Thạch Kiên lại lớn tiếng nói:
- Bản quan đối nhân xử thế như thế nào thì không cần phải nhắc lại. Về phần ngươi nói ta và Thái hậu có chuyện mờ ám, tất cả mọi người đều biết bản quan và hai nha hoàn của ta đến bây giờ cũng vẫn hoàn toàn trong sạch.
Nói tới đây, Thạch Kiên liền mỉm cười. Hai nha đầu này quả thật đang rất nóng lòng bởi vì tuổi của các nàng ấy cũng không còn nhỏ nữa, khó trách lại cho hắn uống xuân dược. Có nên chờ đến khi thời cơ chin mùi sẽ cho các nàng ấy một lời giải thích hay không?
Hắn còn nói:
- Bản quan chưa hết hiếu kỳ nên bây giờ vẫn còn đang trong giai đoạn chịu tang nên đương nhiên vẫn còn là một xử nam.
Nghe đến đó, tất cả các binh lính đều cười rộ lên, chỉ có Triệu Cận là khẽ ngắt một cái.
- Bản quan sao có thể cùng với Thái hậu có chuyện mờ ám được. Ôi, ngươi tính dùng chuyện này để lừa gạt mọi người thì quả thật ngươi quá kém cỏi.
Nói xong, hắn quay qua những phản quân nói:
- Những binh lính ngoài điện có thể nghe thấy rõ. Niệm tình các ngươi đều bị những người này cưỡng bức hoặc lừa bịp nên mới tham dự cuộc phản loạn lần này. Hiện tại, nếu tất cả đều buông vũ khí thì bản quan cam đoan sẽ cho các ngươi thêm một cơ hội. Bọn Sa Giới kia chính là một tấm gương.
Hóa ra là Sa Giới đã được phóng thích bốn ngày và được Thạch Kiên sắp xếp cho một tiểu viện để ở lại. Hắn muốn dụ bọn tà giáo đến để thực hiện việc giết người diệt khẩu, từ đó bắt thêm nhiều tên nữa. Nhưng chuyện này bị nhiều người không rõ nguyên nhân phản đối. Bất kể Sa Giới muốn sửa chữa lỗi lầm như thế nào thì tội ác của y cũng là quá lớn. Điều mà Thạch Kiên thất vọng nhất là bọn tà giáo tuy lúc trước có đe dọa Sa Giới nhưng lại không có một chút hành động nào. Hắn cảm thấy có một thế lực ghê gớm đang đứng đằng sau việc này.
Hiện tại Thạch Kiên nói ra những lời này chính là muốn cho bọn phản quân biết rằng bọn họ cũng sẽ được đặc xá như Sa Giới vậy.
Những lời này sau khi được thốt ra thì quả nhiên trong đám phản quân có rất nhiều binh lính lộ ra thần sắc do dự.
Lương Quan Khánh thấy tình thế đang có chiều hướng không ổn, nếu không hành động mà để Thạch Kiên tiếp tục nói thì tất sẽ có người phản bội. Y liền hướng ánh mắt đến những tên áo đen ẩn trong đám người kia.
Những tên này đều là người của Thiên Lý giáo nên tất cả đều hiểu ý nhau.
Khi nhìn thấy ánh mắt của Lương Quan Khánh thì bọn chúng liền lập tức giương cung, hướng về Thạch Kiên đồng loạt bắn.
Hiện tại Thạch Kiên đang ở trên lầu ba, cách bọn binh lính khoảng một trăm bước. Tuy rằng khoảng cách này hơi xa so với cung thủ nhưng Thạch Kiên chỉ mang y phục bình thường, đứng cạnh hắn chỉ có vài tên hộ vệ cũng mặc y phục bình thường. Căn bản không có gì để bảo vệ.
Nhìn thấy mấy chục cung tên bay về phía Thạch Kiên, tất cả các cấm quân trong điện đều hô to, kể cả Triệu Cận.
Nhưng bọn họ lại chứng kiến một cảnh tượng kỳ quái. Thạch Kiên không hề có ý né tránh mà cả bọn hộ vệ cũng đều đứng cười.
Sau đó một cảnh tượng kỳ quái hơn lại xuất hiện. Những cung tên đang bay đến gần người Thạch Kiên thì tự động rớt xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng này, chẳng những bọn phản quân bên ngoài mà cả những cấm quân bên trong cũng đều ngạc nhiên. Chuyện gì đã xảy ra?
Tất cả mọi người đều biết rằng Thạch Kiên khi lần đầu vào kinh đã viết những thơ dài truyền đi khắp thiên hạ, đến Hoàng đế Liêu quốc cũng cực kỳ thích thú, còn thỉnh cầu Chân Tông bảo hắn viết riêng một bài cho ông. Nhìn cảnh tượng Thạch Kiên vừa đối mặt với cường địch vừa nói cười, rồi đột nhiên đao thương bất nhập khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Cấm quân quên đi rằng đang đối đầu với kẻ địch mạnh hơn gấp bội đều cùng che miệng cười. Đang trong trại thái sợ hãi nhưng Dương thái phi cũng không kìm được tiếng cười.
Thạch Kiên còn giả ngu, nhìn xuống những người phía bên dưới hỏi:
- Chẳng lẽ bản quan nói sai rồi sao? Các ngươi có thể nhìn thấy bản quan đao thương bất nhập phải không?
Tất cả mọi người lại rộ lên tiếng cười nhưng toàn bộ bọn phản quân bên ngoài lại kinh sợ. Lúc này, tuy Thạch Kiên biết một chương về tà giáo luận, cho rằng đại đa số mọi người đều mê tín. Thạch Kiên một mặt phản đối nhưng cũng không công khai phủ nhận sự tồn tại của thần quỷ. Lúc này nhìn thấy những cung tên tự động rớt xuống khi đến gần Thạch Kiên thì ánh mắt của họ đều thay đổi. Bọn họ lại nghĩ đủ loại truyền thuyết về Thạch Kiên, trên mặt đều lộ ra nét chán nản.
Lúc này Thạch Kiên vỗ tay, vài người hộ vệ tiến đến bên hắn. Sau đó mọi người đều nhìn thấy một cảnh tượng khó hiểu. Thôi Diệt Lang đến cổng lớn của điện Ngọc Hoa ra lệnh mở cửa điện.
