Thạch Kiên cúi người xuống suy nghĩ một chút, lịch sử đang thoát ly khỏi quỹ đạo của nó. Ví dụ như lúc này hoàng đế Tống Chân Tông đã bắt đầu sinh bệnh, vì thế phát sinh sự việc của Đông cung. Khấu Chuẩn cũng vì vậy bị giáng chức. Nhưng hiện tại, không biết có phải là Thái Cực Quyền có tác dụng hay không, hay là như lời Tống Chân Tông nói Lưu Nga thực sự rất sủng ái mình. Hay là nguyên nhân khác, tinh thần của Tống Chân Tông thực sự tốt hơn, vui mừng khi nhìn thấy hắn, Lưu Nga cũng phải nói hắn là phúc tinh của Tống triều, phúc tinh của Tống Chân Tông. Còn có tiểu công chúa nữa, cũng bởi vì thân thể không tốt, cũng đã sớm tử. Nhưng hiện tại càng ngày càng… Hơn nữa, chuyển biến càng tốt hơn, trên mặt cũng thêm nhiều thần sắc. Lúc này ba người vẫn còn đang trong nhà đọc sách, hoặc là đi học hỏi nơi nơi. Nhưng lúc này hắn đã vào gặp được hoàng đế, hơn nữa là Tống Chân Tông. Nhưng sự thật lịch sử lại là Tống Nhân Tông ( Đời vua thứ bốn của nhà Tống, con trai của Tống Chân Tông.:113:). Hắn không biết thế nào nhưng rõ ràng đã biết có một sự thay đổi, có thể hay không làm chậm trễ tiền đồ của bọn họ. Phải biết rằng tương lai bọn họ đều là tể tướng đại Tống, hơn nữa là quan rất thanh liêm.
Hắn suy nghĩ một chút, hay là để cho họ đi theo đúng quỹ đạo lịch sử, vì thế nói:
- Bệ hạ, người muốn bọn họ trở thành đại tài hay tiểu tài.
Tống Chân Tông thấy lạ, việc mình ban thưởng cho bọn họ hay trở thành đại, tiểu tài có liên quan gì đến nhau. Hắn nói:
- Tiểu tài là như thế nào?
Thạch Kiên trả lời:
- Tiểu tài chính là giống như tiểu thần mỗi ngày muốn làm chút việc cổ quái gì đó, hoặc là viết mấy quyển sách mua vui cho bệ hạ. Như vậy có thể ban cho bọn họ chức vị tiến sĩ.
Các đại thần lặng im không nói gì. Ngươi mới có mười hai tuổi đã làm chức quan tam phẩm, còn kiêm cả lão sư cho thái tử. Như thế này mà chỉ là tiểu tài thôi sao?
Tống Chân Tông lại hỏi:
- Thế còn đại tài?
- Đại tài chính là người trị quốc an bang giống như Khấu đại nhân.
- Ai khanh. Ý tứ của khanh là phải dựa vào năng lực của bọn họ.
- Đúng vậy. Tống huynh, Tằng huynh, Phú huynh tài hoa xuất chúng, tâm chí cao xa. Nếu như được rèn luyện tương lai ắt là đại tài của đại Tống chúng ta. Nhưng mà lúc này bọn họ còn cần phải đọc sách, đi xem nhiều nơi, cần hiểu biết tình huống của quốc gia, sau đó còn phải làm quan địa phương vài năm mới có thể trọng dụng. Bởi vậy tiểu thần không tán thành bệ hạ lập tức phong chức vị tiến sĩ cho bọn họ. Kỳ thật, bằng vào tài năng của bọn họ hoàn toàn có thể thông qua thi Đình( Đây là cuộc thi cao nhất. Trước đó có thi Hương và thi Hội. Vì nó được tổ chức ở sân đình nhà vua, do chính vua ra đề nên được gọi là cuộc thi Đình. Đứng đầu hội thi Đình được phong chức tiến sĩ. Thôi nói thế thôi :113: ). Có đôi khi tiểu thần nhìn thấy những cử nhân này trong lòng thực hâm mộ. Dù sao công danh của tiểu thần cũng là danh bất chính ngôn bất thuân. Tiểu thần thực sự muốn tham gia khoa khảo.
