Chương 312: Phùng Uyển gọi điện
Vương Hi ngày càng sa đọa, anh đã chiếm lấy Đồng Thiến.
Không phải do anh thiếu định lực, mà tại vì người con gái bên cạnh anh quá thông minh và ưu tú, rất nhiều đàn ông không thể kháng cự được sự cám dỗ này.
Đồng Thiến có đôi chân thon dài trắng như tuyết, một cơ thể mềm mại, tinh tế và gương mặt xinh đẹp, trong sáng. Riêng khí chất và tính cách lại càng khiến Vương Hi không khỏi yêu thích.
Vương Hi nhận ra bản thân không thể mất đi cô ấy.
Nếu cô rời xa Vương Hi, hoặc là sau này gả cho người khác, trong lòng anh nhất định sẽ rất buồn.
Đồng Thiến chỉ có thể là người phụ nữ của anh mà thôi.
Và biểu hiện của Đồng Thiến cũng không làm anh thất vọng.
Người con gái này đã thích Vương Hi từ rất lâu rồi, vẫn luôn lặng lẽ tôn sùng anh như một thần tượng, cô rất thông minh, biết làm thế nào để anh vui vẻ.
Khoảnh khắc Vương Hi chiếm lấy cơ thể Đồng Thiến, cô đã cố gắng làm đủ mọi cách để anh cảm nhận được đỉnh cao của khoái cảm.
Suốt từ chiều hôm trước cho đến sáng ngày hôm sau, phòng của Vương Hi vẫn khóa trái cửa, hai người vẫn chưa rời khỏi phòng.
Vương Hi yêu Đồng Thiến mất rồi.
Ngày càng chìm đắm trong hoan lạc với cô tiểu yêu tinh này.
“Mua một con siêu xe đi”, buổi sáng hôm sau, Đồng Thiến ngồi trước bàn trong phòng của Vương Hi sửa sang, trang điểm.
“Để làm gì?”, Vương Hi hơi mệt, nằm trên giường mỉm cười nhìn cô.
“Em kết hôn rồi, anh đã đồng ý với em, nếu em kết hôn anh sẽ tặng em một con Rolls Royce”, Đồng Thiến nói.
“…”, Vương Hi giật mình nhìn cô.
“Chồng ơi, tặng em một con Rolls Royce đi mà”, Đồng Thiến quay người lại bổ nhào lên người Vương Hi, cười híp mắt nhìn anh.
“Yêu tinh”, Vương Hi bị cô trêu chọc lại nổi hứng, hai người lại mây mưa với nhau một trận.
Đồng Thiến không hề thiếu tiền, cô đòi anh mua xe chỉ là đùa thôi. Cô rất giỏi trêu đùa người khác, luôn có thể chọc cho Vương Hi snng sướng.
Mấy ngày tiếp theo, mọi việc ở Alok đã dần ổn định, có Tuyết Lang, Phàm Gian, Doãn Tâm và Tôn Tinh Tinh giúp đỡ, anh có thể nghỉ ngơi một chút.
Anh đưa Đồng Thiến đến những thành phố lân cận dạo chơi, vừa kiểm tra tình hình người dân thế nào, vừa coi như đi hưởng tuần trăng mật với Đồng Thiến. Hai người mới ở bên nhau nên vẫn tràn đầy cảm giác mới mẻ với đối phương.
Tuyết Lang, Phàm Gian, Doãn Tâm và Tôn Tinh Tinh không hề ngốc, trông thấy sự thay đổi giữa Vương Hi và Đồng Thiến, trong lòng họ đều hiểu giữa hai người đã xảy ra chuyện gì rồi.
Sau khi về dinh thự tổng thống, Vương Hi ngồi nghe các quan chức báo cáo tình hình công việc. Đồng Thiến ngồi đối diện anh, cô mặc chiếc váy dài của xứ Alok, đội mũ và tết tóc hai bên, cười híp mắt nhắn tin điện thoại cho Vương Hi.
Vương Hi chỉ nhìn điện thoại mà cười.
“Đàn ông mà…”, Vân Tiếu trông thấy cảnh này, không khỏi thở dài một tiếng.