Điều này làm cho tất cả cấm quân đều sợ ngây người. Hiện tại binh lực và trang bị đều không đủ, may mắn còn dựa vào tường thành bao xung quanh cung điện để phòng thủ. Khi cổng điện Ngọc Hoa được mở ra, bọn loạn đảng xông tới thì làm sao có thể bảo toàn tính mạng?
Ở phía đông cung Duyên Phúc có một cung điện rất nhỏ không biết tên. Nếu không cố ý đi tìm thì dễ dàng bỏ qua nơi này. Dựa theo địa vị của Lý thị thì đây là một đãi ngộ không tồi. Dù sao đợi cho lăng mộ được xây xong, tân Hoàng đế sẽ thành hôn, Lưu Nga sẽ có sắp xếp cho nàng. Thân phận chỉ là một Uyển Nghi mà có thể có được một cung điện độc lập thì đã là một ưu đãi rồi.
Mưa gió vẫn không dừng, chỉ có điều nhỏ lại một chút mà thôi. Hai cái đèn lồng cũ nát treo trước cửa điện đung đưa trong mưa gió. Trên lầu hai của cung điện có hai người phụ nữ đang đứng nhìn sự náo động đang diễn ra ở phía xa. Đối với việc có người mưu phản trong cung thì các nàng cũng đã có nghe qua. Sau lại nghe thấy Thạch đại nhân đang lên kế hoạch bắt giữ những người này. Thật không ngờ hôm nay lại bùng nổ mãnh liệt như vậy. Nếu vậy thì quả thực là có mưu phản rồi.
Các nàng đều đang nhìn về hướng Duệ Thành cung. Tuy rằng khi Triệu Trinh vừa mới sinh ra thì đã bị Lưu Nga ôm đi nhưng thật sự vẫn là máu mủ của nàng. Cái loại cảm giác này Lưu Nga không thể hiểu được. Mỗi khi đêm đến, nhiều lần nàng đã khóc đẫm cả chiếc gối. Hiện tại, nàng không lo lắng cho bản thân mình mà là lo cho Triệu Trinh. Đứng trên lầu, nàng có thể nghe thấy tiếng gào thét từ Duệ Thành cung truyền đến. Bất kể là kẻ nào mưu phản thì người sẽ bị đối phó đầu tiên chính là Triệu Trinh. Lý thị chắp hai tay hướng về không trung cầu xin Bồ Tát và các chư thần phù hộ cho Triệu Trinh. Nhìn thấy vẻ mặt của Lý thị, người cung nữ trung niên đứng bên cạnh nàng khuyên nhủ:
- Uyển Nghi, xin người đừng sốt ruột, nghe nói Thạch đại nhân cũng đã đến hoàng cung rồi. Nói không chừng đây chính là bố trí của ngài ấy.
So với Lưu Nga thì Lý thị không thể biết được nhiều tin tức. Nàng nghe những lời đồn đại mang sắc thái thần thoại về Thạch Kiên. Có thể hắn chính là hóa thân của Gia Cát Lượng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, không có gì là không làm được, thậm chí có thể hô mưa gọi gió, ủ đậu thành binh. Những điều này chính là do người cung nữ trung thành và tận tâm Tử Đài nói cho nàng biết. Bà ấy còn nói cho nàng biết Thạch Kiên chính là sao Văn Khúc hạ phàm để bảo vệ Hoàng thượng. Điều này làm cho nàng cảm thấy vui sướng. Thạch Kiên chính là trợ thủ được phái đến giúp đỡ con trai của mình.
Thậm chí có lần nàng đã chăm chú nhìn trộm vị thiếu niên này. Nàng chưa bao giờ gặp một thiếu niên mới chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi chẳng những khôi khô, anh tuấn mà còn có khí thế hiên ngang, bộ dáng cũng vô cùng chín chắn. Nàng cũng đã đọc qua những bài văn của thiếu niên này. Nào là “lo trước nỗi lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ. còn có bài “Chính khí ca” hắn đã viết khi lần đầu tiên rời khỏi kinh thành. Điều này làm cho nàng khi nhìn thoáng qua liền thích ngay chứ không riêng gì Tiên đế và Thái hậu. Nghe nói Thạch Kiên và con trai của mình có mối quan hệ rất tốt khiến cho nàng cảm thấy vui lòng.
Khi nghe Thạch Kiên đã vào cung thì nàng cũng cảm thấy yên lòng. Tuy nhiên nàng cũng vẫn còn lo lắng liền hỏi:
- Bà nghe ai nói vậy?
Cung nữ Tử Đài đáp:
- Vừa rồi là Dương thái giám và Tôn thái giám nói cho nô tì biết. Bọn họ còn gọi cho nô tì thông báo gấp cho Uyển Nghi, đừng để kẻ thù gây bất lợi cho người.
Lý thị biết dụng ý của người cung nữ. Bọn kia sẽ có khả năng đem nàng ra uy hiếp Hoàng đế.
Nhưng Lý thị không hề nghĩ đến cục diện như thế nào. Nàng chỉ nghĩ tuy mình là thân mẫu của Triệu Trinh nhưng lại không muốn Triệu Trinh biết việc này. Lúc này Lưu Nga đang nắm quyền hành trong tay, hơn nữa còn có nhiều con cháu thuộc dòng dõi hoàng tộc.
Nhưng điều nàng lo sợ cũng đã đến rồi.
Một bà con xa của Lôi Duẫn Cung là Lôi Quan Tăng đang dẫn theo hai trăm người đang đánh về phía này.
Nét mặt Lý thị trở nên khó coi. Nàng không phải sợ những người này xúc phạm đến mình vì ít nhất trong lúc này nàng cũng là một tấm bình phong cho bọn chúng. Nhưng chuyện này về sau có ảnh hưởng đến Triệu Trinh thế nào thì nàng không thể đoán được.
Nhìn kẻ thù đang tới gần, nàng cắn chặt hàm răng một lần nữa nhìn về hướng cung Duệ Thành, sau đó hướng về phía dưới.
Cung nữ Tử Đài nắm chặt tay nàng. Bà hiểu được dụng ý của Lý thị. Bà nói:
- Người cứ tin tưởng vào Thạch đại nhân. Dương thái giám và Tôn thái giám nhất định sẽ đem thân phận chân chính của người nói cho Thạch đại nhân biết mà.
