Lý Trọng Chiêu cưỡi trên mình ngựa, nhìn bộ dạng điên cuồng ngang ngược của y, không khỏi bật cười..
Tên du kích kia hỏi:
- Tên tặc tử kia ngươi cười gì? Lẽ nào ngươi không phải người Tây Hạ?
Lý Trọng Chiêu nói:
- Ta đang cười ngươi chết tới nơi rồi mà còn không biết mình sắp chết. Đắc tội khâm sai Thạch đại nhân cũng chẳng nói làm gì, đến Quận chúa mà bát Vương gia yêu quí nhất cũng dám đắc tội, lẽ nào chủ của ngươi thật sự có thể một tay che trời?
Nghe xong lời của Lý Trọng Chiêu, không ít người trong đám binh sĩ nhìn thấy vẻ ngờ vực và lo sợ lộ ra trên nét mặt của tên du kích kia.
Thạch Kiên nhìn nét mặt những binh sĩ này, biết đa số họ đều bị tên du kích kia làm cho mê hoặc. Hiện Thạch Kiên thông qua cờ hiệu của bọn chúng đã đoán được bọn chúng chính là người của Khai Sơn quân Sương quân ở Tây Kinh. Thường ngày Sương quân phụ trách bảo vệ quanh làng, thực ra số binh sĩ được triệu đều là những tên lưu manh hoặc những kẻ thất nghiệp trong làng, những làng xa xôi hẻo lánh thậm chí còn có cả những tên tội phạm trong đó. Những binh sĩ này sức chiến đấu thấp, tố chất kém, song triều đình cũng không định dùng họ để đánh trận, phần lớn thời gian cũng chỉ để họ dựng cầu, sửa đường, đãi ngộ với bọn chúng cũng rất tồi. Chỉ là sau này muốn bọn chúng tự giác luyện tập, nên đã ra mệnh lệnh đặc biệt, chọn một số người ưu tú trong số đó vào hàng ngũ cấm quân được đãi ngộ cao để khích lệ chí tiến thủ của những binh sĩ này. Những sương binh này có lúc làm Thạch Kiên cảm giác giống như ở kiếp trước của hắn, chính phủ vì muốn ổn định những nhân viên thất nghiệp mà tuyển nhận diện mạo thành phố vậy. Đương nhiên phần lớn trong số đó vẫn có thể chấp nhận, chỉ có một số kẻ ngay cả quy định quân đội đơn giản nhất cũng không biết, thậm chí còn làm những chuyện nguy hại cho làng xóm.
Bọn chúng đều mang theo vũ khí, Thạch Kiên không hề sợ hãi, chỉ dựa vào những người của hắn vẫn hoàn toàn có thể đánh bại đám Sương quân này. Chỉ có điều đại đa số những kẻ này đều là những người vô tội, chỉ cần ra tay là bọn chúng sẽ thật sự trở thành uy hiếp khâm sai, ở thời đại này thì đây quả là một tội danh không nhỏ. Hắn nhắc nhở bằng giọng nhỏ nhẹ:
- Bản quan chính là Công bộ Thượng thư Thạch Bất Di, bản quan tới Tây Kinh là để lùng bắt nghi phạm, giờ đang quay về Kinh thành, bản quan tha cho các ngươi không biết thân phận bản quan, mau đặt vũ khí xuống thì còn có thể phạt nhẹ, bằng không thì hãy tự gánh chịu hậu quả.
Thế nhưng tên du kích kia lại lớn tiếng quát:
- Các ngươi không cần nghe hắn nói bậy, hắn là Thạch đại nhân thì sao có thể đi cùng bọn người Tây Hạ được? Toàn bộ bọn chúng đều là người Hạ cải trang, nhằm trà trộn vào Kinh thành mưu đồ gian trá, các ngươi mau bắt hết bọn chúng cho bản cung. Thạch đại nhân đang ở Kinh thành, làm sao chạy tới đây để xử lý cái án gì đó được?
Thạch Kiên lại nói:
- Nực cười, Kinh thành có mười mấy vạn cấm quân tinh nhuệ bảo vệ, bản quan là người Hạ mưu đồ gian trá mà chỉ mang bằng này người? Huống hồ lại còn huênh hoang thế này? Nếu thế thì không cần phải đợi tới nơi này mà đã bị bắt giữ ngay ở Thiểm Tây rồi. Hừm, cũng không biết chủ nhân của ngươi nghĩ thế nào mà lại phái một “bao cỏ” như ngươi đến nữa.
