Chương 171: Vương tiên sinh có lời mời
Một tiếng đồng hồ sau, Vương Hi đưa Vương Vị Ương và Sở Kiếm Tâm đến quyền quán của anh ở thành phố Minh Hải.
Trước mặt Vương Vị Ương, Phàm Gian một phát rút thanh phi đao ở lưng Sở Kiếm Tâm ra, sau đó rắc muối lên miệng vết thương hắn ta, ra sức xoa.
“A!!!”, Sở Kiếm Tâm lập tức phát ra một tiếng gầm lớn, cơ thịt trên mặt vặn vẹo vì đau đớn, gân xanh trên trán nổi lên.
Lâm Hổ và các thủ hạ của hắn nhìn mà sắc mặt trắng bệch. Ai mà ngờ được người lặng lẽ nhất bên cạnh Vương Hi, người thoạt nhìn không biết đánh đấm nhất là Phàm Gian lại là nhân vật tàn nhẫn như vậy.
Trước mặt Vương Vị Ương, Phàm Gian lại rút phi đao trên đùi và bắp chân Sở Kiếm Tâm ra, xoa hai nắm muối lên miệng vết thương của hắn ta.
Sở Kiếm Tâm đau đớn phát ra một tràng tiếng gầm lớn, nhất thời đau đến ngất đi.
“Tôi nhịn mãi các người, không phải tôi sợ các người, mà là tôi không muốn đối đầu. Bởi vì chị là người thân của tôi, bất kể chị đối xử với tôi ra sao thì tôi cũng phải nghĩ đến mối quan hệ huyết thống trước tiên. Chị không ra tay với tôi mà tôi ra tay thẳng với chị thì cũng cho thấy Vương Hi tôi hơi vô lý.”
“Nói đi, chuyện tai nạn ba năm trước của tôi là thế nào?”, Vương Hi đeo một bộ găng tay quyền anh, cởi trần thân trên, đấm bình bịch vào bao cát.
“Tôi không biết!”, Vương Vị Ương sắc mặt trắng bệch đáp.
“Lâm Hổ, bà chị này của tôi xinh không?”, Vương Hi nói.
“Là một đại mỹ nhân”, Lâm Hổ nhìn lén một cái.
“Lột đồ chị ta ra, cho các anh em cùng thưởng thức”, Vương Hi nói.
Nghe thấy lời Vương Hi nói, trong mắt Lâm Hổ và các thủ hạ đều lộ vẻ khác thường.
“Tôi là chị cậu, cậu sẽ không đối xử với tôi như vậy đâu!”, Vương Vị Ương nói.
“Tôi không nhìn, cho bọn họ nhìn”, Vương Hi đáp.
“Là Tần Thiếu Du”, Vương Vị Ương nói.
“Hắn ta làm nghề gì?”, Vương Hi tiếp tục đấm bình bịch bao cát.
“Hắn ta là lão đại của Quảng Thành”, Vương Vị Ương nói.
Vương Hi dừng đôi tay đang đấm bao cát, xoay người nhìn cô ta.
“Cụ thể chuyện thế nào tôi cũng không biết, tôi dám thề với trời, chuyện cậu tai nạn không liên quan chút gì đến tôi cả. Tôi không chơi cùng hội bọn họ, nhưng anh cả cậu thì có. Anh cả cậu, Long Minh, Dương Bác Thiên, Lâm Khả Hân và bọn họ là người một hội”, Vương Vị Ương nói.
“Khả Hân cũng liên quan đến chuyện này?”, Vương Hi biến sắc.
“Rốt cuộc có chuyện gì thì tôi cũng không rõ. Tôi vẫn luôn muốn gia nhập hội của bọn họ, nhưng Lâm Khả Hân không giới thiệu. Mẹ kiếp, Lâm Khả Hân đúng là đồ đĩ, tôi cũng rất ghét cô ta. Cậu đối phó cô ta, tôi nhất định sẽ giúp cậu. Nhưng tôi thực sự không biết tình hình cụ thể, chỉ biết Tần Thiếu Du có địa vị rất cao trong hội bọn họ, trên bọn họ còn có một nhân vật lợi hại hơn”, Vương Vị Ương nói.
