
- Triệu huynh, ta có vài câu muốn nói.
Vương Triệu Tĩnh cười nói, Triệu Tiến gật gật đầu. Vương Triệu Tĩnh nói với Trần Nhị Cẩu:
- Gặp chuyện Triệu huynh sẽ dẫn mọi người tới hỗ trợ ngươi, tuy nhiên, ngươi ở nơi này, hãy cố hết sức ít dính dáng đến Triệu huynh và chúng ta.
Nhìn thấy Triệu Tiến gật đầu, Trần Nhị Cẩu vội vàng đáp ứng. Vương Triệu Tĩnh nghĩ rất ổn thỏa. Trong 8 người bọn họ ngoại trừ Lưu Dũng, tối thiểu cũng là con nhà tử tế, người có thân phận lại càng nhiều. Nếu lúc nào cũng bị người giang hồ nhắc tới, quan phủ và bề trên nghe được sẽ không được hay lắm, đặc biệt là Vương Triệu Tĩnh đã có công danh tú tài, được mọi người cho là nhã nhặn, có văn hóa thì lại càng là đại phiền toái.
Trần Nhị Cẩu nghe rất cẩn thận, đến lúc này cho rằng những thiếu gia này đã nói xong, còn chưa mở miệng khách khí, Triệu Tiến đột nhiên khẽ cười nói:
- Trần Nhị ca, Đồng Đầu chết ở nhà tình nhân, tình nhân của hắn khẳng định sợ hãi, không tránh khỏi nói xằng nói bật, nên sớm đưa cô ta về quê đi.
Nghe nói thế, Trần Nhị Cầu không kìm được rùng mình một cái, liền vội vàng gật đầu.
Nói xong điều này, Triệu Tiến đem bạc bọc lại, đứng dậy cười nói:
- Đã không còn sớm, mọi người theo ta trở về đi.
Trần Nhị Cẩu ra cửa tiễn, lúc đi xa khỏi cửa, Triệu Tiến quay đầu lại vỗ vai Lưu Dũng, cười nói:
- Nhớ đến căn nhà kia đấy.
Triệu Tiến đi rồi, ở chỗ cửa sân của miếu Thần Tài đã có người đứng chờ, chính là vừa rồi trong số mấy chục người, hẳn là đầu mục các lộ qua đây bái kiến đại ca mới.
Bọn họ đương nhiên biết ai đưa Trần Nhị Cẩu ngồi lên vị trí này, nhìn thấy bọn Triệu Tiến đi ra, trên mặt họ liền lộ ra vẻ tươi cười, nịnh nọt. Nhìn Triệu Tiến vỗ vai Lưu Dũng, thân thiết nói vài câu, tất cả mọi người như thoáng có chút suy nghĩ.
Tuy rằng rời đi sớm, nhưng gây sức ép lâu như vậy, đến khi từ thành nam trở về viện tử kia cũng là lúc mọi người phải giải tán về nhà ăn cơm. Còn chưa có đi xa, Thạch Mãn Cường và Cát Hương cáo từ Triệu Tiến, muốn tiện đường về nhà.
- Hai người các ngươi trước hãy về báo với nhà một tiếng, nói rằng trưa nay ta có việc khẩn cấp.
Triệu Tiến lại không để bọn họ đi. Nghe thấy hắn nói vậy, Thạch Mãn Cường và Cát Hương vội vàng đáp ứng.
Lúc đến sân, Triệu Tiến bảo Thạch Mãn Cường và Cát Hương vào trong chờ, sau đó lại nói:
- Mọi người về nhà chào hỏi một chút, sau đó tới đây thảo luận, nhất định phải tới đây.
Sauk hi nói xong, mọi người tản ra bốn phía về nhà.
Sau khi về đến nhà, phát hiện phụ thân Triệu Chấn Đường còn chưa về tới nhà, Triệu Tiến trực tiếp chào Hà Thúy Hoa, nói buổi trưa không ở nhà ăn cơm.
Triệu Tiến đương nhiên bị mẫu thân Hà Thúy Hoa giáo huấn một trận, tuy nhiên Hà Thúy Hoa cũng biết Triệu Tiến ngày càng có chủ ý của mình, giáo huấn một chút cho hả dạ thì thôi. Mộc Thục Lan vốn muốn cùng đi lại bị Triệu Tiến cự tuyệt khiến cô gái buồn bực vô cùng.
Thuận tay nhấc vung nồi, mang theo hai khối dưa muối, Triệu Tiến chạy thẳng đến viện tử kia.
Hắn vừa mới tới phát hiện Tôn Đại Lôi đã đến rồi. Gã ở nhà tự do vô cùng, còn chưa có về nhà mà lại đi tửu quán gần đó bảo người ta mang tới hai cái hộp thức ăn phong phú vô cùng.
Vốn Triệu Tiến muốn để Thạch Mãn Cường và Cát Hương ăn chút điểm tâm ở đây, lúc này lại không cần nữa, Tôn Đại Lôi lại nhiệt tình mời mọc mọi người cùng ăn.
Bốn người mới ăn được một nửa, Vương Triệu Tĩnh, Đổng Băng Phong và Trần Thăng đều đã trở lại. Bọn họ có ăn cơm trưa ở nhà, cũng có mang cơm đến, tụ lại một chỗ ăn cơm vô cùng náo nhiệt, bàn về thắng lợi uy phong buổi sáng, tất cả mọi người đều rất cao hứng.
Ăn cơm xong, hộp cơm được đặt ở cửa sân để cho tiểu nhị của tiệm cơm đến thu. Vừa buông hộp cơm xuống, Lưu Dũng lại gánh một gánh đến, cái gánh này không nhẹ, trán Lưu Dũng đã lấm tấm mồ hôi.
Triệu Tiến vội tiến lên nhận lấy gánh nặng, cánh tay trầm xuống, không ngờ nặng 20 – 30 cân. Lưu Dũng đem từ thành nam tới đây, khó trách mệt mỏi như vậy.
/214
|