Các quan trong đại điện im lặng không nói lời nào. Lúc đầu hắn nói ba thanh niên này sẽ trở thành tể tướng của đại Tống, sau lại còn nói hắn muốn tham gia khoa khảo. Các người đều là đại tài, mọi người đều xưng hô ngươi là tiểu thánh nhân. Trừ bỏ lúc nhỏ ngươi tiếp nhận một ít giáo dục từ phụ thân ngươi, về sau toàn bộ đều do ngươi tự ngộ ra nhưng không ngờ tri thức của ngươi thực lớn. Nếu mà có thể nói được lời đại nghịch bất đạo, thì Khổng thánh nhân trước đây chỉ có thể đi theo ngươi mà lau giày( Chém đấy :61: ). Còn phải bày đặt ra khoa khảo làm cái gì? Tưởng tượng một chút, chính là đang trong kỳ thi đột nhiên Thạch Kiên xông vào cũng muốn thi cử, làm cho toàn bộ sĩ tử ngây người quay sang nhìn hắn vẽ Long Phượng. Như vậy những người này còn có thể làm được gì nữa. Thực sự nghĩ mà muốn đổ mồ hôi.
Tống Chân Tông cũng vui vẻ cười ha hả, ngươi cũng đòi đi khoa khảo? Chẳng phải là vào đó để góp vui sao? Tuy nhiên Thạch Kiên nói như vậy, Tống Chân Tông liền quay sang nói với ba người:
- Như vậy các ngươi trở về đọc sách cho tốt, nhớ lấy lời vừa rồi của tiểu Thạch học sĩ. Dù sao các ngươi cũng là huynh đệ kết bái, hơn nữa hình thức cũng thực sự phong nhã. Các ngươi không thể vứt bỏ mặt mũi của tiểu Thạch học sĩ được.
Ba người này ngây ngô vâng dạ, sau đó rời khỏi đại điện. Nhưng ba người giống như người vô hồn, trên đường về đụng phải tới bốn mươi người đi đường, hơn mười quầy hàng. Trở về đến nhà trọ rồi vẫn còn ngây ngây ngô ngô. Cuối cùng ba người mới tỉnh ngộ thốt lên:
- Chúng ta sẽ trở thành tể tướng.
Nhưng thực đáng thương, những người bên cạnh tưởng là bọn họ phát điên.
Đợi cho ba người bọn họ rời khỏi, Tống Chân Tông nói:
- Thạch ái khanh, còn hai cái rương này chứa cái gì vậy.
Thạch Kiên đáp:
- Trong đó là một số khí cụ tiểu thần dùng để dạy học cho hoàng thái tử.
- A. Dạy học cũng cần khí cụ?
Tống Chân Tông hỏi.
Thạch Kiên mở rương ra. Tất cả đồ bên trong đều do Thạch Kiên kêu mấy công nhân làm ra. Là những cái ống nghiệm, mấy cái chai linh tinh dùng để thí nghiệm.( Thằng này chắc định dạy hóa học cho hoàng tử :61: )
Nhưng Tống Chân Tông có điểm không rõ. Hắn lại tò mò hỏi:
- Mấy thứ này có quan hệ như thế nào đến việc dạy học.
- Khởi bẩm bệ hạ. Bởi vị tiểu thần muốn hoàng thái tử học truy nguyên, trong đó có nhiều chỗ cần phải thí nghiễm để có thể giải thích nguyên lý.
Nhắc tới Truy Nguyên, gần như tất cả đại thần đều im lặng. Bởi vì bọn họ không hiểu, nên không dám lên tiếng phát biểu. Chỉ có điều đa số đại thần nhìn thấy những dụng cụ thủy tinh trong suốt, mỗi người đều không nghĩ rằng đồ vật vô giá này lại thành công cụ dạy học. Tuy nhiên, sự tình liên quan đến việc học của hoàng thái tử nên không ai dám hé răng. Tống Chân Tông lại hỏi:
- Còn rương này?
Thạch Kiên cũng cười khổ nói:
- Đó là lần trước công chúa có yêu cầu tiểu thần hiến lễ vật.
Nếu Thạch Kiên không nhắc đến, quả thực Tống Chân Tông suýt chút nữa quên, hắn cười ha ha. Nhưng trong lòng hắn có một chủ ý, cả nước cũng chỉ có thiếu niên này là ưu tú nhất, nhìn thấy thiếu niên này có bộ dạng anh tuấn, nữ nhân bảo bối của mình thì càng ngày càng khỏe mạnh. Nhưng làm thế nào để cho thiếu niên này cưới nữ nhi của mình? Sau khi bãi triều phải đem việc này bàn bạc với Lưu Nga một chút.
