Chu Sỉ gật đầu, cởi bỏ chiếc áo giáp, chỉ mặc một bộ thường phục, giắt cây đại đao phía sau lưng rồi trèo lên sợi dây thừng. Phải biết rằng đây chỉ là một sợi dây thừng mỏng manh, còn chiếc móc sắt kia thì không biết có chịu nổi không khi bức tường thành quá cao như vậy. Nếu đu sợi dây thừng mà leo lên như vậy thì quá nguy hiểm. Chẳng những cánh tay phải khỏe mạnh mà còn phải có kỹ thuật tốt. Tuy biết rằng Chu Sỉ xuất thân là thợ săn, thường xuyên làm việc này nhưng nhìn sợi dây thừng mong manh không ngừng đung đưa trên không trung khiến cho những người khác đổ mồ hôi lạnh. Nhưng cũng may mắn thay! Bởi vì lúc này hai thế lực đang giằng co nhau nên thu hút hầu hết ánh mắt của bọn binh lính gác cổng thành, cho nên không ai chú ý đến có một sợi dây móc vào cái móc sắt cắm trên tường thành đang đung đưa qua lại. Rốt cục, Chu Sỉ cũng tiếp cận được đỉnh tường thành liền lập tức bám vào hòn gạch trên tường thành nhảy phắt lên.
Lúc này Chu Sỉ liền làm một hành động thật điên cuồng, hắn cởi bỏ quần áo mặc dù thời tiết vẫn còn giá lạnh, cứ như vậy tru lên một tiếng thê lương rồi cầm lấy thanh đại đao hướng đến bọn binh lính mà đánh tới.
Lý thị bỗng nhiêm mỉm cười:
- Các ngươi đang rất lo lắng phải không? Nếu các ngươi mưu phản thành công thì cần gì phải bắt ta làm bia đỡ đạn. Ta làm sao mà chấp nhận cho các ngươi làm vậy.
Nghe đến đó thì Chu Lịch thầm kêu không ổn nên liền nhảy ra. Vừa lúc này Lý thị đang chuẩn bị nhảy xuống dưới lầu. Ở dưới đất toàn là đá xanh. Người Lý thị yếu ớt như vậy khi nhảy xuống thì làm sao mà bảo toàn tính mạng được.
Nhưng Chu Lịch đã nhanh chóng một tay ôm lấy người Lý thị, dùng chân đá một tên võ quan xuống dưới lầu, còn tay kia cầm đao chém vào bọn loạn đảng. Lúc này gã mới buông Lý thị ra và nói:
- Tình thế cấp bách nên hạ quan xin thất lễ. Tuy nhiên Uyển Nghi đừng quá lo lắng, Thạch đại nhân đã phái hạ quan đến cứu người.
Lý thị đột nhiên thấy có một người đàn ông xa lạ ôm lấy mình thì mặt bỗng đỏ lên. Nhưng sau đó nghe được những lời người này nói thì mới im lặng đứng sang một bên. Vừa rồi nàng đã có ý định tự sát
Lúc đó những ngọn lửa lại xuất hiện trên lầu. Bọn này đều là thân tín của Lôi Duẫn Cung. Tuy lúc này bọn chúng chưa nhận được chỉ thị của Lôi Duẫn Cung nhưng bọn chúng biết được ý của gã họ Lôi là đem Lý thị ra làm quân bài cứu mạng nên cho người lên lầu hòng thuyết phục Lý thị. Bọn chúng đều không ngờ Lý thị lại muốn tự sát, càng không nghĩ đến đột nhiên có người xuất hiện cứu lấy Lý thị nên tất cả đều phản ứng hơi chậm.
Lúc này Chu Lịch ngửa mặt lên trời tru một tiếng. Gã nhớ lại hình ảnh tri phủ đại nhân kính yêu bị bọn loạn đảng giết chết. Khi ẩn cư ở Linh Châu nhiều năm, mỗi khi buồn bực trong lòng, gã đều tru lên những tiếng kêu ai oán. Mỗi khi săn bắt dã thú gã cũng đều cất tiếng tru, lâu ngày thành thói quen. Chu Sỉ khi leo lên được cổng thành cũng tru lên là do ảnh hưởng của cha từ nhỏ. Sau tiếng tru, gã lao tới đám người thân tín của Lôi Duẫn Cung. Vốn trời sinh hình dáng của Chu Lịch có phần hung ác nên năm đó gã giả mạo thành người Phiên cũng không ai nghi ngờ. Hiện nay tình thế cấp bách, tóc mai của gã dựng đứng, hai mắt trợn ngược giống như quỷ từ dưới địa ngục lên.
Vài người bị Chu Lịch làm cho hoảng sợ. Chu Lịch đã xông tới trước mặt bọn chúng mà chém xuống. Ngay lập tức có năm người bị y giết chết, còn những người khác thì bị đá xuống lầu. Tuy nhiên tên cầm đầu Lôi Quan Tăng thì chưa bị Chu Lịch đánh chết, thấy tình thế không ổn liền bỏ trốn xuống dưới lầu. Gã biết rằng người này đến là để cứu Lý thị. Đến bây giờ chỉ thị của Lôi Duẫn Cung vẫn còn chưa đến nhưng gã biết không thể để Lý thị cho cái gã đàn ông to cao kia cứu đi. Do đó, Lôi Quan Tăng ra lệnh cho binh lính tiến thẳng lên lầu, mưu toan cướp Lý thị trên tay Chu Lịch.
Nghe được tiếng rống của Chu Lịch, tất cả binh lính của y cũng từ phía sau xông tới. Đương nhiên bọn họ về quân số hay trang bị đều không bằng đội quân của Lôi Quan Tăng.
