Chương 170: Tóm gọn Vương Vị Ương
Một loạt tiếng động lớn vang lên, chiếc BMW của Sở Kiếm Tâm và Vương Vị Ương bốc lên khói trắng. Túi khí an toàn trong xe gần như bật ra hết, trong xe yên tĩnh một lúc, Sở Kiếm Tâm mới rên rỉ một tiếng bò ra ngoài.
“Mẹ kiếp, cũng không biết là thằng rác rưởi nào không có mắt, còn đâm vào chúng ta nữa”, trên trán Sở Kiếm Tâm chảy máu, tập tễnh bước về phía ghế phụ, lôi Vương Vị Ương ra.
Vương Vị Ương có vẻ rất khốn khổ, trên trán có một vết máu, khuôn mặt trắng nõn cũng bị rách hai vệt máu.
“Đại tiểu thư, tôi đánh chết đồ rác rưởi không có mắt kia, trút giận cho cô”, Sở Kiếm Tâm dùng tay che đèn pha ở đối diện chiếu đến, tức giận nói.
Vương Vị Ương bị đèn pha rọi cho không mở nổi mắt, trong lòng cô ta mơ hồ thấy hơi bất an.
Cô ta nhìn thấy một người thanh niên vóc dáng cao gầy bước từ ghế lái xuống.
Khi Sở Kiếm Tâm bước lại ngày càng gần người thanh niên, hắn đã thấy rõ khuôn mặt cậu ta.
Tóc rẽ ngôi, kính gọng tròn, mặc vest thẳng thớm, khuôn mặt vô cảm.
“Là mày?”, Sở Kiếm Tâm ánh mắt biến đổi.
“Là tao đây”, Phàm Gian đáp.
“Mẹ kiếp, mày dám cố ý lái xe đâm bọn tao, tao thịt mày!”, Sở Kiếm Tâm rút một thanh dao găm từ trên người ra, chạy về phía Phàm Gian.
“Ngu ngốc”, Phàm Gian vẻ mặt lạnh lùng, xoay người nhìn về phía chiếc xe tải đằng sau.
Từ trên xe nhanh chóng nhảy xuống từng thanh niên nhuộm tóc, những thanh niên này tay đều cầm vũ khí như ống thép hoặc mã tấu, gầm lớn một tiếng xông về phía Sở Kiếm Tâm.
“Chém chết hắn!”, lại một loạt tiếng gió gấp gáp tấn công đến, một chiếc xe van lái tốc độ cao đâm mạnh về phía Sở Kiếm Tâm.
Rầm một tiếng, Sở Kiếm Tâm vừa nhìn thấy chiếc xe kia, người đã bị đâm bay ra, nặng nề rơi xuống đất. Lâm Hổ nhanh chóng mở cửa xe, dẫn một đám trai tráng bước xuống.
Dần dần, bốn phương tám hướng xung quanh Sở Kiếm Tâm và Vương Vị Ương đã dày đặc các thanh niên. Những người này ai nấy đều tay cầm vũ khí như ống thép hoặc mã tấu, gầm lớn một tiếng xông về phía Sở Kiếm Tâm và Vương Vị Ương.
Lại một chiếc xe Mercedes chậm rãi lái tới, Vương Hi dẫn theo Tôn Tinh Tinh bước xuống.
“Hắn ta thì chém chết, còn chị ta thì để lại một hơi tàn”, Vương Hi nói.
“Mẹ kiếp!”, nhìn thấy là Vương Hi đánh lén bọn họ, còn định giết người, Sở Kiếm Tâm cuối cùng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Hắn ta tự đánh giá bản thân quá cao, đến thời khắc này mới thấy rõ Vương Hi muốn giết mình thật.
“Đại tiểu thư, tôi bảo vệ cô!”, hắn ta bịt chặt vết thương trên người chạy về phía Vương Vị Ương, vừa chạy vừa dùng dao găm đánh gục một tên lưu manh.
“Mẹ kiếp nhà mày!”, Lâm Hổ xách một chiếc mã tấu xông về phía hắn ta.
“Rác rưởi!”, Sở Kiếm Tâm xoay người một cái, một chân nhấc lên phía sau đá Lâm Hổ đi.
Lại mấy tên lưu manh nữa xông về phía Sở Kiếm Tâm, hắn ta cúi người liền quét ngang một cái, đánh ngã mấy người, sau đó lao về phía một tên lưu manh ở bên cạnh Vương Vị Ương.
Vương Vị Ương không biết võ, cô ta đã bị thủ hạ của Vương Hi bắt lấy, dọa cho kêu gào ầm ĩ.
Sở Kiếm Tâm sau khi vồ ngã tên lưu manh bên cạnh Vương Vị Ương, bịch một quyền đánh ngất người kia, sau đó lăn một cái về phía cô ta, lại đâm dao găm vào mông một tên lưu manh nữa.
“Đại tiểu thư, tôi bảo vệ cô, cô mau chạy đi!”, Sở Kiếm Tâm gầm lớn.
Vương Vị Ương ánh mắt hoảng loạn, thấy Sở Kiếm Tâm cứu được mình, cô ta vội vàng chạy vào con ngõ bên cạnh.
Bên đó còn có một đám lưu manh chặn Vương Vị Ương, Sở Kiếm Tâm thấy cô ta không chạy được, nhanh chóng chạy về phía đám lưu manh đó, dùng dao găm vung mạnh lên, khiến đám lưu manh kia dạt sang hai bên.
