Quay trở lại Nam Lân thành, đã là hoàng hôn của đúng hai ngày sau. Trở lại khách sạn thì hắn đã gặp ngay Trương Tiểu Xuân đang đi qua đi lại bên trong sảnh mà gương mặt thì hết sức lo lắng.
Trương Tiểu Xuân vừa trông thấy Trần Tiến thì vẻ mặt lo lắng lập tức biến mất mà nhanh chóng chạy lại nói gấp gáp nói.
- Sao giờ anh mới về. Cố cô nương gặp chuyện rồi.
Lời của Trương Tiểu Xuân vừa dứt, Cố Tiểu Trầm gặp chuyện, Trần Tiến lập tức mất đi sự bình tĩnh.
- Cô ấy sao rồi, nói nhanh.
Trần Tiến gấp gáp nói quên đi cả sự mệt mỏi vừa phải phi hành liên tục để trở về.
- Cô ấy đã được người của Thiết Ảnh Môn tìm đến và đưa đi rồi.
- Thiết Ảnh Môn?
- Hiện giờ có lẽ cô ấy đang ở Thiết Ảnh Đường.
Trần Tiến lập tức không hỏi nhiều mà rời khỏi khách sạn để lập tức đến Thiết Ảnh Đường. Còn Trương Tiểu Xuân thì chưa kịp phản ứng để nói tiếp. Vì thật ra, Cố Tiểu Trầm đúng là gặp chuyện nhưng không hề gặp nguy hiểm vì người của Thiết Ảnh Môn chỉ dẫn cô ấy đi mà không có dấu hiệu gây hại.
Trong lòng Trần Tiến thì đang nóng như lửa đốt, hắn không thể nào ngờ được rằng mình chỉ vừa đi có hai ngày đã có chuyện. Lúc này mặc kệ nguyên nhân tại sao, hắn cũng chỉ một lòng muốn gặp được Cố Tiểu Trầm.
Trông thấy Thiết Ảnh Đường đã ở phía trước, trong lòng Trần Tiến lúc này đã nóng như lửa mất hẳn sự bình tĩnh liền muốn xông vào. Không ngờ hắn lại bị một người chặn trước cửa.
- Đây là Thiết Ảnh Đường, người là ai dám tùy tiện xông vào.
Trần Tiến không thèm đôi co trực tiếp một chưởng đánh bay kẻ chặn cửa. Mấy tên hộ vệ xung quanh thấy vậy cũng lập tức lao vào tấn công.
- Dám gây rối ở đây, người chán sống rồi.
Một đám hộ vệ tu vi chỉ mức Luyện Khí hậu kỳ còn chưa xứng để Trần Tiến để vào mắt, mạnh mẽ cứng rắn phát kình đẩy văng một đám hộ vệ.
Những người dân xung quanh vội vàng tìm một nơi để núp xem chuyện, xung quanh vô số tiếng xì xào huyên náo.
- Không ngờ lại có một người dám đến Thiết Ảnh Đường quấy rồi lại ngay trước khi chuẩn bị diễn ra Hội Đấu Giá Ngầm nữa chứ.
- Lần này có kịch hay để xem rồi.
Thấy tình huống này, một tên hộ vệ nhanh chóng chạy vào bên trong bẩm báo sự tình.
- Đường chủ, có người quấy rối bên ngoài.
Đường chủ của Thiết Ảnh Đường là một người đàn ông trung niên, khí thế cũng tương đối bất phàm. Đang ngồi ở giữa phòng trò chuyện với mọi người, nếu nhìn qua thì có thể thấy có cả Cố Tiểu Trầm đang ở bên dưới.
Nghe tên hộ vệ tri hô có người dám cả gan làm loạn trước cửa Thiết Ảnh Đường của mình, tên Đường Chủ nét mặt giận dữ, quay qua nói với mọi người.
- Tại hạ cần xử lý chút chuyện sẽ quay về đàm đạo với mọi người sau.
Dứt lời, Đường chủ của Thiết Ảnh Đường cũng bay đi mất. Cố Tiểu Trầm có chút nghi hoặc, nội tâm có có hơi chút căng thẳng, cô đoán rằng chín phần là Trần Tiến đến tìm mình nên cũng nóng lòng chạy ra ngoài.