Có thể nói Tống triều thiếu ngựa nên không thể không trọng dụng bộ binh, đặc biệt là bộ binh hạng nặng. Loại bộ binh này cũng là đội quân mặc áo giáp nặng nhất và hoàn mỹ nhất thế giới. Loại áo giáp này được tạo thành từ 1825 miếng giáp, tổng sức nặng là 29kg. Trường thương thủ, cung thủ thì trang bị nặng hơn một chút và nỗ xạ thủ thì trang bị nhẹ hơn. Loại áo giáp này có thể cản bước tấn công của kỵ binh nhưng vì quá nặng nên thiếu tính linh hoạt. Thắng lợi là không thể thừa thắng xông lên truy kích kẻ thù. Thất bại thì không thể nhanh chóng lui lại. Ngũ đại tinh anh được tương truyền trong lịch sử thì hoàn toàn tương phản. Bọn họ tập hợp những tinh anh của bộ tộc Nữ Chân hợp thành đội kỵ binh hùng mạnh. Trong trận chiến ở Yển Thành, Nhạc Vân đã mang theo kỵ binh giao chiến với đội quân tinh nhuệ nhất của Kim Quốc, cuối cùng đã dành được chiến thắng. Sau này Thành Cát Tư Hãn phát triển khinh kỵ binh nổi tiếng nhất thiên hạ. Về sau khi đánh du kích lại càng chú ý đến tốc độ và tính linh hoạt.
Trên thực tế, mỗi lần Thạch Kiên nhìn thấy loại áo giáp này thì thường thở dài. Không chỉ có quân đội Tống triều mà cả kỵ binh giỏi nhất của Âu Châu cũng không thể chịu nổi một đòn của khinh kỵ binh người Mông Cổ. Đương nhiên hắn không thể nhớ nổi biện pháp để xử lý cục diện này. Hiện tại, Tống triều vẫn chưa thu phục U Vân, mất đi những bãi cỏ ở Nội Mông, nơi thích ứng cho việc chăn thả những đàn ngựa. Việc thiếu ngựa dẫn đến việc không thể đem khinh bộ binh đối phó với kỵ binh được. Như vậy thương vong lại càng lớn hơn. Căn bản không có biện pháp nào khắc phục nhược điểm của loại áo giáp này.
Hắn đứng ở góc độ lịch sử đánh giá ưu suốt chiều dài phát triển của quân đội cho nên hắn nắm rõ những ưu điểm và khuyết điểm của từng binh chủng. Khi phái Chu Lịch đi cứu viện cho Lý Uyển Nghi, hắn đã không ngừng dặn dò không cần phải giao phong chính diện, chỉ cần làm cho đội quân của chúng tản ra rồi dùng ưu thế của binh lực mà nhằm vào những nhóm binh lính lẻ tẻ mà tấn công.
Kỳ thật là cũng phù hợp với cách đánh của Chu Lịch. Căn bản y chưa từng trải qua sự huấn luyện chính quy. Hiện nay y đang làm thủ lãnh của gần ngàn cấm quân nhưng không có kinh nghiệm tác chiến. Đành phải đem những kinh nghiệm săn thú ra để mà chiến đấu. Thế trận chính quy hoàn toàn không có. Ngáng chân, trốn mai phục, đánh lén cũng là cách mà Chu Lịch đang làm khiến cho các quan quân khác không ngừng lắc đầu.
Có người nói y như vậy là không tốt nhưng Tào Vĩ ánh mắt nhạy bén mà phát hiện được sự ảo diệu trong đó. Tào Vĩ nói:
- Cứ để hắn làm vậy đi. Đừng xem thường cách đánh của y. Có thể y sẽ làm rối loạn đội ngũ quân mình nhưng dùng để mai phục thì không thể không tốt hơn.
Chính Thạch Kiên cũng phải đồng tình với điều đó.
Khi nhìn thấy binh lính trong điện bắt đầu xông ra, quả nhiên bọn họ không sắp hàng chỉnh tề mà chia thành mười người một nhóm. Tổng cộng là có năm nhóm. Trong lúc bọn phản quân chạy từ trong điện ra thì ngoài này, binh lính của Chu Lịch nấp vào trong những đám cây ngáng chân, ném đá, kéo khuỷa tay. Nói tóm lại là làm hết mọi cách. Nhìn cảnh tượng đó giống như một đám lưu manh đang đánh nhau. Tuy nhiên phương pháp này cũng rất là hiệu quả. Bọn họ so với kẻ thù ít hơn đến gần một trăm người, trang bị lại không bằng, nhưng khi giao thủ đến tận bây giờ cũng khiến cho bọn loạn đảng thương vong không ít.
Đồng thời bọn loạn đảng cũng quên mất một người. Chu Lịch đang đứng trên cầu thang giống như một sát tinh. Một người giữ quan ải, vạn người không qua được. Lúc này đã có mười chín người chết dưới đao của y, đầu tóc nhuộm đầy máu tươi. Mỗi khi giết được một người, y đều phát ra tiếng tru như người sói. Sự thật người sói cũng không có hung mãnh như y vậy. Sau này khi y và Chu Sỉ danh chấn biên quan, tất cả bọn loạn đảng đều phong cho cha con y là Đại dã lang tướng quân và Tiểu dã lang tướng quân.
Hai tay cầm hai thanh đao nhằm đầu của bọn phản quân mà chém. Lần này y đã chém đến người thứ hai mươi. Bọn phản quân đều quay ngược trở ra, ánh mắt sợ hãi nhìn y. Tuy nhiên thể lực của y lúc này đã đến giới hạn.
Trong lúc Chu Lịch đang liều mạng trong này thì con trai y, Chu Sỉ cũng đang liều mạng ngoài cổng thành. Chu Sỉ không nói nhiều, chỉ nhằm những binh lính mà chém tới. Bọn chỉ huy đang bắt giữ vị giáo úy cũng không ngờ rằng từ đâu xuất hiện một thiếu niên đằng đằng sát khí lao đến. Tên tiểu tử đó đã chém ngã hai người. Thế này thì y đã chọc vào tổ kiến lửa rồi. Tại cửa thành này phần lớn là người của Lôi Duẫn Cung hoặc người của Đinh Vị. Bọn chúng liền bao vây Chu Sỉ. Nếu hai bên nghiêm chỉnh đối trận cách hành động của tiểu từ này có thể đem lại kết quả xấu việc này khiến chính Dương Văn Quảng cũng cảm thấy đau đầu.
Chu Hận nhỏ hơn Chu Sỉ mấy tuổi, căn bản tính nết chưa định hình rõ rệt. Nhưng Chu Sỉ thì đã trưởng thành rồi, đồng thời lại chịu ảnh hưởng từ cha mình. Bất kể Dương Văn Quảng nói như thế nào cũng không khiến Chu Sỉ sửa được. Nhưng hiện tại trời vẫn còn tối nên rất thích hợp cho Chu Sỉ phát huy. Chu Sỉ thường theo phụ thân đi săn bắn, thường xuyên ở trong bóng đêm để mai phục nên có một đôi mắt rất tốt. Hơn nữa, đây là thời điểm mà con người buồn ngủ nhất nhưng Chu Sỉ thì không có thói quen này. Lúc này y đang đi như bay trên tường thành, không ngừng tru lên, không ngừng chém giết bọn binh lính giữ thành.