Chu Lịch tuy là một quan võ nhưng cũng không phải là một kẻ lỗ mãng. Gã đã hóa trang thành người Phiên ẩn cư ở Linh Châu thành thì có thể chứng tỏ điều đó. Thạch Kiên không hề nói đến thân phận của Lý thị nhưng nghe được lời nói thận trọng của Thạch Kiên, còn không tiếc mà biến Ngọc Hoa điện thành chốn không người thì cũng biết Lý thị quan trọng như thế nào. Chỉ có điều chuyện này liên quan đến triều đình nên gã không hỏi điều gì cả.
Ngọc Hoa điện cách nơi ở của Lý thị một khoảng cách khá xa. Chu Lịch không ngừng thúc giục đoàn quân gia tăng hết tốc lực chạy đến nơi ở của Lý thị. Khu vực này bình thường rất hẻo lánh nhưng không ngờ Tiểu Dương công công và Tôn công công đã đưa hơn một trăm người đến mặt sau cung điện của Lý thị.
Lôi Quan Tăng mang theo quân binh gần như không gặp bất kỳ một sự chống cự nào nên nhanh chóng tiến vào cung điện của Lý thị. Một vài cung nữ và thái giám cũng có sự phản kháng nhưng không thể chống cự lại đám quan binh này.
Xử lý Lý thị như thế nào thì y còn phải chờ Lôi Duẫn Cung thông báo. Cho nên y đã phái một binh lính chạy đi xin chỉ thị của Lôi Duẫn Cung.
Phía sau cung điện là một bức tường, cao khoảng hai thân người. Điều này không thể làm khó cho Chu Lịch, gã hạ giọng nói:
- Mau hạ người làm thang cho ta!
Sau đó gã đứng lên trên người một binh sĩ đang úp lưng lại leo lên bức tường. Nhờ ánh sáng của cây đuốc, gã nhìn thấy binh lính của Lôi Quan Tăng. Chỉ là lúc này bọn chúng đang đứng trước cửa điện trông chừng Lý thị. Bọn chúng không thể ngờ được rằng trong bóng tối phía sau đang có một đội thần binh của trời giáng xuống. Chu Lịch hạ giọng nói:
- Nói chuyện khẽ thôi.
Thạch Kiên đã giải thích tường tận, thà rằng vứt bỏ Linh Châu thành nhưng không thể để tổn hại đến một cọng tóc của Lý Uyển Nghi. Hiện tại bọn loạn đảng mà nghe được tiếng động, nhất định sẽ phát hiện được bọn họ. Dưới tình huống khẩn cấp thì khó có thể tránh khỏi tình trạng tức nước vỡ bờ.
Gã nhẹ nhàng nhảy xuống đất. May mắn thay, vì trời mưa nên lớp bùn đất đều rất xốp. Khi mọi người nhảy xuống cũng không gây ra tiếng vang lớn.
Chu Lịch rón rén đi vào đằng sau tiểu cung điện. Gã thoăn thoắt như khỉ leo lên cây cột đến lầu hai. Thân thủ của gã rất nhanh nhẹn. Hơn nữa mấy năm nay gã vì điều tra tất cả địa hình của Hạ Châu mà đã giả dạng làm thợ săn, cả ngày cùng giao đấu với ác thú. Chẳng những võ nghệ không thụt lùi mà còn tiến bộ không ít. Hơn nữa gã hiện tại chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, có thể nói là đang thời kỳ sung sức nhất.
Nhìn thân thủ nhẹ nhàng và khéo léo của Chu Lịch, tất cả các cấm quân đều thầm khen ngợi.
Chu Lịch nhẹ nhàng đến gần lầu hai. Gã nghe được tiếng cung nữ đang khóc vì hoảng sợ trong mấy gian phòng. Trong chốc lát, gã đã nhanh chóng di chuyển đến một gian phòng chính là nơi ở của Lý thị.
Chu Lịch nghe tiếng Lý thị đang nói chuyện với bọn loạn đảng.
Mặc dù Lý thị ở trong cung đã lâu nhưng thanh âm của nàng là xuất thân từ phía Nam. Giowngj nói mêm mại, nhẹ nhàng như hát. Nàng nói:
- Ta không hiểu ngươi nói vậy là có ý gì?
Bọn loạn đảng cười sằng sặc lên:
- Lý Uyển Nghi, bây giờ bản quan đã tìm được bà. Bà cũng đừng giả bộ mà không biết được Lưu Nga muốn xuống tay với con trai của bà. Bà ấy muốn ngồi lên ngai Hoàng đế.
Nghe đến đó, Chu Lịch đổ mồ hôi hột. Lúc này Chu Lịch mới hiểu được vì sao Thạch Kiên không quan tâm đến an nguy của điện Ngọc Hoa mà lại muốn cứu Lý Uyển Nghi.
Cuộc nói chuyện của bọn họ tiếp tục truyền đến tai của Chu Lịch.
Lý thị cười lạnh nói:
- Ta nghĩ ngươi thực sự đã hiểu sai rồi. Ta không có đứa con trai nào cả. Chỉ có điều ta đã từng là nô tì của Thái hậu, Thái hậu đối với ta ân trọng như núi. Hơn nữa, Thái hậu cũng không bao giờ hạ độc thủ đối với Hoàng thượng. Các ngươi muốn lấy cớ này để bịa đặt sinh sự rồi dẫn đến mưu phản.
- Chà, nếu bà không thừa nhận việc này thì quên đi. Tuy nhiên bản quan nói cho bà một sự kiện. Hiện nay Hoàng thượng và Thái hậu đang bị bao vây tại điện Ngọc Hoa, khoanh tay chịu trói. Nếu bà có thể khuyên Hoàng đế phế truất yêu nữ kia thì chúng ta có thể giữ vững ngôi vị cho con trai của bà và còn có thể cho bà làm Thái hậu. Sự thật, Thái hậu chân chính là bà. Vậy tại sao bà phải ở lại tiểu cung điện này chờ xin ít cơm thừa.
Hiện tại Chu Lịch có thể hiểu rõ Lý thị chính là mẹ đẻ của Triệu Trinh. Gã cũng hiểu được dụng tâm của Lý thị khi không thừa nhận điều này. Chỉ có điều bí mật này khiến gã vô cùng sợ hãi. Mình chỉ là một tiểu vũ phu. Thái hậu muốn bóp chết mình thì đơn giản như bóp chết một con kiến. Toàn thân của gã như muốn nhũn ra.
