Tác giả: Nhữ Phu Nhân.
Dịch: donganh
Biên tập: Jane McAdam
Vài vị đội trưởng ở phía sau Lâm Trung Khanh tản ra, đi đến các vị trí hộ vệ gần đó. Thấy thế, các hộ vệ bên cửa cảm thấy có điều gì đó không thích hợp mới thấp giọng gọi “Này, không cho phép đi lung tung khắp nơi.”
Một đội trưởng xán lại gần, thân thiết cầm tay đối phương, cười giả lả “Người anh em à, chúng ta cũng tò mò thôi, dù sao lâu nay vẫn luôn bảo vệ ở bên ngoài, có bao giờ được vào đây nhìn xem đâu, nhân cơ hội này, người anh em để chúng tôi mở rộng tầm mắt chút nha….”
Lúc này sắc mặt người hộ vệ kia mới tốt lên một chút nhưng vẫn giận nói “Cứ cho là vậy, bất quá cũng không được làm loạn, để đội trưởng chúng tôi biết được các cậu tuyệt đối không có được điểm tốt nào. Nghe tôi, cậu kêu bọn họ lập tức rời đi, nếu không tôi sẽ báo cáo chuyện này lên đội trưởng” Trong giọng nói mang theo một chút uy hiếp, người hộ vệ cũng không muốn vì chuyện nhỏ này bị đội trưởng của mình trách phạt.
Vấn đề đội trưởng của anh sẽ do đội trưởng của nhóm chúng tôi giải quyết, người an hem à, đừng không cho nhau mặt mũi vậy chứ.” Cậu đội trưởng cũng làm ra bộ mặt uy hiếp lại khiến nhân viên cảnh vệ biến sắc. Giờ đây, anh ta mới thấy rõ khuôn mặt gần như bị nón đội trên đầu che hết của người đang đứng trước mặt mình. Dù khuôn mặt đầy vẻ uy hiếp nhưng nó vẫn không thể che dấu đi vẻ non nớt giống như những thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi xanh. Anh ta đột nhiên nhớ tới lần nhiệm vụ này của bọn họ, không phải là đang hộ tống học sinh từ hành tinh Doha đi Đệ nhất Nam sinh quân giáo báo danh sao?
Trong lòng thầm kêu hỏng rồi, anh ta dừng sức muốn tránh thoát cánh tay của đối phương, đồng thời muốn mở miệng nhắc nhở đồng đội của mình đối phương là những người giả mạo nhân viên, là địch tấn công (địch tập).
Còn chưa kịp lên tiếng cảnh báo, anh ta liền cảm nhận được sau gáy bị đánh một kích thật mạnh làm lời muốn nói tới miệng bị đánh gãy, anh ta choáng váng, ý nghĩ lâng lâng mê mê …
Trời… Vậy còn chưa chịu xỉu? Hộ vệ ở đây thật không thể so sánh với chỗ khác…” Tai anh ta loáng thoáng nghe thấy câu cảm thán, kế tiếp sau đầu lại bị thêm một luồng lực khác đánh trúng, lúc này cả người mới triệt để lâm vào bóng tối, không còn cảm giác gì nữa.
Lăng Lan vừa ra lệnh, các học sinh giả trang nhân viên hộ vệ lập tức ùa vào, cả đám chia thành hai nhóm, một nhóm nhằm vào phía nhân viên công tác bên trong, còn lại thì đánh thẳng vào nhóm hộ vệ mà nhóm đi vào đầu tiêng đang dây dưa nãy giờ, mà nhóm hộ vệ này lại đứng gần cửa nhất cho nên anh ta chính là người đầu tiên bị học sinh đánh bại nằm trên đất.
Không được nhúc nhích! Các học sinh như lang hổ tiến vào, chĩa khẩu súng ánh sáng vào nhân viên đang giám thị màn hình, động tác bất ngờ này khiến cho toàn bộ nhân viên nơi đây bối rối, trực tiếp ngốn ngẩn người tại đó, một cử động cũng không dám.
Động tĩnh này cũng kinh động vị đội trưởng đang chờ Lâm Trung Khanh báo cáo đằng kia, anh ta tức giận chỉ vào Lâm Trung Khanh quát “Các người là ai? Ai cho phép các người làm chuyện loạn?”
