Thạch Kiên sửng sốt. Chợt nghĩ rằng hiện tại gương đồng được mài rất nhẵn bóng, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng soi được, nhưng gương thủy tinh kia soi được rất rõ ràng, ngay cả sợi lông tơ cũng nhìn thấy, chẳng trách Tống Nhân Tông bị dọa cho hoảng sợ. Hắn liền bước lên phía trước giải thích:
- Bệ hạ, đây là gương, cũng chỉ có loại dược ngọc này chế tạo được. Vật này so sánh với gương đồng thì rõ ràng hơn rất nhiều.
Nói xong hắn lại lấy ra một cái gương nói:
- Bệ hạ, người xem. Đây là cây cột trong điện, còn đây là tiểu thần.
Tống Chân Tông lúc này mới nhận ra, nhưng hắn cũng buồn bực. Tiểu gia hỏa ngươi không sớm nói rõ ràng, khiến trẫm mắng chính mình là quỷ. Thế này chẳng phải tự mình bảo mình chết sớm đi sao?
Nhưng sau một hồi hắn lại vui vẻ đứng lên. Chiếc gương này thật kỳ diệu, không ngờ còn có thể chiếu được rõ ràng như vậy. Nhưng hắn nhìn bộ dạng già yếu của mình trong gương, lại thở dài:
- Trẫm thực sự đã già rồi.
Thạch Kiên nghĩ thầm rằng thân thể của ngươi tuy kém, nhưng so với lão nhân bình thường còn sung sướng hơn nhiều. Nhưng ngoài miệng hắn không dám nói, hắn nói với Tống Chân Tông:
- Bệ hạ, người vì phải suy nghĩ quá độ cho muôn dân trăm họ nên phải chịu vất vả. Nhưng đó là vận may của muôn dân trăm họ.
Nỗi lòng Tống Chân Tông lúc này mới dịu xuống, cười nói:
- Thạch học sĩ. Nghe lời khanh nói, chỉ cần dân chúng trong thiên hạ được vui vẻ, trẫm có vất vả một chút cũng không sao.
Nghe hai người đối đáp, không ít đại thần muốn nôn mửa. Hắn lại hỏi:
- Vừa rồi trẫm vô ý đánh nát một chiếc kính dược ngọc, không biết đã bị hao tổn mất bao nhiêu?
Thạch Kiên nói:
- Bệ hạ, không sao. Chiếc gương này vốn chỉ có hơn hai trăm đồng.
Kỳ thực hai phiến thủy tinh không đáng là bao nhiêu, chủ yếu là tài liệu phản quang và lớp đồng ở mặt sau chiếc gương là đáng giá. Nếu ở thời hiện đại, giá trị của nó không đáng là bao. Chiếc gương này Thạch Kiên nghĩ chắc chắn nó không vượt quá mười đồng tiền.
Tống Chân Tông nghe hắn nói giá trị của nó, hắn cười nói:
- Hoàn hảo, hoàn hảo.
Thạch Kiên cười ha hả, nói:
- Sau này nếu thánh thượng có gì tức giận, cứ đem một cái mà đập để phát tiết.
Tống Chân Tông nghe xong mừng rỡ, quẳng kính tiết hỏa, hắn còn chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ làm như vậy. Khấu Chuẩn cũng không tức giận, lúc Khấu Chuẩn gặp Tống Thái Tông có từng nói:
- Trẫm có được khanh coi như là trẫm có một chiếc gương đồng.
“Nghĩa là ta cũng được coi như là một chiếc gương.” ( Nghĩ nhiều nó khổ thế đây :61: ) Khấu Chuẩn nghe lời Thạch Kiên nói, lại tưởng là có ý xỏ xiên đến mình. Tuy nhiên hắn cũng không có tức giận nói:
- Hảo thiếu niên, lại lấy lão thần ra nói giỡn. Tối nay ta nhật định đến nhà ngươi uống rượu.
Lúc này, Lý Bồi lại đứng dậy nói:
- Thần có lời muốn buộc tội Thạch học sĩ.