Dương Văn Quảng và những binh lính khác đứng dưới há hốc mồm trợn mắt đứng nhìn. Trước đây, có nhiều người không phục tại sao Dương Văn Quảng lại ưu ái Chu Sỉ như vậy, đến bây giờ thì mọi người mới hiểu được. Chỉ có Dương Văn Quảng mới biết cái tên tiểu tử hoang dã này có nhãn lực rất tốt trong bóng đêm. Nếu không ở điều kiện bình thường và thay mình đối địch thì chắc chắn mười mình cũng bị hắn giết. Hiện tại, tiểu tử này có thể gọi là một dũng sĩ chứ không còn gọi là một mãnh tướng nữa. Đương nhiên cách gọi này cũng khiến y vui sướng không ngừng. Phải biết rằng y và Thạch Kiên giống nhau, đều xuất thân từ tầng lớp bình dân. Nếu được huấn luyện nghiêm chỉnh thì tiền đồ về sau không thể ước lượng được. Dương Văn Quảng biết rõ muốn vào thành một cách yên bình thì không thể được. Thừa dịp tiểu tử này đã công phá được đầu thành thì lập tức phái mấy chục binh lính theo Chu Sỉ leo lên sợi dây thường, mặt khác phái người vào trong nhà dân trưng thu gỗ, buộc vào với nhau làm thành những cái thang tự chế.
Khi người binh lính thứ hai đã xuất hiện ở đầu thành, bọn quân lính canh giữ cổng thành rốt cục cũng phát hiện lối leo lên của đám người Dương Văn Quảng liền nghĩ đến việc chém đứt sợi dây thừng.
Dương Văn Quảng đứng dưới nên nhìn thấy hết mọi chuyện. Gã sốt ruột hô:
- Tiểu dã trư, mau bảo vệ dây thừng!
Tiểu dã trư chính là cách Dương Văn Quảng gọi Chu Sỉ khi dạy thế nào Chu Sỉ cũng không tiếp thu được. Chính vì sốt ruột nên Dương Văn Quảng lại dùng tên này để gọi y.
Chu Sỉ tuy rằng xuất thân từ thường dân nhưng không phải là người ngu ngốc. Y nhìn thấy đồng đội đang tiến lên ngày càng nhiều vì thế chạy vội tới trước dây thừng để bảo vệ.
Nhưng chính vì vậy mà y đã mất đi tính linh hoạt nên ngay lập tức lâm vào hoàn cảnh xấu. Khi binh lính thứ ba leo lên thì trên người Chu Sỉ đã bị thương. Chỉ có điều dưới ánh đuốc thì không thể nhìn thấy máu trên người Chu Sỉ là của y hay là của người khác. Nhưng điều này lại càng khơi dậy tính hoang dã nơi y, liền giơ đao chém chết một tên lính đang định đánh lén. Sau đó một tên lính phóng cây thương đến nhưng bởi vì do quán tính nên tiếp tục vọt đến trước mặt Chu Sỉ. Lúc này, Chu Sỉ chưa thu hồi kịp cây đao nên nhè cổ tên lính mà cắn phập một cái vào động mạch cổ, máu tươi lập tức nhuộm đỏ miệng của y. Không biết Chu Sỉ có uống máu của tên lính kia không chứ nhìn thấy cảnh tưởng này ai cũng thấy kinh hãi và sinh ra dao động. Lúc Chu Sỉ buông ra thì tên lính này đã tử vong, không biết là do mất máu hay là quá kinh hãi mà chết. Lại phát ra một tiếng kêu thê lương, cặp răng nanh trắng dã của Chu Sỉ vẫn còn dính máu và thịt của tên lính xấu số kia.
Nhìn thấy bộ dạng của Chu Sỉ, bọn binh lính đầu thành liền lui về phía sau, có hai tên lính sợ đến mức vãi ra quần. Những tên lính này bình thường sống trong cảnh thái bình đã lâu nên không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, làm sao mà gặp phải những tên lính dữ tợn thế này chứ.
Dương Văn Quảng đứng dưới ngước mặt lên nói:
- Tốt, tốt lắm!
Sau đó ra lệnh cho những binh lính khác lập tức bắc cái thang tự chế lên, tiếp sức cho Chu Sỉ.
Cùng lúc này, trận chiến kì quái của Thạch Kiên lại chìm vào im lặng. Khi phụ tử Chu Lịch đang liều mạng chiến đấu thì ở trong này, cuộc chiến của Thạch Kiên lại im lặng một cách ngột ngạt.
Khi Thôi Diệt Lang mở cửa điện, Lôi Duẫn Cung và Lương Quan Khánh sẽ không cho rằng Thạch Kiên bị điên. Gã thiếu niên này tài hoa hơn người, ai biết hắn đang có dụng ý gì đây.
Thạch Kiên phe phẩy cây quạt nói:
- Đừng sợ! Bản quan không dùng “không thành kế” đâu.
Những người này đều xem qua truyện “Tam quốc” do Thạch Kiên viết nên biết “không thành kế” là như thế nào. Có thật sự là “không thành kế” không?
Những người bên trong điện nhìn thấy cửa điện được mở ra thì trong lòng lo sợ. Nhưng nhìn thấy Thạch Kiên vẫn bình tĩnh, dáng điệu khoan thai thì cũng cảm thấy bớt lo sợ, cùng cười khẽ một tiếng.
Những tiếng cười này rốt cục là chọc tức Lương Quan Khánh và Lôi Duẫn Cung. Mặc kệ Thạch Kiên dùng kế gì, hiện tại phương đông mặt trời đã bắt đầu mọc nên không thể đợi đến hừng đông mới bắt giữ Lưu Nga và Triệu Trinh. Thế cục của bọn chúng đã mất. Vì thế hai người nhìn nhau cùng phát ra một tín hiệu, kêu thủ hạ hướng cửa đại môn mà vọt qua.
