Đi sau Đường Chủ bước vào trong nội đường của Thiết Ảnh Môn, những lão già đang ngồi bên trong nhìn Trần Tiến với chút nghi hoặc. Tuy nhiên, đều là những lão già sống thành tinh cho nên cũng không hề thắc mắc hay tỏ thái độ gì trước sự việc này.
Còn Trần Tiến vô hình chung có chút cảm giác áp lực khi nhìn thấy tám lão đầu tu vi đều đạt mức Nguyên Anh trung kỳ trở lên. Đã hai kiếp làm người, hắn ta đúng là chưa bao giờ ở cùng một nơi với nhiều người gây áp lực lên người hắn đến như vậy. Dù trước kia có gặp ba vị Đan Sư tiền bối tu vi cao hơn hẳn đám người ngồi đây, nhưng họ đối xử với hắn luôn hòa ái nên không có quá nhiều áp lực khi đối diện.
Vô số ánh mắt quét qua Trần Tiến, phát hiện chỉ là một thanh niên Trúc Cơ hậu kỳ không có gì đặc biệt, những lão già này cũng thu hồi ánh mắt.
Trong nội đường này, ngoại trừ hai người Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm ra, tất cả đều là những trưởng lão hoặc cao thủ nhất lưu phạm vi xung quanh Nam Lân thành. Họ xuất hiện ở đây dựa theo lời mời của Đường Chủ Phạm Phú Thịnh là bảo vệ cho buổi đấu giá chuẩn bị diễn ra.
Phạm Phú Thịnh bước vào nội đường gương mặt lại tươi cười chào những người khác. Cố Tiểu Trầm cũng cúi đầu hành lễ, Trần Tiến sau một giây thất thần thì cũng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh mà hành lễ với các vị tiền bối.
Sau đó, Phạm Phú Thịnh phân phó vị trí của các vị Nguyên Anh cao thủ tại buổi đấu giá. Mọi chuyện xong xuôi, những lão già cũng nhanh chóng rời đi chỉ còn ba người Phạm Phú Thịnh, Cố Tiểu Trầm và Trần Tiến ngồi lại.
- Hai người theo ta tham dự buổi lễ đấu giá chứ?
Phạm Phú Thịnh ân cần hỏi, hoàn toàn bất đồng với sát khí vừa nãy khi muốn giáo huấn Trần Tiến.
Cố Tiểu Trầm không đáp, liếc mắt qua nhìn chờ đáp án của Trần Tiến. Trần Tiến cũng cung kính trả lời.
- Thưa tiền bối, vãn bối sẽ tham dự buổi đấu giá nhưng với tư cách khách tham dự sẽ tốt hơn.
- Chắc người có thiệp mời từ lão đầu Lý Quỹ phải không?
Trần Tiến gật đầu đáp.
- Phải.
- Nếu vậy cũng không làm phiền quá trình lịch lãm của người và Cố cô nương.
Trần Tiến cảm giác đối phương có chút gì ẩn ý trong lời nói, nhưng hắn cũng không hề muốn dây dưa với tên Đường Chú này nên trả lời.
- Cảm ơn Đường chủ, vậy hai người vãn bối cáo lui.
Đợi Đường Chủ gật đầu đồng ý, hắn liền cùng Cố Tiểu Trầm đi ra khỏi nội đường hướng về phía phòng đấu giá.
Đường Chủ nheo mắt nhìn hai người này khuất bóng, xong cũng im lặng một lúc không nói gì. Sau đó, lại gọi một bộ hạ đến rồi phân phó cho hắn chuyện gì đó. Mọi việc xong xuôi ông ta mới rời khỏi nội đường.
Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm cầm thiệp mời chính thức tham gia tràng đấu giá. Đang bước tới thì cả hai nghe tiếng gọi.
- Trần huynh, Cố cô nương.
Trương Tiểu Xuân đang đứng vẫy tay trước cửa nơi đấu giá của Thiết Ảnh Đường.
Trần Tiến chưa kịp mở miệng ra hỏi thì Trương Tiểu Xuân đã nhanh nhảu đáp.
- Tôi lo lắng chạy theo cậu đến Thiết Ảnh Đường, thì thấy cậu cùng Đường Chủ vào bên trong. Cho nên tôi đoán cậu sẽ không có việc gì, nên đã đến đây trước để đợi hai người.
- Nếu vậy thì cậu muốn vào trong cùng chúng tôi?
Trần Tiến hỏi.
