Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Chương 146: Con chó què.

/540


Lý Trọng tò mò hỏi:

- Là hai phương thế lực nào?”

Đến bây giờ hắn thua rất không cam lòng. Nếu không có người giá họa cho đạo trưởng Vô Trần, cũng sẽ không tìm ra đạo trưởng Sa Giới, càng không tìm ra hắn.

Thạch Kiên nói:

- Xin lỗi, bản quan hiện tại không thể nói

Triệu Dung nói:

- Phải, là không thể nói.

Nàng lại thêm vào một câu nói:

- Cũng không cần nói với ngươi.

Rõ ràng nàng đang nhắc nhở Lý Trọng Chiêu vẫn còn là thân phận một tù binh. Trong lòng nàng bây giờ vẫn còn ôm hận chuyện Lý Trọng Chiêu muốn chiếm đoạt trinh tiết của nàng. Tuy nhiên ngay cả nàng cũng hiểu lầm ý của Thạch Kiên, vẫn cho rằng hắn không đủ chứng cớ không thể nói, kỳ thực Thạch Kiên nói lời này còn có dụng ý khác.

Vốn mùa đông thời gian ban ngày khá ngắn, phải trì hoãn như thế, ngày cũng sắp tối, mặc dùtăng nhanh tốc độ, bọn họ cũng không chạy kịp tới Trịnh châu, chỉ có thể chạy tới Huỳnh Dương. Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau Thạch Kiên mới chính thức mặc lễ phục. Áo cừu thêu chỉ ngũ sắc, tay cầm quải trượng đầu rồng, …. Còn có lục quân nghi trượng, ti pháp nghi trượng, phân hai bên, mỗi bên đều mười người, mang theo cung tên, cùng với một đám người ăn mặc cầu kỳ, tạo thành đội ngũ đi cùng ….

Bộ nghi trượng này là căn cứ vào nghi thức của lục bộ thượng thư làm ra, nếu lại dựa theo Khâm sai còn có thân phận Quận chúa của Triệu Dung, nghi trượng này còn phải hoành tráng hơn. Nhưng Thạch Kiên vô cùng phản cảm đối với bộ nghi trượng này. Chỉ riêng bộ nghi trượng này đã có hơn một trăm người, lại càng không nói tới dụng cụ trong đó, cờ xí, quần áo và trang sức, không thể đếm hết chi phí. Tuy nhiên có bộ nghi trượng này, những kẻ có âm mưu bất nhân cho dù có to gan hơn nữa cũng không dám có chủ ý đối với đội bọn họ nữa. Ngoài ra, hiện tại cũng càng gần kinh thành hơn, Thạch Kiên không muốn bị người khác kết tội.

Nhưng đoàn người bọn họ cũng không tăng nhanh tốc độ, vì còn mang theo tên Tướng quân ăn hại này cùng mấy trăm thủ hạ dưới quyền của hắn. Qua thời gian hơn hai ngày mới đi tới Kinh thành. Thái thú Tây Kinh- Lưu Diệp sớm mang theo phạm nhân khác theo đường thủy đi tới Kinh thành, giao người cho Tiết Khuê. Tương tự, Thạch Kiên cũng giao những người phạm tội này cho Đại Lý tự. Tuy nhiên dọc đường đi còn có người không để ý bây giờ vẫn còn là thời gian trông linh cữu của Chân Tông nên vẫn đốt pháo. Tin tức của mọi người ở phủ Khai Phong nhanh hơn nhiều so với địa phương khác. Thạch Kiên cải trang, tới Lạc Dương thời gian không tới hai ngày đã bắt một tên giả thần giả thánh rồi. Tên giả thần giả thánh này làm nhục nhiều thiếu nữ nhà lành như vậy, có thể nói là Thạch Kiên đã trừ một mối hại lớn cho dân gian. Còn có chuyện Thạch Kiên cùng Sa Giới đấu pháp cũng truyền tới kinh thành nhưng cũng gây nên vài tai nạn. Có người học Sa Giới và tiểu Thôi đi trên chậu than, kết quả khiến cho gần mười người bị bỏng lòng bàn chân. Dẫn đến đại phu ở Kinh thành tăng thu nhập lên vài quan tiền.