- Dừng tay, kẻ nào dám làm loạn nơi của ta.
Âm thanh phát ra hòa lẫn chung với chân nguyên của một cao thủ đã Nguyên Anh kỳ khiến cho những người xung quanh choáng váng.
Xuất hiện trước mặt Trần Tiến chính là Đường Chủ Thiết Ảnh Đường Phạm Phú Thịnh. Cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ, khí thế trên người ông ta phát ra có uy phong của một bậc cao thủ gây ra áp lực cực lớn cho những người đối diện. Ánh mắt của Phạm Phú Thịnh nhìn qua Trần Tiến có chút cay nghiệt.
- Chỉ một tên nhóc Trúc Cơ mà dám làm loạn nơi đây, chờ chết đi.
Trần Tiến vì lo lắng an nguy của Cố Tiểu Trầm nhất thời mất đi sự bình tĩnh, nay đối diện với cao thủ chênh lệch với mình đến gần hai mươi cấp độ cũng không hề để tâm. Nam nhi có việc nên làm việc không nên làm, dù phía trước là cao thủ đến từ tiên giới thì Trần Tiến cũng không có ý nghĩ sợ hãi, tình yêu đôi lúc mang đến cho người ta một loại niềm tin mù quáng.
Cố Tiểu Trầm lúc này cũng vừa chạy ra bên ngoài kịp thời, thấy người thanh niên đứng ngay đó quả nhiên là Trần Tiến. Trong lòng của cô có chút cảm giác ngọt ngào, cô là người thông minh nhìn tình cảnh này lập tức hiểu ra mọi chuyện. Trần Tiến vì cô mà đến tận đây để tìm mình, là một cô gái đang tuổi thanh xuân làm sao không cảm thấy động lòng được chứ.
Nhưng cô cũng không nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ này ra bên ngoài, trước mắt phải giải vây cho Trần Tiến, nếu không thì nguy hiểm cho hắn. Dù cô biết bản lĩnh Trần Tiến rất cao nhưng đối diện Đường Chủ Thiết Ảnh Đường chênh lệch tu vi quá lớn thì hắn cũng khó thoát khỏi cái chết.
- Tiền bối, đợi đã.
Cố Tiểu Trầm gấp gáp gọi.
Trần Tiến nghe được thanh âm quen thuộc, lập tức khôi phục sự bình tĩnh. Nhìn thấy bóng hình quen thuộc hiện ra trước mắt, nội tâm của Trần Tiên vui mừng.
- Tiểu Trầm, muội không sao chứ.
Phạm Phú Thịnh thấy tên nhóc Trúc Cơ này gọi Cố Tiểu Trầm, liền lập tức đoán được tình huống vừa diễn ra. Quay đầu ngạc nhiên hỏi Cố Tiểu Trầm.
- Đây là chàng trai mà cô nói.
Cố Tiểu Trầm gật đầu, hành lễ với Đường Chủ Thiết Ảnh Đường rồi nói.
- Đúng vậy thưa tiền bối, tiểu nữ từng nói đồng hành với tiểu nữ còn có một người. Người đó chính là anh ta. Có lẽ vì quan tâm sự an nguy của tiểu nữ nên mới vội vàng đến đây, gây ra sự hiểu lầm này.
Phạm Phú Thịnh nghe vậy cũng thu hồi sát khí, bỗng cười nói.
- Ta hiểu, ta hiểu...hahaha. Thanh niên tuổi trẻ khí thịnh có đôi chút bốc đồng là không tránh khỏi. Nhưng dù sao nơi đây cũng là chỗ của ta, cô nương không lẽ không cho ta một chút công đạo.
Cố Tiểu Trầm lập tức liền hiểu lời của Phạm Phú Thịnh.
- Thay mặt cho huynh ấy, tiểu nữ xin lỗi đường chủ.
Không ngờ Phạm Phú Thịnh lại lắc đầu.
- Cô không gây chuyện cớ sao lại phải xin lỗi.
Trần Tiến đứng đối diện thấy hai người nói chuyện, tạm thời vẫn chưa hiểu sự tình. Nhưng không ngờ Cố Tiểu Trầm lại thay mình xin lỗi tên này nhưng dường như lão ta không nhận mà còn muốn bắt mình xin lỗi. Trần Tiến cũng không nhiều lời.