- Dĩ nhiên, tôi thật sự muốn vào trong để mở rộng tầm mắt nên mới đến đây đợi hai người.
- Nhưng có lẽ sẽ khiến anh thất vọng rồi, tôi chỉ có hai ngọc giản.
- Thật ra huynh không biết sao? Mỗi ngọc giản đều có thể đem theo một người vào bên trong mà.
- Còn có chuyện này sao?
Trần Tiến nghi hoặc hỏi nhưng nếu Trương Tiểu Xuân đã nói vậy thì dắt anh ta vào cũng không ảnh hưởng gì, dù sao nơi đây hắn cũng xa lạ có thêm một người có chút hiểu biết cũng rất tốt.
Trần Tiến đưa ngọc giản thiệp mời cho hai người gác cửa, họ liếc qua xong ánh mắt vô cùng kinh ngạc thầm đánh giá cả ba người một phen. Không ngờ ba người tu vi tương đối bình thường, lại không có vẻ gì là đại phú thế tộc lại có được ngọc giản ở vị trí Địa Cấp.
Cả ba người đều không hiểu tại sao mình bị đám hộ vệ quan sát chỉ đến khi được dẫn vào bên trong hội đấu giá cả ba mới biết được nguyên nhân, hóa ra họ được sắp xếp một vị trí tương đối tốt và có địa vị bên trong hội đấu giá.
Thiệp mời của hai người bọn họ là Địa Cấp được sắp xếp một gian phòng ở khu vực phía trên sảnh đấu giá. Ở Hội Đấu Giá Ngầm này chia ra bốn nhóm Thiên, Địa, Huyền, Hoàng dựa trên tu vi và đẳng cấp của những người được nhận thiệp. Thiên Cấp chỉ có bốn gian phòng nhưng cực kỳ xa hoa và thu hút, Địa Cấp có tất cả mười sáu gian phòng cũng tương đối xa hoa, có lẽ nếu không có vụ làm ăn một trăm ngàn linh thạch thì Trần Tiến còn lâu mới đạt được trình độ nhận lấy một tấm thiệp Địa Cấp. Huyền Cấp là những người ngồi bên dưới ghế ở sảnh, cuối cùng là Hoàng Cấp những người ngồi ở phía sau cùng gần cửa ra vào.
Bốn phòng của Thiên Cấp đều có bảng dán bằng vàng ghi tên trên cửa phòng được chia đều cho Thành Chủ Nam Lân Thành, trưởng lão của Thiết Ảnh Môn, trưởng lão của Khúc Linh Cung và Mộ Dung thế gia. Dĩ nhiên cả Trần Tiến hay Cố Tiểu Trầm đều không nhận biết ai cả nhưng Trương Tiểu Xuân thì biết một chút liền nhanh chóng giải đáp khúc mắc cho hắn.
Nam Lân thành chủ thì Trương Tiểu Xuân từng nói sơ qua rồi, là một cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ Phan Thế Danh, trưởng lão Thiết Ảnh Môn là Độc Cô Bá Nhật tu vi đã Nguyên Anh đại viên mãn nghe nói chuẩn bị bế quan trùng kích Hư Thần. Còn Khúc Linh Cung cũng là một Tông Môn cấp bốn phụ thuộc trực tiếp vào Thiết Ảnh Môn, người đến lần này là Trịnh Quy Nhân là đại trưởng lão của Khúc Linh Cung tu vi cũng là Nguyên Anh đại viên mãn. Cuối cùng là Mộ Dung thế gia, đại diện chính là người đứng đấu gia tộc Mộ Dung, Mộ Dung Kim, tu vi cũng chỉ cách nửa bước là đến Hư Thần.
Trần Tiến có chút mong đợi với sự xuất hiện của các cao thủ như vậy, nếu thế có lẽ hắn cũng mở rộng tầm mắt trước những báu vật xuất thế.
Không khí càng đến gần lại càng vô cùng sôi nổi, đến khi sự xuất hiện của một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, cả cơ thể như một kiệt tác hoàn hảo của tạo hóa, mỗi một nét trên cơ thể đều vô cùng tinh tế tạo thành một thân hình cân đối càng khiến không khí náo nhiệt hẳn lên. Trần Tiến dễ dàng nhận ra cô gái này có lẽ là người chủ trì tiết mục đấu giá hôm nay.
- Xin chào tất cả các vị tiền bối đang có mặt ở đây tham gia buổi đấu giá hôm nay.
m thanh vô cùng quyến rũ và ngọt ngào của cô gái khiến tất cả mọi người vô cùng thích thú.