“Giám đốc Vương, thân phận của Tần Thiếu Du thì tôi biết, một nhân vật xã hội đen nổi tiếng ở phía nam, thuần đen luôn. Nghe nói còn có quan hệ với bên Tam Giác Vàng và Hongkong, thế lực của hắn ta quả thực lớn hơn cả Long Minh”, Lâm Hổ nhỏ giọng nói.
“Người này không dễ đối phó”, Phàm Gian cũng biết Tần Thiếu Du.
“Tôi bỏ ra năm triệu, chị bán lại 5% cổ phần của chị trong công ty tôi”, Vương Hi nói.
“Sao có thể được?”, Vương Vị Ương nói.
“Nếu chị không bán, tôi sẽ khiến chị chịu không ít tội. Thủ đoạn của tôi hẳn chị cũng biết rõ, nhất định chị sẽ bị ép bán lại cổ phần cho tôi. So với việc chịu tội rồi mới bán, thà chị bán cho tôi luôn bây giờ. Ít nhất tôi còn có thể nể mặt chị, chúng ta còn có chút thể diện gia tộc hào môn, chị nói có phải không?”, Vương Hi nói.
“Tôi không cam lòng!”, Vương Vị Ương đáp.
“Chị không phải đối thủ của tôi, có gì không cam lòng chứ?”, Vương Hi nhìn về phía Sở Kiếm Tâm đã hôn mê bất tỉnh một bên, cười lạnh nói: “Không chỉ chị không phải đối thủ của tôi, anh cả cũng không phải đối thủ của tôi. Bốn đại gia tộc thủ đô là Vương, Dương, Lâm, Lý cũng không phải đối thủ của tôi. Chị nói với bọn họ, muốn đối phó tôi, tôi ở thành phố Minh Hải chờ bọn họ. Nếu bọn họ không ra tay, nửa năm sau tôi sẽ đến thủ đô tìm họ.”
“Được, tôi sẽ nói với họ”, Vương Vị Ương đáp.
“Còn tên lính đánh thuê này, lần sau hắn ta còn dám kiếm chuyện với tôi, tôi chặt một chân của hắn”, Vương Hi nói.
“Được”, Vương Vị Ương nói.
Cứ thế, Vương Vị Ương và Sở Kiếm Tâm bị Vương Hi đánh bại ở thành phố Minh Hải.
Vương Hi dùng cái giá năm triệu mua lại số cổ phần trị giá 2,5 tỷ của công ty anh, cá nhân anh sở hữu 17% cổ phần của công ty vốn đầu tư Quang Phục.
Vương Vị Ương vốn kiếm được tiền ở thành phố Minh Hải, cô ta đầu tư vào một loạt quyền quán dưới tay Vương Hi trong thời kỳ đầu anh kinh doanh thị trường quyền quán, theo Vương Hi kiếm được mấy chục triệu. Sau đó cô ta lại dùng 50 triệu mua lại nhà họ Diệp, lúc Vương Hi trả tiền họ Diệp kiếm được 150 triệu.
Bây giờ cô ta bị Vương Hi ép buộc, tổn thất khoảng 2,3 tỷ.
Sau lần này Vương Vị Ương đại thương nguyên khí, trừ phi gả cho một gia tộc nhà giàu có thực lực tương đối, nếu không tương lai cả đời cô ta rất khó lật ngược.
Đuổi được Vương Vị Ương, thành phố Minh Hải chỉ còn Dương Bác Thiên nữa.
Dương Bác Thiên nghe nói chuyện Vương Vị Ương đêm hôm bị tấn công thì rất sợ hãi. Hắn ta đã ý thức được thủ đoạn của Vương Hi.
