Chương 313: Urasso
“Có ở đó không?”, cách Phùng Uyển chào hỏi rất nghiêm túc và già dặn.
“Có”, Vương Hi đáp.
“Sắp tới Hoa Hạ sẽ tổ chức hội nghị thượng đỉnh kinh tế đa quốc gia, trong thời gian anh ở nước ngoài kinh tế Hoa Hạ phát triển rất tốt, chỉ là hình thức thương mại thông thường đã không còn thỏa mãn được nhu cầu của Hoa Hạ, chính phủ đã đưa ra một chính sách, đó là thúc đẩy nền kinh tế của các quốc gia như Alok, tôi nghĩ hội nghị lần này rất quan trọng, anh nên tham gia”, Phùng Uyển nói.
“Ừ, tôi đã nhận được thư mời của Hoa Hạ, cảm ơn cô đã nhắc nhở”, Vương Hi nói.
“Thời gian là nửa tháng sau, anh đừng quên”, Phùng Uyển nói.
“Ừ, tôi sẽ không quên đâu”, Vương Hi đáp.
“Dạo này anh thế nào? Ở Alok vất vả lắm đúng không?”, Phùng Uyển hỏi.
“Cũng bình thường, sau khi dẹp nội chiến, tình hình hiện tại khởi sắc hơn rồi”, Vương Hi nói.
“Anh phải chú ý an toàn đấy”, Phùng Uyển nói.
“Cô cũng vậy”, Vương Hi đáp.
Sau khi cúp máy, trong lòng Vương Hi có hơi thất vọng.
Anh cũng rất thích người con gái tinh tế đáng yêu như Phùng Uyển. Kể từ sau vụ việc bị truy sát trong công ty, anh luôn nhớ nhung Phùng Uyển mãi không quên.
Thậm chí ngày hôm đó anh đã thổ lộ mình thích Phùng Uyển, cũng đã có những tiếp xúc thân mật với cô.
Nhưng sau chuyện đó Phùng Uyển vẫn chẳng để ý đến anh, cũng chẳng thèm liên lạc lại với anh cho đến tận bây giờ.
Anh còn tưởng Phùng Uyển gọi cho anh để nói chuyện khác, ai ngờ là nhắc anh đi dự hội nghị thượng đỉnh diễn ra nửa tháng sau.
“Ai vậy?”, Tuyết Lang hỏi.
“Phùng Uyển”, Vương Hi nói.
“Không lẽ cậu và cô ấy cũng…”, Tuyết Lang giật mình nhìn Vương Hi.
“Ừ”, Vương Hi thừa nhận luôn.
“…”, lúc này Tuyết Lang cũng bắt đầu có suy nghĩ giống như mấy người Phàm Gian, Doãn Tâm, Tôn Tinh Tinh và Vân Tiếu.
Đúng là tên trăng hoa! Trước đây còn tưởng Vương Hi yên phận lắm, không ngờ ở xa vợ lại đa tình như vậy.
Xung quanh anh toàn là những cô gái xinh đẹp, ưu tú như vậy nên rất khó không động lòng. Cũng không phải anh cố ý cặp bồ sau lưng Diệp Khinh Tuyết, mà vì những cô gái này đều rất thích anh.
Vương Hi trẻ trung, giàu có, đẹp trai, điềm tĩnh lại có tài nên rất dễ lọt vào mắt xanh của các cô gái.
Một đêm im lặng.
Trong mấy ngày tiếp theo, Tuyết Lang và Vương Hi triệu tập 20 nghìn binh sĩ để tiến vào địa bàn của Urasso. Điều thiếu sót duy nhất là cả anh và Tuyết Lang đều không thực sự hiểu rõ đối thủ. Urasso là một tên hải tặc, hành tung bất định, nghe nói hắn còn có tài dịch dung nên không ai biết được bộ dạng thật sự của hắn. Cho dù vào được địa bàn của lũ cướp biển nhưng chưa chắc sẽ bắt được Urasso.
Vương Hi và Tuyết Lang nghe ngóng được Urasso thường xuyên đến quán rượu trong phố đảo nghỉ chân.
Họ đến phố đảo để trấn áp Urasso, cũng biết Urasso chỉ có thể ở chốn này nên không có chuyện mất công đi mà không tìm được hắn.