- Tiểu Trầm, muội không cần xin lỗi thay huynh. Chuyện là huynh gây ra để huynh giải quyết.
- Tiểu tử, người tính giải quyết thế nào?
Phạm Phú Thịnh lơ đễnh hỏi.
- Chính ta đánh họ bị thương, nếu người muốn cứ thẳng tay mà ra tay.
- Khẩu khí lớn lắm, vậy thì ta cũng không khách sáo.
Cố Tiểu Trầm căng thẳng, không ngờ Trần Tiến lúc này lại hành xử ngốc nghếch như vậy. Nhưng Cố Tiểu Trầm không biết tâm tư của hắn, nếu bắt bản thân hắn nhận lỗi có lẽ hắn cũng sẵn sàng. Nhưng do cô thay hắn nhận lỗi nhưng vẫn bị tên Đường Chủ này từ chối nên mới khiến hắn cảm giác khó chịu.
Phạm Phú Thịnh thật ra cũng rất ngại thế lực phía sau của Cố Tiểu Trầm nhưng hắn cũng cần một bậc thang để leo xuống. Dù sao bản thân là Đường Chủ của Thiết Ảnh Đường rất cần một chút mặt mũi này cho nên mới muốn Trần Tiến nhận lỗi. Dù sao ông ta cũng nghĩ, một tên hậu bối Trúc Cơ nhận lỗi với một tiền bối Nguyên Anh hoàn toàn rất bình thường. Thế nhưng tên này lại không cho ông ta chút mặt mũi nào, khiến ông ta thẹn quá hóa giận.
Không ngờ Phạm Phú Thịnh chuẩn bị ra tay, thì ở bên Cố Tiểu Trầm cũng rút ra Viêm Long Kiếm.
- Nếu Đường Chủ đã muốn ra tay, thì xin thứ lỗi tiểu nữ đành phải thất lễ.
Lời nói mang theo vẻ kiên quyết.
Phạm Phú Thịnh thấy vậy không ngờ lại cười rồi thu tay lại nói.
- Quả nhiên là nam nhân có tình, nữ nhân có nghĩa. Nếu ta ra tay thì cũng xem như là cậy già hiếp trẻ rồi, ở đây vì tình cảm hai người thể hiện ra khiến ta rất trân quý nên xem như không tính toán vậy.
Cố Tiểu Trầm thấy Phạm Phú Thịnh thu tay lại cũng thầm thở phào. Nếu phải đấu thật cả hai dù liên thủ cũng có lẽ khó mà làm khó được ông ta. Phải biết chênh lệch giữa Nguyên Anh và Kim Đan là lớn như trời và đất.
Trần Tiến thấy Cố Tiểu Trầm vì mình cũng không ngần ngại rút kiếm ra, ý muốn cùng chung chiến tuyến với mình. Trong lòng vô cùng cảm động, nhưng hắn biết mình hơi nông nỗi. Nếu thật sự phải đánh nhau có lẽ người chịu thiệt là cả hai. Nhanh chóng tiến đến, chắp tay cúi đầu nói.
- Tiền bối rộng lượng bỏ qua, do vãn bối nóng lòng mà hành xử có phần lỗ mãng.
Phạm Phú Thịnh không ngờ Trần Tiến lại xin lỗi mình, nếu vậy thì ông ta cũng không cần phải so đo với đám hậu bối này. Hai tay đỡ lấy Trần Tiến rồi nói.
- Không sao, chỉ là chút va chạm nhỏ không đáng, không đáng.
Xong rồi, Phạm Phú Thịnh quay đầu lại ra hiệu cho đám hộ vệ nhanh chóng lui ra. Rồi mời hai người vào bên trong.
Trần Tiến thấy Cố Tiểu Trầm gật đầu cũng đi vào bên trong cùng Cố Tiểu Trầm. Cố Tiểu Trầm cũng nói cho Trần Tiến nghe tại sao cô lại bị người của Thiết Ảnh Đường đưa đến đây.