Nghe xong lời Thạch Kiên, những binh sĩ thường ngày bị tên du kích này uy áp không ngóc nổi đầu lên lại một lần nữa bỏ vũ khí xuống.
Thế nhưng tên du kích kia lại nói:
- Hắn là khâm sai thì cũng đồng nghĩa với việc lần này các ngươi đã cùng ta phạm vào tội chết, bây giờ có đầu hàng cũng không có tác dụng. Giờ ta ra lệnh, chỉ cần ai giết được một tên địch sẽ được thưởng mười lạng vàng, kẻ nào lui về phía sau thì sẽ bị giết chết.
Hắn vừa dứt lời, lập tức mười mấy tên bước ra khỏi đám binh sĩ vài trăm người kia, cầm cung tên trong tay giơ lên. Không cần phải nói những kẻ này là thân tín của tên du kích kia, quả nhiên dưới sự dụ dỗ và đe dọa đó của y, đám binh sĩ này lại chầm chậm tiến về phía trước.
Thạch Kiên phất tay làm một động tác ra hiệu.
Những chiếc xe chở tù binh bỗng nhiên mở ra, gần trăm tinh binh nhảy từ trong ra, điều làm cho người ta sợ hãi nhất là họ đều cầm nỏ tay, còn có mười bộ nỏ chân. Những chiếc nỏ chân này có cự li bắn xa nhất có thể đạt tới 500m, có thể nói đó là vũ khí tiến công lợi hại nhất thế giới.
Thạch Kiên nói:
- Kẻ nào không đầu hàng---giết, kẻ nào có gan dám bỏ chạy---giết
Sự việc hôm nay nếu không thấy máu thì không thể giải quyết được.
Thấy sự xuất hiện của loại vũ khí lợi hại này, bọn Sương quân kia cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi không dám bước tiếp. Tên du kích kia cưỡi ngựa trông thấy những vũ khí này, đoán đã trúng kế, muốn bỏ chốn nhưng lại bị một chiếc nỏ mạnh bắn trúng ngựa, ngã nhoài xuống. Trông thấy chỉ một chiếc nỏ mà có thể bắn xuyên qua chiến mã, toàn bộ mấy trăm người này lập tức đầu hàng.
Lý Trọng Chiêu chắp tay nói:
- Chúc mừng Thạch đại nhân lại bắt được một con cá lớn!
Hóa ra đây là kế mà Thạch Kiên và Triệu Dung đã bàn bạc sẵn. Khi thấy bọn người của Lý Trọng Chiêu bị bắt về, Sa Giới biết không còn hi vọng gì nữa nên đã khai ra hết đầu đuôi ngọn ngành, lại còn mang trách nhiệm đổ hết lên đầu Lý Trọng Chiêu. Thì ra hai năm trước, Lý Trọng Chiêu đến Lạc Dương nhìn trúng y và thưởng cho y năm nghìn quan tiền, lúc đó y mới giúp Lý Trọng Chiêu làm việc. Lần này vào cung là do nghe chỉ lệnh của Lý Trọng Chiêu, nhưng đến lúc ra tay thì y lại sợ hãi, thế là y mua chuộc Vô Trần đạo trưởng thay y ra tay. Nhưng rồi tối hôm đó y vẫn cảm thấy trong lòng bất an, đây là Hoàng cung chứ có phải nhà những lão bách tính kia đâu. Và thế là ngày thứ hai y rời khỏi Hoàng cung quay về Tây kinh. Còn về những vụ án cưỡng bức phụ nữ y cũng thú nhận tất cả.
Thế nhưng khi Thạch Kiên và Triệu Dung phân tích vụ án từ đầu tới cuối thì phát hiện có rất nhiều điểm nghi hoặc. Đầu tiên, thời gian Sa Giới bỏ đi quá trùng hợp, không sớm cũng không muộn. Thứ nhì là Sa Giới có thể làm ra nhiều chuyện xấu như thế chắc chắn gan rất lớn, lúc y vào Hoàng cung tại sao không tự mình ra tay mà lại muốn người khác ra tay? Thứ ba là tối hôm đó Vô Trần không hề giết Xảo nhi, cũng không mang khói thuốc xuân dược thổi vào phòng nghỉ của Thái hậu thì tại sao Sa Giới lại sợ mà rời đi?