- Chắc hẳn mọi người đến đây đều đã rất nóng lòng rồi, tiện nữ cũng không muốn mọi người phải đợi lâu. Đại Hội Đấu Giá chính thức được bắt đầu.
Cô gái chủ trì nói xong mang theo một nụ cười chết người hướng đến tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Trần Tiến nhìn không khí xung quanh đang trở nên nóng lên, cũng khẽ thời dài cảm thán.
- “Quả nhiên là một đại hội đấu giá lớn nhất mà mình từng tham dự, ngay cả một cô gái chủ trì buổi đấu giá cũng có sức hút như vậy.”
- Quả nhiên là phong thái của Nhã Phi cô nương, luôn khiến người ta bị thu hút.
Bên cạnh Trương Tiểu Xuân lên tiếng cảm thán.
- Anh nhận ra cô ta?
Trần Tiến ngạc nhiên hỏi.
- Có gì lạ đâu, cô ấy là người nổi danh nhất Nam Lân thành này. Là đệ nhất mỹ nhân của Nam Lân thành đấy Lâm Nhã Phi.
- Lâm Nhã Phi? - Trần Tiến nhất thời giật mình
Thấy dáng vẻ của Trần Tiến, Trương Tiểu Xuân cũng nghi hoặc hỏi.
- Anh biết cô ta sao?
- Không, chỉ là cái tên hơi quen quen thôi.
- Cũng có lẽ anh nghe rồi, cô ta không chỉ nổi tiếng ở Nam Lân thành đâu. Mà còn khá nổi tiếng ở Hoa Quốc, mơ hồ có thể xem là đệ nhất thiếu nữ của Hoa Quốc đấy.
Trương Tiểu Xuân vừa nói vừa mang theo chút cảm giác hâm mộ.
Trần Tiến thầm nghĩ trong lòng.
- “Lâm Nhã Phi, vậy cô này đúng là Thiên Hạ đệ nhất mỹ nữ được bài danh thứ tám rồi. Không ngờ có thể gặp cô ta ở đây. Quả nhiên sắc đẹp phải nói còn hơn cả miêu tả.”
Cố Tiểu Trầm thấy thái độ kỳ lạ của Trần Tiến, cười nói trêu chọc một câu.
- Quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Sợ rằng cô nương này nói ra một câu có không ít nam nhân sẽ vì cô mà tranh nhau đấu giá mua bảo vật rồi.
Trần Tiến nghe ra có mùi ghen tuông trong câu đùa của Cố Tiểu Trầm cũng chỉ biết cười trừ rồi giả vờ ho vài tiếng rồi đáp.
- Đúng là xưa nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cô ấy quả nhiên là một mỹ nhân ngàn người có một tiếc là huynh không phải anh hùng thôi haha.
- Xì, vậy huynh không làm anh hùng thì là tiểu nhân rồi.
- Muội nói vậy là sai rồi, không làm anh hùng chưa hẳn phải làm tiểu nhân. Ta có thể làm đạo lữ của muội chẳng hạn.
- Áh
Trần Tiến nói ra xong cũng biết mình có chút lỡ lời, đành ngậm miệng cười trừ. Còn Cố Tiểu Trầm thì cũng bối rối đỏ hết mặt. Trương Tiểu Xuân thấy hai người này đều là dạng tình trong đã có nhưng ngoài còn e, nên ra tay giải vây.
- Kìa công tử, món đấu giá mở màn sắp bắt đầu rồi.
Lâm Nhã Phi đứng dưới sảnh, khuôn mặt toát lên vẻ tự tin và đầy quyến rũ. Cô có chút đắc ý trong lòng trước sự cuồng nhiệt của những người đang có mặt dưới đây. Đôi môi đỏ mọng của cô hé mở cười nói.
- Các vị đây là món đấu giá đầu tiên xuất hiện trong ngày hôm nay.
Theo hướng chỉ tay của Lâm Nhã Phi, một thư đồng mở ra một chiếc hộp được đặt sẵn bên trong chứ một cái bình.
- Các vị hãy chú ý, đây là Bảo Liên Bình. Có lẽ cũng nhiều người chưa từng nghe qua tác dụng của nó. Nếu đem cái bình thu hút sương đêm, thì một đoạn thời gian Bảo Liên Bình sẽ biến những giọt sương đó trở thành Trúc Cơ linh dịch. Mặc dù chỉ có tác dụng cho Trúc Cơ tu sĩ trở xuống nhưng có thể nói là một bảo vật hiếm có.
