Đại Thần Anh Thoát Vai Rồi

Chương 7.2: Gặp lần cuối.

/2180


 Chương 7.2: Gặp lần cuối.

 

   Triệu Phồn cúp điện thoại.

   Mạnh Phất rút một tờ giấy từ bên bồn rửa tay, lau khô tay, mới đi tìm Đường Trạch xin nghỉ.

   Tuy Đường Trạch có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không có khó xử cô.

   Mạnh Phất có chút đặc thù trong toàn bộ tổ tiết mục, những người khác bao gồm Diệp Sơ Ninh ở trong lúc huấn luyện đều chưa từng rời đi tổ tiết mục, cố tình Mạnh Phất ngoại lệ, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, đoạn thời gian lúc trước gần như rất ít ở tại tiết mục tổ.

   Điểm này, ngay cả đạo diễn đều ngầm đồng ý.

   Có đôi khi Đường Trạch đều hoài nghi, Mạnh Phất là có một hậu trường cực kỳ khổng lồ.

   Tịch Nam Thành liền tới đây từ bên kia, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng Mạnh Phất rời khỏi văn phòng Đường Trạch.

   “Cô ta tới tìm thầy Đường làm gì?” Tịch Nam Thành nhìn bóng dáng Mạnh Phất một cái, hỏi nhân viên công tác một câu.

   Nhân viên công tác dừng một chút, “Xin nghỉ, giống như muốn đi……”

   Tịch Nam Thành trực tiếp giơ tay, nhàn nhạt nói: “Không cần phải nói về cô ta.”


  **
   Cùng lúc đó.

  Thành phố T.

   Một quán cơm lâu năm trên phố cổ, hương trà bốn phía.

   Lầu hai, gần bên cửa sổ, ông lão ngồi ở trên ghế kéo nhị hồ cực kỳ lịch sự tao nhã, thiếu nữ bên người ngâm nga nhẹ nhàng.

   Giống như mang người vào một thế giới ảo giác khác.

   Không bao lâu, Triệu Phồn mang theo Mạnh Phất tiến vào.

   Tới lầu hai, ánh mắt Triệu Phồn nhìn bốn phía, dò hỏi người phục vụ, xác định một phòng bao, sau đó giơ tay gõ cửa.

   Rất nhanh, bên trong truyền đến chữ “vào đi” này.

   Triệu Phồn liếc mắt ra hiệu với Mạnh Phất một cái, lập tức đẩy cửa đi vào.

   Phòng bao không lớn, bên trong giốngnhw đốt đàn hương, từng luồng khí, làm Triệu Phồn vốn có chút khẩn trương hơi bình tĩnh trở lại.

   Mạnh Phất vẫn luôn cúi đầu thưởng thức di động, thần sắc lười nhác, khóe miệng câu lên như có như không.

   Ngửi được mùi đàn hương này, cô không khỏi nâng đầu.

   Liếc mắt một cái liền thấy được người đàn ông đứng ở bên cửa sổ.

   Đối phương mặc áo len màu trắng sạch sẽ, sạch sẽ lại phẳng phiu, dáng người xinh đẹp nho nhã, giống như trúc xanh.

   “Anh Tô.” Triệu Phồn đè thấp giọng, mở miệng.

   Tô Thừa xoay người lại, lúc này Mạnh Phất mới nhìn thấy trong tay anh ta còn cầm chén trà, tay khớp xương rõ ràng dưới phản chiếu của chén trà màu xanh lơ, càng thêm có vẻ trắng muốt thon dài, giống như ngọc lạnh, anh buông chén trà, hơi ngẩng đầu, ánh đèn làm mơ hồ hình dáng của anh: “Ngồi xuống trước, người lập tức đến ngay.”

   Giọng nói thong dong, như dòng suối trong trẻo dưới ánh sao trong đêm lạnh giá.

   Mạnh Phất kéo một cái ghế ra ngồi xuống, dùng tay xoa lỗ tai, giọng nói này, cũng thật dễ nghe.

   Cô mới vừa ngồi xuống.

   Bên ngoài liền có người gõ cửa.

   Triệu Phồn lập tức đứng lên, “Hẳn là giáo viên tới!”

   Cô ấy trực tiếp đi mở cửa.

   Bên ngoài là một người đàn ông trung niên, ông ta đi theo Triệu Phồn tiến vào, “Xin hỏi, ngài là ngài Tô mà ông Trần nói sao?”

   “Chào ông,” Ánh mắt Tô Thừa dừng ở trên mặt Mạnh Phất một chút, rồi nhìn về phía người đàn ông trung niên, giơ tay kêu người bưng lên thêm một bình trà, “Ông Trần có nói tôi tìm ông có chuyện gì không?”

   Người đàn ông trung niên gật đầu.

   Tô Thừa rót bình trà mới, Triệu Phồn vội vàng thức thời nói rõ tình huống cơ bản của Mạnh Phất với người đàn ông trung niên.


/2180

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status