Chúng thần ngầm cười trong bụng. Nghĩ thầm rằng xem ra Lý Bồi và tiểu Thạch học sĩ có chút mâu thuẫn. Tống Chân Tông cũng cũng rất trầm lặng, muốn nhìn xem bộ dáng của Thạch Kiên và Lý Bồi lúc đấu đá nhau như thế nào. Hắn nói:
- Chuẩn.
Lý Bồi nói:
- Thứ nhất,thần buộc tội vì tiểu Thạch học sĩ cùng Khấu đại nhân đều là thần tử. Tuy rằng Khấu đại nhân từng có lần buộc tội Thạch học sĩ, nhưng đó là Khấu đại nhân đều vì nước. Luận về tuổi tác cùng chức vị, Khấu đại nhân đều đứng trên Thạch học sĩ. Tiểu Thạch học sĩ không nên ghi hận trong lòng, mượn lời nói để mà vui đùa. Hơn nữa ở đây cũng là trong triều.
Thạch Kiên minh bạch hạng người buộc tội mình, lại còn vỗ mông Khấu Chuẩn. Hắn nhìn sang phía Khấu Chuẩn, Khấu Chuẩn cũng đang nhìn hắn, ánh mắt có chút tiếu ý. “ Tiểu tử, là tự ngươi rước lấy đó nha. Có người vì lão phu mà bênh vực đó.” Thạch Kiên bĩu môi. Ý tứ thật rắm thối, vì một kẻ vuốt mông ngựa mà cũng vui mừng.
Đáng thương cho Lý Bồi là không biết rằng hai người căn bản không thèm để ý đến lời nói của hắn. Hắn lại tiếp tục bĩu môi nói:
- Thứ hai, Thạch học sĩ nịnh hót thánh thượng. Một chiếc gương như vậy giá trị hơn hai trăm quan, nếu bán ra ngoài chẳng phải là hơn năm sáu trăm quan? Không ngờ lại xui khiến thánh thượng làm công cụ để tiết giận. Thạch học sĩ, bản quan hỏi ngươi, hơn hai trăm quan đó có phải là làm cho biết bao gia đình được lo ấm hay không?
Tống Chân Tông nghe thế càng vui vẻ. Hắn hỏi:
- Ngươi vừa mới nói rằng chế tạo ra chiếc gương này mất bao nhiêu?
- Thạch học sĩ không phải nói hơn hai trăm quan sao? Chẳng lẽ là hơn hai trăm hoàng kim.
Lúc này lại thêm Đinh Vị vui vẻ không thôi. Lão nhân này rất giỏi liên tưởng, hơn hai trăm đồng biến thanh hơn hai trăm quan, đã thăng nó lên hơn một ngàn lần. Như vậy vẫn còn chưa đủ, lại thăng nó lên thành hoàng kim.
Lý Bồi cũng sửng sốt, chẳng lẽ ta đã đoán sai, là hơn hai trăm lượng bạc? Nhưng như vậy cũng không thể làm bậy được.
Tống Chân Tông phát tay áo nói:
- Chuyện chiếc gương này ngươi không cần phải quản, trừ bỏ trẫm phải cung cấp một ít nguyên liệu rẻ tiền và nhân thủ, còn lại đều do Thạch học sĩ làm ra. Những số tiền này cũng được dùng để chế tạo thuyền. Khấu ái khanh, Đinh ái khanh đều biết việc này.
Đúng là đêm đó mọi người thương nghị, vì phá giá nên chuyện chế tạo phải giữ bí mật để lấy lợi nhuận lớn nhất. Nhưng tiền này dùng để tạo thuyền. Quốc khố không mất một xu mà có thể chinh phục được hai đại lục kia, Đinh Vị cũng nâng hai tay tán thành.
Lý Bồi còn nói thêm:
- Thần muốn buộc tội tiểu Thạch học sĩ không hiểu nghi lễ triều đình. Không ngờ lại cùng ba học tử trẻ tuổi kết bái làm huynh đệ.