Hóa ra là do hai quyển công pháp Huyền Cấp cao giai mà Trần Tiến đã đem trao đổi lấy Tiết Ma Đan Lô của Trường Minh Hội. Ông chủ của Trường Minh Hội lại đem đến Hội Đấu Giá Ngầm để đấu giá, việc này đáng lẽ không có gì lớn nếu không phải hai quyển công pháp đó gây sự chú ý đến Đường Chủ của Thiết Ảnh Đường. Một trong hai quyển đó là một trong những công pháp cao cấp của Thiết Ảnh Môn, công pháp Phong hệ Phong Vân Du. Cho nên vị đường chủ đã cố gắng truy lùng tung tích của chủ nhân công pháp. Ông ta cho người đến khách sạn mà hắn nghỉ chân thì đúng lúc hắn đi ra ngoài chỉ có một mình Cố Tiểu Trầm.
Cố Tiểu Trầm biết lúc này không dễ để trốn thoát nữa, nên cũng bằng lòng đến Thiết Ảnh Đường. Cố Tiểu Trầm biết rõ không thể nói ra về di tích nên đã đem thân phận người đến từ Thiên Lam Môn của Hải Vân Đại Lục của mình nói ra, và nói rằng đó là công pháp mà được một vị sư thúc tặng khi đi rèn luyện. Dù sao thì chuyện này cũng không ai có thể đối chứng được, chẳng lẽ bây giờ tên Đường Chủ Phạm Phú Thịnh đến Thiên Lam Môn ở tận Hải Vân đại lục để xác minh.
Cho nên Phạm Phú Thịnh cũng đành im lặng chuyện này, mà còn xem Cố Tiểu Trầm như là khách quý. Vì dù sao Thiên Lam Môn cũng là Tông Phái cấp bảy, so với Thiết Ảnh Môn thì hơn không biết bao nhiêu lần. Cho dù cả cái Hoa Quốc này chắc cũng không có ai nguyện ý đắc tội với một đệ tử đến từ Thiên Lam Môn. Cho nên ông ta cũng chỉ đành giấu lại sự nghi hoặc của mình để đón tiếp Cố Tiểu Trầm. Có thể móc nối quan hệ với một tu sĩ đến từ Tông Môn cấp bảy sẽ khiến địa vị của ông ta ở Thiết Ảnh Môn gia tăng đáng kể.
Trương Tiểu Xuân vừa trông thấy Trần Tiến thì vẻ mặt lo lắng lập tức biến mất mà nhanh chóng chạy lại nói gấp gáp nói.
- Sao giờ anh mới về. Cố cô nương gặp chuyện rồi.
Lời của Trương Tiểu Xuân vừa dứt, Cố Tiểu Trầm gặp chuyện, Trần Tiến lập tức mất đi sự bình tĩnh.
- Cô ấy sao rồi, nói nhanh.
Trần Tiến gấp gáp nói quên đi cả sự mệt mỏi vừa phải phi hành liên tục để trở về.
- Cô ấy đã được người của Thiết Ảnh Môn tìm đến và đưa đi rồi.
- Thiết Ảnh Môn?
- Hiện giờ có lẽ cô ấy đang ở Thiết Ảnh Đường.
Trần Tiến lập tức không hỏi nhiều mà rời khỏi khách sạn để lập tức đến Thiết Ảnh Đường. Còn Trương Tiểu Xuân thì chưa kịp phản ứng để nói tiếp. Vì thật ra, Cố Tiểu Trầm đúng là gặp chuyện nhưng không hề gặp nguy hiểm vì người của Thiết Ảnh Môn chỉ dẫn cô ấy đi mà không có dấu hiệu gây hại.
Trong lòng Trần Tiến thì đang nóng như lửa đốt, hắn không thể nào ngờ được rằng mình chỉ vừa đi có hai ngày đã có chuyện. Lúc này mặc kệ nguyên nhân tại sao, hắn cũng chỉ một lòng muốn gặp được Cố Tiểu Trầm.
Trông thấy Thiết Ảnh Đường đã ở phía trước, trong lòng Trần Tiến lúc này đã nóng như lửa mất hẳn sự bình tĩnh liền muốn xông vào. Không ngờ hắn lại bị một người chặn trước cửa.
- Đây là Thiết Ảnh Đường, người là ai dám tùy tiện xông vào.