Trận đánh trong hoàng cung cũng làm cả kinh thành bừng tỉnh. Tất cả các văn võ bá quan đều rời khỏi giường nhìn về xung quanh hoàng cung. Chỉ là bọn họ đều bị Lã Di Giản không cho ra ngoài. Tào Lợi Dụng cũng giống như vậy. Nếu không thì sẽ bị khép vào tội mưu phản.
Lúc này Lã Di Giản đang chơi cờ cùng với Hạ Tủng nhưng càng chơi lại càng kém. Có mấy lần kìm không nổi hướng mắt về phía kinh thành. Vì sao những cấm binh mà Thạch Kiên đã bố trí lại không vào thành. Chẳng lẽ bọn họ không biết thời gian càng kéo dài càng bất lợi sao?
Cùng lúc đó trong bát vương phủ, già trẻ cao thấp đều toàn bộ đi ra. Bọn họ cũng biết Thạch Kiên đã vào hoàng cung. Mấy anh em Duẫn Sơ cũng muốn tiến cung trợ giúp cô gia.
Nghe lời nói của bọn họ, Nguyên Nghiễm cảm thấy vui mừng. Ông vốn luôn lo lắng cho những đứa con của mình, sợ rằng khi ông qua đời sẽ không có ai chăm sóc cho chúng. Hiện tại bọn chúng đều có sự thân thiết với Thạch Kiên. Trong tương lai thiếu niên kia sẽ không bạc đãi những đứa con của ông.
Duẫn Sơ hướng sang Triệu Dung nói:
- Dung nhi, phụ vương biết em cũng tham gia kế hoạch của Thạch thị lang. Em đoán thử lần này hoàng cung nắm chắc bao nhiêu phần thắng?
Nhưng bản thân Triệu Dung cũng cảm thấy mơ hồ. Nàng nói:
- Thạch thị lang không nói gì với em.
- Vậy à? Không thể nào! Thạch Kiên trước kia thường xuyên thảo luận vụ án với em mà.
- Đúng vậy! Nhưng chuyện lần này lớn như vậy thì huynh ấy không nói với em.
Các cô gái trong nhà liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy có chuyện gì đó không tốt phát sinh trong nhà bọn họ.
Trong ngôi điện, người thiếu phụ ngón tay run rẩy đứng lên, nhìn về phía tường thành. Tuy biết rõ hy vọng không lớn nhưng nàng vẫn hy vọng lần này sẽ thành công. Hiện tại, người của nàng đã mang tin tức về nói rằng Tào, Dương hai vị tướng quân đã mang theo binh lính vào ngoại thành nhưng toàn bộ vẫn còn đang ở cổng của nội thành.
Nàng biết Lôi, Đinh hai người đã phái binh lính cầm chân hai vị tướng quân càng lâu càng tốt, chỉ cần Lôi Duẫn Cung bình ổn chuyện trong hoàng cung. Chính vì vậy mà hai vị tướng quân không có cách nào tiến vào hoàng cung.
Dương Văn Quảng cũng biết dụng ý của Lôi Duẫn Cung. Gã mang theo binh lính đến cửa đại môn thì gặp phải chuyện này. Nếu không tại vì Dương Văn Quảng không có những vũ khí công thành thì gã đã hạ lệnh công thành từ lâu. Nhưng lúc này, đầu thành xảy ra một chuyện bất ngờ. Một ngự võ giáo úy dùng đại đao bổ xuống đầu người chỉ huy, sau đó lớn tiếng nói:
- Các vị huynh đệ, hiện tại mọi người đều thấy được biến động trong hoàng cung. Đây chính là chiếu chỉ giả mạo của bọn phản loạn. Trên tay Dương tướng quân mới chính là ý chỉ của Thái hậu. Mau mở cửa thành để bọn họ vào bảo vệ Hoàng đế.
Nhưng lập tức một vài tướng quân nói với y:
- Ta xem ngươi mới chính là mưu phản, giết hại võ quan. Chuyện trong hoàng cung đã có Lôi đại nhân xử lý. Muốn cho bọn họ vào thành, dụng ý của ngươi là gì?
Sau đó ra lệnh cho y phải buông khí giới.
Dương Văn Quảng nhìn thấy tình huống này thì biết vị giáo úy đó chính là do Thạch Kiên an bài. Nhưng thế lực của Thạch Kiên quá nhỏ cho nên chỉ có cửa thành này mới có người của hắn, còn những cửa thành khác thì hoàn toàn không thể khống chế được tình hình. Thực ra thì cũng oan uổng cho Thạch Kiên. Kỳ thật thì Thạch Kiên và Lưu Nga cũng đã bố trí không ít binh lính bảo vệ cửa thành. Nhưng cả hai người này đều không ngờ Lôi Duẫn Cung đều tiến hành thay thế hoàn toàn các tướng lĩnh bằng người của y cho nên Dương Văn Quảng và Tào Vĩ không thể tiến vào trong thành.
Lúc này cũng có một người đang sốt ruột. Đó là Chu Sỉ. Y biết rằng cha của mình mấy ngày hôm trước phụng mệnh mai phục trong hoàng cung. Hiện tại nếu như bọn họ không thể vào thành thì chắc chắn cha của y sẽ gặp nguy hiểm. Y lúc này muốn hành động gấp rút nên bước nhanh vào một quầy hàng bán thịt lợn. Ông chủ cửa hàng đang treo những miếng thịt lên chiếc móc sắt chuẩn bị buôn bán. Ánh mắt của ong chủ luôn liếc nhìn đội quân, cảm giác lo sợ bất an, không biết triều đình xảy ra chuyện gì, có ảnh hưởng gì đến việc buôn bán của mình ngày hôm nay không?
Chu Sỉ xin gã chủ quầy thịt một cái móc sắt, sau đó cột một sợi dây vào đầu móc sắt rồi thử độ rắn chắc của sợi dây. Tiếp đó y tiến lại sát tường thành rồi quăng cái móc sắt qua tường thành. Những người còn lại thấy được liền thầm mắng Chu Sỉ bởi vì tường thành này vô cùng cao lớn. Mặc dù cao không đến mười trượng nhưng ít nhất cũng được bảy tám trượng, hơn nữa là Chu Sỉ hướng về phía trước mà ném. Chỉ dựa vào lực cánh tay không thì không thể nào làm được. Nhưng tất cả đã lầm, chiếc móc sắt đã cắm phập vào phía trên tường thành.
Lúc này Dương Văn Quảng đã hiểu dụng ý của Chu Sỉ liền nói:
- Ngươi hãy cẩn thận!