Nhưng lại xuất hiện một cảnh tượng không thể tin nổi. Khi binh lính vọt qua cửa đại môn thì liền giống như cây cỏ, bay thẳng lên trên những tảng đá không thể xuống nổi nữa. Bởi vì tốc độ bay của các tên lính không giống nhau nên kiểu bám dính vào các tảng đá cũng không giống nhau. Có tên thì nằm nghiêng, có tên thì nằm úp, có tên nằm ngang, lại có tên thì nằm đứng. Trong chốc lát, bọn binh lính đều bị mấy tảng đá hút vào hết. Một lúc sau lực hút của mấy tảng đá đã hết khiến cho bọn lính rơi đầy xuống cửa. Tên này đè lên tên kia khiến tên nằm dưới cùng không chịu nổi sức nặng nên kêu lên oai oái.
Điều này làm cho các cấm binh và bọn thái giám cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa buồn cười.
Thạch Kiên tiếp tục phe phẩy quạt nói:
- Trong số này cũng không ít người của Thiên Lý giáo nhỉ. Nghe nói giáo chủ của bọn bay thích giả thần giả quỷ, làm cái gì cũng thần thông quảng đại. Cái mà bản quan hiện nay đang cho các ngươi thấy mới chính là sự thần thông quảng đại đây. Vậy các ngươi không mau chóng buông vũ khí mà đầu hàng. Bản quan cảnh cáo các ngươi, muốn đối đầu với bản quan thì không có chút phần thắng nào đâu. Hiện tại nếu như đầu hàng thì còn có thể lấy công chuộc tội, đỡ phải liên lụy người nhà.
Quả thật, lần đối mặt này thì không thể tin nổi. Nghĩ lại thì những truyền thuyết thần kỳ về thiếu niên này đều đúng cả. Rất nhiều người của bọn loạn đảng bắt đầu rút lui, mất dần đi ý chí chiến đấu.
Lúc này Triệu Cận không thể kìm nổi, chạy đến chổ ngồi của Thạch Kiên nói:
- Thạch thị lang, huynh quả thật là rất thần kỳ!
Thạch Kiên nhìn thấy bộ dáng của bọn loạn đảng thì biết mình đã thành công. Hắn nói nhỏ bên tai Triệu Cận:
- Đương nhiên, nếu không bản quan làm sao có đủ tư cách làm Bạch mã hoàng tử của nàng chứ.
Chỉ một câu nói cũng khiến cho Triệu Cận mắc cỡ nhưng đồng thời cũng cảm thấy vui trong lòng.
Đúng lúc này, cấm quân ở dưới lầu la lên:
- Thạch đại nhân cẩn thận!
Hóa ra là có hai tên thích khách thông qua bức tường leo lên đỉnh cung điện mà không ai biết. Bọn chúng biết nếu không loại trừ được Thạch Kiên thì không thể thành công. Do đó đã từ mái hiên phía trên nhảy xuống chỗ Thạch Kiên
Thạch Kiên cũng cả kinh. Tuy nhiên khi hắn ngẩng đầu lên thì thấy trong tay bọn chúng cầm đao, còn mặc áo giáp nhẹ thì một lần nữa phất cây quạt lên.
Mắt thấy hai tên thích khách này cầm vũ khí tiến sát bên người Thạch Kiên, bọn loạn đảng ngoài điện bắt đầu reo hò ầm ỉ, trong điện thì cấm quân hô lên kinh sợ.
Nhưng Thạch Kiên lay động cây quạt nói nhỏ:
- Đảo!
Hai tên kia vừa nghe tiếng Thạch Kiên nói thì thấy rơi xuống cái bịch, mông thì xoay xoay, làm thế nào cũng không dừng lại.
Thạch Kiên đứng lên, nhìn tên thích khách mập mạp nói:
- Cái thân hình béo phị của ngươi không ngờ cũng vẫn còn linh hoạt nhỉ, vẫn có thể bay lên trên nóc nhà. Bản quan ngồi trên ghế này cũng cảm thấy mệt rồi, thôi ngươi trước hết làm cái ghế dựa cho bản quan nha.
Nói xong, hắn thật sự kê mông lên ngồi trên lưng tên thích khách, còn sai Chu Lạp đến lấy trà rồi thản nhiên hớp một ngụm.
Cái tên thích khách béo mập kia không cam lòng nên cảm thấy xấu hổ. Y muốn đứng lên nhưng bàn chân của thiếu niên này như có mấy tảng đá lớn kéo xuống khiến cho y không thể nào nhúc nhích được. Y tức giận đến mắt trợn trắng rồi lập tức ngất đi.
Triệu Cận cũng bắt đầu cả kinh. Nhìn thấy tình huống này, nàng cảm thấy khó hiểu nên đến sát hai tên thích khách này để tìm hiểu. Nhưng rốt cuộc suy nghĩ cả nửa ngày trời vẫn không rõ được.
Nàng kỳ quái hỏi:
- Thạch thị lang, bọn chúng vì sao phải nghe huynh nói? Khi huynh gọi bọn chúng đảo thì bọn chúng lại ngoan ngoãn nghe theo mà không chịu đứng lên.
Hiện tại, tất cả cấm quân đều biết rằng hắn đang làm trò quỷ nhưng nguyên nhân vì sao thì lại không biết được. Nghe Triệu Cận hỏi câu này thì càng cười to hơn.
Hơn nữa, thanh âm trong trẻo của nàng khiến cho bọn loạn đảng bên ngoài cũng nghe thấy. Lôi Duẫn Cung và Lương Quan Khánh nghe xong tức muốn hộc máu.
Lúc này cấm quân lại thêm một phen chấn động. không ngờ bọn loạn đảng đã kéo ra một cánh cunglớn, thậm chí còn có một cái sàng nỗ (ballista trong đế chế ấy). Thật ra cái cánh cung này cũng là một loại nỏ, chỉ là một cơ quan được chế tạo đơn giản nhưng khi có người lending chân để kéo căng thì tầm bắn có thể đạt tới 370 thước, áo giáp loại nặng cũng có thể bị bắn xuyên qua. Cái sang nỗ này rất nổi tiếng hơn nữa. Nó dựa vào cánh cung lớn bắn một mũi tên ra. Lực này bình thường phải cần đến mấy chục người mới kéo nổi. Tầm bắn có thể đạt tới 500 thước, là vũ khí vua của thế giới lúc bấy giờ. Lúc trước, đại tướng Khiết Đan Tiêu Đạt Lan cũng đã bỏ mình vì chiếc cung này.