Thạch Kiên lúc này thực sự phát hỏa. Ngươi còn dám phái đại nội mật thám ở phụ cận nhà ta phải không? Trở về phải cùng mấy người Chu Lạp, Trương Thang nói chuyện, hỏi bọn hắn xem cạnh mà mình có người nào khả nghi hay không. Nếu như thế mà qua loa, chẳng may Lý Bồi nhìn mình không vừa mắt, lại phái thích khách đến nhà mình, chẳng phải là rất nguy hiểm.
Hắn thực đúng là đa tâm, lúc này thì moi đâu ra thích khách. Nhìn chung toàn bộ lịch sử cũng không có bao nhiêu thích khách. ( Thằng này xem phim nhiều quá đây mà :61: ). Nguyên nhân là do buổi sáng Đinh phụ đi mua đồ ăn, nghĩ đến tối hôm qua thiếu gia có phương thức kết bái kì quái, và người bán đồ ăn ở chợ đã thổi phòng, mới bị tôi tớ Lý phủ nghe được. Lý Bồi chuẩn bị lâm triều thì nghe được tôi tớ bẩm báo, mới biết được việc này.
Tống Chân Tông hỏi Thạch Kiên:
- Thạch ái khanh, thực có việc này?
Không còn cách nào khác, Thạch Kiên đành phải đem toàn bộ chuyện phát sinh tối hôm qua nói ra.
Tống Chân Tông sau khi nghe xong nói:
- Thạch ái khanh, ngươi lại đây.
Thạch Kiên đến gần hắn, Tống Chân Tông âm yếm vuốt tóc hắn nói:
- Trẫm đã sớm nghe nói lúc ngươi ở Hòa Châu, dẫu có vất vả, gian khổ nhưng cũng suy nghĩ cho con dân của trẫm. Không kiêu căng, lúc nào cũng hòa ái. Con dân thiên hạ toàn bộ đều là của trẫm, các khanh làm sứ giả của trẫm, giúp trẫm chăm sóc cho con dân. Ôi, những người làm được như vậy là rất ít. Thạch ái khanh, ngươi làm tốt lắm. Là một quan viên, biết yêu thương dân chúng, đối sử bình đẳng với bọn họ. Mấy người công nhân kia thực là vất vả. Chờ trẫm tan triều, sẽ sai người phong thưởng cho bọn họ.
Thạch Kiên nghe xong vừa mừng vừa sợ. Thật không ngờ vị hoàng đế này lại có thể nói được những lời như vậy. Cái này cũng phải cảm ơn Lý Bồi, không có hắn thì Tống Nhân Tông cũng không để ý đến việc này. Hắn lập tức quỳ xuống tạ ơn.
Tống Chân Tông âu yếm sờ soạng trên đầu hắn nói:
- Hảo hài tử, ngươi luôn thay hạnh phúc của người khác mà cao hứng. Trẫm thật khó có được một người như ái khanh.
Nói xong hắn còn dùng ánh mắt nhìn sang Khấu Chuẩn và Phạm Trọng Yêm. Phong Trọng Yêm thì nhắm mắt dưỡng thần, làm bộ như không nghe thấy gì. Khấu Chuẩn bị có bộ dạng giống như nôn mửa. Tống Chân Tông biết bọn hắn học theo Thạch Kiên, bất đắc dĩ lắc đầu.
Tống Chân Tông lại hỏi:
- Trẫm biết khanh thiện tâm luôn hướng cao xa, người thường rất khó có thể so với ánh mắt khanh. Nhưng ba người này là nhân vật có thể so sánh với Phạm ái khanh được hay không?
Các đại thần trong triều thật muốn đem bông bịt vào lỗ tai. Lên triều lại phải nghe hai người một quân một thần, một già một trẻ này ở chỗ kia mà khen tụng nhau.
Thạch Kiên nói:
- Hiện giờ bọn họ còn trẻ, nhưng đều là những tài hoa xuất chúng, hơn nữa đều có chí hướng cao xa. Theo ánh mắt của thần, sau này cũng sẽ không thua Phạm đại nhân bao nhiêu.
- Thật không? Bọn họ hiện giờ ở chỗ nào?