- Bản quan đối nhân xử thế như thế nào thì không cần phải nhắc lại. Về phần ngươi nói ta và Thái hậu có chuyện mờ ám, tất cả mọi người đều biết bản quan và hai nha hoàn của ta đến bây giờ cũng vẫn hoàn toàn trong sạch.
Nói tới đây, Thạch Kiên liền mỉm cười. Hai nha đầu này quả thật đang rất nóng lòng bởi vì tuổi của các nàng ấy cũng không còn nhỏ nữa, khó trách lại cho hắn uống xuân dược. Có nên chờ đến khi thời cơ chin mùi sẽ cho các nàng ấy một lời giải thích hay không?
Hắn còn nói:
- Bản quan chưa hết hiếu kỳ nên bây giờ vẫn còn đang trong giai đoạn chịu tang nên đương nhiên vẫn còn là một xử nam.
Nghe đến đó, tất cả các binh lính đều cười rộ lên, chỉ có Triệu Cận là khẽ ngắt một cái.
- Bản quan sao có thể cùng với Thái hậu có chuyện mờ ám được. Ôi, ngươi tính dùng chuyện này để lừa gạt mọi người thì quả thật ngươi quá kém cỏi.
Nói xong, hắn quay qua những phản quân nói:
- Những binh lính ngoài điện có thể nghe thấy rõ. Niệm tình các ngươi đều bị những người này cưỡng bức hoặc lừa bịp nên mới tham dự cuộc phản loạn lần này. Hiện tại, nếu tất cả đều buông vũ khí thì bản quan cam đoan sẽ cho các ngươi thêm một cơ hội. Bọn Sa Giới kia chính là một tấm gương.
Hóa ra là Sa Giới đã được phóng thích bốn ngày và được Thạch Kiên sắp xếp cho một tiểu viện để ở lại. Hắn muốn dụ bọn tà giáo đến để thực hiện việc giết người diệt khẩu, từ đó bắt thêm nhiều tên nữa. Nhưng chuyện này bị nhiều người không rõ nguyên nhân phản đối. Bất kể Sa Giới muốn sửa chữa lỗi lầm như thế nào thì tội ác của y cũng là quá lớn. Điều mà Thạch Kiên thất vọng nhất là bọn tà giáo tuy lúc trước có đe dọa Sa Giới nhưng lại không có một chút hành động nào. Hắn cảm thấy có một thế lực ghê gớm đang đứng đằng sau việc này.
Hiện tại Thạch Kiên nói ra những lời này chính là muốn cho bọn phản quân biết rằng bọn họ cũng sẽ được đặc xá như Sa Giới vậy.
Những lời này sau khi được thốt ra thì quả nhiên trong đám phản quân có rất nhiều binh lính lộ ra thần sắc do dự.
Lương Quan Khánh thấy tình thế đang có chiều hướng không ổn, nếu không hành động mà để Thạch Kiên tiếp tục nói thì tất sẽ có người phản bội. Y liền hướng ánh mắt đến những tên áo đen ẩn trong đám người kia.
Những tên này đều là người của Thiên Lý giáo nên tất cả đều hiểu ý nhau.
Khi nhìn thấy ánh mắt của Lương Quan Khánh thì bọn chúng liền lập tức giương cung, hướng về Thạch Kiên đồng loạt bắn.
Hiện tại Thạch Kiên đang ở trên lầu ba, cách bọn binh lính khoảng một trăm bước. Tuy rằng khoảng cách này hơi xa so với cung thủ nhưng Thạch Kiên chỉ mang y phục bình thường, đứng cạnh hắn chỉ có vài tên hộ vệ cũng mặc y phục bình thường. Căn bản không có gì để bảo vệ.
Nhìn thấy mấy chục cung tên bay về phía Thạch Kiên, tất cả các cấm quân trong điện đều hô to, kể cả Triệu Cận.
Nhưng bọn họ lại chứng kiến một cảnh tượng kỳ quái. Thạch Kiên không hề có ý né tránh mà cả bọn hộ vệ cũng đều đứng cười.
Sau đó một cảnh tượng kỳ quái hơn lại xuất hiện. Những cung tên đang bay đến gần người Thạch Kiên thì tự động rớt xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng này, chẳng những bọn phản quân bên ngoài mà cả những cấm quân bên trong cũng đều ngạc nhiên. Chuyện gì đã xảy ra?
Tất cả mọi người đều biết rằng Thạch Kiên khi lần đầu vào kinh đã viết những thơ dài truyền đi khắp thiên hạ, đến Hoàng đế Liêu quốc cũng cực kỳ thích thú, còn thỉnh cầu Chân Tông bảo hắn viết riêng một bài cho ông. Nhìn cảnh tượng Thạch Kiên vừa đối mặt với cường địch vừa nói cười, rồi đột nhiên đao thương bất nhập khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Cấm quân quên đi rằng đang đối đầu với kẻ địch mạnh hơn gấp bội đều cùng che miệng cười. Đang trong trại thái sợ hãi nhưng Dương thái phi cũng không kìm được tiếng cười.
Thạch Kiên còn giả ngu, nhìn xuống những người phía bên dưới hỏi:
- Chẳng lẽ bản quan nói sai rồi sao? Các ngươi có thể nhìn thấy bản quan đao thương bất nhập phải không?
Tất cả mọi người lại rộ lên tiếng cười nhưng toàn bộ bọn phản quân bên ngoài lại kinh sợ. Lúc này, tuy Thạch Kiên biết một chương về tà giáo luận, cho rằng đại đa số mọi người đều mê tín. Thạch Kiên một mặt phản đối nhưng cũng không công khai phủ nhận sự tồn tại của thần quỷ. Lúc này nhìn thấy những cung tên tự động rớt xuống khi đến gần Thạch Kiên thì ánh mắt của họ đều thay đổi. Bọn họ lại nghĩ đủ loại truyền thuyết về Thạch Kiên, trên mặt đều lộ ra nét chán nản.
Lúc này Thạch Kiên vỗ tay, vài người hộ vệ tiến đến bên hắn. Sau đó mọi người đều nhìn thấy một cảnh tượng khó hiểu. Thôi Diệt Lang đến cổng lớn của điện Ngọc Hoa ra lệnh mở cửa điện.