Trần Tiến không thèm đôi co trực tiếp một chưởng đánh bay kẻ chặn cửa. Mấy tên hộ vệ xung quanh thấy vậy cũng lập tức lao vào tấn công.
- Dám gây rối ở đây, người chán sống rồi.
Một đám hộ vệ tu vi chỉ mức Luyện Khí hậu kỳ còn chưa xứng để Trần Tiến để vào mắt, mạnh mẽ cứng rắn phát kình đẩy văng một đám hộ vệ.
Những người dân xung quanh vội vàng tìm một nơi để núp xem chuyện, xung quanh vô số tiếng xì xào huyên náo.
- Không ngờ lại có một người dám đến Thiết Ảnh Đường quấy rồi lại ngay trước khi chuẩn bị diễn ra Hội Đấu Giá Ngầm nữa chứ.
- Lần này có kịch hay để xem rồi.
Thấy tình huống này, một tên hộ vệ nhanh chóng chạy vào bên trong bẩm báo sự tình.
- Đường chủ, có người quấy rối bên ngoài.
Đường chủ của Thiết Ảnh Đường là một người đàn ông trung niên, khí thế cũng tương đối bất phàm. Đang ngồi ở giữa phòng trò chuyện với mọi người, nếu nhìn qua thì có thể thấy có cả Cố Tiểu Trầm đang ở bên dưới.
Nghe tên hộ vệ tri hô có người dám cả gan làm loạn trước cửa Thiết Ảnh Đường của mình, tên Đường Chủ nét mặt giận dữ, quay qua nói với mọi người.
- Tại hạ cần xử lý chút chuyện sẽ quay về đàm đạo với mọi người sau.
Dứt lời, Đường chủ của Thiết Ảnh Đường cũng bay đi mất. Cố Tiểu Trầm có chút nghi hoặc, nội tâm có có hơi chút căng thẳng, cô đoán rằng chín phần là Trần Tiến đến tìm mình nên cũng nóng lòng chạy ra ngoài.
- Dừng tay, kẻ nào dám làm loạn nơi của ta.
Âm thanh phát ra hòa lẫn chung với chân nguyên của một cao thủ đã Nguyên Anh kỳ khiến cho những người xung quanh choáng váng.
Xuất hiện trước mặt Trần Tiến chính là Đường Chủ Thiết Ảnh Đường Phạm Phú Thịnh. Cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ, khí thế trên người ông ta phát ra có uy phong của một bậc cao thủ gây ra áp lực cực lớn cho những người đối diện. Ánh mắt của Phạm Phú Thịnh nhìn qua Trần Tiến có chút cay nghiệt.
- Chỉ một tên nhóc Trúc Cơ mà dám làm loạn nơi đây, chờ chết đi.
Trần Tiến vì lo lắng an nguy của Cố Tiểu Trầm nhất thời mất đi sự bình tĩnh, nay đối diện với cao thủ chênh lệch với mình đến gần hai mươi cấp độ cũng không hề để tâm. Nam nhi có việc nên làm việc không nên làm, dù phía trước là cao thủ đến từ tiên giới thì Trần Tiến cũng không có ý nghĩ sợ hãi, tình yêu đôi lúc mang đến cho người ta một loại niềm tin mù quáng.
Cố Tiểu Trầm lúc này cũng vừa chạy ra bên ngoài kịp thời, thấy người thanh niên đứng ngay đó quả nhiên là Trần Tiến. Trong lòng của cô có chút cảm giác ngọt ngào, cô là người thông minh nhìn tình cảnh này lập tức hiểu ra mọi chuyện. Trần Tiến vì cô mà đến tận đây để tìm mình, là một cô gái đang tuổi thanh xuân làm sao không cảm thấy động lòng được chứ.
Nhưng cô cũng không nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ này ra bên ngoài, trước mắt phải giải vây cho Trần Tiến, nếu không thì nguy hiểm cho hắn. Dù cô biết bản lĩnh Trần Tiến rất cao nhưng đối diện Đường Chủ Thiết Ảnh Đường chênh lệch tu vi quá lớn thì hắn cũng khó thoát khỏi cái chết.
- Tiền bối, đợi đã.
Cố Tiểu Trầm gấp gáp gọi.
