Chương 116: Cướp quyền
Dự án của Phùng Uyển là hai trăm triệu, dự án này đối với một số công ty không được coi là lớn, ví như loại công ty hàng đầu nhà họ Hàn của thành phố Minh Hải, bọn họ không thèm làm, bọn họ làm nhà đất, một lần làm là năm trăm triệu đến hơn tỷ.
Vụ kinh doanh hai trăm triệu, đối với gia tộc có tài sản mấy chục triệu như nhà họ Diệp là lớn rồi.
Phùng Uyển giao dự án cho nhà họ Diệp là kiến trúc và trang trí, chủ yếu trang trí thành phố ẩm thực Lam Thiên, coi như một nửa dự án nhà đất.
Nhà họ Diệp nhận dự án này, phố ẩm thực Lam Thiên to như vậy phải hoàn thành trong vòng một tháng, độ khó của công trình rất lớn, nhà họ Diệp phải tìm lượng lớn đội công trình làm giúp để đuổi kịp thời gian, trong đó còn liên quan đến tăng ca, chi phí nhân công. Tiếp theo là mua vật liệu, bọn họ không có thực lực như nhà họ Hàn, nhà buôn bán cung cấp vật liệu hàng hóa sẽ không chiết khấu nhiều cho bọn họ, điều này liền làm chi phí nguyên vật liệu của bọn họ tăng lên.
Nhà họ Diệp làm xong dự án này còn phải nộp thuế, tiền thuế dựa vào mức dự án làm được mỗi năm mà giao nộp, nhận một vụ làm ăn hai trăm triệu nhìn có vẻ rất nhiều, Vương Hi đã tính sơ cho bọn họ, thật ra bọn họ làm xong dự án này cũng chỉ kiếm được hơn chục triệu.
Hơn chục triệu cũng không ít, tổng tài sản của nhà họ Diệp mới có năm mươi triệu, bây giờ Diệp Khinh Tuyết nói cho Vương Hi biết trong sổ sách thiếu hai mươi triệu, điều này tương đương với vụ làm ăn này của bọn họ đã thua lỗ.
Mắt thấy lúc này khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khinh Tuyết đã căng thẳng đến mức đỏ ửng, đang nhìn chằm chằm vào từng mục sổ sách của công trình dự án lần này mà tính toán, Vương Hi khẽ híp mắt lại.
Dự án này của bọn họ kiếm được không nhiều lắm, nhưng nhất định sẽ không lỗ, chắc chắn trong đó có khâu nào có vấn đề, có người giở trò với sổ sách.
Nếu dự án này có chuyện, ai người người được lợi nhiều nhất?
Dùng đầu ngón tay cũng nghĩ được là nhà Diệp Thiên Tứ.
“Anh xem sổ sách giúp tôi được không.” Vương Hi nói với Diệp Khinh Tuyết.
Diệp Khinh Tuyết lập tức dùng tay che sổ sách, dừng đôi mắt sáng tỏ lạnh lùng nhìn anh.
“Sao lại nhìn anh bằng ánh mắt như vậy?” Vương Hi ngạc nhiên.
Diệp Khinh Tuyết im lặng, vẫn trừng mắt nhìn anh bằng ánh mắt sáng tỏ lạnh lùng,
Hai người nhìn nhau mấy giây, Diệp Khinh Tuyết cúi đầu tiếp tục xem sổ sách, không thèm để ý đến Vương Hi.
Tâm tư Vương Hi tinh tế, anh biết là chuyện gì rồi.
Chắc hẳn Diệp Khinh Tuyết đã bắt đầu nghi ngờ anh.
Mắt của anh đã chữa khỏi rồi, lúc đầu tiên vì sự an toàn, anh có thể che giấu tin tức này. Nhưng anh không nên giấu giếm Diệp Khinh Tuyết, vì Diệp Khinh Tuyết tốt với anh. Ai anh cũng có thể giấu, chỉ không thể giấu Diệp Khinh Tuyết.
Kết quả ma xui quỷ khiến, bây giờ ngày càng nhiều người biết tin mắt anh đã khỏi, Diệp Khinh Tuyết lại là người cuối cùng biết được.
Ai gặp chuyện như vậy đều sẽ tức giận.
Toàn tâm toàn ý đối tốt với một người, người đó lại lừa mình, mọi người đều biết chuyện của người đó, chỉ có mình không biết.
Vương Hi biết Diệp Khinh Tuyết đang nghi ngờ anh, bây giờ đang giận anh, muốn giải thích cũng chẳng ích gì, càng muốn giải thích càng loạn liền thở dài một hơi, thầm nghĩ chờ Diệp Khinh Tuyết nguôi giận giải thích sau vậy.
Đến ngày thứ hai, cả nhà Diệp Khinh Tuyết đã dậy từ sớm, bảo lão Lưu đưa bọn họ đến công ty.