“Muốn được giống như Vương Hi quá, tiếc là tôi không phải tổng thống”, Doãn Tâm cũng thở dài.
“Theo pháp luật của Alok chúng ta, Vương Hi có thể tam thê tứ thiếp, chỉ cần anh ta có tiền là được”, quan chức giáo dục cười nói với Doãn Tâm.
“Cậu ta mà thiếu tiền hả? Giờ trong tay cậu ta sở hữu 3000 tỷ và tài sản của một quốc gia đó”, Doãn Tâm trợn tròn mắt.
“Tốt thật đấy”, Tuyết Lang nhìn Vương Hi và Đồng Thiến tình cảm như những cặp tân hôn mà thèm.
Bên này, Đồng Thiến còn đang bận trêu đùa Vương Hi, cô nằm ngửa ra ghế, cố ý dùng chân mình đá vào chân của Vương Hi ở dưới bàn họp, chọc anh cười toe toét.
“Thật quá đáng!”, trong mắt Tôn Tinh Tinh bừng lên lửa giận.
Thấy Tôn Tinh Tinh không nhịn được mà nổi đóa lên, Vương Hi và Đồng Thiến mới biết tem tém lại. Đồng Thiến vội ngồi thẳng người, ngừng hành động trêu đùa Vương Hi. Vương Hi cũng ho nhẹ hai tiếng, làm mặt nghiêm túc.
“Đồ trai đểu!”, Tôn Tinh Tinh mắng.
“Ngài tổng thống, hiện tại trong nước Alok đã yên bình, sau chiến tranh khói lửa mọi thứ đã được xây dựng và trùng tu lại, muốn nền kinh tế phồn vinh cần một ít thời gian. Nhưng đất nước chúng ta vẫn còn không ít những nguy cơ phải đối mặt từ bên ngoài, Sa Quốc, Thiết Quốc và Sơn Khâu Quốc không ngừng nhăm nhe và xâm phạm lãnh thổ Alok. Bên hải đảo thường xuyên bị trộm cướp quấy phá, vua hải tặc Urasso ăn hiếp lực lượng quân sự còn yếu thế của quốc gia chúng ta và thành lập địa bàn trên đảo. Đồng thời còn vận chuyển trái phép thuốc phiện vào đất liền làm hại người dân”, phó tổng thống nhíu mày nói.
“Tuyết Lang, anh thấy thế nào?”, Vương Hi châm một điếu thuốc lá.
“Sa Quốc và Thiết Quốc đều là cường quốc quân sự, tổng thể quốc lực cao hơn Alok chúng ta nhiều. Còn Sơn Khâu Quốc chẳng có gì ghê gớm, có thể đạp một phát chết ngay để răn đe. Nhưng để xử lý ba nước này, trước hết phải giải quyết vấn đề Urasso đã. Tên Urasso này từ trước đến nay luôn chơi đánh lẻ, mà hắn rất giàu nên phải tiêu diệt trước để bóc lột. Thực lực của hắn không tồi, cũng có thể dùng hắn làm hải quân cho Alok”, Tuyết Lang cười nói.
“Anh có chắc hạ được hắn không?”, Vương Hi hỏi.
“Người hắn sợ nhất là tôi”, Tuyết Lang nói.
“Vậy được, chọn ngày không bằng tình cờ, hôm nay chúng ta sẽ ra đảo một chuyến”, Vương Hi đứng lên.
“Anh định đi mấy ngày?”, Đồng Thiến hỏi.
“Không biết nữa”, Vương Hi nói.
“Chú ý an toàn”, Đồng Thiến lập tức chạy ra chỗ Vương Hi, hôn chụt một cái lên môi anh.
“Á, quá đáng!”, Vân Tiếu kêu lên.
“Haha!”, các quan chức trong phòng họp nhìn nhau khó xử.
Vương Hi thấy Đồng Thiến thản nhiên hôn mình như thế cũng thấy ngại ngùng.
“Em làm gì vậy?”, Vương Hi hỏi nhỏ.
“Em yêu anh”, Đồng Thiến ngọt ngào nhìn anh.