Hiện tại Thạch Kiên chỉ cách bọn loạn đảng có một trăm thước, đều nằm trong tầm bắn hữu hiệu của hai vũ khí này. Nhìn loại vũ khí được đem ra, tất cả mọi cấm quân đều thay đổi nét mặt. Bọn họ đều nhìn về phía Thạch Kiên.
Thạch Kiên lại phe phẩy cây quạt:
- Bản quan đã cho các ngươi nhiều cơ hội nhưng các ngươi vẫn không biết hối cải.
Lúc này Chu Sỉ liền làm một hành động thật điên cuồng, hắn cởi bỏ quần áo mặc dù thời tiết vẫn còn giá lạnh, cứ như vậy tru lên một tiếng thê lương rồi cầm lấy thanh đại đao hướng đến bọn binh lính mà đánh tới.
Lý thị bỗng nhiêm mỉm cười:
- Các ngươi đang rất lo lắng phải không? Nếu các ngươi mưu phản thành công thì cần gì phải bắt ta làm bia đỡ đạn. Ta làm sao mà chấp nhận cho các ngươi làm vậy.
Nghe đến đó thì Chu Lịch thầm kêu không ổn nên liền nhảy ra. Vừa lúc này Lý thị đang chuẩn bị nhảy xuống dưới lầu. Ở dưới đất toàn là đá xanh. Người Lý thị yếu ớt như vậy khi nhảy xuống thì làm sao mà bảo toàn tính mạng được.
Nhưng Chu Lịch đã nhanh chóng một tay ôm lấy người Lý thị, dùng chân đá một tên võ quan xuống dưới lầu, còn tay kia cầm đao chém vào bọn loạn đảng. Lúc này gã mới buông Lý thị ra và nói:
- Tình thế cấp bách nên hạ quan xin thất lễ. Tuy nhiên Uyển Nghi đừng quá lo lắng, Thạch đại nhân đã phái hạ quan đến cứu người.
Lý thị đột nhiên thấy có một người đàn ông xa lạ ôm lấy mình thì mặt bỗng đỏ lên. Nhưng sau đó nghe được những lời người này nói thì mới im lặng đứng sang một bên. Vừa rồi nàng đã có ý định tự sát
Lúc đó những ngọn lửa lại xuất hiện trên lầu. Bọn này đều là thân tín của Lôi Duẫn Cung. Tuy lúc này bọn chúng chưa nhận được chỉ thị của Lôi Duẫn Cung nhưng bọn chúng biết được ý của gã họ Lôi là đem Lý thị ra làm quân bài cứu mạng nên cho người lên lầu hòng thuyết phục Lý thị. Bọn chúng đều không ngờ Lý thị lại muốn tự sát, càng không nghĩ đến đột nhiên có người xuất hiện cứu lấy Lý thị nên tất cả đều phản ứng hơi chậm.
Lúc này Chu Lịch ngửa mặt lên trời tru một tiếng. Gã nhớ lại hình ảnh tri phủ đại nhân kính yêu bị bọn loạn đảng giết chết. Khi ẩn cư ở Linh Châu nhiều năm, mỗi khi buồn bực trong lòng, gã đều tru lên những tiếng kêu ai oán. Mỗi khi săn bắt dã thú gã cũng đều cất tiếng tru, lâu ngày thành thói quen. Chu Sỉ khi leo lên được cổng thành cũng tru lên là do ảnh hưởng của cha từ nhỏ. Sau tiếng tru, gã lao tới đám người thân tín của Lôi Duẫn Cung. Vốn trời sinh hình dáng của Chu Lịch có phần hung ác nên năm đó gã giả mạo thành người Phiên cũng không ai nghi ngờ. Hiện nay tình thế cấp bách, tóc mai của gã dựng đứng, hai mắt trợn ngược giống như quỷ từ dưới địa ngục lên.
Vài người bị Chu Lịch làm cho hoảng sợ. Chu Lịch đã xông tới trước mặt bọn chúng mà chém xuống. Ngay lập tức có năm người bị y giết chết, còn những người khác thì bị đá xuống lầu. Tuy nhiên tên cầm đầu Lôi Quan Tăng thì chưa bị Chu Lịch đánh chết, thấy tình thế không ổn liền bỏ trốn xuống dưới lầu. Gã biết rằng người này đến là để cứu Lý thị. Đến bây giờ chỉ thị của Lôi Duẫn Cung vẫn còn chưa đến nhưng gã biết không thể để Lý thị cho cái gã đàn ông to cao kia cứu đi. Do đó, Lôi Quan Tăng ra lệnh cho binh lính tiến thẳng lên lầu, mưu toan cướp Lý thị trên tay Chu Lịch.
Nghe được tiếng rống của Chu Lịch, tất cả binh lính của y cũng từ phía sau xông tới. Đương nhiên bọn họ về quân số hay trang bị đều không bằng đội quân của Lôi Quan Tăng.
Có thể nói Tống triều thiếu ngựa nên không thể không trọng dụng bộ binh, đặc biệt là bộ binh hạng nặng. Loại bộ binh này cũng là đội quân mặc áo giáp nặng nhất và hoàn mỹ nhất thế giới. Loại áo giáp này được tạo thành từ 1825 miếng giáp, tổng sức nặng là 29kg. Trường thương thủ, cung thủ thì trang bị nặng hơn một chút và nỗ xạ thủ thì trang bị nhẹ hơn. Loại áo giáp này có thể cản bước tấn công của kỵ binh nhưng vì quá nặng nên thiếu tính linh hoạt. Thắng lợi là không thể thừa thắng xông lên truy kích kẻ thù. Thất bại thì không thể nhanh chóng lui lại. Ngũ đại tinh anh được tương truyền trong lịch sử thì hoàn toàn tương phản. Bọn họ tập hợp những tinh anh của bộ tộc Nữ Chân hợp thành đội kỵ binh hùng mạnh. Trong trận chiến ở Yển Thành, Nhạc Vân đã mang theo kỵ binh giao chiến với đội quân tinh nhuệ nhất của Kim Quốc, cuối cùng đã dành được chiến thắng. Sau này Thành Cát Tư Hãn phát triển khinh kỵ binh nổi tiếng nhất thiên hạ. Về sau khi đánh du kích lại càng chú ý đến tốc độ và tính linh hoạt.