Tống Chân Tông nghe Thạch Kiên nói như vậy rất cao hứng. Đây đều là những nhân vật giống với Phạm Trọng Yêm. Phạm Trọng Yêm này đã làm cho người ta đau đầu, đó là là một trung thần, một chính thần, còn là một quân tử. Hơn nữa cũng rất tài hoa. Bây giờ lại còn có thêm ba người.
- Hiện giờ bọn họ ở khách điếm.
- Mau mau mời bọn họ đến đây.
Lý Bồi buồn bực không thôi. Vốn muốn buộc tội Thạch Kiên, ai dè lại đem chỗ tốt đến cho hắn. Các đại thần khác thì vô cùng hiếu kỳ, ba thanh niên trẻ tuổi giống với Phạm Trọng Yêm. Ai cũng đều muốn tiếp kiến.
Thái giám đến khách điếm tìm người. Thạch Kiên từ trong rương lấy ra mấy chục chiếc gương nói với Tống Chân Tông:
- Nhưng chiếc gương này là dành cho hoàng hậu nương nương, hoàng phi nương nương.
- Tốt.
Tống Chân Tông vui mừng nói:
- Đứa nhỏ này. Hiếu tâm của ngươi thực không uổng cho hoàng hậu nương nương sủng ái.
Hiếu tâm? Trong mắt các đại thần như muốn nổ đom đóm. Trong lòng bọn họ phỉ báng, người thích thiếu niên này không sai. Dù sao thiếu niên này tính tình khiết lương, lại thông minh như vậy, nhưng mà cũng không thể dùng từ ngữ như vậy được. Lão đại, người dùng từ trung tâm không được sao?
Sau đó Thạch Kiên đem những chiếc gương còn lại phân cho đại thần, mỗi người một chiếc, ngay cả Lý Bồi cũng có. Vốn dĩ Lý Bồi không muốn, nhưng nghĩ nếu phu nhân thấy vật này, khẳng định sẽ rất yêu thích vì vậy hắn mặt dày nhận lấy.
Sau đó Thạch Kiên mới nói:
- Cái vị tiền bối đại nhân, nếu đã nhận lấy lễ vật của tiểu thần, mong các đại nhân từ nay về sau thấy đại thần có gì không đúng thì mong đừng làm khó. Cha mẹ tiểu thần từ nhỏ đã không còn, trong nhà cũng không mời được lão sư. Vì vậy có rất nhiều điều tiểu thần không rõ nên làm không tốt. Mong các đại nhân lượng thứ.
Tống Nhân Tông cũng đứng ở một bên phụ họa:
- Đúng. Là sơn trại bản.
Sơn trại bản? Trừ bỏ Khấu, Đinh mấy người đã biết, còn lại các đại thần đều mơ hồ.
Trong chốc lát, Tống Tằng ba người đã tiến vào cung. Ba người này đều không giống với Thạch Kiên, khi tiến vào điện thì ít nhiều cũng hơi nhút nhát. Tống Chân Tông và bọn họ bắt đầu trò chuyện. Dù sao tương lai bọn họ sau này cũng là tể tướng của đại Tống, khác với người bên ngoài nên chỉ một thời gian tâm tình họ bình ổn trở lại, chậm rãi nói chuyện. Những người này học thức đều tốt, chí hướng cũng cao, đại thần nghe xong không khỏi gật đầu khen thầm. Tống Chân Tông thực cao hứng, đồng thời hắn còn nghĩ một vấn đề, ai nói trẫm không phải miệng vàng lời ngọc. Trẫm nói Thạch học sĩ chính là tiểu thánh nhân chuyển thế, thực là đúng.
Hắn hỏi về bản thân và tình huống gia đình của bọn họ. Họ đều là con nhà gia giáo, có học vấn. Hắn hỏi Thạch Kiên:
- Thạch học sĩ, ba vị tráng sĩ này đều là ca ca của ngươi. Ngươi coi trẫm ban thưởng cho bọn họ đều là tiễn sĩ có được không? ( Chuối quá :124: )
Là ca ca? Ba người Tống Tằng Phú mở to đôi mắt. Các đại thần trong triều thì lắc đầu, một đám thảo luận:
- Bệ hạ, đây chính là triều đình. Phong quan thì có liên quan gì đến việc làm ca ca chứ.
