Chương 117: Thẳng thắn thành khẩn
“Nói ra thì, nhà họ Diệp chúng ta nên có một phó giám đốc thật sự rồi, Thiên Tứ làm đi, trong thời gian Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết bị điều tra, cháu phụ trách chuyện lớn nhỏ trong công ty, cũng quan tâm một chút nhà họ Diệp chúng ta, làm người đại diện gia chủ nhà họ Diệp.” Bà cụ nói.
“Vâng ạ, bà nội.” Ánh mắt Diệp Thiên Tứ mừng như điên.
“Buổi họp của nhà họ Diệp hôm nay đến đây kết thúc đi, ta có chút mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ rồi, không có chuyện lớn thì đừng làm phiền ta.” Bà cụ đứng dậy.
Rầm một tiếng, cửa phòng họp mở ra, bà cụ đi ra khỏi phòng họp trong vòng vây của Tôn Tuyết và đám họ hàng trong nhà.
Vương Hi đứng ở cửa.
Bà cụ rủ mí mắt, được Tôn Tuyết dìu đỡ đi.
Có người nhẹ nhàng khẽ đụng vào Vương Hi.
“Bà cụ đúng là có bản lĩnh, trước đây Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết lập công lớn như vậy cho nhà họ Diệp, lão gia coi trọng bọn họ, Vương Hi hết sức nâng đỡ Diệp Khinh Tuyết, dám cướp lấy tài nguyên của nhà bác gái hai để Diệp Khinh Tuyết trở thành phó tổng giám đốc. Bây giờ bà cụ ra mặt rồi, lấy đi chức vụ của Diệp Khinh Tuyết chỉ bằng dăm ba câu.” Có người nhà họ Diệp đứng lên nói.
“Có tài giỏi đến đâu, không bằng có sự yêu thương của bà cụ, chỉ cần bà cụ muốn cho ai làm gia chủ, còn không phải là chuyện một câu nói.”
“Cho dù Diệp Khinh Tuyết làm tổng giám đốc của nhà họ Diệp Thì sao, trước sau bà cụ vẫn là chủ của nhà họ Diệp, để Diệp Thiên Tứ làm chủ tịch, vẫn có thể đè đầu Diệp Khinh Tuyết như thường.”
“Đáng tiếc, tôi còn tưởng rằng Vương Hi kết hợp với thím ba, có thể dấy lên sóng gió lớn thế nào ở nhà họ Diệp, tiếng sấm khá lớn, giọt mưa lại nhỏ đến đáng thương. Tưởng rằng là một cú đánh mạnh, kết quả giống như đánh vào bị bông, không đánh bị thương kẻ địch, ngược lại làm bị thương chính mình, đau.” Có người cười quái dị với Vương Hi.
“Cũng chẳng có gì mà đáng tiếc, bọn họ vốn không biết làm kinh doanh, dự toán cũng có thể tính sai, chúng ta vất vả cả tháng uổng công, loại vô dụng này, đáng lẽ nên đuổi bọn họ ra khỏi nhà họ Diệp!” Lại có cái miệng đê tiện nào của nhà họ Diệp nói.
“Lần này vị trí gia chủ nhà họ Diệp đã được quyết định rồi, chúng ta dừng có hi vọng nữa.” Diệp Ninh dẩu dẩu môi, nhìn Diệp Dục Hàn nói.
“Mẹ nó.” Diệp Dục Hàn đánh một nắm đấm lên tường.
Trong lòng hắn vô cùng bực bội.
“Thật là vô dụng, một đám vô dụng. Muốn tìm một trợ thủ đắc lực cũng không tìm được, nếu không bọn họ sao làm đối thủ của tôi được, một đám vô dụng!” Lúc Trần Lan đi ra nhìn nhìn Vương Hi, trút cơn tức giận lên người Vương Hi.
Trong tay bà ta còn cầm sổ sách đã điều tra cả đêm qua, cũng tùy tiện ném mạnh lên người Vương Hi.
Vương Hi không nói gì nhìn bóng lưng bà ta đi khỏi.
Chờ tất cả mọi người nhà họ Diệp đều đi gần hết rồi, Diệp Khinh Tuyết vẫn ngẩn ngơ ngồi ở phòng họp.
Dáng người cô gầy yếu, nhìn vào khiến người khác đau lòng.
Vương Hi biết, vì chuyện làm ăn của nhà họ Diệp, một tháng nay Diệp Khinh Tuyết mỗi ngày đều chạy đến hiện trường, về nhà thì tăng ca, thường thức đến quá nửa đêm, gần như không nghỉ ngơi gì cả. Không dễ gì làm xong dự án của nhà họ Diệp, kết quả lại rơi vào kết cuộc thua lỗ, tất cả mọi người đều oán trách, chắc chắn trong lòng sẽ khó chịu.
Buổi họp của nhà họ Diệp hôm nay là buổi điều tra sổ sách, trừ trong tay Diệp Khinh Tuyết và Trần Lan có sổ sách, bên phía bà cụ, bác gái cả, Diệp Thiên Tứ đều có mấy bộ sổ sách, có người lúc đi đều không cầm theo chỉ vứt lên bàn họp.
Vương Hi bắt đầu giở sổ sách trước mặt ra, so sánh từng mục một giống Diệp Khinh Tuyết, nhưng tốc độ anh tra cứu sổ sách lại nhanh khác thường, gần như nhìn một lượt mười hàng, sổ sách trong tay giở một cách nhanh chóng.
Dần dần, trong lòng anh xuất hiện tình hình hiện trường của cả công trình dự án của tập đoàn Lam Thiên.