Lâm Trung Khanh cao giọng nghênh đón “Thuyền trưởng có lệnh, từ giờ trở đi nơi này do chúng ta tiếp quản”
“Nói bậy, tại sao tôi lại không biết chuyện này?”Đội trưởng hộ vệ không tin, nếu
Dịch: donganh
Biên tập: Jane McAdam
Vài vị đội trưởng ở phía sau Lâm Trung Khanh tản ra, đi đến các vị trí hộ vệ gần đó. Thấy thế, các hộ vệ bên cửa cảm thấy có điều gì đó không thích hợp mới thấp giọng gọi “Này, không cho phép đi lung tung khắp nơi.”
Một đội trưởng xán lại gần, thân thiết cầm tay đối phương, cười giả lả “Người anh em à, chúng ta cũng tò mò thôi, dù sao lâu nay vẫn luôn bảo vệ ở bên ngoài, có bao giờ được vào đây nhìn xem đâu, nhân cơ hội này, người anh em để chúng tôi mở rộng tầm mắt chút nha….”
Lúc này sắc mặt người hộ vệ kia mới tốt lên một chút nhưng vẫn giận nói “Cứ cho là vậy, bất quá cũng không được làm loạn, để đội trưởng chúng tôi biết được các cậu tuyệt đối không có được điểm tốt nào. Nghe tôi, cậu kêu bọn họ lập tức rời đi, nếu không tôi sẽ báo cáo chuyện này lên đội trưởng” Trong giọng nói mang theo một chút uy hiếp, người hộ vệ cũng không muốn vì chuyện nhỏ này bị đội trưởng của mình trách phạt.
Vấn đề đội trưởng của anh sẽ do đội trưởng của nhóm chúng tôi giải quyết, người an hem à, đừng không cho nhau mặt mũi vậy chứ.” Cậu đội trưởng cũng làm ra bộ mặt uy hiếp lại khiến nhân viên cảnh vệ biến sắc. Giờ đây, anh ta mới thấy rõ khuôn mặt gần như bị nón đội trên đầu che hết của người đang đứng trước mặt mình. Dù khuôn mặt đầy vẻ uy hiếp nhưng nó vẫn không thể che dấu đi vẻ non nớt giống như những thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi xanh. Anh ta đột nhiên nhớ tới lần nhiệm vụ này của bọn họ, không phải là đang hộ tống học sinh từ hành tinh Doha đi Đệ nhất Nam sinh quân giáo báo danh sao?
Trong lòng thầm kêu hỏng rồi, anh ta dừng sức muốn tránh thoát cánh tay của đối phương, đồng thời muốn mở miệng nhắc nhở đồng đội của mình đối phương là những người giả mạo nhân viên, là địch tấn công (địch tập).
Còn chưa kịp lên tiếng cảnh báo, anh ta liền cảm nhận được sau gáy bị đánh một kích thật mạnh làm lời muốn nói tới miệng bị đánh gãy, anh ta choáng váng, ý nghĩ lâng lâng mê mê …
Trời… Vậy còn chưa chịu xỉu? Hộ vệ ở đây thật không thể so sánh với chỗ khác…” Tai anh ta loáng thoáng nghe thấy câu cảm thán, kế tiếp sau đầu lại bị thêm một luồng lực khác đánh trúng, lúc này cả người mới triệt để lâm vào bóng tối, không còn cảm giác gì nữa.
Lăng Lan vừa ra lệnh, các học sinh giả trang nhân viên hộ vệ lập tức ùa vào, cả đám chia thành hai nhóm, một nhóm nhằm vào phía nhân viên công tác bên trong, còn lại thì đánh thẳng vào nhóm hộ vệ mà nhóm đi vào đầu tiêng đang dây dưa nãy giờ, mà nhóm hộ vệ này lại đứng gần cửa nhất cho nên anh ta chính là người đầu tiên bị học sinh đánh bại nằm trên đất.
Không được nhúc nhích! Các học sinh như lang hổ tiến vào, chĩa khẩu súng ánh sáng vào nhân viên đang giám thị màn hình, động tác bất ngờ này khiến cho toàn bộ nhân viên nơi đây bối rối, trực tiếp ngốn ngẩn người tại đó, một cử động cũng không dám.
Động tĩnh này cũng kinh động vị đội trưởng đang chờ Lâm Trung Khanh báo cáo đằng kia, anh ta tức giận chỉ vào Lâm Trung Khanh quát “Các người là ai? Ai cho phép các người làm chuyện loạn?”
Lâm Trung Khanh cao giọng nghênh đón “Thuyền trưởng có lệnh, từ giờ trở đi nơi này do chúng ta tiếp quản”
“Nói bậy, tại sao tôi lại không biết chuyện này?”Đội trưởng hộ vệ không tin, nếu
/516
|