Trần Tiến nghe được thanh âm quen thuộc, lập tức khôi phục sự bình tĩnh. Nhìn thấy bóng hình quen thuộc hiện ra trước mắt, nội tâm của Trần Tiên vui mừng.
- Tiểu Trầm, muội không sao chứ.
Phạm Phú Thịnh thấy tên nhóc Trúc Cơ này gọi Cố Tiểu Trầm, liền lập tức đoán được tình huống vừa diễn ra. Quay đầu ngạc nhiên hỏi Cố Tiểu Trầm.
- Đây là chàng trai mà cô nói.
Cố Tiểu Trầm gật đầu, hành lễ với Đường Chủ Thiết Ảnh Đường rồi nói.
- Đúng vậy thưa tiền bối, tiểu nữ từng nói đồng hành với tiểu nữ còn có một người. Người đó chính là anh ta. Có lẽ vì quan tâm sự an nguy của tiểu nữ nên mới vội vàng đến đây, gây ra sự hiểu lầm này.
Phạm Phú Thịnh nghe vậy cũng thu hồi sát khí, bỗng cười nói.
- Ta hiểu, ta hiểu...hahaha. Thanh niên tuổi trẻ khí thịnh có đôi chút bốc đồng là không tránh khỏi. Nhưng dù sao nơi đây cũng là chỗ của ta, cô nương không lẽ không cho ta một chút công đạo.
Cố Tiểu Trầm lập tức liền hiểu lời của Phạm Phú Thịnh.
- Thay mặt cho huynh ấy, tiểu nữ xin lỗi đường chủ.
Không ngờ Phạm Phú Thịnh lại lắc đầu.
- Cô không gây chuyện cớ sao lại phải xin lỗi.
Trần Tiến đứng đối diện thấy hai người nói chuyện, tạm thời vẫn chưa hiểu sự tình. Nhưng không ngờ Cố Tiểu Trầm lại thay mình xin lỗi tên này nhưng dường như lão ta không nhận mà còn muốn bắt mình xin lỗi. Trần Tiến cũng không nhiều lời.
- Tiểu Trầm, muội không cần xin lỗi thay huynh. Chuyện là huynh gây ra để huynh giải quyết.
- Tiểu tử, người tính giải quyết thế nào?
Phạm Phú Thịnh lơ đễnh hỏi.
- Chính ta đánh họ bị thương, nếu người muốn cứ thẳng tay mà ra tay.
- Khẩu khí lớn lắm, vậy thì ta cũng không khách sáo.
Cố Tiểu Trầm căng thẳng, không ngờ Trần Tiến lúc này lại hành xử ngốc nghếch như vậy. Nhưng Cố Tiểu Trầm không biết tâm tư của hắn, nếu bắt bản thân hắn nhận lỗi có lẽ hắn cũng sẵn sàng. Nhưng do cô thay hắn nhận lỗi nhưng vẫn bị tên Đường Chủ này từ chối nên mới khiến hắn cảm giác khó chịu.
Phạm Phú Thịnh thật ra cũng rất ngại thế lực phía sau của Cố Tiểu Trầm nhưng hắn cũng cần một bậc thang để leo xuống. Dù sao bản thân là Đường Chủ của Thiết Ảnh Đường rất cần một chút mặt mũi này cho nên mới muốn Trần Tiến nhận lỗi. Dù sao ông ta cũng nghĩ, một tên hậu bối Trúc Cơ nhận lỗi với một tiền bối Nguyên Anh hoàn toàn rất bình thường. Thế nhưng tên này lại không cho ông ta chút mặt mũi nào, khiến ông ta thẹn quá hóa giận.
Không ngờ Phạm Phú Thịnh chuẩn bị ra tay, thì ở bên Cố Tiểu Trầm cũng rút ra Viêm Long Kiếm.
- Nếu Đường Chủ đã muốn ra tay, thì xin thứ lỗi tiểu nữ đành phải thất lễ.
Lời nói mang theo vẻ kiên quyết.
Phạm Phú Thịnh thấy vậy không ngờ lại cười rồi thu tay lại nói.