Giống như dự án lớn hai trăm triệu này của tập đoàn Lam Thiên, muốn làm thâm hụt hai mươi triệu vốn không phải là chuyện khó gì. Anh nhớ khi dự án của tập đoàn Lam Thiên mới làm được mấy ngày, ước chừng có khoảng mười mấy máy khai thác cùng làm việc ở hiện trường.
Anh nhanh chóng miết ngón cái lên khoản máy khai thác trên sổ sách, để lại vết móng tay trên dự án, trên đó viết là hai mươi máy.
Giá thuê máy khai thác một ngày không hề rẻ, tuy anh và Diệp Khinh Tuyết là phụ trách chính dự án lần này, nhưng mấy việc tìm người và liên hệ đội công trình, vật tư này đều do Diệp Thiên Tứ và Diệp Dục Hàn phụ trách.
Dự án này Diệp Thiên Tứ đã báo sai năm máy một ngày không coi là nhiều, trong cả một tháng, mỗi ngày đều báo sai năm máy thì số liền không nhỏ nữa.Tiếp theo là xi măng, cát đá, trước kia khi còn ở nhà họ Vương anh đã từng làm dự án lớn, cũng từng làm dự án nhỏ, đặc biệt là làm về loại dự án phát triển nhà đất, bây giờ nhà đất ở Hoa Hạ đã bão hòa, tiền thuế không còn rộng rãi như lúc mới làm nhà đất nữa. Vì vấn đề chỗ ở của người dân Hoa Hạ còn đặc biệt hạn chế giá nhà, nếu các ông chủ nhà đất muốn tiết kiệm chi phí thì chắc chắn phải học cách tính toán tỉ mỉ mấy thứ vật liệu xi măng cát sỏi này.
Xây một tòa nhà cần bao nhiêu xi măng cát sỏi, mỗi một ông chủ nhà đất thành thục đều phải có tính toán trong lòng, bằng không một công trình lớn như vậy mà bọn họ ù ù cạc cạc làm lung tung, tất cả nguyên vật liệu đều tùy ý thủ hạ làm bừa, làm xong dự án này chắc chắn bọn họ sẽ thua lỗ chết.
Số lượng xi măng cát sỏi trong sổ sách không đúng, đã báo cáo sai ít nhất hai triệu.
Tiếp theo anh lại nhìn tình hình của đội công trình, những tình huống chi tiết khác, mặt anh dần dần lộ ra nụ cười.
Nếu như anh đoán không lầm, chắc chắn người làm sổ sách là vợ của Diệp Thiên Tứ Tạ Tư Kỳ.
Tạ Tư Kỳ là cao thủ làm sổ sách, sổ kế toán này cô ta đã làm đến mức gần như có thể nói là không lọt giọt nước, mỗi một dự án đều báo cáo nhiều lên một chút ở mỗi góc mỗi đoạn, Diệp Khinh Tuyết là người mới, mỗi ngày cô trông công trình ở hiện trường đều bận đến mức thở không ra hơi nữa, căn bản không còn tâm tình đi chú ý tình huống chi tiết của hiện trường.
Nếu như Diệp Sơn là người phụ trách hiện trường cụ thể đều có thể phát hiện một vài manh mối từ trong sổ sách. Nhưng sổ sách này Tạ Tư Kỳ đã làm quá tốt rồi, cho dù bọn họ có nghi ngờ chất vấn Tạ Tư Kỳ, Tạ Tư kỳ cũng có thể lấy rất nhiều lý do thoái thác đùn đẩy trách nhiệm cho bọn họ, khiến người khác không bới móc được lỗi nào. Chỉ đáng tiếc đối thủ Tạ Tư Kỳ gặp phải là anh, anh có cách đối phó mấy mánh lới này của cô ta.
Sau khi đã biết bọn họ làm thế nào, Vương Hi muốn đối phó với bọn họ liền dễ hơn nhiều.
Đặt sổ sách trên bệ cửa sổ, anh liền đi vào phòng họp.
“Khinh Tuyết, có cần anh trả thù giúp em không?” Vương Hi nói với Diệp Khinh Tuyết.
“Không cần đâu.” Diệp Khinh Tuyết vẫn ngẩn ngơ.
Đôi mắt cô ngơ ngẩn nhìn bàn họp, cuối cùng ở giây phút này cô không ngăn nổi nước mắt nữa, nước mắt rơi xuống theo đôi má trắng như tuyết.
Vương Hi lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Khinh Tuyết khóc, ánh mắt anh lộ vẻ kinh ngạc.
Lúc Diệp Khinh Tuyết lặng lẽ lau nước mắt, trong lòng anh có chút không thoải mái, ngồi bên cạnh Diệp Khinh Tuyết khẽ thở dài.
Diệp Khinh Tuyết đã phải chịu uất ức quá lớn.
Cô ấy là loại con gái thanh tú, mặt mày đoan trang, trên người phát ra một loại khí chất trong suốt sạch sẽ, giống như bức tranh thủy mặc Giang Nam tinh tế.
Đây là vợ anh, bây giờ cô bị người nhà họ Diệp bắt nạt đến phải khóc, anh nhìn vào sao có thể không đau lòng.
“Đừng khóc nữa.” Anh liền lặng lẽ nhìn Diệp Khinh Tuyết một lát, anh giơ ngón trỏ lau nước mắt cho Diệp Khinh Tuyết.
“Có phải mắt của anh đã khỏi rồi?” Diệp Khinh Tuyết bỗng nhiên tóm lấy bàn tay to lớn của anh, nghiêm túc nhìn anh.
“Phải.” Vương Hi thừa nhận không hề do dự.