“Tên Sở Kiếm Tâm này cũng coi như có chút bản lĩnh, cũng xứng với thân phận lính đánh thuê của hắn ta. Đáng tiếc chỉ là một lính đánh thuê, không phải vua lính”, Vương Hi cười.
Tôn Tinh Tinh mắt nhìn Sở Kiếm Tâm, tay vung một cái về phía hắn ta, một thanh phi đao lập tức lấp lóe hàn quang cắm vào lưng Sở Kiếm Tâm.
“A!!!”, Sở Kiếm Tâm gầm lớn một tiếng.
Tôn Tinh Tinh lại vung bàn tay ngọc một cái nữa, lại hai thanh phi đao cắm vào đùi và bắp chân hắn ta.
Phịch một tiếng, Sở Kiếm Tâm nhanh chóng ngã xuống đất.
“Bị xe đâm hai lần không chết, xương cốt thằng nhãi này cứng thật”, Lâm Hổ bị Sở Kiếm Tâm đá một cái, tập tễnh bước đến bên cạnh Vương Hi, Tôn Tinh Tinh và Phàm Gian.
Sở Kiếm Tâm bị xe đâm liên tiếp hai lần, lại trúng ba thanh phi đao của Tôn Tinh Tinh, mắt thấy đám lưu manh xông về phía mình như thủy triều, hắn ta cũng không còn gượng nổi nữa.
Hắn ta dùng dao găm vung lung tung hai cái, cơ thể hắn ta nhanh chóng bị các thủ hạ của Vương Hi chém mấy đao, sau đó bị biển người nhấn chìm.
Hai phút sau, khi Sở Kiếm Tâm nằm trong vũng máu trên mặt đất, thở từng hơi nặng nhọc, Vương Hi bước qua người hắn ta.
Vương Vị Ương đã chạy mất.
Cô ta được Sở Kiếm Tâm chặn cho không ít tên lưu manh, giúp cô ta tranh thủ cơ hội bỏ chạy. Cô ta mặc một chiếc váy trắng liều mạng chạy, mắt thấy sắp đến đầu phố, nhìn thấy đầu phố có một đám thủ hạ của Vương Hi, cô ta lại vội vàng chạy quay lại.
“Cô ta ở kia!”, đám lưu manh kia bị Vương Vị Ương thu hút, nhanh chóng đuổi theo cô ta.
Hơn mười giờ tối, trên đường phố Minh Hải đã không còn mấy người, Vương Vị Ương cũng không phải đang ở đường lớn của thành phố Minh Hải, mà là ở một con ngõ nhỏ hẻo lánh nào đó.
Cô ta bị Vương Hi dọa cho ngu người, nằm mơ cô ta cũng không ngờ Vương Hi lại điên cuồng như vậy, còn dẫn người giết cô ta.
Cô ta chạy qua từng cửa hàng đã đóng cửa, không ngừng gõ cửa cuốn gào lớn kêu cứu. Những cánh cửa cuốn kia không có bất cứ phản ứng gì, cả con phố chỉ có mỗi tiếng vọng của mình cô ta.
Cô ta rất sợ hãi, lúc chạy trên đường thở không ra hơi. Chạy thêm mười mấy mét, cô ta lại nhìn thấy một đám lưu manh bước về phía mình. Cô ta hét lên một tiếng, vội vàng chạy vào con ngõ tối tăm.
Một đường xông từ ngõ ra, cô ta nhìn thấy đường phố hai bên đều có không ít lưu manh. Nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp phía sau, tim cô ta đập nhanh như trống trận.
Nghĩ một lát, cô ta nhìn về phía thùng rác màu xanh bên cạnh, dứt khoát nhắm mắt nhảy vào.
“Con đàn bà kia chạy rồi!”, có tên lưu manh chạy đến bên cạnh cô ta nói.
“Chắc là cửa hàng nào đó đã thu nhận cô ta, gõ cửa lục soát từng nhà một”, có tên lưu manh nói.
“Cô ta chạy rồi sao?”, bên cạnh Vương Vị Ương truyền đến tiếng của Vương Hi.
“Vâng, đuổi đến đây thì không thấy người đâu”, có người nói.
Ngày càng nhiều người tụ tập lại, mọi người ánh mắt hung dữ nhìn quanh bốn phía.
“Kỳ lạ, cô ta đột nhiên bốc hơi giữa không trung à?”, Lâm Hổ kinh ngạc nói.
“Chắc là được cửa hàng nào đó thu nhận, mặc kệ cô ta đi, lát nữa cảnh sát sẽ đến”, Phàm Gian nói.
“Đúng là số may”, Vương Hi nói.
Vương Vị Ương căng thẳng trốn trong thùng rác, cơ thể run lẩy bẩy. Cô ta nghe thấy bên ngoài thùng rác không còn âm thanh gì nữa, đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.
Hình như Vương Hi và các thủ hạ của anh đã đi.
Cô ta vẫn không dám ra ngoài, trốn trong thùng rác mười mấy phút, chắc chắn bên ngoài không có tiếng gì nữa mới bò ra.
Khi cô ta bò từ thùng rác ra, đôi mắt đẹp nhanh chóng mở lớn, sợ đến mức hét lớn một tiếng.
Cô ta nhìn thấy xung quanh có mấy trăm người dày đặc, những người này đều sắc mặt nghiêm túc đứng đó, đang nhìn chằm chằm cô ta với ánh mắt cổ quái.
Vương Hi đang cùng Phàm Gian, Lâm Hổ ngồi xổm dưới đất hút thuốc, nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng thất sắc của cô ta, mỉm cười đứng dậy.