Chương 115: Thâm hụt
“Tặc tặc, đúng là nhà có tiền, đúng là lộng lẫy.” Buổi chiều, Tôn Uy Phong đã tới ngôi nhà xa hoa của Vương Hi tại thành phố Minh Hải.
Ông mặc một bộ thể thao hiệu Lining sạch sẽ, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, chắp tay sau lưng, cong eo thăm thú căn nhà sang trọng của Vương Hi.
Vào buổi sáng sau khi Vương Hi đưa ông tiền, ông lập tức liền tắm rửa thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi tới, e sợ bỏ lỡ một kim chủ như Vương Hi.
Lúc này trông ông như trẻ hơn mười tuổi.
Lại bước vào tầng hầm nhà Vương Hi, ông thấy bên trong là thiết bị huấn luyện mới toanh, đi tới trước bao cát nhẹ nhàng đánh hai quyền, sau đó quay người nhìn Vương Hi cười: “Tên nhóc, trên người cậu chỗ nào có bệnh, nói hết cho tôi biết, tôi không nói mình là thần y, nhưng xét về y thuật trong nước chắn chắn là có danh tiếng. Có thể trị được, tôi chắc chắn đều trị khỏi cho cậu. Đừng thấy tôi già, làm việc cho cậu thêm hai mươi năm cũng không có vấn đề gì, quyền quán bên kia của cậu tôi bảo đảm sẽ quản lý thật tốt.”
“…” Vương Hi…
“Đưa tiền đúng là khác hẳn, thái độ cũng trở nên tốt hơn.” Hàn Thiếu Kiệt không vui nói.
“Đưa quá nhiều tiền rồi, tôi đã gắn bó cả đời với đội tuyển quốc gia, nghỉ hưu mới được nhận hai triệu, các cậu vừa ra tay liền là hai mươi triệu, cho dù tôi muốn từ chối, cơ thể cũng không cho phép.” Tôn Uy Phong rút ra một điếu Chienmen từ trên người, đẹp đẽ châm lửa.
Lúc Vương Hi đang đứng ở cửa, theo bên cạnh anh là một cô gái dáng vẻ xinh xắn.
Cô gái này tầm 22 tuổi, vóc dáng cao ráo mảnh khảnh, thắt bím tóc dài, trên người mặc bộ quần áo vận động hiệu Adidas, là cháu gái của Tôn Uy Phong, tên là Tôn Tinh Tinh.
“Các cậu là người có tiền, có bản lĩnh lớn, cháu gái này của tôi không thích nói chuyện, tốt nghiệp đại học rồi, còn chưa tìm được công việc, giúp tôi sắp xếp cho nó.”
“Công việc đừng quá mệt mỏi, vài tiếng đồng hồ một ngày là được, cuối cùng là tiền lương có thể cao một chút, làm công việc văn phòng ngồi điều hòa, quản vài nhân viên gì đó.” Tôn Uy Phong cười hì hì nói.
“Chức vị tổng giám đốc của nhà họ Hàn chúng tôi giao cho cô ấy được không?” Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Cũng không có vấn đề.” Tôn Uy Phong vẫn cười hì hì đáp, dáng vẻ có chút dung tục.
“Tôi sẽ sắp xếp cho cô ấy thật tốt.” Vương Hi nói.
“Vương Hi, tôi cảm thấy lão già này có chút không đáng tin cậy, rốt cuộc có phải là Tôn Uy Phong mà chúng ta muốn tìm không, không chừng là một tên lừa đảo. Hai mươi triệu không phải là sốt tiền nhỏ, rượu chè be bét cũng đủ để tôi ăn chơi trong một năm rồi.” Hàn Thiếu Kiệt nghĩ ngợi bước tới bên cạnh Vương Hi, nhỏ giọng nói.
“Người từng giữ chức vụ huấn luyện của đội tuyển quốc gia, có lẽ là đáng tin cậy.”- Vương Hi.
“Cũng chưa từng thấy ông ấy bồi dưỡng ra quyền vương nào.” Hàn Thiếu Kiệt bĩu môi, ấn tượng của hắn ta với Tôn Uy Phong không phải là rất tốt.