Trên thực tế, mỗi lần Thạch Kiên nhìn thấy loại áo giáp này thì thường thở dài. Không chỉ có quân đội Tống triều mà cả kỵ binh giỏi nhất của Âu Châu cũng không thể chịu nổi một đòn của khinh kỵ binh người Mông Cổ. Đương nhiên hắn không thể nhớ nổi biện pháp để xử lý cục diện này. Hiện tại, Tống triều vẫn chưa thu phục U Vân, mất đi những bãi cỏ ở Nội Mông, nơi thích ứng cho việc chăn thả những đàn ngựa. Việc thiếu ngựa dẫn đến việc không thể đem khinh bộ binh đối phó với kỵ binh được. Như vậy thương vong lại càng lớn hơn. Căn bản không có biện pháp nào khắc phục nhược điểm của loại áo giáp này.
Hắn đứng ở góc độ lịch sử đánh giá ưu suốt chiều dài phát triển của quân đội cho nên hắn nắm rõ những ưu điểm và khuyết điểm của từng binh chủng. Khi phái Chu Lịch đi cứu viện cho Lý Uyển Nghi, hắn đã không ngừng dặn dò không cần phải giao phong chính diện, chỉ cần làm cho đội quân của chúng tản ra rồi dùng ưu thế của binh lực mà nhằm vào những nhóm binh lính lẻ tẻ mà tấn công.
Kỳ thật là cũng phù hợp với cách đánh của Chu Lịch. Căn bản y chưa từng trải qua sự huấn luyện chính quy. Hiện nay y đang làm thủ lãnh của gần ngàn cấm quân nhưng không có kinh nghiệm tác chiến. Đành phải đem những kinh nghiệm săn thú ra để mà chiến đấu. Thế trận chính quy hoàn toàn không có. Ngáng chân, trốn mai phục, đánh lén cũng là cách mà Chu Lịch đang làm khiến cho các quan quân khác không ngừng lắc đầu.
Có người nói y như vậy là không tốt nhưng Tào Vĩ ánh mắt nhạy bén mà phát hiện được sự ảo diệu trong đó. Tào Vĩ nói:
- Cứ để hắn làm vậy đi. Đừng xem thường cách đánh của y. Có thể y sẽ làm rối loạn đội ngũ quân mình nhưng dùng để mai phục thì không thể không tốt hơn.
Chính Thạch Kiên cũng phải đồng tình với điều đó.
Khi nhìn thấy binh lính trong điện bắt đầu xông ra, quả nhiên bọn họ không sắp hàng chỉnh tề mà chia thành mười người một nhóm. Tổng cộng là có năm nhóm. Trong lúc bọn phản quân chạy từ trong điện ra thì ngoài này, binh lính của Chu Lịch nấp vào trong những đám cây ngáng chân, ném đá, kéo khuỷa tay. Nói tóm lại là làm hết mọi cách. Nhìn cảnh tượng đó giống như một đám lưu manh đang đánh nhau. Tuy nhiên phương pháp này cũng rất là hiệu quả. Bọn họ so với kẻ thù ít hơn đến gần một trăm người, trang bị lại không bằng, nhưng khi giao thủ đến tận bây giờ cũng khiến cho bọn loạn đảng thương vong không ít.
Đồng thời bọn loạn đảng cũng quên mất một người. Chu Lịch đang đứng trên cầu thang giống như một sát tinh. Một người giữ quan ải, vạn người không qua được. Lúc này đã có mười chín người chết dưới đao của y, đầu tóc nhuộm đầy máu tươi. Mỗi khi giết được một người, y đều phát ra tiếng tru như người sói. Sự thật người sói cũng không có hung mãnh như y vậy. Sau này khi y và Chu Sỉ danh chấn biên quan, tất cả bọn loạn đảng đều phong cho cha con y là Đại dã lang tướng quân và Tiểu dã lang tướng quân.
Hai tay cầm hai thanh đao nhằm đầu của bọn phản quân mà chém. Lần này y đã chém đến người thứ hai mươi. Bọn phản quân đều quay ngược trở ra, ánh mắt sợ hãi nhìn y. Tuy nhiên thể lực của y lúc này đã đến giới hạn.
Trong lúc Chu Lịch đang liều mạng trong này thì con trai y, Chu Sỉ cũng đang liều mạng ngoài cổng thành. Chu Sỉ không nói nhiều, chỉ nhằm những binh lính mà chém tới. Bọn chỉ huy đang bắt giữ vị giáo úy cũng không ngờ rằng từ đâu xuất hiện một thiếu niên đằng đằng sát khí lao đến. Tên tiểu tử đó đã chém ngã hai người. Thế này thì y đã chọc vào tổ kiến lửa rồi. Tại cửa thành này phần lớn là người của Lôi Duẫn Cung hoặc người của Đinh Vị. Bọn chúng liền bao vây Chu Sỉ. Nếu hai bên nghiêm chỉnh đối trận cách hành động của tiểu từ này có thể đem lại kết quả xấu việc này khiến chính Dương Văn Quảng cũng cảm thấy đau đầu.
Chu Hận nhỏ hơn Chu Sỉ mấy tuổi, căn bản tính nết chưa định hình rõ rệt. Nhưng Chu Sỉ thì đã trưởng thành rồi, đồng thời lại chịu ảnh hưởng từ cha mình. Bất kể Dương Văn Quảng nói như thế nào cũng không khiến Chu Sỉ sửa được. Nhưng hiện tại trời vẫn còn tối nên rất thích hợp cho Chu Sỉ phát huy. Chu Sỉ thường theo phụ thân đi săn bắn, thường xuyên ở trong bóng đêm để mai phục nên có một đôi mắt rất tốt. Hơn nữa, đây là thời điểm mà con người buồn ngủ nhất nhưng Chu Sỉ thì không có thói quen này. Lúc này y đang đi như bay trên tường thành, không ngừng tru lên, không ngừng chém giết bọn binh lính giữ thành.