Còn Trần Tiến vô hình chung có chút cảm giác áp lực khi nhìn thấy tám lão đầu tu vi đều đạt mức Nguyên Anh trung kỳ trở lên. Đã hai kiếp làm người, hắn ta đúng là chưa bao giờ ở cùng một nơi với nhiều người gây áp lực lên người hắn đến như vậy. Dù trước kia có gặp ba vị Đan Sư tiền bối tu vi cao hơn hẳn đám người ngồi đây, nhưng họ đối xử với hắn luôn hòa ái nên không có quá nhiều áp lực khi đối diện.
Vô số ánh mắt quét qua Trần Tiến, phát hiện chỉ là một thanh niên Trúc Cơ hậu kỳ không có gì đặc biệt, những lão già này cũng thu hồi ánh mắt.
Trong nội đường này, ngoại trừ hai người Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm ra, tất cả đều là những trưởng lão hoặc cao thủ nhất lưu phạm vi xung quanh Nam Lân thành. Họ xuất hiện ở đây dựa theo lời mời của Đường Chủ Phạm Phú Thịnh là bảo vệ cho buổi đấu giá chuẩn bị diễn ra.
Phạm Phú Thịnh bước vào nội đường gương mặt lại tươi cười chào những người khác. Cố Tiểu Trầm cũng cúi đầu hành lễ, Trần Tiến sau một giây thất thần thì cũng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh mà hành lễ với các vị tiền bối.
Sau đó, Phạm Phú Thịnh phân phó vị trí của các vị Nguyên Anh cao thủ tại buổi đấu giá. Mọi chuyện xong xuôi, những lão già cũng nhanh chóng rời đi chỉ còn ba người Phạm Phú Thịnh, Cố Tiểu Trầm và Trần Tiến ngồi lại.
- Hai người theo ta tham dự buổi lễ đấu giá chứ?
Phạm Phú Thịnh ân cần hỏi, hoàn toàn bất đồng với sát khí vừa nãy khi muốn giáo huấn Trần Tiến.
Cố Tiểu Trầm không đáp, liếc mắt qua nhìn chờ đáp án của Trần Tiến. Trần Tiến cũng cung kính trả lời.
- Thưa tiền bối, vãn bối sẽ tham dự buổi đấu giá nhưng với tư cách khách tham dự sẽ tốt hơn.
- Chắc người có thiệp mời từ lão đầu Lý Quỹ phải không?
Trần Tiến gật đầu đáp.
- Phải.
- Nếu vậy cũng không làm phiền quá trình lịch lãm của người và Cố cô nương.
Trần Tiến cảm giác đối phương có chút gì ẩn ý trong lời nói, nhưng hắn cũng không hề muốn dây dưa với tên Đường Chú này nên trả lời.
- Cảm ơn Đường chủ, vậy hai người vãn bối cáo lui.
Đợi Đường Chủ gật đầu đồng ý, hắn liền cùng Cố Tiểu Trầm đi ra khỏi nội đường hướng về phía phòng đấu giá.
Đường Chủ nheo mắt nhìn hai người này khuất bóng, xong cũng im lặng một lúc không nói gì. Sau đó, lại gọi một bộ hạ đến rồi phân phó cho hắn chuyện gì đó. Mọi việc xong xuôi ông ta mới rời khỏi nội đường.
Trần Tiến và Cố Tiểu Trầm cầm thiệp mời chính thức tham gia tràng đấu giá. Đang bước tới thì cả hai nghe tiếng gọi.
- Trần huynh, Cố cô nương.
Trương Tiểu Xuân đang đứng vẫy tay trước cửa nơi đấu giá của Thiết Ảnh Đường.
Trần Tiến chưa kịp mở miệng ra hỏi thì Trương Tiểu Xuân đã nhanh nhảu đáp.
- Tôi lo lắng chạy theo cậu đến Thiết Ảnh Đường, thì thấy cậu cùng Đường Chủ vào bên trong. Cho nên tôi đoán cậu sẽ không có việc gì, nên đã đến đây trước để đợi hai người.
- Nếu vậy thì cậu muốn vào trong cùng chúng tôi?
Trần Tiến hỏi.
- Dĩ nhiên, tôi thật sự muốn vào trong để mở rộng tầm mắt nên mới đến đây đợi hai người.