Vương Hi thấy bọn họ đi rồi, cũng ra khỏi nhà gọi xe.
Sổ sách của Diệp Khinh Tuyết có vấn đề là chuyện lớn, sau khi đến công ty, anh nhìn thấy cả công ty loạn thành một đám.
Anh đi vào phòng họp, nhìn thấy Diệp Thiên Tứ đang chắn ở cửa chờ anh.
“Em rể, cậu đến rồi.” Diệp Thiên Tứ vẫn âm trầm như vậy, cười quái đản nhìn anh.
“Vâng tôi đến rồi.” Vương Hi nói.
“Cậu muốn vào à?” Diệp Thiên Tứ cười hỏi.
“Đúng vậy.” Vương Hi nói.
“Xin lỗi, buổi họp hôm nay cậu không thể vào.” Diệp Thiên Tứ nói.
“Vì sao?” Vương Hi hỏi.
“Người của bộ công thương và bộ thuế vụ đến rồi, còn có người xử lý chống tham nhũng kinh tế cũng đến, lần này là buổi họp nửa chính thức của nhà họ Diệp, chỉ có người có chức vụ ở nhà họ Diệp mới có thể tham gia. Chức vụ của cậu ở công ty hình như là trợ lý phó tổng giám đốc phải không, trước giờ nhà họ Diệp chúng tôi không hề có chức vụ như vậy, cho dù có, chức vụ cũng nhỏ chút, cậu không cần vào đâu. Sổ sách trong nhà có lỗ hổng, bà cụ đã báo cảnh sát rồi, lần này khá là nghiêm trọng.” Diệp Thiên Tứ nói.
“Làm cho to chuyện, không sợ lấy đá tự đập chân mình à?” Vương Hi phát ra tiếng cười lạnh.
“Cậu đang nghi ngờ tôi?” Sắc mặt Diệp Thiên Tứ lập tức thay đổi.
“Tôi có nghi ngờ anh sao?” Vương Hi cười.
“Tôi không tranh cãi với cậu, cậu không có chức vụ ở công ty, không phải mắt cậu vẫn chưa tốt à? Vậy ở ngoài chờ buổi họp của chúng tôi kết thúc đi.” Diệp Thiên Tứ phát ra tiếng cười lạnh, đi vào phòng họp khóa cửa lại.
Vương Hi biết Diệp Thiên Tứ là chuyện gì, đây là hắn và mẹ hắn kết hợp với bà cụ cùng đối phó anh.
Tìm người trong chính phủ đến can dự vào, biến cuộc họp thành nghiêm túc, đều vì đề phòng người ngoài như anh tiến vào phòng họp, bọn họ biết không đấu lại anh, cho nên chỉ có thể làm to chuyện lên, tìm cách khiến anh không thể tham gia họp một cách danh chính ngôn thuận.
Buổi họp này là bà cụ và cả nhà bác gái cả cùng đấu với nhà Diệp Khinh Tuyết.
Trần Lan vẫn có chút bản lĩnh, nhưng chỉ biết làm loạn không nói lý, không hiểu quy tắc trong giới doanh nghiệp, không phải là đối thủ của bọn họ. Hai bố con Diệp Sơn và Diệp Khinh Tuyết tính cách hướng nội thành thật, không thích tranh cãi với người khác, không tranh giành, càng không thể là đối thủ của bác gái cả, lần này cả nhà Diệp Khinh Tuyết thua chắc rồi.
Rốt cuộc Vương Hi là người ngoài, anh chỉ có thể lẳng lặng đứng nghe ở ngoài phòng họp.
“Tối qua cháu đã kiểm tra sổ sách cả đêm, từ chuyên viên thiết kế đến người lãnh đạo, đến công nhân, đến cát đá xi măng, gạch, sơn, sàn nhà mỗi chi tiết cháu đều đã kiểm tra, không có vấn đề.” Trong phòng họp, Diệp Khinh Tuyết mau chóng nói ra những lời đã suy nghĩ cả đêm.
Miệng cô vụng về, không biết đấu võ mồm với người khác, có thể nói ra những lời lưu loát thế này đã không dễ dàng.
“Ồ, hóa ra tất cả sổ sách đều không có vấn đề gì, như vậy chúng ta phải bù tiền hả?” Tạ Tư Kỳ ngồi ngay ngắn bên cạnh bà cụ, nhìn cô với ánh mắt vênh váo.
“Không thua lỗ, chúng ta dự toán từ đầu đều đúng, sao có thể thua lỗ được?” Diệp Khinh Tuyết vội đến mức mặt mũi đỏ bừng.
“Các cô làm dự toán là đúng, nhưng kết quả lại thua lỗ là thế nào, trong đó có người tham ô?” Tạ Tư Kỳ hỏi.
“Diệp Khinh Tuyết, cô có đút túi tiền hoa hồng của nhà buôn vật liệu không, nói!” Diệp Thiên Tứ vỗ bàn.