Sau khi bãi triều, một ít lão thần cũng đi theo Thạch Kiên tiến cung. Bọn họ muốn xem Thạch Kiên dùng dược ngọc đó giảng bài thế nào. Dù sao việc này là lần đầu tiên được gặp. Thiếu niên này quả thực khác người, làm việc gì cũng không tầm thường, làm việc gì cũng không giống ai.
Bọn họ cùng tiến vào Nhĩ Anh Các, Triệu Trinh nhìn thấy Thạch Kiên đã đến thì rất là vui mừng. Nghe hắn giảng bài thực dễ hiểu, lại còn được nghe đủ loại chuyện cổ quái. Và hắn còn dùng đủ loại đạo lý để giải thích các hiện tượng tự nhiên. Đặc biệt nhất là còn được nghe hắn kể các loại truyện cổ xưa ( Thế nào có ngày nó bí truyện, nó sẽ kể Kim Bình Mai :88: ). Nhất là hắn nghe truyện Cô Bé Bán Ngọn Lửa ( Ở đây chưa có diêm nên hắn thay diêm bằng ngọn lửa đó :88: ). Không chỉ có Triệu Cận, mà chính hắn cũng khóc lóc rối tinh rối mù lên:
- Chờ ta trưởng thành, nhất định sẽ khiến cho thiên hạ không phát sinh chuyện như thế này nữa.
Thạch Kiên cảnh cáo hắn không được nói trước mặt Tông Chân Tông những chuyện như vậy. Khấu Chuẩn cũng bởi vì thân thể Tống Chân Tông đã không tốt, phải sớm chuẩn bị cho hoàng thái tử xử lý chính sự, đề phòng tình huống đột nhiên phát sinh. Nhưng mà đám người Đinh Vị, Tào Lợi châm ngòi ly gián, nói năng xằng bậy. Như vậy cũng khó trách, những lời của Khấu Chuẩn cũng muốn nhắc nhở hoàng thượng, mạng người không quá dài, nên chuẩn bị sớm một chút. Kỳ thực lời của Khấu Chuẩn cũng là vì giang sơn đại Tống. Trước kia khi hoàng đế mới kế thừa chẳng phải đã từng xảy ra những chuyện không tốt. Sớm chuẩn bị một chút cũng vì cục diện sau này. Về sau Tống Chân Tông cũng nhớ tới Khấu Chuẩn, nhưng hắn lúc này đã sớm đi khỏi kinh thành, sau này cũng không có trở về nữa. Vì những lời này mà Triệu Trinh thiếu chút nữa là bị hoàng thượng cho ăn đòn. May mắn Lý Địch bên cạnh nói với bệ hạ, đây là nhi tử duy nhất của hoàng thượng, giang sơn sau này còn do hắn cai quản. Vì vậy Triệu Trinh mới được bảo tru.( Haizzzzzz, đoạn này thấy tình huống nó thế nào ấy. Chắc là lịch sử thật của nó :113: )
Triệu Trinh hiện tại tuy rằng còn nhỏ, nhưng trí nhớ của hắn không kém, cũng hiểu được ý tứ của hắn. Hắn vỗ vai Thạch Kiên nói:
- Thạch học sĩ, tương lai ta sẽ không bạc đãi ngươi.
Thạch Kiên đáp lại:
- Lời này của điện hạ là sai rồi. Thần không chỉ là trung thành với người, mà còn suy nghĩ cho giang sơn xã tắc Tống triều. Cho dù sau này điện hạ đăng cơ, cũng không thể vì tư lợi và dùng thần tử, mà là phải xem năng lực của thần tử.
Triệu Trinh nghe xong, không những không tức giận, ngược lại còn cao hứng nói:
- Thạch học sĩ, quả nhiên là một lương thần.
Từ lúc này, Triệu Trinh càng tín nhiệm hắn. Hai người vô tình thành lập một mối quan hệ, vừa thầy trò, vừa là bạn.