- Nhưng có lẽ sẽ khiến anh thất vọng rồi, tôi chỉ có hai ngọc giản.
- Thật ra huynh không biết sao? Mỗi ngọc giản đều có thể đem theo một người vào bên trong mà.
- Còn có chuyện này sao?
Trần Tiến nghi hoặc hỏi nhưng nếu Trương Tiểu Xuân đã nói vậy thì dắt anh ta vào cũng không ảnh hưởng gì, dù sao nơi đây hắn cũng xa lạ có thêm một người có chút hiểu biết cũng rất tốt.
Trần Tiến đưa ngọc giản thiệp mời cho hai người gác cửa, họ liếc qua xong ánh mắt vô cùng kinh ngạc thầm đánh giá cả ba người một phen. Không ngờ ba người tu vi tương đối bình thường, lại không có vẻ gì là đại phú thế tộc lại có được ngọc giản ở vị trí Địa Cấp.
Cả ba người đều không hiểu tại sao mình bị đám hộ vệ quan sát chỉ đến khi được dẫn vào bên trong hội đấu giá cả ba mới biết được nguyên nhân, hóa ra họ được sắp xếp một vị trí tương đối tốt và có địa vị bên trong hội đấu giá.
Thiệp mời của hai người bọn họ là Địa Cấp được sắp xếp một gian phòng ở khu vực phía trên sảnh đấu giá. Ở Hội Đấu Giá Ngầm này chia ra bốn nhóm Thiên, Địa, Huyền, Hoàng dựa trên tu vi và đẳng cấp của những người được nhận thiệp. Thiên Cấp chỉ có bốn gian phòng nhưng cực kỳ xa hoa và thu hút, Địa Cấp có tất cả mười sáu gian phòng cũng tương đối xa hoa, có lẽ nếu không có vụ làm ăn một trăm ngàn linh thạch thì Trần Tiến còn lâu mới đạt được trình độ nhận lấy một tấm thiệp Địa Cấp. Huyền Cấp là những người ngồi bên dưới ghế ở sảnh, cuối cùng là Hoàng Cấp những người ngồi ở phía sau cùng gần cửa ra vào.
Bốn phòng của Thiên Cấp đều có bảng dán bằng vàng ghi tên trên cửa phòng được chia đều cho Thành Chủ Nam Lân Thành, trưởng lão của Thiết Ảnh Môn, trưởng lão của Khúc Linh Cung và Mộ Dung thế gia. Dĩ nhiên cả Trần Tiến hay Cố Tiểu Trầm đều không nhận biết ai cả nhưng Trương Tiểu Xuân thì biết một chút liền nhanh chóng giải đáp khúc mắc cho hắn.
Nam Lân thành chủ thì Trương Tiểu Xuân từng nói sơ qua rồi, là một cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ Phan Thế Danh, trưởng lão Thiết Ảnh Môn là Độc Cô Bá Nhật tu vi đã Nguyên Anh đại viên mãn nghe nói chuẩn bị bế quan trùng kích Hư Thần. Còn Khúc Linh Cung cũng là một Tông Môn cấp bốn phụ thuộc trực tiếp vào Thiết Ảnh Môn, người đến lần này là Trịnh Quy Nhân là đại trưởng lão của Khúc Linh Cung tu vi cũng là Nguyên Anh đại viên mãn. Cuối cùng là Mộ Dung thế gia, đại diện chính là người đứng đấu gia tộc Mộ Dung, Mộ Dung Kim, tu vi cũng chỉ cách nửa bước là đến Hư Thần.
Trần Tiến có chút mong đợi với sự xuất hiện của các cao thủ như vậy, nếu thế có lẽ hắn cũng mở rộng tầm mắt trước những báu vật xuất thế.
Không khí càng đến gần lại càng vô cùng sôi nổi, đến khi sự xuất hiện của một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, cả cơ thể như một kiệt tác hoàn hảo của tạo hóa, mỗi một nét trên cơ thể đều vô cùng tinh tế tạo thành một thân hình cân đối càng khiến không khí náo nhiệt hẳn lên. Trần Tiến dễ dàng nhận ra cô gái này có lẽ là người chủ trì tiết mục đấu giá hôm nay.
- Xin chào tất cả các vị tiền bối đang có mặt ở đây tham gia buổi đấu giá hôm nay.
m thanh vô cùng quyến rũ và ngọt ngào của cô gái khiến tất cả mọi người vô cùng thích thú.