Urasso không đi một quán rượu cố định nào, những quán rượu Vương Hi và Tuyết Lang đến đều đông nghịt cướp biển.
Bước vào một quán rượu, khói thuốc lá nồng nặc xộc thẳng vào mặt, ánh đèn trong quán tối mờ, một gã cướp biển cao to vạm vỡ hút xì gà, ôm một cô gái bán thân bản địa, khiến bầu không khí cả quán chìm ngập trong khói thuốc dày đặc.
“Thằng kia, mày vừa nhìn tao, mà tao không thích người khác nhìn mình, nên mày phải liếm sạch roi da cho tao”, một gã cướp biển đô to khác đang ôm gái đột nhiên lấy súng ra, chĩa súng vào một cậu bé phục vụ nhỏ gầy.
Cậu bé phục vụ này chỉ mới 13 tuổi, là người bản địa, mái tóc xoăn rối, da đen, dáng người thấp còi.
Cậu ta nhìn gã cướp biển giơ súng lên mà sợ hãi, quỳ rạp trên mặt đất cầu xin gã tha thứ.
“Mau liếm roi da của tao đi”, gã lạnh lùng nhìn cậu bé.
Cậu bé phục vụ không dám phản kháng, chỉ đành quỳ xuống liếm roi da của gã cướp biển.
Người phụ nữ trong lòng gã cướp biển cười phóng đãng, một gã cướp biển khác trong quán rượu cũng cười ồ lên.
“Bọn chúng thật ngông cuồng!”, Tuyết Lang bực mình nói.
“Tên cướp biển như Urasso nên bị xử bắn, tôi dẹp ý định để hắn ta làm thủ lĩnh hải quân”, Vương Hi nói.
“Nếu cậu chỉ coi Urasso là một tên cướp biển thông thường thì nhầm to rồi. Urasso không chỉ mạnh về hải chiến, mà hắn còn có một kỹ năng mà rất nhiều quốc gia và tập đoàn tài chính khát vọng”, Tuyết Lang cười nói.
“Kỹ năng gì?”, Vương Hi hỏi.
“Tuy tôi chưa từng nhìn thấy bộ dạng thật sự của hắn, nhưng nghe nói hắn trông rất đen, là người Trung Á nhưng trên biển phơi nắng nhiều nên bị cháy. Hắn đen như dầu mỏ vậy, mà hắn cũng có thể tìm được rất nhiều mỏ dầu”, Tuyết Lang nói.
“Hắn có thể tìm được mỏ dầu sao?”, Vương Hi kinh ngạc nhìn Tuyết Lang.
“Đúng vậy, hắn có một năng lực đặc biệt, đó là tìm được mỏ dầu. Mũi của hắn rất dài, tương truyền mũi của hắn có thể đánh hơi dầu mỏ. Chính vì vậy mà rất nhiều quốc gia và tập đoàn tài chính trên thế giới đều muốn có được hắn. Nhưng hắn không dùng năng lực này của mình để phát tài, vẫn cứ muốn làm một tên cướp biển. Nếu chúng ta có được một nhân tài như hắn thì sẽ kiếm được rất nhiều tiền”, Tuyết Lang nói.
“Đúng là một nhân tài! Với năng lực của hắn, thật sự có thể miễn tội chết”, Vương Hi khẽ gật đầu.
Vương Hi và Tuyết Lang ngồi nói chuyện ở một quầy bar và gọi hai chai bia.
Vương Hi châm một điếu thuốc lá hút.
“Người anh em, anh giàu thật đấy, hút thuốc “Đại Trùng Cửu” của Hoa Hạ. Anh còn thuốc không? Tôi sẽ mua nó với một đồng vàng”, một người đàn ông đen thui nhào tới Vương Hi, say khướt ôm vai anh.
“Cạch” một tiếng, hắn đặt một đồng vàng nặng trĩu chói lóa lên bàn trước mặt Vương Hi.
“Lâu lắm rồi tôi không đi Hoa Hạ, rất thích thuốc lá của Hoa Hạ”, người đàn ông cướp lấy điếu thuốc từ trong tay Vương Hi, điên cuồng hít hà và hút thật sâu.
Nhìn mũi của người đàn ông đó, Vương Hi và Tuyết Lang hít sâu một hơi.