Chỉ là hiện tại thân phận Thạch Kiên đã bị bại lộ, bọn họ nhất định phải rời khỏi Tây kinh. Thế nhưng họ vẫn mơ hồ cảm thấy Sa Giới không chỉ có quan hệ với Lý Trọng Chiêu mà còn có quan hệ với ít nhất một trong hai thế lực còn lại. Và thế là họ chia đội ngũ làm hai đoàn, một đoàn là bọn họ ở ngoài sáng, cố tình di chuyển chậm chạp, từ Tây Kinh đến cửa ải Hổ Lao có chưa tới 100 mét nhưng họ xuất phát từ chiều hôm qua đến tận trưa nay mới tới nơi. Đoàn kia là nơi tối, thực ra thì toàn bộ phạm nhân đã âm thầm rời khỏi Tây kinh từ đêm qua, áp giải về kinh thành theo đường thủy, con đường này do Lưu Diệp phụ trách.
Thạch Kiên và Triệu Dung làm như thế vẫn còn một mục đích nữa. Nếu Sa Giới có liên quan đến hai thế lực kia thì bọn chúng cũng sẽ có cách nghĩ như Lý Trọng Chiêu, giết Sa Giới diệt khẩu. Vì thế nên họ cho một lực lượng lớn binh nỏ mai phục trong xe tù binh, mặt khác số xe tù binh này lúc nguy hiểm cũng có thể dùng làm đường chắn. Sau lưng bọn họ còn có một đội binh cưỡi ngựa, nếu chẳng may “ chó cùng rứt giậu” dùng đến lực lượng quân phòng thì bọn họ chỉ cần chống đỡ một lúc là đội quân đằng sau có thể lợi dụng ưu thế tốc độ đuổi đến viện trợ. Như thế là có thể tóm được kẻ cầm đầu của đám binh sĩ tiến tới, cũng có thể lần theo manh mối tìm ra thế lực thứ hai.
Thạch Kiên không đáp lại lời chúc mừng của Lý Trọng Chiêu. Hắn cho Lý Trọng Chiêu đi cùng chỉ để đối thủ tin chắc toàn bộ hung phạm đều nằm trong hàng ngũ này. Thế nên ngữ giọng của Lý Trọng Chiêu có kèm chút chua xót, thực tế thì trong lòng y cũng cảm thấy vô cùng chán nản, không ngờ trong ván cờ hỗn loạn này y cũng bị người khác dùng làm con cờ để đi.
Thạch Kiên nhìn tuyết trắng trên ngọn núi xa, lặng im không nói.
Triệu Dung bước tới hỏi:
- Thạch thị lang, làm sao vậy?
Thạch Kiên chỉ vào đám Sương quân trông giống như những con cừu ngoan ngoãn chờ bị trói nói:
- Chỉ là một nỏ.
Ý của hắn là chỉ một nỏ đã có thể làm cho mấy trăm tên sương quân đầu hàng. Nếu không phải vì sức chiến đấu của những tên binh sĩ này qua kém, thì với lực lượng quốc gia của Tống triều, không cần phải nói Kim triều sau này mà ngay cả Liêu quốc và Tây Hạ bây giờ cũng không có gì đáng sợ. Có những binh sĩ như thế này, dù có vũ khí sắc bén hơn nữa thì cũng có ích gì chứ? Trừ phi mình có thể lập tức tạo ra súng máy, súng các-bin, súng tự động, bằng không dù mình có tạo ra những loại súng kiểu nguyên thủy thì cũng không có nhiều tác dụng.
Nghe được lời Thạch Kiên, Lý Trọng Chiêu đắc ý nói:
- Bản ti từng nói với Quận chúa, một bầy cừu thì mãi mãi cũng chỉ là một bầy cừu. Thạch đại nhân dù có tài giỏi thế nào đi nữa thì cũng không thể làm một bầy cừu biến thành hổ được.