- Bệ hạ, đây là gương, cũng chỉ có loại dược ngọc này chế tạo được. Vật này so sánh với gương đồng thì rõ ràng hơn rất nhiều.
Nói xong hắn lại lấy ra một cái gương nói:
- Bệ hạ, người xem. Đây là cây cột trong điện, còn đây là tiểu thần.
Tống Chân Tông lúc này mới nhận ra, nhưng hắn cũng buồn bực. Tiểu gia hỏa ngươi không sớm nói rõ ràng, khiến trẫm mắng chính mình là quỷ. Thế này chẳng phải tự mình bảo mình chết sớm đi sao?
Nhưng sau một hồi hắn lại vui vẻ đứng lên. Chiếc gương này thật kỳ diệu, không ngờ còn có thể chiếu được rõ ràng như vậy. Nhưng hắn nhìn bộ dạng già yếu của mình trong gương, lại thở dài:
- Trẫm thực sự đã già rồi.
Thạch Kiên nghĩ thầm rằng thân thể của ngươi tuy kém, nhưng so với lão nhân bình thường còn sung sướng hơn nhiều. Nhưng ngoài miệng hắn không dám nói, hắn nói với Tống Chân Tông:
- Bệ hạ, người vì phải suy nghĩ quá độ cho muôn dân trăm họ nên phải chịu vất vả. Nhưng đó là vận may của muôn dân trăm họ.
Nỗi lòng Tống Chân Tông lúc này mới dịu xuống, cười nói:
- Thạch học sĩ. Nghe lời khanh nói, chỉ cần dân chúng trong thiên hạ được vui vẻ, trẫm có vất vả một chút cũng không sao.
Nghe hai người đối đáp, không ít đại thần muốn nôn mửa. Hắn lại hỏi:
- Vừa rồi trẫm vô ý đánh nát một chiếc kính dược ngọc, không biết đã bị hao tổn mất bao nhiêu?
Thạch Kiên nói:
- Bệ hạ, không sao. Chiếc gương này vốn chỉ có hơn hai trăm đồng.
Kỳ thực hai phiến thủy tinh không đáng là bao nhiêu, chủ yếu là tài liệu phản quang và lớp đồng ở mặt sau chiếc gương là đáng giá. Nếu ở thời hiện đại, giá trị của nó không đáng là bao. Chiếc gương này Thạch Kiên nghĩ chắc chắn nó không vượt quá mười đồng tiền.
Tống Chân Tông nghe hắn nói giá trị của nó, hắn cười nói:
- Hoàn hảo, hoàn hảo.
Thạch Kiên cười ha hả, nói:
- Sau này nếu thánh thượng có gì tức giận, cứ đem một cái mà đập để phát tiết.
Tống Chân Tông nghe xong mừng rỡ, quẳng kính tiết hỏa, hắn còn chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ làm như vậy. Khấu Chuẩn cũng không tức giận, lúc Khấu Chuẩn gặp Tống Thái Tông có từng nói:
- Trẫm có được khanh coi như là trẫm có một chiếc gương đồng.
“Nghĩa là ta cũng được coi như là một chiếc gương.” ( Nghĩ nhiều nó khổ thế đây :61: ) Khấu Chuẩn nghe lời Thạch Kiên nói, lại tưởng là có ý xỏ xiên đến mình. Tuy nhiên hắn cũng không có tức giận nói:
- Hảo thiếu niên, lại lấy lão thần ra nói giỡn. Tối nay ta nhật định đến nhà ngươi uống rượu.
Lúc này, Lý Bồi lại đứng dậy nói:
- Thần có lời muốn buộc tội Thạch học sĩ.
Chúng thần ngầm cười trong bụng. Nghĩ thầm rằng xem ra Lý Bồi và tiểu Thạch học sĩ có chút mâu thuẫn. Tống Chân Tông cũng cũng rất trầm lặng, muốn nhìn xem bộ dáng của Thạch Kiên và Lý Bồi lúc đấu đá nhau như thế nào. Hắn nói:
- Chuẩn.