“Em ở nhà ngoan nhé, anh ra đảo vài ngày rồi về gặp em”, Vương Hi không biết phải làm sao, nhẹ nhàng vuốt mặt của Đồng Thiến.
“Mau nói chuyện của Đồng Thiến cho vợ lớn của cậu đi, chính thức nạp thiếp”, Doãn Tâm nói.
“Mọi người ở nhà trông coi cẩn thận, đừng gây rắc rối đấy”, Vương Hi chỉ vào Doãn Tâm nói.
Sau đó, anh và Tuyết Lang dẫn theo một đoàn người ra khỏi dinh thự tổng thống.
Mục đích của Vương Hi và Tuyết Lang đến phố đảo là để trấn áp bọn cướp, địa vị của Tuyết Lang trong giới lính đánh thuê là hàng đầu, ngay cả vua hải tặc Urasso cũng sợ Tuyết Lang. Như vậy chiến thắng Urasso không phải việc gì khó.
“Vương Hi, ở nước ngoài có rất nhiều thương gia giàu có, tài sản của Alok chúng ta vẫn chưa tính là gì. Nếu chúng ta mở sòng bạc và khách sạn hạng sang trong nước, tôi tin rất nhanh sẽ có thể thu hút nhiều đại gia đến, như vậy thu nhập của người dân mới cao lên được. Nhưng mở song bạc và khách sạn cần một số lượng lớn người đẹp, cậu thấy có vấn đề gì không?”, trên đường tới phố đảo, Tuyết Lang bàn bạc với Vương Hi.
“Mở sòng bạc không có vấn đề gì, nhưng người đẹp không được lấy ở cái xứ này”, Vương Hi nói.
“Cậu yên tâm, cậu bảo vệ người dân như thế, sao tôi có thể để dân của cậu đi làm công việc bán thân kiếm tiền chứ?”, Tuyết Lang nói.
“Ừ, được rồi”, Vương Hi khẽ gật đầu.
Ở đảo không có sân bay, họ phải đi máy bay trực thăng vũ trang. Sau khi hạ cánh, Vương Hi và Tuyết Lang tới một khách sạn.
Một mình Tuyết Lang đến gặp Urasso cũng không thể trấn áp hắn, mà phải có quân đội đi theo. Thế lực của Urasso ngoài biển không hề nhỏ và hắn cũng không phải người kiêng nể điều gì. Nếu Tuyết Lang đơn thương độc mã tìm Urasso, không chừng sẽ bị sát hại, nên giờ họ phải đợi quân đội theo sau đến rồi mới đi tìm Urasso.
Buổi tối tại khách sạn, Vương Hi và Tuyết Lang nằm cạnh nhau hơi chán, hai người đành trò chuyện phiếm.
“Cậu thích Đồng Thiến hả?”, Tuyết Lang hỏi.
“Thích chứ”, Vương Hi đáp.
“Thích thế nào?”, Tuyết Lang hỏi.
“Rất là thích luôn”, Vương Hi trả lời.
“Ừ, Đồng Thiến là một cô gái thông minh, rất được mọi người yêu quý. Tôi rất ngưỡng mộ cậu, tôi chơi gái không ít, nhưng chưa gặp được người con gái yêu thích tôi thật lòng”, ánh mắt Tuyết Lang trở nên tịch mịch.
“Anh lúc nào cũng tiêu tiền để có được phụ nữ, không trao tấm lòng cho họ thì tất nhiên không gặp được người thích mình rồi”, Vương Hi nhếch miệng cười khẩy.
“Có lẽ là vậy, với những kẻ lưỡi đao dính máu như chúng tôi, có hôm nay không có ngày mai, hơi sức đâu để nghiêm túc làm quen với một cô gái chứ?”, Tuyết Lang bật cười.
Trong lúc trò chuyện tẻ nhạt với Tuyết Lang, chuông điện thoại của Vương Hi vang lên. Anh mở điện thoại ra xem.
Là Phùng Uyển.
Lâu lắm rồi anh không liên lạc với Phùng Uyển, sau khi trải qua sự việc bị truy sát trong công ty, hai người cứ như trở thành người lạ vậy.
Phùng Uyển đột nhiên liên lạc khiến anh có hơi bất ngờ.