Thạch Kiên thi lễ với Triệu Trinh, sau đó thi lễ với công chúa. Không có biện pháp, tiểu cô cô này còn phái người lúc nào cũng bên cạnh ca ca mình, lúc Thạch Kiên đến liền thông tri cho nàng. Nàng cũng muốn nghe Thạch Kiên giảng. Tống Chân Tông đối với hành vi này cũng tỏ thái độ mắt nhắm mắt mở. Thạch Kiên biết nàng tới nghe hắn đọc chỉ là giả, nghe kể chuyện mới là thật.
Thạch Kiên sau khi thi lễ xong, nói:
- Công chúa điện hạ, tiểu thần có mang đến lễ vật cho người.
Nói xong, hắn mở chiếc rương ra, bên trong là mấy chục quả cầu pha lê. Trong đó có mười hai quả cầu lớn nhất có hình ảnh sinh động ở bên trong. Ngày hôm qua khi Thạch Kiên sau khi nghiên cứu thành phần chế tạo thủy tinh, hắn vẽ mấy bức tranh có hình tượng vui nhộn, bảo công nhân ra ngoài tìm người làm. Sau đó hắn cho vào bên trong quả cầu.
Chứng kiến trong tay Thạch Kiên cầm cái rương gì đó, cùng với mấy đồ vật trông rất đáng yêu. Triệu Cận căn bản chưa từng nhìn thấy bao giờ, hai mắt lập tức sáng ngời.
Nàng cắn cắn ngón tay nói:
- Ta nói lễ vật này của ngươi làm cho ta hài lòng là tốt, hay không hài lòng là tốt?
- Điện hạ, tại sao lại hỏi như vậy?
- Bởi vì nói hài lòng, ngươi sẽ không kể chuyện xưa cho ta. Nếu nói không hài lòng, chính là nói dối. Phụ hoàng dạy ta là tiểu hài tử không được nói dối.
Thạch Kiên thiếu chút nữa té xỉu. Trong lòng kêu may mắn rằng ngươi và ca ca ngươi không biết nói dối. Nếu không lễ vật cũng cầm, chuyện xưa cũng nghe. Nếu mà thực sự như vậy, rõ ràng mình cũng phải nhớ lại kiếp trước xem mình đã đọc được những truyện gì.
Cuối cùng nàng rốt cục buông ngón tay ra, dường như nàng đã có quyết định. Các đại thần đều mỉm cười.
Nàng nói:
- Quên đi, ngươi cũng thực bề bộn nhiều việc. Lần này ta tha cho ngươi.
Sau đó nàng ghé sát vào tai Thạch Kiên nói:
- Ta nói cho ngươi, bản kia của ngươi viết ( Hồng Lâu Mộng) ta đã trộm lén qua.
Thạch Kiên “hừ” một tiếng, trong tâm nói lá gan của ngươi cũng thực không nhỏ.
Nàng còn nói thêm:
- Ta đã sớm quyết định, sau này ngươi sẽ là Bảo Ngọc ca ca của ta.
Thạch Kiên bị nàng làm cho một câu suýt chút ngã ngửa, lập tức ngồi bệt xuống đất, chiếc rương trong tay cũng bị bung ra, làm cho những quả cầu thủy tinh lăn ra ngoài.
Hắn suy nghĩ một chút, hay là để cho họ đi theo đúng quỹ đạo lịch sử, vì thế nói:
- Bệ hạ, người muốn bọn họ trở thành đại tài hay tiểu tài.
Tống Chân Tông thấy lạ, việc mình ban thưởng cho bọn họ hay trở thành đại, tiểu tài có liên quan gì đến nhau. Hắn nói:
- Tiểu tài là như thế nào?
Thạch Kiên trả lời:
- Tiểu tài chính là giống như tiểu thần mỗi ngày muốn làm chút việc cổ quái gì đó, hoặc là viết mấy quyển sách mua vui cho bệ hạ. Như vậy có thể ban cho bọn họ chức vị tiến sĩ.
Các đại thần lặng im không nói gì. Ngươi mới có mười hai tuổi đã làm chức quan tam phẩm, còn kiêm cả lão sư cho thái tử. Như thế này mà chỉ là tiểu tài thôi sao?
Tống Chân Tông lại hỏi:
- Thế còn đại tài?
- Đại tài chính là người trị quốc an bang giống như Khấu đại nhân.
- Ai khanh. Ý tứ của khanh là phải dựa vào năng lực của bọn họ.