Lý Bồi nói:
- Thứ nhất,thần buộc tội vì tiểu Thạch học sĩ cùng Khấu đại nhân đều là thần tử. Tuy rằng Khấu đại nhân từng có lần buộc tội Thạch học sĩ, nhưng đó là Khấu đại nhân đều vì nước. Luận về tuổi tác cùng chức vị, Khấu đại nhân đều đứng trên Thạch học sĩ. Tiểu Thạch học sĩ không nên ghi hận trong lòng, mượn lời nói để mà vui đùa. Hơn nữa ở đây cũng là trong triều.
Thạch Kiên minh bạch hạng người buộc tội mình, lại còn vỗ mông Khấu Chuẩn. Hắn nhìn sang phía Khấu Chuẩn, Khấu Chuẩn cũng đang nhìn hắn, ánh mắt có chút tiếu ý. “ Tiểu tử, là tự ngươi rước lấy đó nha. Có người vì lão phu mà bênh vực đó.” Thạch Kiên bĩu môi. Ý tứ thật rắm thối, vì một kẻ vuốt mông ngựa mà cũng vui mừng.
Đáng thương cho Lý Bồi là không biết rằng hai người căn bản không thèm để ý đến lời nói của hắn. Hắn lại tiếp tục bĩu môi nói:
- Thứ hai, Thạch học sĩ nịnh hót thánh thượng. Một chiếc gương như vậy giá trị hơn hai trăm quan, nếu bán ra ngoài chẳng phải là hơn năm sáu trăm quan? Không ngờ lại xui khiến thánh thượng làm công cụ để tiết giận. Thạch học sĩ, bản quan hỏi ngươi, hơn hai trăm quan đó có phải là làm cho biết bao gia đình được lo ấm hay không?
Tống Chân Tông nghe thế càng vui vẻ. Hắn hỏi:
- Ngươi vừa mới nói rằng chế tạo ra chiếc gương này mất bao nhiêu?
- Thạch học sĩ không phải nói hơn hai trăm quan sao? Chẳng lẽ là hơn hai trăm hoàng kim.
Lúc này lại thêm Đinh Vị vui vẻ không thôi. Lão nhân này rất giỏi liên tưởng, hơn hai trăm đồng biến thanh hơn hai trăm quan, đã thăng nó lên hơn một ngàn lần. Như vậy vẫn còn chưa đủ, lại thăng nó lên thành hoàng kim.
Lý Bồi cũng sửng sốt, chẳng lẽ ta đã đoán sai, là hơn hai trăm lượng bạc? Nhưng như vậy cũng không thể làm bậy được.
Tống Chân Tông phát tay áo nói:
- Chuyện chiếc gương này ngươi không cần phải quản, trừ bỏ trẫm phải cung cấp một ít nguyên liệu rẻ tiền và nhân thủ, còn lại đều do Thạch học sĩ làm ra. Những số tiền này cũng được dùng để chế tạo thuyền. Khấu ái khanh, Đinh ái khanh đều biết việc này.
Đúng là đêm đó mọi người thương nghị, vì phá giá nên chuyện chế tạo phải giữ bí mật để lấy lợi nhuận lớn nhất. Nhưng tiền này dùng để tạo thuyền. Quốc khố không mất một xu mà có thể chinh phục được hai đại lục kia, Đinh Vị cũng nâng hai tay tán thành.
Lý Bồi còn nói thêm:
- Thần muốn buộc tội tiểu Thạch học sĩ không hiểu nghi lễ triều đình. Không ngờ lại cùng ba học tử trẻ tuổi kết bái làm huynh đệ.
Thạch Kiên lúc này thực sự phát hỏa. Ngươi còn dám phái đại nội mật thám ở phụ cận nhà ta phải không? Trở về phải cùng mấy người Chu Lạp, Trương Thang nói chuyện, hỏi bọn hắn xem cạnh mà mình có người nào khả nghi hay không. Nếu như thế mà qua loa, chẳng may Lý Bồi nhìn mình không vừa mắt, lại phái thích khách đến nhà mình, chẳng phải là rất nguy hiểm.