Dương Văn Quảng và những binh lính khác đứng dưới há hốc mồm trợn mắt đứng nhìn. Trước đây, có nhiều người không phục tại sao Dương Văn Quảng lại ưu ái Chu Sỉ như vậy, đến bây giờ thì mọi người mới hiểu được. Chỉ có Dương Văn Quảng mới biết cái tên tiểu tử hoang dã này có nhãn lực rất tốt trong bóng đêm. Nếu không ở điều kiện bình thường và thay mình đối địch thì chắc chắn mười mình cũng bị hắn giết. Hiện tại, tiểu tử này có thể gọi là một dũng sĩ chứ không còn gọi là một mãnh tướng nữa. Đương nhiên cách gọi này cũng khiến y vui sướng không ngừng. Phải biết rằng y và Thạch Kiên giống nhau, đều xuất thân từ tầng lớp bình dân. Nếu được huấn luyện nghiêm chỉnh thì tiền đồ về sau không thể ước lượng được. Dương Văn Quảng biết rõ muốn vào thành một cách yên bình thì không thể được. Thừa dịp tiểu tử này đã công phá được đầu thành thì lập tức phái mấy chục binh lính theo Chu Sỉ leo lên sợi dây thường, mặt khác phái người vào trong nhà dân trưng thu gỗ, buộc vào với nhau làm thành những cái thang tự chế.
Khi người binh lính thứ hai đã xuất hiện ở đầu thành, bọn quân lính canh giữ cổng thành rốt cục cũng phát hiện lối leo lên của đám người Dương Văn Quảng liền nghĩ đến việc chém đứt sợi dây thừng.
Dương Văn Quảng đứng dưới nên nhìn thấy hết mọi chuyện. Gã sốt ruột hô:
- Tiểu dã trư, mau bảo vệ dây thừng!
Tiểu dã trư chính là cách Dương Văn Quảng gọi Chu Sỉ khi dạy thế nào Chu Sỉ cũng không tiếp thu được. Chính vì sốt ruột nên Dương Văn Quảng lại dùng tên này để gọi y.
Chu Sỉ tuy rằng xuất thân từ thường dân nhưng không phải là người ngu ngốc. Y nhìn thấy đồng đội đang tiến lên ngày càng nhiều vì thế chạy vội tới trước dây thừng để bảo vệ.
Nhưng chính vì vậy mà y đã mất đi tính linh hoạt nên ngay lập tức lâm vào hoàn cảnh xấu. Khi binh lính thứ ba leo lên thì trên người Chu Sỉ đã bị thương. Chỉ có điều dưới ánh đuốc thì không thể nhìn thấy máu trên người Chu Sỉ là của y hay là của người khác. Nhưng điều này lại càng khơi dậy tính hoang dã nơi y, liền giơ đao chém chết một tên lính đang định đánh lén. Sau đó một tên lính phóng cây thương đến nhưng bởi vì do quán tính nên tiếp tục vọt đến trước mặt Chu Sỉ. Lúc này, Chu Sỉ chưa thu hồi kịp cây đao nên nhè cổ tên lính mà cắn phập một cái vào động mạch cổ, máu tươi lập tức nhuộm đỏ miệng của y. Không biết Chu Sỉ có uống máu của tên lính kia không chứ nhìn thấy cảnh tưởng này ai cũng thấy kinh hãi và sinh ra dao động. Lúc Chu Sỉ buông ra thì tên lính này đã tử vong, không biết là do mất máu hay là quá kinh hãi mà chết. Lại phát ra một tiếng kêu thê lương, cặp răng nanh trắng dã của Chu Sỉ vẫn còn dính máu và thịt của tên lính xấu số kia.
Nhìn thấy bộ dạng của Chu Sỉ, bọn binh lính đầu thành liền lui về phía sau, có hai tên lính sợ đến mức vãi ra quần. Những tên lính này bình thường sống trong cảnh thái bình đã lâu nên không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, làm sao mà gặp phải những tên lính dữ tợn thế này chứ.
Dương Văn Quảng đứng dưới ngước mặt lên nói:
- Tốt, tốt lắm!
Sau đó ra lệnh cho những binh lính khác lập tức bắc cái thang tự chế lên, tiếp sức cho Chu Sỉ.
Cùng lúc này, trận chiến kì quái của Thạch Kiên lại chìm vào im lặng. Khi phụ tử Chu Lịch đang liều mạng chiến đấu thì ở trong này, cuộc chiến của Thạch Kiên lại im lặng một cách ngột ngạt.
Khi Thôi Diệt Lang mở cửa điện, Lôi Duẫn Cung và Lương Quan Khánh sẽ không cho rằng Thạch Kiên bị điên. Gã thiếu niên này tài hoa hơn người, ai biết hắn đang có dụng ý gì đây.
Thạch Kiên phe phẩy cây quạt nói:
- Đừng sợ! Bản quan không dùng “không thành kế” đâu.
Những người này đều xem qua truyện “Tam quốc” do Thạch Kiên viết nên biết “không thành kế” là như thế nào. Có thật sự là “không thành kế” không?
Những người bên trong điện nhìn thấy cửa điện được mở ra thì trong lòng lo sợ. Nhưng nhìn thấy Thạch Kiên vẫn bình tĩnh, dáng điệu khoan thai thì cũng cảm thấy bớt lo sợ, cùng cười khẽ một tiếng.
Những tiếng cười này rốt cục là chọc tức Lương Quan Khánh và Lôi Duẫn Cung. Mặc kệ Thạch Kiên dùng kế gì, hiện tại phương đông mặt trời đã bắt đầu mọc nên không thể đợi đến hừng đông mới bắt giữ Lưu Nga và Triệu Trinh. Thế cục của bọn chúng đã mất. Vì thế hai người nhìn nhau cùng phát ra một tín hiệu, kêu thủ hạ hướng cửa đại môn mà vọt qua.
Nhưng lại xuất hiện một cảnh tượng không thể tin nổi. Khi binh lính vọt qua cửa đại môn thì liền giống như cây cỏ, bay thẳng lên trên những tảng đá không thể xuống nổi nữa. Bởi vì tốc độ bay của các tên lính không giống nhau nên kiểu bám dính vào các tảng đá cũng không giống nhau. Có tên thì nằm nghiêng, có tên thì nằm úp, có tên nằm ngang, lại có tên thì nằm đứng. Trong chốc lát, bọn binh lính đều bị mấy tảng đá hút vào hết. Một lúc sau lực hút của mấy tảng đá đã hết khiến cho bọn lính rơi đầy xuống cửa. Tên này đè lên tên kia khiến tên nằm dưới cùng không chịu nổi sức nặng nên kêu lên oai oái.