- Đúng vậy. Tống huynh, Tằng huynh, Phú huynh tài hoa xuất chúng, tâm chí cao xa. Nếu như được rèn luyện tương lai ắt là đại tài của đại Tống chúng ta. Nhưng mà lúc này bọn họ còn cần phải đọc sách, đi xem nhiều nơi, cần hiểu biết tình huống của quốc gia, sau đó còn phải làm quan địa phương vài năm mới có thể trọng dụng. Bởi vậy tiểu thần không tán thành bệ hạ lập tức phong chức vị tiến sĩ cho bọn họ. Kỳ thật, bằng vào tài năng của bọn họ hoàn toàn có thể thông qua thi Đình( Đây là cuộc thi cao nhất. Trước đó có thi Hương và thi Hội. Vì nó được tổ chức ở sân đình nhà vua, do chính vua ra đề nên được gọi là cuộc thi Đình. Đứng đầu hội thi Đình được phong chức tiến sĩ. Thôi nói thế thôi :113: ). Có đôi khi tiểu thần nhìn thấy những cử nhân này trong lòng thực hâm mộ. Dù sao công danh của tiểu thần cũng là danh bất chính ngôn bất thuân. Tiểu thần thực sự muốn tham gia khoa khảo.
Các quan trong đại điện im lặng không nói lời nào. Lúc đầu hắn nói ba thanh niên này sẽ trở thành tể tướng của đại Tống, sau lại còn nói hắn muốn tham gia khoa khảo. Các người đều là đại tài, mọi người đều xưng hô ngươi là tiểu thánh nhân. Trừ bỏ lúc nhỏ ngươi tiếp nhận một ít giáo dục từ phụ thân ngươi, về sau toàn bộ đều do ngươi tự ngộ ra nhưng không ngờ tri thức của ngươi thực lớn. Nếu mà có thể nói được lời đại nghịch bất đạo, thì Khổng thánh nhân trước đây chỉ có thể đi theo ngươi mà lau giày( Chém đấy :61: ). Còn phải bày đặt ra khoa khảo làm cái gì? Tưởng tượng một chút, chính là đang trong kỳ thi đột nhiên Thạch Kiên xông vào cũng muốn thi cử, làm cho toàn bộ sĩ tử ngây người quay sang nhìn hắn vẽ Long Phượng. Như vậy những người này còn có thể làm được gì nữa. Thực sự nghĩ mà muốn đổ mồ hôi.
Tống Chân Tông cũng vui vẻ cười ha hả, ngươi cũng đòi đi khoa khảo? Chẳng phải là vào đó để góp vui sao? Tuy nhiên Thạch Kiên nói như vậy, Tống Chân Tông liền quay sang nói với ba người:
- Như vậy các ngươi trở về đọc sách cho tốt, nhớ lấy lời vừa rồi của tiểu Thạch học sĩ. Dù sao các ngươi cũng là huynh đệ kết bái, hơn nữa hình thức cũng thực sự phong nhã. Các ngươi không thể vứt bỏ mặt mũi của tiểu Thạch học sĩ được.
Ba người này ngây ngô vâng dạ, sau đó rời khỏi đại điện. Nhưng ba người giống như người vô hồn, trên đường về đụng phải tới bốn mươi người đi đường, hơn mười quầy hàng. Trở về đến nhà trọ rồi vẫn còn ngây ngây ngô ngô. Cuối cùng ba người mới tỉnh ngộ thốt lên:
- Chúng ta sẽ trở thành tể tướng.
Nhưng thực đáng thương, những người bên cạnh tưởng là bọn họ phát điên.
Đợi cho ba người bọn họ rời khỏi, Tống Chân Tông nói:
- Thạch ái khanh, còn hai cái rương này chứa cái gì vậy.
Thạch Kiên đáp:
- Trong đó là một số khí cụ tiểu thần dùng để dạy học cho hoàng thái tử.
- A. Dạy học cũng cần khí cụ?
Tống Chân Tông hỏi.
Thạch Kiên mở rương ra. Tất cả đồ bên trong đều do Thạch Kiên kêu mấy công nhân làm ra. Là những cái ống nghiệm, mấy cái chai linh tinh dùng để thí nghiệm.( Thằng này chắc định dạy hóa học cho hoàng tử :61: )
Nhưng Tống Chân Tông có điểm không rõ. Hắn lại tò mò hỏi:
- Mấy thứ này có quan hệ như thế nào đến việc dạy học.