- Quả nhiên là nam nhân có tình, nữ nhân có nghĩa. Nếu ta ra tay thì cũng xem như là cậy già hiếp trẻ rồi, ở đây vì tình cảm hai người thể hiện ra khiến ta rất trân quý nên xem như không tính toán vậy.
Cố Tiểu Trầm thấy Phạm Phú Thịnh thu tay lại cũng thầm thở phào. Nếu phải đấu thật cả hai dù liên thủ cũng có lẽ khó mà làm khó được ông ta. Phải biết chênh lệch giữa Nguyên Anh và Kim Đan là lớn như trời và đất.
Trần Tiến thấy Cố Tiểu Trầm vì mình cũng không ngần ngại rút kiếm ra, ý muốn cùng chung chiến tuyến với mình. Trong lòng vô cùng cảm động, nhưng hắn biết mình hơi nông nỗi. Nếu thật sự phải đánh nhau có lẽ người chịu thiệt là cả hai. Nhanh chóng tiến đến, chắp tay cúi đầu nói.
- Tiền bối rộng lượng bỏ qua, do vãn bối nóng lòng mà hành xử có phần lỗ mãng.
Phạm Phú Thịnh không ngờ Trần Tiến lại xin lỗi mình, nếu vậy thì ông ta cũng không cần phải so đo với đám hậu bối này. Hai tay đỡ lấy Trần Tiến rồi nói.
- Không sao, chỉ là chút va chạm nhỏ không đáng, không đáng.
Xong rồi, Phạm Phú Thịnh quay đầu lại ra hiệu cho đám hộ vệ nhanh chóng lui ra. Rồi mời hai người vào bên trong.
Trần Tiến thấy Cố Tiểu Trầm gật đầu cũng đi vào bên trong cùng Cố Tiểu Trầm. Cố Tiểu Trầm cũng nói cho Trần Tiến nghe tại sao cô lại bị người của Thiết Ảnh Đường đưa đến đây.
Hóa ra là do hai quyển công pháp Huyền Cấp cao giai mà Trần Tiến đã đem trao đổi lấy Tiết Ma Đan Lô của Trường Minh Hội. Ông chủ của Trường Minh Hội lại đem đến Hội Đấu Giá Ngầm để đấu giá, việc này đáng lẽ không có gì lớn nếu không phải hai quyển công pháp đó gây sự chú ý đến Đường Chủ của Thiết Ảnh Đường. Một trong hai quyển đó là một trong những công pháp cao cấp của Thiết Ảnh Môn, công pháp Phong hệ Phong Vân Du. Cho nên vị đường chủ đã cố gắng truy lùng tung tích của chủ nhân công pháp. Ông ta cho người đến khách sạn mà hắn nghỉ chân thì đúng lúc hắn đi ra ngoài chỉ có một mình Cố Tiểu Trầm.
Cố Tiểu Trầm biết lúc này không dễ để trốn thoát nữa, nên cũng bằng lòng đến Thiết Ảnh Đường. Cố Tiểu Trầm biết rõ không thể nói ra về di tích nên đã đem thân phận người đến từ Thiên Lam Môn của Hải Vân Đại Lục của mình nói ra, và nói rằng đó là công pháp mà được một vị sư thúc tặng khi đi rèn luyện. Dù sao thì chuyện này cũng không ai có thể đối chứng được, chẳng lẽ bây giờ tên Đường Chủ Phạm Phú Thịnh đến Thiên Lam Môn ở tận Hải Vân đại lục để xác minh.
Cho nên Phạm Phú Thịnh cũng đành im lặng chuyện này, mà còn xem Cố Tiểu Trầm như là khách quý. Vì dù sao Thiên Lam Môn cũng là Tông Phái cấp bảy, so với Thiết Ảnh Môn thì hơn không biết bao nhiêu lần. Cho dù cả cái Hoa Quốc này chắc cũng không có ai nguyện ý đắc tội với một đệ tử đến từ Thiên Lam Môn. Cho nên ông ta cũng chỉ đành giấu lại sự nghi hoặc của mình để đón tiếp Cố Tiểu Trầm. Có thể móc nối quan hệ với một tu sĩ đến từ Tông Môn cấp bảy sẽ khiến địa vị của ông ta ở Thiết Ảnh Môn gia tăng đáng kể.
/117
|