Thạch Kiên bàn giao tội phạm xong, sau đó cùng Triệu Dung và Tiết Khuê đi tới hoàng cung. Bọn họ muốn gặp Thái hậu bẩm báo tình tiết vụ án. Nhưng mà sau khi tới hoàng cung, hi vọng cầu kiến Thái hậu lại bị hai công công ngăn chặn. Mấy ngày nay Thạch Kiên rời Kinh thành, lúc đầu Định Vị cũng không biết. Đương nhiên Thạch Kiên tối đó đấu pháp để lộ thân phận, Định Vị lại không biết thì lão đã không phải Tể tướng rồi. Định Vị thừa cơ sai khiến Lễ nghi việntiến thêm một bước quy phạm lễ chế để Lưu Nga buông rèm chấp chính. Cứ như vậy, Lưu Nga hoàn toàn đạt được đại nghĩa, mà triều chính trên thực tế lại thực sự do Đinh Vị cùng Lôi Doãn Cung cùng nhau lũng đoạn. Tuy nhiên lúc này điều Lôi Doãn Cung làm được rất nhỏ, Lưu Nga còn không nhìn ra hắn cùng Đinh Vị cấu kết với nhau. Trên thực tế thì Chu Hoài muốn quân đội nổi loạn. Lôi Doãn Cung chủ động tham gia chuyện này rồi giao cho Chu Hoài Chính một bản án, bảo vệ địa vị của Lưu Nga. Lưu Nga vẫn còn tin tưởng hắn. Cho dù hoàn tất việc lựa chọn địa điểm lăng mộ, Lôi Doãn Cung chủ động muốn đi trước vào lăng mộ giám sát, Lưu Nga còn nói với hắn:

- Chuyện này phải cẩn thận, thành công công lao cũng không có nhiều, nhưng thất bại sẽ là chuyện lớn đấy.

Lôi Doãn Cung lại khóc lóc chảy nước mắt nói:

- Tiên đế đối với thần tốt như vậy, hạ thần không cần báo đáp, chỉ xin tận tâm nỗ lực.

Lưu Nga lúc này mới nhường hắn đi trước.

Thạch Kiên trên đường đi đã nghe Tiết Khuê nói những thay đổi trong hai ngày qua ở trong triều. Hắn cầm thượng phương bảo kiếm Lưu Nga ban cho hắn, lớn tiếng quát:

- Bản quan không biết là người kia cho các ngươi lá gan đó mà dám cản trở bản quan.

Sau đó ra lệnh cho thủ hạ kéo bọn họ xuống đem tới triều đình tính sổ. Thạch Kiên không biết Lưu Nga nghĩ thế nào. Trên thực tế hiện tại trong ngoài triều đình giao thông cách trở. Hơn nữa Định Vị nắm giữ thực quyền, khiến hắn rất lo lắng. Hôm nay hắn cố ý ỷ vào người lập uy, cũng là gây dựng một sợi dây chính khí cho triều đình.

Hai công công này bị thủ hạ của Thạch Kiên đánh cho khóc cha gọi mẹ. Những công công khác biết rõ hai người này là người thân cận của Lôi Doãn nên không dám nghĩ cách cứu viện. Bọn họ nhìn thấy Thạch Kiên từ lúc cầm thượng phương bảo kiếm lên thì chưa hề đặt xuống, đằng đằng sát khí, rõ ràng chính mình có xông lên thì cũng không có kết quả tốt đẹp.

Sau đó Thạch Kiên mới nhìn những công công này nói:

- Các ngươi đều là người kề cận của Hoàng thượng và Thái hậu, nhưng hi vọng các ngươi nhận được vinh quang thế này, thì cũng cần phải trung thành với Hoàng thượng và Thái hậu, chứ đừng như hai tên cẩu nô tài này. Biết rõ bản quan phụng thánh chỉ của Thái hậu và Hoàng thượng lo liệu vụ án này mà còn dám ngăn cản. Không biết ai cho các ngươi gan to như thế? Là Thái hậu hay là Hoàng thượng? Hay là trong cung có kẻ nào đó âm mưu bất chính ?