Triệu Dung cười khẩy nói:
- Nhưng ngươi cũng đừng quên rằng con hổ như ngươi đã biến thành tù binh của con cừu rồi đấy.
Sau đó đến bên Thach Kiên, vuốt nhẹ lên tay hắn hai cái. Giờ nàng càng lúc càng thân với Thạch Kiên hơn, dù có nhiều người như thế thì nàng vẫn có thể làm những động tác có vẻ không minh bạch. Nàng nhẹ nhàng nói:
- Đây chỉ là Sương quân, trong số Cấm quân và quan quân biên cương có rất nhiều hảo hán, năm đó Dương Tục Nghiệp và Vương Qúy tướng quân có ai không một đao giết hết mười mấy tên Liêu binh chứ?
Thạch Kiên vẫn không nói gì, nàng dựa vào bờ vai hắn nói:
- Huống hồ ông trời phái ngôi sao Khuê Văn chàng xuống đây chẳng phải để phục hồi huy hoàng cho người Hán ta sao? Chàng có còn nhớ lời thề máu của chàng ngày đó không?
Thạch Kiên không nhịn nổi cười nói:
- Nàng cũng tin vào những lời đồn này của đám dân đen sao? Nàng yên tâm, ta sẽ không vì thế mà nhụt chí đâu.
Nói rồi hắn đọc một câu: “ Lộ mạn mạn hề kỳ tu viễn hề, ngô tương thượng hạ nhi cầu tác”. (quản bao nước thẳm non xa, để ta tìm kiếm cho ra bạn lòng)
Sau đó quay lại nói với Lý Trọng Chiêu:
- Ngài nói sai rồi, Lý đại nhân, có thể hiện nay con dân Trung Nguyên chúng ta nhìn có vẻ nhỏ yếu, nhưng đây chỉ là một con hổ mạnh đang ngủ say, tới khi nó tỉnh lại thì toàn bộ thế giới này một lần nữa sẽ vì nó mà run rẩy.
Lý Trọng Chiêu bĩu môi nói:
- Thế thì ta sẽ chờ xem sao vậy.
Triệu Dung cũng nói với hắn:
- Lý đại nhân, đừng quên vẫn còn bản Quận chúa. Sau này ta sẽ dùng cả đời để che mưa chắn gió cho Thạch thị lang, để chàng an tâm giúp đỡ Hoàng thượng tạo nên một thời đại hưng thịnh cho đại Tống.
Thạch Kiên ngạc nhiên, đây là nơi đông người mà vẫn có thể nói được câu đó sao?
Lúc này đội quân bám theo sau nghe thấy phía trước bắt đầu giao chiến thì vội vàng đuổi đến, thế nhưng điều làm bọn họ thất vọng là lúc bọn họ tới nơi thì đám người của Thạch Kiên đã đang thu dọn chiến trường rồi. Đã đạt được mục tiêu nên Thạch Kiên cũng tăng nhanh tốc độ, dọc đường bọn họ còn thẩm vấn tên du kích kia. Nhưng khiến bọn họ thất vọng là tên du kích này cũng không biết kẻ nào điều khiển y. Chỉ là sáng nay có một đạo sĩ đến đưa cho y một vạn lạng vàng, nhìn thấy nhiều tiền như thế y mới lung lay.
Thạch Kiên nói:
- Thế là dù ngươi thành công thì cũng rất dễ dàng tra ra ngươi.
Tên du kích kia nói:
- Lúc đó hạ quan cũng hỏi rồi, nhưng tên đạo sĩ đưa riền cho hạ quan rồi bày cho hạ quan mấy chục đường đi, nói chỉ cần hạ quan có tiền thì thiên hạ có chỗ nào không đi được, thế nên hạ quan dự định làm xong vụ này sẽ đến nhờ cậy nước Liêu.
- Đây chính là con mãnh hổ đang ngủ mà Thạch đại nhân nói đến sao?
Lý Trọng Chiêu thừa cơ lại cười khẩy, rồi lại nói:
- Thật tiếc đã uổng phí tấm lòng này, không ngờ lại bắt được một “bao cỏ”
Thạch Kiên nói:
- Lý đại nhân, ngài sai rồi, bản quan không hề uổng công khó nhọc đâu.
Triệu Dung cũng nói:
- Thạch thị lang nói rất đúng, hiện giờ bản quận chúa cơ bản cũng biết được hai thế lực kia rồi.