Điều này làm cho tất cả cấm quân đều sợ ngây người. Hiện tại binh lực và trang bị đều không đủ, may mắn còn dựa vào tường thành bao xung quanh cung điện để phòng thủ. Khi cổng điện Ngọc Hoa được mở ra, bọn loạn đảng xông tới thì làm sao có thể bảo toàn tính mạng?
Ở phía đông cung Duyên Phúc có một cung điện rất nhỏ không biết tên. Nếu không cố ý đi tìm thì dễ dàng bỏ qua nơi này. Dựa theo địa vị của Lý thị thì đây là một đãi ngộ không tồi. Dù sao đợi cho lăng mộ được xây xong, tân Hoàng đế sẽ thành hôn, Lưu Nga sẽ có sắp xếp cho nàng. Thân phận chỉ là một Uyển Nghi mà có thể có được một cung điện độc lập thì đã là một ưu đãi rồi.
Mưa gió vẫn không dừng, chỉ có điều nhỏ lại một chút mà thôi. Hai cái đèn lồng cũ nát treo trước cửa điện đung đưa trong mưa gió. Trên lầu hai của cung điện có hai người phụ nữ đang đứng nhìn sự náo động đang diễn ra ở phía xa. Đối với việc có người mưu phản trong cung thì các nàng cũng đã có nghe qua. Sau lại nghe thấy Thạch đại nhân đang lên kế hoạch bắt giữ những người này. Thật không ngờ hôm nay lại bùng nổ mãnh liệt như vậy. Nếu vậy thì quả thực là có mưu phản rồi.
Các nàng đều đang nhìn về hướng Duệ Thành cung. Tuy rằng khi Triệu Trinh vừa mới sinh ra thì đã bị Lưu Nga ôm đi nhưng thật sự vẫn là máu mủ của nàng. Cái loại cảm giác này Lưu Nga không thể hiểu được. Mỗi khi đêm đến, nhiều lần nàng đã khóc đẫm cả chiếc gối. Hiện tại, nàng không lo lắng cho bản thân mình mà là lo cho Triệu Trinh. Đứng trên lầu, nàng có thể nghe thấy tiếng gào thét từ Duệ Thành cung truyền đến. Bất kể là kẻ nào mưu phản thì người sẽ bị đối phó đầu tiên chính là Triệu Trinh. Lý thị chắp hai tay hướng về không trung cầu xin Bồ Tát và các chư thần phù hộ cho Triệu Trinh. Nhìn thấy vẻ mặt của Lý thị, người cung nữ trung niên đứng bên cạnh nàng khuyên nhủ:
- Uyển Nghi, xin người đừng sốt ruột, nghe nói Thạch đại nhân cũng đã đến hoàng cung rồi. Nói không chừng đây chính là bố trí của ngài ấy.
So với Lưu Nga thì Lý thị không thể biết được nhiều tin tức. Nàng nghe những lời đồn đại mang sắc thái thần thoại về Thạch Kiên. Có thể hắn chính là hóa thân của Gia Cát Lượng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, không có gì là không làm được, thậm chí có thể hô mưa gọi gió, ủ đậu thành binh. Những điều này chính là do người cung nữ trung thành và tận tâm Tử Đài nói cho nàng biết. Bà ấy còn nói cho nàng biết Thạch Kiên chính là sao Văn Khúc hạ phàm để bảo vệ Hoàng thượng. Điều này làm cho nàng cảm thấy vui sướng. Thạch Kiên chính là trợ thủ được phái đến giúp đỡ con trai của mình.
Thậm chí có lần nàng đã chăm chú nhìn trộm vị thiếu niên này. Nàng chưa bao giờ gặp một thiếu niên mới chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi chẳng những khôi khô, anh tuấn mà còn có khí thế hiên ngang, bộ dáng cũng vô cùng chín chắn. Nàng cũng đã đọc qua những bài văn của thiếu niên này. Nào là “lo trước nỗi lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ. còn có bài “Chính khí ca” hắn đã viết khi lần đầu tiên rời khỏi kinh thành. Điều này làm cho nàng khi nhìn thoáng qua liền thích ngay chứ không riêng gì Tiên đế và Thái hậu. Nghe nói Thạch Kiên và con trai của mình có mối quan hệ rất tốt khiến cho nàng cảm thấy vui lòng.
Khi nghe Thạch Kiên đã vào cung thì nàng cũng cảm thấy yên lòng. Tuy nhiên nàng cũng vẫn còn lo lắng liền hỏi:
- Bà nghe ai nói vậy?
Cung nữ Tử Đài đáp:
- Vừa rồi là Dương thái giám và Tôn thái giám nói cho nô tì biết. Bọn họ còn gọi cho nô tì thông báo gấp cho Uyển Nghi, đừng để kẻ thù gây bất lợi cho người.
Lý thị biết dụng ý của người cung nữ. Bọn kia sẽ có khả năng đem nàng ra uy hiếp Hoàng đế.
Nhưng Lý thị không hề nghĩ đến cục diện như thế nào. Nàng chỉ nghĩ tuy mình là thân mẫu của Triệu Trinh nhưng lại không muốn Triệu Trinh biết việc này. Lúc này Lưu Nga đang nắm quyền hành trong tay, hơn nữa còn có nhiều con cháu thuộc dòng dõi hoàng tộc.
Nhưng điều nàng lo sợ cũng đã đến rồi.
Một bà con xa của Lôi Duẫn Cung là Lôi Quan Tăng đang dẫn theo hai trăm người đang đánh về phía này.
Nét mặt Lý thị trở nên khó coi. Nàng không phải sợ những người này xúc phạm đến mình vì ít nhất trong lúc này nàng cũng là một tấm bình phong cho bọn chúng. Nhưng chuyện này về sau có ảnh hưởng đến Triệu Trinh thế nào thì nàng không thể đoán được.
Nhìn kẻ thù đang tới gần, nàng cắn chặt hàm răng một lần nữa nhìn về hướng cung Duệ Thành, sau đó hướng về phía dưới.
Cung nữ Tử Đài nắm chặt tay nàng. Bà hiểu được dụng ý của Lý thị. Bà nói:
- Người cứ tin tưởng vào Thạch đại nhân. Dương thái giám và Tôn thái giám nhất định sẽ đem thân phận chân chính của người nói cho Thạch đại nhân biết mà.