Hắn thực đúng là đa tâm, lúc này thì moi đâu ra thích khách. Nhìn chung toàn bộ lịch sử cũng không có bao nhiêu thích khách. ( Thằng này xem phim nhiều quá đây mà :61: ). Nguyên nhân là do buổi sáng Đinh phụ đi mua đồ ăn, nghĩ đến tối hôm qua thiếu gia có phương thức kết bái kì quái, và người bán đồ ăn ở chợ đã thổi phòng, mới bị tôi tớ Lý phủ nghe được. Lý Bồi chuẩn bị lâm triều thì nghe được tôi tớ bẩm báo, mới biết được việc này.
Tống Chân Tông hỏi Thạch Kiên:
- Thạch ái khanh, thực có việc này?
Không còn cách nào khác, Thạch Kiên đành phải đem toàn bộ chuyện phát sinh tối hôm qua nói ra.
Tống Chân Tông sau khi nghe xong nói:
- Thạch ái khanh, ngươi lại đây.
Thạch Kiên đến gần hắn, Tống Chân Tông âm yếm vuốt tóc hắn nói:
- Trẫm đã sớm nghe nói lúc ngươi ở Hòa Châu, dẫu có vất vả, gian khổ nhưng cũng suy nghĩ cho con dân của trẫm. Không kiêu căng, lúc nào cũng hòa ái. Con dân thiên hạ toàn bộ đều là của trẫm, các khanh làm sứ giả của trẫm, giúp trẫm chăm sóc cho con dân. Ôi, những người làm được như vậy là rất ít. Thạch ái khanh, ngươi làm tốt lắm. Là một quan viên, biết yêu thương dân chúng, đối sử bình đẳng với bọn họ. Mấy người công nhân kia thực là vất vả. Chờ trẫm tan triều, sẽ sai người phong thưởng cho bọn họ.
Thạch Kiên nghe xong vừa mừng vừa sợ. Thật không ngờ vị hoàng đế này lại có thể nói được những lời như vậy. Cái này cũng phải cảm ơn Lý Bồi, không có hắn thì Tống Nhân Tông cũng không để ý đến việc này. Hắn lập tức quỳ xuống tạ ơn.
Tống Chân Tông âu yếm sờ soạng trên đầu hắn nói:
- Hảo hài tử, ngươi luôn thay hạnh phúc của người khác mà cao hứng. Trẫm thật khó có được một người như ái khanh.
Nói xong hắn còn dùng ánh mắt nhìn sang Khấu Chuẩn và Phạm Trọng Yêm. Phong Trọng Yêm thì nhắm mắt dưỡng thần, làm bộ như không nghe thấy gì. Khấu Chuẩn bị có bộ dạng giống như nôn mửa. Tống Chân Tông biết bọn hắn học theo Thạch Kiên, bất đắc dĩ lắc đầu.
Tống Chân Tông lại hỏi:
- Trẫm biết khanh thiện tâm luôn hướng cao xa, người thường rất khó có thể so với ánh mắt khanh. Nhưng ba người này là nhân vật có thể so sánh với Phạm ái khanh được hay không?
Các đại thần trong triều thật muốn đem bông bịt vào lỗ tai. Lên triều lại phải nghe hai người một quân một thần, một già một trẻ này ở chỗ kia mà khen tụng nhau.
Thạch Kiên nói:
- Hiện giờ bọn họ còn trẻ, nhưng đều là những tài hoa xuất chúng, hơn nữa đều có chí hướng cao xa. Theo ánh mắt của thần, sau này cũng sẽ không thua Phạm đại nhân bao nhiêu.
- Thật không? Bọn họ hiện giờ ở chỗ nào?
Tống Chân Tông nghe Thạch Kiên nói như vậy rất cao hứng. Đây đều là những nhân vật giống với Phạm Trọng Yêm. Phạm Trọng Yêm này đã làm cho người ta đau đầu, đó là là một trung thần, một chính thần, còn là một quân tử. Hơn nữa cũng rất tài hoa. Bây giờ lại còn có thêm ba người.