Điều này làm cho các cấm binh và bọn thái giám cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa buồn cười.
Thạch Kiên tiếp tục phe phẩy quạt nói:
- Trong số này cũng không ít người của Thiên Lý giáo nhỉ. Nghe nói giáo chủ của bọn bay thích giả thần giả quỷ, làm cái gì cũng thần thông quảng đại. Cái mà bản quan hiện nay đang cho các ngươi thấy mới chính là sự thần thông quảng đại đây. Vậy các ngươi không mau chóng buông vũ khí mà đầu hàng. Bản quan cảnh cáo các ngươi, muốn đối đầu với bản quan thì không có chút phần thắng nào đâu. Hiện tại nếu như đầu hàng thì còn có thể lấy công chuộc tội, đỡ phải liên lụy người nhà.
Quả thật, lần đối mặt này thì không thể tin nổi. Nghĩ lại thì những truyền thuyết thần kỳ về thiếu niên này đều đúng cả. Rất nhiều người của bọn loạn đảng bắt đầu rút lui, mất dần đi ý chí chiến đấu.
Lúc này Triệu Cận không thể kìm nổi, chạy đến chổ ngồi của Thạch Kiên nói:
- Thạch thị lang, huynh quả thật là rất thần kỳ!
Thạch Kiên nhìn thấy bộ dáng của bọn loạn đảng thì biết mình đã thành công. Hắn nói nhỏ bên tai Triệu Cận:
- Đương nhiên, nếu không bản quan làm sao có đủ tư cách làm Bạch mã hoàng tử của nàng chứ.
Chỉ một câu nói cũng khiến cho Triệu Cận mắc cỡ nhưng đồng thời cũng cảm thấy vui trong lòng.
Đúng lúc này, cấm quân ở dưới lầu la lên:
- Thạch đại nhân cẩn thận!
Hóa ra là có hai tên thích khách thông qua bức tường leo lên đỉnh cung điện mà không ai biết. Bọn chúng biết nếu không loại trừ được Thạch Kiên thì không thể thành công. Do đó đã từ mái hiên phía trên nhảy xuống chỗ Thạch Kiên
Thạch Kiên cũng cả kinh. Tuy nhiên khi hắn ngẩng đầu lên thì thấy trong tay bọn chúng cầm đao, còn mặc áo giáp nhẹ thì một lần nữa phất cây quạt lên.
Mắt thấy hai tên thích khách này cầm vũ khí tiến sát bên người Thạch Kiên, bọn loạn đảng ngoài điện bắt đầu reo hò ầm ỉ, trong điện thì cấm quân hô lên kinh sợ.
Nhưng Thạch Kiên lay động cây quạt nói nhỏ:
- Đảo!
Hai tên kia vừa nghe tiếng Thạch Kiên nói thì thấy rơi xuống cái bịch, mông thì xoay xoay, làm thế nào cũng không dừng lại.
Thạch Kiên đứng lên, nhìn tên thích khách mập mạp nói:
- Cái thân hình béo phị của ngươi không ngờ cũng vẫn còn linh hoạt nhỉ, vẫn có thể bay lên trên nóc nhà. Bản quan ngồi trên ghế này cũng cảm thấy mệt rồi, thôi ngươi trước hết làm cái ghế dựa cho bản quan nha.
Nói xong, hắn thật sự kê mông lên ngồi trên lưng tên thích khách, còn sai Chu Lạp đến lấy trà rồi thản nhiên hớp một ngụm.
Cái tên thích khách béo mập kia không cam lòng nên cảm thấy xấu hổ. Y muốn đứng lên nhưng bàn chân của thiếu niên này như có mấy tảng đá lớn kéo xuống khiến cho y không thể nào nhúc nhích được. Y tức giận đến mắt trợn trắng rồi lập tức ngất đi.
Triệu Cận cũng bắt đầu cả kinh. Nhìn thấy tình huống này, nàng cảm thấy khó hiểu nên đến sát hai tên thích khách này để tìm hiểu. Nhưng rốt cuộc suy nghĩ cả nửa ngày trời vẫn không rõ được.
Nàng kỳ quái hỏi:
- Thạch thị lang, bọn chúng vì sao phải nghe huynh nói? Khi huynh gọi bọn chúng đảo thì bọn chúng lại ngoan ngoãn nghe theo mà không chịu đứng lên.
Hiện tại, tất cả cấm quân đều biết rằng hắn đang làm trò quỷ nhưng nguyên nhân vì sao thì lại không biết được. Nghe Triệu Cận hỏi câu này thì càng cười to hơn.
Hơn nữa, thanh âm trong trẻo của nàng khiến cho bọn loạn đảng bên ngoài cũng nghe thấy. Lôi Duẫn Cung và Lương Quan Khánh nghe xong tức muốn hộc máu.
Lúc này cấm quân lại thêm một phen chấn động. không ngờ bọn loạn đảng đã kéo ra một cánh cunglớn, thậm chí còn có một cái sàng nỗ (ballista trong đế chế ấy). Thật ra cái cánh cung này cũng là một loại nỏ, chỉ là một cơ quan được chế tạo đơn giản nhưng khi có người lending chân để kéo căng thì tầm bắn có thể đạt tới 370 thước, áo giáp loại nặng cũng có thể bị bắn xuyên qua. Cái sang nỗ này rất nổi tiếng hơn nữa. Nó dựa vào cánh cung lớn bắn một mũi tên ra. Lực này bình thường phải cần đến mấy chục người mới kéo nổi. Tầm bắn có thể đạt tới 500 thước, là vũ khí vua của thế giới lúc bấy giờ. Lúc trước, đại tướng Khiết Đan Tiêu Đạt Lan cũng đã bỏ mình vì chiếc cung này.
Hiện tại Thạch Kiên chỉ cách bọn loạn đảng có một trăm thước, đều nằm trong tầm bắn hữu hiệu của hai vũ khí này. Nhìn loại vũ khí được đem ra, tất cả mọi cấm quân đều thay đổi nét mặt. Bọn họ đều nhìn về phía Thạch Kiên.
Thạch Kiên lại phe phẩy cây quạt:
- Bản quan đã cho các ngươi nhiều cơ hội nhưng các ngươi vẫn không biết hối cải.
/540
|