Tên du kích kia hỏi:
- Tên tặc tử kia ngươi cười gì? Lẽ nào ngươi không phải người Tây Hạ?
Lý Trọng Chiêu nói:
- Ta đang cười ngươi chết tới nơi rồi mà còn không biết mình sắp chết. Đắc tội khâm sai Thạch đại nhân cũng chẳng nói làm gì, đến Quận chúa mà bát Vương gia yêu quí nhất cũng dám đắc tội, lẽ nào chủ của ngươi thật sự có thể một tay che trời?
Nghe xong lời của Lý Trọng Chiêu, không ít người trong đám binh sĩ nhìn thấy vẻ ngờ vực và lo sợ lộ ra trên nét mặt của tên du kích kia.
Thạch Kiên nhìn nét mặt những binh sĩ này, biết đa số họ đều bị tên du kích kia làm cho mê hoặc. Hiện Thạch Kiên thông qua cờ hiệu của bọn chúng đã đoán được bọn chúng chính là người của Khai Sơn quân Sương quân ở Tây Kinh. Thường ngày Sương quân phụ trách bảo vệ quanh làng, thực ra số binh sĩ được triệu đều là những tên lưu manh hoặc những kẻ thất nghiệp trong làng, những làng xa xôi hẻo lánh thậm chí còn có cả những tên tội phạm trong đó. Những binh sĩ này sức chiến đấu thấp, tố chất kém, song triều đình cũng không định dùng họ để đánh trận, phần lớn thời gian cũng chỉ để họ dựng cầu, sửa đường, đãi ngộ với bọn chúng cũng rất tồi. Chỉ là sau này muốn bọn chúng tự giác luyện tập, nên đã ra mệnh lệnh đặc biệt, chọn một số người ưu tú trong số đó vào hàng ngũ cấm quân được đãi ngộ cao để khích lệ chí tiến thủ của những binh sĩ này. Những sương binh này có lúc làm Thạch Kiên cảm giác giống như ở kiếp trước của hắn, chính phủ vì muốn ổn định những nhân viên thất nghiệp mà tuyển nhận diện mạo thành phố vậy. Đương nhiên phần lớn trong số đó vẫn có thể chấp nhận, chỉ có một số kẻ ngay cả quy định quân đội đơn giản nhất cũng không biết, thậm chí còn làm những chuyện nguy hại cho làng xóm.
Bọn chúng đều mang theo vũ khí, Thạch Kiên không hề sợ hãi, chỉ dựa vào những người của hắn vẫn hoàn toàn có thể đánh bại đám Sương quân này. Chỉ có điều đại đa số những kẻ này đều là những người vô tội, chỉ cần ra tay là bọn chúng sẽ thật sự trở thành uy hiếp khâm sai, ở thời đại này thì đây quả là một tội danh không nhỏ. Hắn nhắc nhở bằng giọng nhỏ nhẹ:
- Bản quan chính là Công bộ Thượng thư Thạch Bất Di, bản quan tới Tây Kinh là để lùng bắt nghi phạm, giờ đang quay về Kinh thành, bản quan tha cho các ngươi không biết thân phận bản quan, mau đặt vũ khí xuống thì còn có thể phạt nhẹ, bằng không thì hãy tự gánh chịu hậu quả.
Thế nhưng tên du kích kia lại lớn tiếng quát:
- Các ngươi không cần nghe hắn nói bậy, hắn là Thạch đại nhân thì sao có thể đi cùng bọn người Tây Hạ được? Toàn bộ bọn chúng đều là người Hạ cải trang, nhằm trà trộn vào Kinh thành mưu đồ gian trá, các ngươi mau bắt hết bọn chúng cho bản cung. Thạch đại nhân đang ở Kinh thành, làm sao chạy tới đây để xử lý cái án gì đó được?
Thạch Kiên lại nói:
- Nực cười, Kinh thành có mười mấy vạn cấm quân tinh nhuệ bảo vệ, bản quan là người Hạ mưu đồ gian trá mà chỉ mang bằng này người? Huống hồ lại còn huênh hoang thế này? Nếu thế thì không cần phải đợi tới nơi này mà đã bị bắt giữ ngay ở Thiểm Tây rồi. Hừm, cũng không biết chủ nhân của ngươi nghĩ thế nào mà lại phái một “bao cỏ” như ngươi đến nữa.