- Hiện giờ bọn họ ở khách điếm.
- Mau mau mời bọn họ đến đây.
Lý Bồi buồn bực không thôi. Vốn muốn buộc tội Thạch Kiên, ai dè lại đem chỗ tốt đến cho hắn. Các đại thần khác thì vô cùng hiếu kỳ, ba thanh niên trẻ tuổi giống với Phạm Trọng Yêm. Ai cũng đều muốn tiếp kiến.
Thái giám đến khách điếm tìm người. Thạch Kiên từ trong rương lấy ra mấy chục chiếc gương nói với Tống Chân Tông:
- Nhưng chiếc gương này là dành cho hoàng hậu nương nương, hoàng phi nương nương.
- Tốt.
Tống Chân Tông vui mừng nói:
- Đứa nhỏ này. Hiếu tâm của ngươi thực không uổng cho hoàng hậu nương nương sủng ái.
Hiếu tâm? Trong mắt các đại thần như muốn nổ đom đóm. Trong lòng bọn họ phỉ báng, người thích thiếu niên này không sai. Dù sao thiếu niên này tính tình khiết lương, lại thông minh như vậy, nhưng mà cũng không thể dùng từ ngữ như vậy được. Lão đại, người dùng từ trung tâm không được sao?
Sau đó Thạch Kiên đem những chiếc gương còn lại phân cho đại thần, mỗi người một chiếc, ngay cả Lý Bồi cũng có. Vốn dĩ Lý Bồi không muốn, nhưng nghĩ nếu phu nhân thấy vật này, khẳng định sẽ rất yêu thích vì vậy hắn mặt dày nhận lấy.
Sau đó Thạch Kiên mới nói:
- Cái vị tiền bối đại nhân, nếu đã nhận lấy lễ vật của tiểu thần, mong các đại nhân từ nay về sau thấy đại thần có gì không đúng thì mong đừng làm khó. Cha mẹ tiểu thần từ nhỏ đã không còn, trong nhà cũng không mời được lão sư. Vì vậy có rất nhiều điều tiểu thần không rõ nên làm không tốt. Mong các đại nhân lượng thứ.
Tống Nhân Tông cũng đứng ở một bên phụ họa:
- Đúng. Là sơn trại bản.
Sơn trại bản? Trừ bỏ Khấu, Đinh mấy người đã biết, còn lại các đại thần đều mơ hồ.
Trong chốc lát, Tống Tằng ba người đã tiến vào cung. Ba người này đều không giống với Thạch Kiên, khi tiến vào điện thì ít nhiều cũng hơi nhút nhát. Tống Chân Tông và bọn họ bắt đầu trò chuyện. Dù sao tương lai bọn họ sau này cũng là tể tướng của đại Tống, khác với người bên ngoài nên chỉ một thời gian tâm tình họ bình ổn trở lại, chậm rãi nói chuyện. Những người này học thức đều tốt, chí hướng cũng cao, đại thần nghe xong không khỏi gật đầu khen thầm. Tống Chân Tông thực cao hứng, đồng thời hắn còn nghĩ một vấn đề, ai nói trẫm không phải miệng vàng lời ngọc. Trẫm nói Thạch học sĩ chính là tiểu thánh nhân chuyển thế, thực là đúng.
Hắn hỏi về bản thân và tình huống gia đình của bọn họ. Họ đều là con nhà gia giáo, có học vấn. Hắn hỏi Thạch Kiên:
- Thạch học sĩ, ba vị tráng sĩ này đều là ca ca của ngươi. Ngươi coi trẫm ban thưởng cho bọn họ đều là tiễn sĩ có được không? ( Chuối quá :124: )
Là ca ca? Ba người Tống Tằng Phú mở to đôi mắt. Các đại thần trong triều thì lắc đầu, một đám thảo luận:
- Bệ hạ, đây chính là triều đình. Phong quan thì có liên quan gì đến việc làm ca ca chứ.
/540
|