Chu Lịch tuy là một quan võ nhưng cũng không phải là một kẻ lỗ mãng. Gã đã hóa trang thành người Phiên ẩn cư ở Linh Châu thành thì có thể chứng tỏ điều đó. Thạch Kiên không hề nói đến thân phận của Lý thị nhưng nghe được lời nói thận trọng của Thạch Kiên, còn không tiếc mà biến Ngọc Hoa điện thành chốn không người thì cũng biết Lý thị quan trọng như thế nào. Chỉ có điều chuyện này liên quan đến triều đình nên gã không hỏi điều gì cả.
Ngọc Hoa điện cách nơi ở của Lý thị một khoảng cách khá xa. Chu Lịch không ngừng thúc giục đoàn quân gia tăng hết tốc lực chạy đến nơi ở của Lý thị. Khu vực này bình thường rất hẻo lánh nhưng không ngờ Tiểu Dương công công và Tôn công công đã đưa hơn một trăm người đến mặt sau cung điện của Lý thị.
Lôi Quan Tăng mang theo quân binh gần như không gặp bất kỳ một sự chống cự nào nên nhanh chóng tiến vào cung điện của Lý thị. Một vài cung nữ và thái giám cũng có sự phản kháng nhưng không thể chống cự lại đám quan binh này.
Xử lý Lý thị như thế nào thì y còn phải chờ Lôi Duẫn Cung thông báo. Cho nên y đã phái một binh lính chạy đi xin chỉ thị của Lôi Duẫn Cung.
Phía sau cung điện là một bức tường, cao khoảng hai thân người. Điều này không thể làm khó cho Chu Lịch, gã hạ giọng nói:
- Mau hạ người làm thang cho ta!
Sau đó gã đứng lên trên người một binh sĩ đang úp lưng lại leo lên bức tường. Nhờ ánh sáng của cây đuốc, gã nhìn thấy binh lính của Lôi Quan Tăng. Chỉ là lúc này bọn chúng đang đứng trước cửa điện trông chừng Lý thị. Bọn chúng không thể ngờ được rằng trong bóng tối phía sau đang có một đội thần binh của trời giáng xuống. Chu Lịch hạ giọng nói:
- Nói chuyện khẽ thôi.
Thạch Kiên đã giải thích tường tận, thà rằng vứt bỏ Linh Châu thành nhưng không thể để tổn hại đến một cọng tóc của Lý Uyển Nghi. Hiện tại bọn loạn đảng mà nghe được tiếng động, nhất định sẽ phát hiện được bọn họ. Dưới tình huống khẩn cấp thì khó có thể tránh khỏi tình trạng tức nước vỡ bờ.
Gã nhẹ nhàng nhảy xuống đất. May mắn thay, vì trời mưa nên lớp bùn đất đều rất xốp. Khi mọi người nhảy xuống cũng không gây ra tiếng vang lớn.
Chu Lịch rón rén đi vào đằng sau tiểu cung điện. Gã thoăn thoắt như khỉ leo lên cây cột đến lầu hai. Thân thủ của gã rất nhanh nhẹn. Hơn nữa mấy năm nay gã vì điều tra tất cả địa hình của Hạ Châu mà đã giả dạng làm thợ săn, cả ngày cùng giao đấu với ác thú. Chẳng những võ nghệ không thụt lùi mà còn tiến bộ không ít. Hơn nữa gã hiện tại chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, có thể nói là đang thời kỳ sung sức nhất.
Nhìn thân thủ nhẹ nhàng và khéo léo của Chu Lịch, tất cả các cấm quân đều thầm khen ngợi.
Chu Lịch nhẹ nhàng đến gần lầu hai. Gã nghe được tiếng cung nữ đang khóc vì hoảng sợ trong mấy gian phòng. Trong chốc lát, gã đã nhanh chóng di chuyển đến một gian phòng chính là nơi ở của Lý thị.
Chu Lịch nghe tiếng Lý thị đang nói chuyện với bọn loạn đảng.
Mặc dù Lý thị ở trong cung đã lâu nhưng thanh âm của nàng là xuất thân từ phía Nam. Giowngj nói mêm mại, nhẹ nhàng như hát. Nàng nói:
- Ta không hiểu ngươi nói vậy là có ý gì?
Bọn loạn đảng cười sằng sặc lên:
- Lý Uyển Nghi, bây giờ bản quan đã tìm được bà. Bà cũng đừng giả bộ mà không biết được Lưu Nga muốn xuống tay với con trai của bà. Bà ấy muốn ngồi lên ngai Hoàng đế.
Nghe đến đó, Chu Lịch đổ mồ hôi hột. Lúc này Chu Lịch mới hiểu được vì sao Thạch Kiên không quan tâm đến an nguy của điện Ngọc Hoa mà lại muốn cứu Lý Uyển Nghi.
Cuộc nói chuyện của bọn họ tiếp tục truyền đến tai của Chu Lịch.
Lý thị cười lạnh nói:
- Ta nghĩ ngươi thực sự đã hiểu sai rồi. Ta không có đứa con trai nào cả. Chỉ có điều ta đã từng là nô tì của Thái hậu, Thái hậu đối với ta ân trọng như núi. Hơn nữa, Thái hậu cũng không bao giờ hạ độc thủ đối với Hoàng thượng. Các ngươi muốn lấy cớ này để bịa đặt sinh sự rồi dẫn đến mưu phản.
- Chà, nếu bà không thừa nhận việc này thì quên đi. Tuy nhiên bản quan nói cho bà một sự kiện. Hiện nay Hoàng thượng và Thái hậu đang bị bao vây tại điện Ngọc Hoa, khoanh tay chịu trói. Nếu bà có thể khuyên Hoàng đế phế truất yêu nữ kia thì chúng ta có thể giữ vững ngôi vị cho con trai của bà và còn có thể cho bà làm Thái hậu. Sự thật, Thái hậu chân chính là bà. Vậy tại sao bà phải ở lại tiểu cung điện này chờ xin ít cơm thừa.
Hiện tại Chu Lịch có thể hiểu rõ Lý thị chính là mẹ đẻ của Triệu Trinh. Gã cũng hiểu được dụng tâm của Lý thị khi không thừa nhận điều này. Chỉ có điều bí mật này khiến gã vô cùng sợ hãi. Mình chỉ là một tiểu vũ phu. Thái hậu muốn bóp chết mình thì đơn giản như bóp chết một con kiến. Toàn thân của gã như muốn nhũn ra.