Nghe xong lời Thạch Kiên, những binh sĩ thường ngày bị tên du kích này uy áp không ngóc nổi đầu lên lại một lần nữa bỏ vũ khí xuống.
Thế nhưng tên du kích kia lại nói:
- Hắn là khâm sai thì cũng đồng nghĩa với việc lần này các ngươi đã cùng ta phạm vào tội chết, bây giờ có đầu hàng cũng không có tác dụng. Giờ ta ra lệnh, chỉ cần ai giết được một tên địch sẽ được thưởng mười lạng vàng, kẻ nào lui về phía sau thì sẽ bị giết chết.
Hắn vừa dứt lời, lập tức mười mấy tên bước ra khỏi đám binh sĩ vài trăm người kia, cầm cung tên trong tay giơ lên. Không cần phải nói những kẻ này là thân tín của tên du kích kia, quả nhiên dưới sự dụ dỗ và đe dọa đó của y, đám binh sĩ này lại chầm chậm tiến về phía trước.
Thạch Kiên phất tay làm một động tác ra hiệu.
Những chiếc xe chở tù binh bỗng nhiên mở ra, gần trăm tinh binh nhảy từ trong ra, điều làm cho người ta sợ hãi nhất là họ đều cầm nỏ tay, còn có mười bộ nỏ chân. Những chiếc nỏ chân này có cự li bắn xa nhất có thể đạt tới 500m, có thể nói đó là vũ khí tiến công lợi hại nhất thế giới.
Thạch Kiên nói:
- Kẻ nào không đầu hàng---giết, kẻ nào có gan dám bỏ chạy---giết
Sự việc hôm nay nếu không thấy máu thì không thể giải quyết được.
Thấy sự xuất hiện của loại vũ khí lợi hại này, bọn Sương quân kia cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi không dám bước tiếp. Tên du kích kia cưỡi ngựa trông thấy những vũ khí này, đoán đã trúng kế, muốn bỏ chốn nhưng lại bị một chiếc nỏ mạnh bắn trúng ngựa, ngã nhoài xuống. Trông thấy chỉ một chiếc nỏ mà có thể bắn xuyên qua chiến mã, toàn bộ mấy trăm người này lập tức đầu hàng.
Lý Trọng Chiêu chắp tay nói:
- Chúc mừng Thạch đại nhân lại bắt được một con cá lớn!
Hóa ra đây là kế mà Thạch Kiên và Triệu Dung đã bàn bạc sẵn. Khi thấy bọn người của Lý Trọng Chiêu bị bắt về, Sa Giới biết không còn hi vọng gì nữa nên đã khai ra hết đầu đuôi ngọn ngành, lại còn mang trách nhiệm đổ hết lên đầu Lý Trọng Chiêu. Thì ra hai năm trước, Lý Trọng Chiêu đến Lạc Dương nhìn trúng y và thưởng cho y năm nghìn quan tiền, lúc đó y mới giúp Lý Trọng Chiêu làm việc. Lần này vào cung là do nghe chỉ lệnh của Lý Trọng Chiêu, nhưng đến lúc ra tay thì y lại sợ hãi, thế là y mua chuộc Vô Trần đạo trưởng thay y ra tay. Nhưng rồi tối hôm đó y vẫn cảm thấy trong lòng bất an, đây là Hoàng cung chứ có phải nhà những lão bách tính kia đâu. Và thế là ngày thứ hai y rời khỏi Hoàng cung quay về Tây kinh. Còn về những vụ án cưỡng bức phụ nữ y cũng thú nhận tất cả.
Thế nhưng khi Thạch Kiên và Triệu Dung phân tích vụ án từ đầu tới cuối thì phát hiện có rất nhiều điểm nghi hoặc. Đầu tiên, thời gian Sa Giới bỏ đi quá trùng hợp, không sớm cũng không muộn. Thứ nhì là Sa Giới có thể làm ra nhiều chuyện xấu như thế chắc chắn gan rất lớn, lúc y vào Hoàng cung tại sao không tự mình ra tay mà lại muốn người khác ra tay? Thứ ba là tối hôm đó Vô Trần không hề giết Xảo nhi, cũng không mang khói thuốc xuân dược thổi vào phòng nghỉ của Thái hậu thì tại sao Sa Giới lại sợ mà rời đi?
