Chương 8.1: Chuyện không thể nào hoàn thành.
“Cô nói là cô ta?” Lúc này người đàn ông trung niên mới rõ ràng nguyên do, phóng ánh mắt tới trên người Mạnh Phất.
Triệu Phồn gật đầu, “Chính là cô ấy, thưa thầy, thầy cảm thấy như thế nào?”
Người đàn ông trung niên nhíu mày, ông ta nhìn Mạnh Phất một cái, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, vẫn là lắc đầu, “Xin lỗi, chiều nay tôi đã nhận một học sinh.”
Nếu là trước kia, người mà ông Trần giới thiệu, ông sẽ không dễ dàng cự tuyệt.
Nhưng lần này không giống nhau, học sinh buổi chiều là Tịch Nam Thành giới thiệu cho ông, vừa rồi lúc Triệu Phồn nói, cũng giới thiệu sự thật Mạnh Phất không biết nửa điểm nhạc lý, làm ông suýt hoài nghi Triệu Phồn có phải tới phá hoại hay không.
Hai người chọn một, hoàn toàn là không cần suy nghĩ.
Một gióng nói nhẹ nhàng vang lên, chén trà sứ men xanh bị đặt ở trên bàn.
“Vậy hôm nay, đã phiền toái ngài đi một chuyến.” Âm sắc này không lạnh không nhạt, mang theo chút nhẹ nhàng bâng quơ ôn nhã.
Khiến người không thấy mạo phạm, lại cảm thấy thật thanh nhã phong lưu.
“Tôi…… ngược lại có thể dạy cô mấy tiết vào lúc rãnh rỗi.” Trong lòng người đàn ông trung niên không khỏi giật mình, luôn cảm thấy có một luồng áp lực không thể hiểu được, mở miệng thỏa hiệp.
Mạnh Phất ngáp một cái, một tay xoay di động, một tay đặt lên lưng ghế, xoay sang phía Tô Thừa, nụ cười mang theo ba phần dạo chơi nhân gian: “Anh tìm, ừm, giáo viên không đáng tin cậy gì vậy?”
Một đôi mắt đào hoa của cô luôn là mờ mịt sương mù như có như không, chỉ cười như vậy, như là biến thành hồ ly, vừa yêu dã lại mị hoặc.
Tô Thừa bị cô cười đến hơi ngẩn ra, mới nói: “Là tôi sai.”
Qua một lát, ánh mắt lại đặt ở trên ấm trà, tự châm trà cho mình, “Không làm phiền tiên sinh, chị Triệu, tiễn khách.”
Triệu Phồn làm người đại diện, tự nhiên là hiểu đạo lý đối nhân xử thế, vẫn cười tủm tỉm đánh vỡ không khí im ắng, lời nói tốt đẹp tiễn người đàn ông trung niên đến dưới lầu.
Dưới lầu, người đàn ông trung niên nhìn bóng dáng Triệu Phồn, lại nâng đầu lần nữa, nhìn ba chữ “Thế ngoại các”thiết họa ngân câu trên quán cơm.
Đáy lòng ẩn ẩn có chút bất an.
Ông lấy di động ra, gọi điện thoại cho người của ông Trần, dò hỏi lai lịch Tô Thừa.
“Ngài Tô?” Giọng nói người bên kia hơi lộ vẻ nghi hoặc, “Tôi chưa từng nghe ông cụ nhắc đến người này.”
Nghe xong, người đàn ông trung niên lại nghĩ kỹ một lần thành phố T có gia tộc họ Tô không.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, ông loại trừ vài nhà, cũng không nghe nói có gia tộc họ này, ông mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vậy không cần phải lãng phí thời gian ở chỗ này.
**
Triệu Phồn thật cẩn thận đẩy cửa đi vào.
Vừa vặn nhìn thấy Tô Thừa đang đứng ở trước lư hương, cầm cái muỗng bạc nhỏ đang cẩn thận thêm bột đàn hương.
Mạnh Phất dựa vào trên bàn, mũ choàng trùm lên đầu, giống như là ngủ rồi.
Đừng nói Mạnh Phất, mỗi lần Triệu Phồn tiến vào phòng bao này, cũng đều muốn ngủ, chủ yếu là đàn hương này, có chút thôi miên, nhưng cô nhát gan, không dám ngủ ở trước mặt Tô Thừa.
Dư quang nhìn thấy Triệu Phồn trở về, Tô Thừa đặt cái muỗng sang một bên, nhìn Mạnh Phất dựa vào trên bàn một cái: “Gần đây tình huống cô ấy như thế nào? Chỗ của tôi cũng dám ngủ.”
/2180
|