- Chắc hẳn mọi người đến đây đều đã rất nóng lòng rồi, tiện nữ cũng không muốn mọi người phải đợi lâu. Đại Hội Đấu Giá chính thức được bắt đầu.
Cô gái chủ trì nói xong mang theo một nụ cười chết người hướng đến tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Trần Tiến nhìn không khí xung quanh đang trở nên nóng lên, cũng khẽ thời dài cảm thán.
- “Quả nhiên là một đại hội đấu giá lớn nhất mà mình từng tham dự, ngay cả một cô gái chủ trì buổi đấu giá cũng có sức hút như vậy.”
- Quả nhiên là phong thái của Nhã Phi cô nương, luôn khiến người ta bị thu hút.
Bên cạnh Trương Tiểu Xuân lên tiếng cảm thán.
- Anh nhận ra cô ta?
Trần Tiến ngạc nhiên hỏi.
- Có gì lạ đâu, cô ấy là người nổi danh nhất Nam Lân thành này. Là đệ nhất mỹ nhân của Nam Lân thành đấy Lâm Nhã Phi.
- Lâm Nhã Phi? - Trần Tiến nhất thời giật mình
Thấy dáng vẻ của Trần Tiến, Trương Tiểu Xuân cũng nghi hoặc hỏi.
- Anh biết cô ta sao?
- Không, chỉ là cái tên hơi quen quen thôi.
- Cũng có lẽ anh nghe rồi, cô ta không chỉ nổi tiếng ở Nam Lân thành đâu. Mà còn khá nổi tiếng ở Hoa Quốc, mơ hồ có thể xem là đệ nhất thiếu nữ của Hoa Quốc đấy.
Trương Tiểu Xuân vừa nói vừa mang theo chút cảm giác hâm mộ.
Trần Tiến thầm nghĩ trong lòng.
- “Lâm Nhã Phi, vậy cô này đúng là Thiên Hạ đệ nhất mỹ nữ được bài danh thứ tám rồi. Không ngờ có thể gặp cô ta ở đây. Quả nhiên sắc đẹp phải nói còn hơn cả miêu tả.”
Cố Tiểu Trầm thấy thái độ kỳ lạ của Trần Tiến, cười nói trêu chọc một câu.
- Quả nhiên anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Sợ rằng cô nương này nói ra một câu có không ít nam nhân sẽ vì cô mà tranh nhau đấu giá mua bảo vật rồi.
Trần Tiến nghe ra có mùi ghen tuông trong câu đùa của Cố Tiểu Trầm cũng chỉ biết cười trừ rồi giả vờ ho vài tiếng rồi đáp.
- Đúng là xưa nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cô ấy quả nhiên là một mỹ nhân ngàn người có một tiếc là huynh không phải anh hùng thôi haha.
- Xì, vậy huynh không làm anh hùng thì là tiểu nhân rồi.
- Muội nói vậy là sai rồi, không làm anh hùng chưa hẳn phải làm tiểu nhân. Ta có thể làm đạo lữ của muội chẳng hạn.
- Áh
Trần Tiến nói ra xong cũng biết mình có chút lỡ lời, đành ngậm miệng cười trừ. Còn Cố Tiểu Trầm thì cũng bối rối đỏ hết mặt. Trương Tiểu Xuân thấy hai người này đều là dạng tình trong đã có nhưng ngoài còn e, nên ra tay giải vây.
- Kìa công tử, món đấu giá mở màn sắp bắt đầu rồi.
Lâm Nhã Phi đứng dưới sảnh, khuôn mặt toát lên vẻ tự tin và đầy quyến rũ. Cô có chút đắc ý trong lòng trước sự cuồng nhiệt của những người đang có mặt dưới đây. Đôi môi đỏ mọng của cô hé mở cười nói.
- Các vị đây là món đấu giá đầu tiên xuất hiện trong ngày hôm nay.
Theo hướng chỉ tay của Lâm Nhã Phi, một thư đồng mở ra một chiếc hộp được đặt sẵn bên trong chứ một cái bình.
- Các vị hãy chú ý, đây là Bảo Liên Bình. Có lẽ cũng nhiều người chưa từng nghe qua tác dụng của nó. Nếu đem cái bình thu hút sương đêm, thì một đoạn thời gian Bảo Liên Bình sẽ biến những giọt sương đó trở thành Trúc Cơ linh dịch. Mặc dù chỉ có tác dụng cho Trúc Cơ tu sĩ trở xuống nhưng có thể nói là một bảo vật hiếm có.
/117
|