Hai công công kia nghe nói xong đột nhiên biến sắc. Bây giờ ngay cả gỗ đánh vào người cũng không dám kêu. Những công công khác cũng là không dám lên tiếng, chỉ là bọn hắn khó hiểu. Sau khi Thạch đại nhân lần đầu tiên vào Kinh, luôn luôn tao nhã. Đối với bọn họ những cung nhân cũng rất tôn trọng, nhưng mà hôm nay ngay cả từ “cẩu nô tài” cũng nói ra được.

Tiết Khuê ở bên cạnh nghe xong thì vui mừngvì Thạch Kiên đã giúp triều đình trút một hơi giận. Bởi vì Lôi Doãn Cung ngăn cản, trong triều đại thần chính trực không dâng được sớ trong tay cho Thái hậu. Hiện từ lúc Thạch Kiên đi không khí lại trầm lặng. Nhưng e là như thế này, Thạch Kiên tuy là tay cầm thượng phương bảo kiếm do Lưu Nga ban thưởng cho hắn giống như Thái hậu đích thân tới, nhưng trong Hoàng cung này công công ỷ vào chức trách cũng khiêu khích làm cho người ta ly gian. Cuối cùng làm cho Thái hậu không vui.

Nhưng hắn thấy Dung quận chú xinh đẹp thông minh vẫn mỉm cười bên cạnh, cũng không khuyên can.

Đem hai tên công công này đánh cho bán sống bán chết, Thạch Kiên lúc này mới tiến vào cung Thái hậu. Nhưng vừa lúc nghe được Lôi Duẫn cung kính quỳ rạp trước mặt Lưu Nga khóc lóc chuyện hắn cả gan làm loạn, ở trong hoàng cung cũng dám không phụng chỉ dụ, lại còn đánh người, đây chẳng phải ngay cả Thái hậu cũng không để vào mắt sao. Nhưng thấy Thạch Kiên tiến vào, y lập tức ngậm miệng lại. Tên chủ nhân này ngay cả Đinh tể tướng cũng không coi ra gì. Y bây giờ nhờ cậy quyền vua, nhưng cũng không dám đắc tội với tên chủ nhân này.

Thạch Kiên dùng thượng phương bảo kiếm điểm trên đầu hắn một chút, nói:

- Lôi đại nhân, từ khi thái tổ Thái Tông kế lập ngôi vua, ban lệnh hoạn quan không được tham dự chính sự. Hôm nay Thái hậu cầm quyền, vì tránh nghi ngờ, lệnh cho ngươi truyền đạt bản sớ của thần tử. Truyền đạt thôi, không phải muốn ngươi tham dự triều chính. Hiện tại bản quan điều tra, đúng là từ Tống kế lập chính thống đến đệ nhất nghịch thiên đại án, không chỉ là ngươi, cho dù Tể tướng cũng phải tránh hiềm nghi. Ngươi dám xúi giục hoạn quan cản trở ta vào cầu kiến Thái hậu, không biết kẻ nào cho ngươi cái gan đó? Có phải muốn bản quan đem điều lệ tổ tiên ra xử ngươi theo luật pháp?

Lưu Nga thấy Thạch Kiên dùng bảo kiếm vỗ vào đầu Lôi Duẫn, Lôi Duẫn sợ tới mức mặt như màu đất, cũng không tức giận, chỉ nói:

- Thôi bỏ đi, Lôi ái khanh cũng là một lòng trung thành. Thạch thị lang hãy bỏ qua cho khanh ấy đi.

Thạch Kiên lúc này mới cầm bảo kiếm, nói:

- Lôi đại nhân, bản quan hôm nay bỏ qua cho ngươi. Tuy nhiên bản quan có một câu chuyện muốn kể cho ngươi nghe.

Sau khi biết tinThạch Kiên trở về, Triệu Cận cùng Triệu Trinh cũng chạy tới. Lúc này nghe được Thạch Kiên muốn kể chuyện, Triệu Cận vỗ tay nói:

- Được đấy!