Trận đánh trong hoàng cung cũng làm cả kinh thành bừng tỉnh. Tất cả các văn võ bá quan đều rời khỏi giường nhìn về xung quanh hoàng cung. Chỉ là bọn họ đều bị Lã Di Giản không cho ra ngoài. Tào Lợi Dụng cũng giống như vậy. Nếu không thì sẽ bị khép vào tội mưu phản.
Lúc này Lã Di Giản đang chơi cờ cùng với Hạ Tủng nhưng càng chơi lại càng kém. Có mấy lần kìm không nổi hướng mắt về phía kinh thành. Vì sao những cấm binh mà Thạch Kiên đã bố trí lại không vào thành. Chẳng lẽ bọn họ không biết thời gian càng kéo dài càng bất lợi sao?
Cùng lúc đó trong bát vương phủ, già trẻ cao thấp đều toàn bộ đi ra. Bọn họ cũng biết Thạch Kiên đã vào hoàng cung. Mấy anh em Duẫn Sơ cũng muốn tiến cung trợ giúp cô gia.
Nghe lời nói của bọn họ, Nguyên Nghiễm cảm thấy vui mừng. Ông vốn luôn lo lắng cho những đứa con của mình, sợ rằng khi ông qua đời sẽ không có ai chăm sóc cho chúng. Hiện tại bọn chúng đều có sự thân thiết với Thạch Kiên. Trong tương lai thiếu niên kia sẽ không bạc đãi những đứa con của ông.
Duẫn Sơ hướng sang Triệu Dung nói:
- Dung nhi, phụ vương biết em cũng tham gia kế hoạch của Thạch thị lang. Em đoán thử lần này hoàng cung nắm chắc bao nhiêu phần thắng?
Nhưng bản thân Triệu Dung cũng cảm thấy mơ hồ. Nàng nói:
- Thạch thị lang không nói gì với em.
- Vậy à? Không thể nào! Thạch Kiên trước kia thường xuyên thảo luận vụ án với em mà.
- Đúng vậy! Nhưng chuyện lần này lớn như vậy thì huynh ấy không nói với em.
Các cô gái trong nhà liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy có chuyện gì đó không tốt phát sinh trong nhà bọn họ.
Trong ngôi điện, người thiếu phụ ngón tay run rẩy đứng lên, nhìn về phía tường thành. Tuy biết rõ hy vọng không lớn nhưng nàng vẫn hy vọng lần này sẽ thành công. Hiện tại, người của nàng đã mang tin tức về nói rằng Tào, Dương hai vị tướng quân đã mang theo binh lính vào ngoại thành nhưng toàn bộ vẫn còn đang ở cổng của nội thành.
Nàng biết Lôi, Đinh hai người đã phái binh lính cầm chân hai vị tướng quân càng lâu càng tốt, chỉ cần Lôi Duẫn Cung bình ổn chuyện trong hoàng cung. Chính vì vậy mà hai vị tướng quân không có cách nào tiến vào hoàng cung.
Dương Văn Quảng cũng biết dụng ý của Lôi Duẫn Cung. Gã mang theo binh lính đến cửa đại môn thì gặp phải chuyện này. Nếu không tại vì Dương Văn Quảng không có những vũ khí công thành thì gã đã hạ lệnh công thành từ lâu. Nhưng lúc này, đầu thành xảy ra một chuyện bất ngờ. Một ngự võ giáo úy dùng đại đao bổ xuống đầu người chỉ huy, sau đó lớn tiếng nói:
- Các vị huynh đệ, hiện tại mọi người đều thấy được biến động trong hoàng cung. Đây chính là chiếu chỉ giả mạo của bọn phản loạn. Trên tay Dương tướng quân mới chính là ý chỉ của Thái hậu. Mau mở cửa thành để bọn họ vào bảo vệ Hoàng đế.
Nhưng lập tức một vài tướng quân nói với y:
- Ta xem ngươi mới chính là mưu phản, giết hại võ quan. Chuyện trong hoàng cung đã có Lôi đại nhân xử lý. Muốn cho bọn họ vào thành, dụng ý của ngươi là gì?
Sau đó ra lệnh cho y phải buông khí giới.
Dương Văn Quảng nhìn thấy tình huống này thì biết vị giáo úy đó chính là do Thạch Kiên an bài. Nhưng thế lực của Thạch Kiên quá nhỏ cho nên chỉ có cửa thành này mới có người của hắn, còn những cửa thành khác thì hoàn toàn không thể khống chế được tình hình. Thực ra thì cũng oan uổng cho Thạch Kiên. Kỳ thật thì Thạch Kiên và Lưu Nga cũng đã bố trí không ít binh lính bảo vệ cửa thành. Nhưng cả hai người này đều không ngờ Lôi Duẫn Cung đều tiến hành thay thế hoàn toàn các tướng lĩnh bằng người của y cho nên Dương Văn Quảng và Tào Vĩ không thể tiến vào trong thành.
Lúc này cũng có một người đang sốt ruột. Đó là Chu Sỉ. Y biết rằng cha của mình mấy ngày hôm trước phụng mệnh mai phục trong hoàng cung. Hiện tại nếu như bọn họ không thể vào thành thì chắc chắn cha của y sẽ gặp nguy hiểm. Y lúc này muốn hành động gấp rút nên bước nhanh vào một quầy hàng bán thịt lợn. Ông chủ cửa hàng đang treo những miếng thịt lên chiếc móc sắt chuẩn bị buôn bán. Ánh mắt của ong chủ luôn liếc nhìn đội quân, cảm giác lo sợ bất an, không biết triều đình xảy ra chuyện gì, có ảnh hưởng gì đến việc buôn bán của mình ngày hôm nay không?
Chu Sỉ xin gã chủ quầy thịt một cái móc sắt, sau đó cột một sợi dây vào đầu móc sắt rồi thử độ rắn chắc của sợi dây. Tiếp đó y tiến lại sát tường thành rồi quăng cái móc sắt qua tường thành. Những người còn lại thấy được liền thầm mắng Chu Sỉ bởi vì tường thành này vô cùng cao lớn. Mặc dù cao không đến mười trượng nhưng ít nhất cũng được bảy tám trượng, hơn nữa là Chu Sỉ hướng về phía trước mà ném. Chỉ dựa vào lực cánh tay không thì không thể nào làm được. Nhưng tất cả đã lầm, chiếc móc sắt đã cắm phập vào phía trên tường thành.
Lúc này Dương Văn Quảng đã hiểu dụng ý của Chu Sỉ liền nói:
- Ngươi hãy cẩn thận!
/540
|