- Khởi bẩm bệ hạ. Bởi vị tiểu thần muốn hoàng thái tử học truy nguyên, trong đó có nhiều chỗ cần phải thí nghiễm để có thể giải thích nguyên lý.
Nhắc tới Truy Nguyên, gần như tất cả đại thần đều im lặng. Bởi vì bọn họ không hiểu, nên không dám lên tiếng phát biểu. Chỉ có điều đa số đại thần nhìn thấy những dụng cụ thủy tinh trong suốt, mỗi người đều không nghĩ rằng đồ vật vô giá này lại thành công cụ dạy học. Tuy nhiên, sự tình liên quan đến việc học của hoàng thái tử nên không ai dám hé răng. Tống Chân Tông lại hỏi:
- Còn rương này?
Thạch Kiên cũng cười khổ nói:
- Đó là lần trước công chúa có yêu cầu tiểu thần hiến lễ vật.
Nếu Thạch Kiên không nhắc đến, quả thực Tống Chân Tông suýt chút nữa quên, hắn cười ha ha. Nhưng trong lòng hắn có một chủ ý, cả nước cũng chỉ có thiếu niên này là ưu tú nhất, nhìn thấy thiếu niên này có bộ dạng anh tuấn, nữ nhân bảo bối của mình thì càng ngày càng khỏe mạnh. Nhưng làm thế nào để cho thiếu niên này cưới nữ nhi của mình? Sau khi bãi triều phải đem việc này bàn bạc với Lưu Nga một chút.
Sau khi bãi triều, một ít lão thần cũng đi theo Thạch Kiên tiến cung. Bọn họ muốn xem Thạch Kiên dùng dược ngọc đó giảng bài thế nào. Dù sao việc này là lần đầu tiên được gặp. Thiếu niên này quả thực khác người, làm việc gì cũng không tầm thường, làm việc gì cũng không giống ai.
Bọn họ cùng tiến vào Nhĩ Anh Các, Triệu Trinh nhìn thấy Thạch Kiên đã đến thì rất là vui mừng. Nghe hắn giảng bài thực dễ hiểu, lại còn được nghe đủ loại chuyện cổ quái. Và hắn còn dùng đủ loại đạo lý để giải thích các hiện tượng tự nhiên. Đặc biệt nhất là còn được nghe hắn kể các loại truyện cổ xưa ( Thế nào có ngày nó bí truyện, nó sẽ kể Kim Bình Mai :88: ). Nhất là hắn nghe truyện Cô Bé Bán Ngọn Lửa ( Ở đây chưa có diêm nên hắn thay diêm bằng ngọn lửa đó :88: ). Không chỉ có Triệu Cận, mà chính hắn cũng khóc lóc rối tinh rối mù lên:
- Chờ ta trưởng thành, nhất định sẽ khiến cho thiên hạ không phát sinh chuyện như thế này nữa.
Thạch Kiên cảnh cáo hắn không được nói trước mặt Tông Chân Tông những chuyện như vậy. Khấu Chuẩn cũng bởi vì thân thể Tống Chân Tông đã không tốt, phải sớm chuẩn bị cho hoàng thái tử xử lý chính sự, đề phòng tình huống đột nhiên phát sinh. Nhưng mà đám người Đinh Vị, Tào Lợi châm ngòi ly gián, nói năng xằng bậy. Như vậy cũng khó trách, những lời của Khấu Chuẩn cũng muốn nhắc nhở hoàng thượng, mạng người không quá dài, nên chuẩn bị sớm một chút. Kỳ thực lời của Khấu Chuẩn cũng là vì giang sơn đại Tống. Trước kia khi hoàng đế mới kế thừa chẳng phải đã từng xảy ra những chuyện không tốt. Sớm chuẩn bị một chút cũng vì cục diện sau này. Về sau Tống Chân Tông cũng nhớ tới Khấu Chuẩn, nhưng hắn lúc này đã sớm đi khỏi kinh thành, sau này cũng không có trở về nữa. Vì những lời này mà Triệu Trinh thiếu chút nữa là bị hoàng thượng cho ăn đòn. May mắn Lý Địch bên cạnh nói với bệ hạ, đây là nhi tử duy nhất của hoàng thượng, giang sơn sau này còn do hắn cai quản. Vì vậy Triệu Trinh mới được bảo tru.( Haizzzzzz, đoạn này thấy tình huống nó thế nào ấy. Chắc là lịch sử thật của nó :113: )
Triệu Trinh hiện tại tuy rằng còn nhỏ, nhưng trí nhớ của hắn không kém, cũng hiểu được ý tứ của hắn. Hắn vỗ vai Thạch Kiên nói:
- Thạch học sĩ, tương lai ta sẽ không bạc đãi ngươi.