“Nhà buôn vật liệu là do các anh phụ trách, sao em có thể ăn tiền hoa hồng chứ?” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Chắc chắn là cả nhà các cậu đang tham ô.” Trần Lan lập tức nói.
“Nhưng sổ sách của tôi không có vấn đề gì, thím có thể kiểm tra.” Bác gái cả thản nhiên nói.
“Kiểm tra cái gì mà kiểm tra, vật liệu đều do các người phụ trách, muốn tính sổ sách thế nào còn không phải là chuyện các người tùy tiện làm sao? Đám không có lương tâm các người, chúng tôi vất vả giúp nhà họ Diệp các người kiếm tiền, kết quả các người lại hãm hại chúng tôi, cũng không sợ gặp báo ứng.” Trần Lan lập tức ầm ĩ, lau nước mắt bắt đầu gào lên.
“Nếu ai làm giả trong dự án này hãm hại nhà chúng tôi liền bị trời đánh, không được chết tử tế!”
Lúc Trần Lan hung hăng nguyền rủa, đám người bà cụ, bác gái cả, Diệp Thiên Tứ và Tạ Tư Kỳ, không ít người sắc mặt lập tức thay đổi.
“Ra khỏi nhà liền bị xe đâm chết lòi hết ruột ra!”
Sắc mặt lão gia cũng thay đổi.
“Lấy tiền của người nhà vất vả kiếm được, cũng không biết có thể tiêu được không…”
“Đủ rồi!” Lão gia vỗ bàn, tức giận ngăn lại.
“Em nói ít vài câu đi.” Diệp Sơn bất đắc dĩ khuyên nhủ.
“Em nói sai à? Dù sao Trần Lan em không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ đến gõ cửa. Ngược lại mấy thứ thất đức kia, có bản lĩnh thì các người cùng thề với tôi?” Trần Lan lớn tiếng nói.
“Đã không ai tham ô, vậy thì là dự toán sai rồi, sau một vụ làm ăn, chúng ta chẳng được gì, ngược lại thua lỗ ba bốn triệu.” Sắc mặt của bà cụ dịu đi một chút, không nhanh không chậm nói.
“Vất vả của mọi người cũng công toi hết rồi.” Bác cả thở dài một hơi.
“Vậy làm sao bây giờ? Để cho nhà Diệp Khinh Tuyết bọn họ bù tiền à?” Diệp Thiên Tứ cố ý hỏi.
“Thằng nhóc con này, còn muốn nhà chúng tôi bù tiền?” Trần Lan lập tức kêu lớn.
“Con đừng ầm ĩ, con cứ ầm ĩ cái gì? Cả cái nhà họ Diệp chỉ có con không yên ổn, ầm ĩ đến mức đầu óc ta cũng ong ong.” Lão gia thật sự có chút không chịu được Trần Lan, vội vã nói với Trần Lan: “Không bảo con bù tiền, con vội cái gì?”
Chuyện này, là bà cụ nhà họ Diệp và cả nhà bác gái cả giở trò quỷ, lão gia và bác cả đều không biết ngọn nguồn.
“Làm kinh doanh thua lỗ thì thua lỗ rồi, ai chẳng có lúc sai sót. Chúng ta cũng không trông cậy vào việc làm ăn với tập đoàn Lam Thiên để giàu to, chỉ muốn lấy chút giá trị, cố gắng tiến vào hàng ngũ gia tộc hạng hai. Đã có kinh nghiệm một lần, lần sau nhận dự án khác không phải là tốt rồi? Thua lỗ chỗ nào, lần sau chúng ta chú ý một chút là được. Có mấy người trong chính phủ ở đây thôi, cũng không ngại mất mặt à.” Lão gia nói.
“Không sao.” Đám nhân vật chính phủ mặt không biểu cảm.
“Đương nhiên, cũng không chỉ nhà các người phải không, sốt ruột tranh cãi ầm ĩ cái gì, chỉ là muốn tra xem rốt cuộc là chuyện gì, có người tham ô thì đưa đến cục cảnh sát, không ai tham ô, vậy là tốt nhất rồi còn gì, đều vui mừng.” Bà cụ nói.
“Mẹ, vậy chuyện này làm thế nào.” Diệp Sơn nhíu đầu lông mày nói.
“Điều tra bình thường đi, sự thật sẽ luôn sáng tỏ. Nhưng mà trước khi điều tra rõ chuyện này, các con phải nghỉ ngơi. Bởi vì các con và Vương Hi là phụ trách chính của chuyện này, muốn chứng minh trong sạch thì không thể lại sờ vào sổ sách của nhà họ Diệp nữa.” Bà cụ nói.
“Vâng.” Diệp Sơn cúi đầu.
“Khinh Tuyết, chức phó tổng giám đốc của cháu cũng phải tước bỏ rồi, không sao chứ?” bà cụ lại hỏi.
“Không sao.” Diệp Khinh Tuyết nói.