Giọng nói của Hàn Thiếu Kiệt không lớn không nhỏ, ông lão đứng ở một bên vừa vặn nghe thấy được.
Nghe được lời này của Hàn Thiếu Kiệt, sắc mặt ông lão thay đổi, đi tới trước mặt Phàm Gian trước, tóm lấy tay phải của cậu ta, véo chỗ bầm tìm trên cánh tay hỏi: “Đau không?”
“Đau.” Phàm Gian đáp.
“Bị người khác đánh bị thương, là Vương Hi này làm phải không?” Tôn Uy Phong bỏ tay Phàm Gian xuống.
Lại đi về hướng Vương Hi, dùng tay ấn trên đầu của anh, dùng lực véo phần thái dương của anh, sau đó tay bày ra một tư thế kì quái, thuận theo sống mũi của Vương Hi mà ấn thẳng xuống, lúc xuống tới cằm, khẽ lắc lắc: “Đầu thoải mái không?”
Vương Hi có một cảm giác thoải mái sảng khoái tinh thần, nhẹ nhàng gật đầu.
“Mắt của cậu không có vấn đề, chỉ là trước kia mạch máu không thông, châm cứu chữa lành rồi. Tôi nói không vấn đề gì, chắc chắn là không có, nhất định sẽ không lừa cậu.”
“Sức khỏe của hai người các cậu đều quá yếu, một lát nữa tôi sẽ viết cho các cậu một đơn thuốc, mua thuốc dựa theo đơn này tôi kê. Dù sao các cậu là người có tiền, có thể mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, tích trữ đi, tối về dùng nước nước nóng tắm rửa, ngâm từ hai tiếng trở lên.” Tôn Uy Phong nói.
“Lão sư phụ, ông là một cao thủ.” Vương Hi hiểu được ý tứ của Tôn Uy Phong.
“Nói tôi không dạy ra được quyền vương nào, muốn trở thành nhà vô địch thế giới đơn giản như vậy sao? Thể chất của người châu Á chúng ta vốn dĩ không giống với người châu Âu, người ta uống sữa từ bé, còn chúng ta là uống canh ngô gạo, người ta ăn thịt bò rau xanh, chúng ta ăn lại là cơm với cải trắng, dụng cụ luyện tập mà người ta là gì, còn chúng ta dùng gì?”
“Bây giờ mức sống của Hoa Hạ chúng ta được nâng cao, mỗi đứa trẻ đều lớn lên cao to khỏe mạnh, cậu hãy nhìn vào những năm 1980, trẻ con có mấy đứa cao lớn? Nói tôi huấn luyện không tốt, trước đây chúng ta có loại điều kiện đó sao? Dưới tay tôi, không có quyền vương, nhưng huấn luyện quyền vương lại có mấy người liền, huấn luyện viên của quyền vương năm sao Tô Mộ Vũ, là đồ đệ trước kia từng dập đầu với tôi. Sư phụ của Mạnh Hổ tới, cậu nhìn cậu ta có phải quỳ xuống chân tôi không?”
“Còn có Đinh Lượng, một trong bốn đại thiên vương của giới tán thủ, quyền vương Chu Long giành chiến thắng trong trận đấu lần trước, hỏi xem sư phụ của bọn họ có quen biết tôi không!”
Tôn Uy Phong một hơi nói không ít, tuy rằng đứng trước mặt Vương Hi, nhưng ánh mặt lại vẫn luôn liếc xéo về phía Hàn Thiếu Kiệt.
Những lời này rõ ràng là nói với Hàn Thiếu Kiệt.
Hàn Thiếu Kiệt chỉ tưởng rằng ông lão này cười hi hi ha ha, không phải là người nghiêm túc gì, thấy mình làm ông tức giận, lập tức ngậm miệng không nói gì nữa.