Thạch Kiên đáp lại:
- Lời này của điện hạ là sai rồi. Thần không chỉ là trung thành với người, mà còn suy nghĩ cho giang sơn xã tắc Tống triều. Cho dù sau này điện hạ đăng cơ, cũng không thể vì tư lợi và dùng thần tử, mà là phải xem năng lực của thần tử.
Triệu Trinh nghe xong, không những không tức giận, ngược lại còn cao hứng nói:
- Thạch học sĩ, quả nhiên là một lương thần.
Từ lúc này, Triệu Trinh càng tín nhiệm hắn. Hai người vô tình thành lập một mối quan hệ, vừa thầy trò, vừa là bạn.
Thạch Kiên thi lễ với Triệu Trinh, sau đó thi lễ với công chúa. Không có biện pháp, tiểu cô cô này còn phái người lúc nào cũng bên cạnh ca ca mình, lúc Thạch Kiên đến liền thông tri cho nàng. Nàng cũng muốn nghe Thạch Kiên giảng. Tống Chân Tông đối với hành vi này cũng tỏ thái độ mắt nhắm mắt mở. Thạch Kiên biết nàng tới nghe hắn đọc chỉ là giả, nghe kể chuyện mới là thật.
Thạch Kiên sau khi thi lễ xong, nói:
- Công chúa điện hạ, tiểu thần có mang đến lễ vật cho người.
Nói xong, hắn mở chiếc rương ra, bên trong là mấy chục quả cầu pha lê. Trong đó có mười hai quả cầu lớn nhất có hình ảnh sinh động ở bên trong. Ngày hôm qua khi Thạch Kiên sau khi nghiên cứu thành phần chế tạo thủy tinh, hắn vẽ mấy bức tranh có hình tượng vui nhộn, bảo công nhân ra ngoài tìm người làm. Sau đó hắn cho vào bên trong quả cầu.
Chứng kiến trong tay Thạch Kiên cầm cái rương gì đó, cùng với mấy đồ vật trông rất đáng yêu. Triệu Cận căn bản chưa từng nhìn thấy bao giờ, hai mắt lập tức sáng ngời.
Nàng cắn cắn ngón tay nói:
- Ta nói lễ vật này của ngươi làm cho ta hài lòng là tốt, hay không hài lòng là tốt?
- Điện hạ, tại sao lại hỏi như vậy?
- Bởi vì nói hài lòng, ngươi sẽ không kể chuyện xưa cho ta. Nếu nói không hài lòng, chính là nói dối. Phụ hoàng dạy ta là tiểu hài tử không được nói dối.
Thạch Kiên thiếu chút nữa té xỉu. Trong lòng kêu may mắn rằng ngươi và ca ca ngươi không biết nói dối. Nếu không lễ vật cũng cầm, chuyện xưa cũng nghe. Nếu mà thực sự như vậy, rõ ràng mình cũng phải nhớ lại kiếp trước xem mình đã đọc được những truyện gì.
Cuối cùng nàng rốt cục buông ngón tay ra, dường như nàng đã có quyết định. Các đại thần đều mỉm cười.
Nàng nói:
- Quên đi, ngươi cũng thực bề bộn nhiều việc. Lần này ta tha cho ngươi.
Sau đó nàng ghé sát vào tai Thạch Kiên nói:
- Ta nói cho ngươi, bản kia của ngươi viết ( Hồng Lâu Mộng) ta đã trộm lén qua.
Thạch Kiên “hừ” một tiếng, trong tâm nói lá gan của ngươi cũng thực không nhỏ.
Nàng còn nói thêm:
- Ta đã sớm quyết định, sau này ngươi sẽ là Bảo Ngọc ca ca của ta.
Thạch Kiên bị nàng làm cho một câu suýt chút ngã ngửa, lập tức ngồi bệt xuống đất, chiếc rương trong tay cũng bị bung ra, làm cho những quả cầu thủy tinh lăn ra ngoài.
/540
|