Thạch Kiên nói:

- Đây là một chuyện có thật. Ở quê hương bản quan có một thân sĩ nuôi một con chó, con chó này là một người bạn của hắn từ ngoại quốc mang đến, có lông tơ thật dài, bộ dạng rất đáng yêu. Thân sĩ này vô cùng yêu mến con chó ấy, đi đâu cũng mang nó theo. Có một ngày hắn đi săn thú, cũng đem theo con chó. Ai ngờ được con chó này mắc nhầm bẫy của thợ săn trong làng, bịgãy chân. Con chó này từ đó trởthành một con chó què, thân sĩ thấy con chó trở thành bộ dạng này, thì bắt đầu không thích con chó đó nữa. Cuối cùng hắn lại đem con chó này đuổi ra khỏi nhà, ngay cả nuôi cũng không nuôi nữa.. Con chó này trở thành một con chó hoang không chủ, ở bên ngoài lang thang, ăn cơm thừa nhà người khác để sống. Sau này con chó đó sinh bệnh, cũng có thể nó cảm thấy mình sắp chết, vì thế liền chờ ở cửa nhà thân sĩ, chờ thân sĩ đi ra. Ngày hôm sau khi thân sĩ này đi ra thì con chó què đó đi đến bên cạnh thân sĩ, có lẽ nó biết mình hiện trên người nó rất bẩn, nó không dám chà xát làm nũng thân sĩ như ngày xưa, chỉ phe phẩy cái đuôi, lệ rơi trong mắt nó, sau đó kêu hai tiếng thảm thiết, rồi mới chết bên cạnh thân sĩ.

Nghe đến đó, Triệu Cận cũng rơi lệ, nói:

- Con chó đáng thương quá.

Lưu Nga cũng nói:

-Thạch thị lang, khanh giáo huấn Lôi đại nhân là được rồi, hà tất nói câu chuyện thảm thương kia?

Sau đó chuyển hướng hỏi Lôi Duẩn:

- Khanh hiểu ý Thạch đại nhân rồi chứ?

Lôi duẫn liên tục gật đầu nói:

- Lão nô hiểu, ý Thạch đại nhân là con chó còn coi trọng tình cảm như vậy, huống hồ là con người?

Nhưng trong mắt hắn lại lóe lên sắc bén, chỉ là hắn cúi đầu, lại quỳ trên mặt đất, không ai nhìn thấy.

Thạch Kiên nói:

- Ngươi hiểu được là tốt rồi, phải biết rằng ngươi có được địa vị hôm nay là nhờ Thái hậu và Hoàng thượng ban cho, ngươi phải quý trọng, nếu bản quan phát hiện ngươi có lỗi với Thái hậu và Hoàng thượng, bản quan sẽ dùng thượng phương bảo kiếm Thái hậu và Hoàng thượng ban tặng để lấy đầu ngươi.

Lôi Doãn Cung run run. Hiện thế lực trong triều mơ hồ chia làm hai phe, một phe của Đinh Vị, nhóm người này đều là phái thực quyền, còn có một nhóm người lại mơ hồ cùng thiếu niên này và Vương Tằng một phe, trong tay bọn họ quyền hành không lớn, đều là những người hy sinh vì nghĩa lớn, đặc biệt là thiếu niên này, nếu mình có điểm sơ hở nào rơi vào trong tay hắn, có thể hắn sẽ làm như vậy thật. Dù sao hắn cũng không quan tâm quan chức, ngay cả tiền tài cũng không quan tâm, cùng lắm thì từ quan không làm, còn làm triệt để hơn so với Khấu lão quật tử kia.

Đợi cho Lôi Doãn Cung lui ra, Thạch Kiên mới đem những gì xảy ra trong chuyến đi này khởi bẩm lên Lưu Nga.

Lần đi này thời gian không lâu, nhưng lại chứa đựng những phức tạp động lòng người. Đặc biệt Thạch Kiên cùng Sa Giới đấu pháp, Triệu Dung và Thạch Kiên thông minh sắc sảo khi hát Song Hoàng, ngay cả Triệu Trinh nghe được cũng say mê thích thú, hắn nói:

- Thạch thị lang, lần sau nếu có chuyện hay vậy, thì đừng quên mang Trẫm theo đấy.

Thạch Kiên còn chưa phản ứng lại, nghe xong ngẩn ngơ hỏi:

- Mang Thánh thượng theo, để làm gì vậy?


/540

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status