“Trước đây hai người họ từng đánh nhau, nhìn vết bầm tím trên người họ, to bằng xương đầu ngón tay của đối phương, đánh đấm là một công việc vất vả, bị thương thì nhất định phải dưỡng thương cho thật tốt. Thuốc mà tôi bảo họ ngâm, một lần là mấy nghìn tệ, thuốc đó cơ thể càng ngâm thì càng khỏe mạnh, càng ngâm càng giỏi đánh đấm, nếu ở trong đội tuyển quốc gia có điều kiện này không?” Tôn Uy Phong tức giận nói.
“Lão sư phụ, người anh em này của tôi không hiểu chuyện, tôi biết thực lực của ông.” Vương Hi vội vàng khuyên bảo.
“Gọi sư phụ!” Tôn Uy Phong nói.
“Vâng.” Vương Hi vội cung kính đứng nghiêm.
Xem như anh chính thức bái Tôn Uy Phong tỉnh Đông Sơn, huấn luyện viên trước kia của đội tuyển quốc gia làm thầy rồi.
Tối hôm đó, Vương Hi và Phàm Gian dựa theo đơn thuốc của Tôn Uy Phong để mua dược liệu, sau khi đun trong nồi nước nóng, đổ vào bồn tắm, lại cho thêm nước sạch, hai người cùng ngâm trong đó hai tiếng đồng hồ, sau khi bước ra quả nhiên cơ thể cảm thấy khỏe lên không ít.
Hai ngày tiếp theo, hai người Vương Hi và Phàm Gian mỗi ngày đều ngâm ba lần, dùng nước thuốc bắc điều dưỡng cơ thể. Tôn Uy Phong bảo họ dùng thuốc đông y tắm, là bởi vì hai người họ lúc thi đấu đều dùng những chiêu thâm hiểm với nhau, hoặc là đánh gẫy xương, hoặc là đánh vào khớp, làm cho cơ và gân cốt của đối phương bị co kéo, tổn thương.
Dùng thuốc bắc tắm, gân cốt và cơ của họ sẽ nhanh chóng lành lại sau khi hấp thụ thuốc, cơ thể họ sẽ còn rắn chắc hơn trước đây.
Tôn Uy Phong là cố vấn trưởng của cuộc thi W-1 mà Vương Hi mời tới, cũng là huấn luyện viên riêng của anh.
Hai ngày nay Tôn Uy Phong không cho Vương Hi và Phàm Gian luyện tập, để họ nghỉ ngơi, rất khoa học.
Vào tối thứ tư sau khi Tôn Uy Phong đến, Vương Hi suy nghĩ một chút rồi về nhà họ Diệp một chuyến, bây giờ anh vẫn có một chút sợ hãi Trần Lam, vừa mới tặng cho lão phu nhân một chiếc xe sang, sợ rằng sau khi về nhà Trần Lan cũng sẽ đòi anh một chiếc xe như vậy.
Anh thì không ngại mua xe cho Trần Lan, chỉ sợ Trần Lan cứ lải nhải với anh.
Dù sao anh vẫn phải về, vì còn có vợ anh đang ở nhà.
Sau khi đến nhà, anh nhìn thấy Trần Lan đang ngồi trên sofa, ngơ ngẩn nhìn những tài liệu trên bàn trà, Diệp Sơn ngồi bên cạnh chau mày cùng bà ta xem.
Hai vợ chồng bị thu hút bởi âm thanh khi anh về, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn mà không để ý đến anh.
Vương Hi thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi lên lầu, anh nhẹ nhàng mở của phòng của Diệp Khinh Tuyết, nhìn thấy Diệp Khinh Tuyết cũng đang ngơ ngác nhìn vào đống tài liệu, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng.
“Sao vậy?” Vương Hi hỏi.
“Dự án của tập đoàn Lam Thiên đã hoàn thành rồi, Phùng Uyển chuyển khoản thanh toán cho chúng ta, nhưng khi chúng ta đối chiếu lại phát hiện mục ghi trong sổ sách không đúng, thiếu mất hai mươi triệu, dự án này của chúng ta thâm hụt rồi.” Diệp Khinh Tuyết cau chặt mày nói.