Chỉ là hiện tại thân phận Thạch Kiên đã bị bại lộ, bọn họ nhất định phải rời khỏi Tây kinh. Thế nhưng họ vẫn mơ hồ cảm thấy Sa Giới không chỉ có quan hệ với Lý Trọng Chiêu mà còn có quan hệ với ít nhất một trong hai thế lực còn lại. Và thế là họ chia đội ngũ làm hai đoàn, một đoàn là bọn họ ở ngoài sáng, cố tình di chuyển chậm chạp, từ Tây Kinh đến cửa ải Hổ Lao có chưa tới 100 mét nhưng họ xuất phát từ chiều hôm qua đến tận trưa nay mới tới nơi. Đoàn kia là nơi tối, thực ra thì toàn bộ phạm nhân đã âm thầm rời khỏi Tây kinh từ đêm qua, áp giải về kinh thành theo đường thủy, con đường này do Lưu Diệp phụ trách.
Thạch Kiên và Triệu Dung làm như thế vẫn còn một mục đích nữa. Nếu Sa Giới có liên quan đến hai thế lực kia thì bọn chúng cũng sẽ có cách nghĩ như Lý Trọng Chiêu, giết Sa Giới diệt khẩu. Vì thế nên họ cho một lực lượng lớn binh nỏ mai phục trong xe tù binh, mặt khác số xe tù binh này lúc nguy hiểm cũng có thể dùng làm đường chắn. Sau lưng bọn họ còn có một đội binh cưỡi ngựa, nếu chẳng may “ chó cùng rứt giậu” dùng đến lực lượng quân phòng thì bọn họ chỉ cần chống đỡ một lúc là đội quân đằng sau có thể lợi dụng ưu thế tốc độ đuổi đến viện trợ. Như thế là có thể tóm được kẻ cầm đầu của đám binh sĩ tiến tới, cũng có thể lần theo manh mối tìm ra thế lực thứ hai.
Thạch Kiên không đáp lại lời chúc mừng của Lý Trọng Chiêu. Hắn cho Lý Trọng Chiêu đi cùng chỉ để đối thủ tin chắc toàn bộ hung phạm đều nằm trong hàng ngũ này. Thế nên ngữ giọng của Lý Trọng Chiêu có kèm chút chua xót, thực tế thì trong lòng y cũng cảm thấy vô cùng chán nản, không ngờ trong ván cờ hỗn loạn này y cũng bị người khác dùng làm con cờ để đi.
Thạch Kiên nhìn tuyết trắng trên ngọn núi xa, lặng im không nói.
Triệu Dung bước tới hỏi:
- Thạch thị lang, làm sao vậy?
Thạch Kiên chỉ vào đám Sương quân trông giống như những con cừu ngoan ngoãn chờ bị trói nói:
- Chỉ là một nỏ.
Ý của hắn là chỉ một nỏ đã có thể làm cho mấy trăm tên sương quân đầu hàng. Nếu không phải vì sức chiến đấu của những tên binh sĩ này qua kém, thì với lực lượng quốc gia của Tống triều, không cần phải nói Kim triều sau này mà ngay cả Liêu quốc và Tây Hạ bây giờ cũng không có gì đáng sợ. Có những binh sĩ như thế này, dù có vũ khí sắc bén hơn nữa thì cũng có ích gì chứ? Trừ phi mình có thể lập tức tạo ra súng máy, súng các-bin, súng tự động, bằng không dù mình có tạo ra những loại súng kiểu nguyên thủy thì cũng không có nhiều tác dụng.
Nghe được lời Thạch Kiên, Lý Trọng Chiêu đắc ý nói:
- Bản ti từng nói với Quận chúa, một bầy cừu thì mãi mãi cũng chỉ là một bầy cừu. Thạch đại nhân dù có tài giỏi thế nào đi nữa thì cũng không thể làm một bầy cừu biến thành hổ được.
Triệu Dung cười khẩy nói:
- Nhưng ngươi cũng đừng quên rằng con hổ như ngươi đã biến thành tù binh của con cừu rồi đấy.