Vương Hi vẫn là Vương Hi trước kia, một Vương Hi cường thế bá đạo ở thủ đô.
Chỉ là trải qua ba năm bị sỉ nhục, tính cách anh đã thay đổi. Anh thoạt nhìn hiền hoà hơn trước đây, tướng mạo vốn vô hại càng trở nên lương thiện hơn, anh trở nên biết co biết duỗi.
Thực ra bản tính anh vẫn giống trước kia, lúc gặp nguy hiểm sẽ để lộ răng nanh như loài sói. Chưa kể lần này anh có được trợ thủ mạnh hơn trước kia, là Phàm Gian lạnh lùng vô tình.
Ác danh của Phàm Gian hắn ta nghe thấy đã lâu. Đây là một nhân vật không vừa, trong một đêm đơn thương độc mã xử lý Tần Lôi thành phố Minh Hải.
“Anh muốn điều người từ thủ đô đến bảo vệ anh, không, anh muốn gọi điện cho Long Minh, bảo hắn ta phái người giúp đỡ anh”, buổi sáng hôm sau, Dương Bác Thiên thấp thỏm bất an ở công ty của Hàn Lâm Nhi, hắn ta không ngừng đi qua đi lại trong văn phòng, trán dần rịn mồ hôi.
“Em nói xem nếu anh và Vương Hi đánh nhau thì ai sẽ thắng?”
“Hay là anh đi đi”, Hàn Lâm Nhi khẽ cau mày.
“Em coi thường anh?”, Dương Bác Thiên sắc mặt khó coi.
“Không phải coi thường anh, là ngày Vương Hi dung túng cho Phàm Gian xử lý Tần Lôi, tất cả chúng ta đã thua rồi. Bản thân Vương Hi đã rất giỏi giang, lại thêm Phàm Gian thì như hổ mọc thêm cánh. Tài năng của Phàm Gian tuyệt đối không phải vài trăm triệu một tỷ có thể mua được, phải dựa vào may mắn. Đây là một cao thủ gặp được mà không cầu được”, Hàn Lâm Nhi nói.
“Phía Long Minh cũng có rất nhiều cao thủ, nhà anh cũng có rất nhiều cao thủ”, Dương Bác Thiên lớn tiếng.
“Bao nhiêu cao thủ có thể so được với Phàm Gian?”, trong mắt Hàn Lâm Nhi lộ vẻ âu sầu.
“Không, không, anh tuyệt đối không thể thua. Trước đó rõ ràng chúng ta đã xử được anh ta, bỏ ra 50 tỷ ép anh ta thành lập công ty, ép anh ta làm công cho chúng ta, rõ ràng chúng ta chiếm thế thượng phong. Nếu anh đi thì 2,5 tỷ anh đầu tư vào công ty của anh ta phải làm sao?”, Dương Bác Thiên nói.
“Nếu bây giờ anh đi thì số cổ phần 2,5 tỷ của anh vẫn có thể giữ được. Nếu anh không đi, bị bọn họ bắt được, thì 2,5 tỷ của anh sẽ như Vương Vị Ương. Có thể bị Vương Hi mua với giá năm triệu, cũng có thể bị mua với giá năm tệ”, Hàn Lâm Nhi nói.
“Anh ở lại một lúc rồi đi, ban ngày ban mặt, chắc bọn họ cũng không dám đến công ty bắt anh đấy chứ?”, Dương Bác Thiên nói.
“Dương tiên sinh”, Phàm Gian đột nhiên dẫn một đám người xuất hiện ở cửa, mặt không biểu cảm gõ cửa phòng đang mở.
Dương Bác Thiên nhìn thấy Phàm Gian thì sắc mặt đại biến.
“Vương tiên sinh có lời mời”, Phàm Gian mặt không cảm xúc nói.
Cơ thể Dương Bác Thiên run rẩy dữ dội…