Sau đó đến bên Thach Kiên, vuốt nhẹ lên tay hắn hai cái. Giờ nàng càng lúc càng thân với Thạch Kiên hơn, dù có nhiều người như thế thì nàng vẫn có thể làm những động tác có vẻ không minh bạch. Nàng nhẹ nhàng nói:
- Đây chỉ là Sương quân, trong số Cấm quân và quan quân biên cương có rất nhiều hảo hán, năm đó Dương Tục Nghiệp và Vương Qúy tướng quân có ai không một đao giết hết mười mấy tên Liêu binh chứ?
Thạch Kiên vẫn không nói gì, nàng dựa vào bờ vai hắn nói:
- Huống hồ ông trời phái ngôi sao Khuê Văn chàng xuống đây chẳng phải để phục hồi huy hoàng cho người Hán ta sao? Chàng có còn nhớ lời thề máu của chàng ngày đó không?
Thạch Kiên không nhịn nổi cười nói:
- Nàng cũng tin vào những lời đồn này của đám dân đen sao? Nàng yên tâm, ta sẽ không vì thế mà nhụt chí đâu.
Nói rồi hắn đọc một câu: “ Lộ mạn mạn hề kỳ tu viễn hề, ngô tương thượng hạ nhi cầu tác”. (quản bao nước thẳm non xa, để ta tìm kiếm cho ra bạn lòng)
Sau đó quay lại nói với Lý Trọng Chiêu:
- Ngài nói sai rồi, Lý đại nhân, có thể hiện nay con dân Trung Nguyên chúng ta nhìn có vẻ nhỏ yếu, nhưng đây chỉ là một con hổ mạnh đang ngủ say, tới khi nó tỉnh lại thì toàn bộ thế giới này một lần nữa sẽ vì nó mà run rẩy.
Lý Trọng Chiêu bĩu môi nói:
- Thế thì ta sẽ chờ xem sao vậy.
Triệu Dung cũng nói với hắn:
- Lý đại nhân, đừng quên vẫn còn bản Quận chúa. Sau này ta sẽ dùng cả đời để che mưa chắn gió cho Thạch thị lang, để chàng an tâm giúp đỡ Hoàng thượng tạo nên một thời đại hưng thịnh cho đại Tống.
Thạch Kiên ngạc nhiên, đây là nơi đông người mà vẫn có thể nói được câu đó sao?
Lúc này đội quân bám theo sau nghe thấy phía trước bắt đầu giao chiến thì vội vàng đuổi đến, thế nhưng điều làm bọn họ thất vọng là lúc bọn họ tới nơi thì đám người của Thạch Kiên đã đang thu dọn chiến trường rồi. Đã đạt được mục tiêu nên Thạch Kiên cũng tăng nhanh tốc độ, dọc đường bọn họ còn thẩm vấn tên du kích kia. Nhưng khiến bọn họ thất vọng là tên du kích này cũng không biết kẻ nào điều khiển y. Chỉ là sáng nay có một đạo sĩ đến đưa cho y một vạn lạng vàng, nhìn thấy nhiều tiền như thế y mới lung lay.
Thạch Kiên nói:
- Thế là dù ngươi thành công thì cũng rất dễ dàng tra ra ngươi.
Tên du kích kia nói:
- Lúc đó hạ quan cũng hỏi rồi, nhưng tên đạo sĩ đưa riền cho hạ quan rồi bày cho hạ quan mấy chục đường đi, nói chỉ cần hạ quan có tiền thì thiên hạ có chỗ nào không đi được, thế nên hạ quan dự định làm xong vụ này sẽ đến nhờ cậy nước Liêu.
- Đây chính là con mãnh hổ đang ngủ mà Thạch đại nhân nói đến sao?
Lý Trọng Chiêu thừa cơ lại cười khẩy, rồi lại nói:
- Thật tiếc đã uổng phí tấm lòng này, không ngờ lại bắt được một “bao cỏ”
Thạch Kiên nói:
- Lý đại nhân, ngài sai rồi, bản quan không hề uổng công khó nhọc đâu.
Triệu Dung cũng nói:
- Thạch thị lang nói rất đúng, hiện giờ bản quận chúa cơ bản cũng biết được hai thế lực kia rồi.
/540
|