Edit: Phi Nguyệt
Vị sĩ quan cao cấp của quân đoàn số 23 hoàn toàn không hiểu mệnh lệnh này của Đại tướng Lăng Tiêu. Đại tướng là người đứng đầu tối cao của một quân đoàn mà lại muốn tự mình đi đến một buổi khảo hạch nhỏ, đây tuyệt đối là việc làm mất thân phận của quân đoàn trưởng.
Trong mắt các học sinh còn đi học, trường đệ nhất nam sinh quân giáo là nơi mà mọi người luôn ngưỡng mộ, nhưng các quân đoàn lớn như bọn họ lại không quá quan tâm dù ngôi trường đó có nhiều học viên rất ưu tú đi chăng nữa. Trong những lần khảo hạch mọi năm, bọn họ chỉ làm việc theo thông lệ bình thường, không lần nào cần phải chú trọng nhiều hơn.
Đương nhiên, nếu năm nào xuất hiện thiên tài tuyệt thế thì thái độ của các đại quân đoàn cũng sẽ thay đổi một chút, thường các quân đoàn đó sẽ phái một đội tướng lĩnh có thực quyền đi cướp người. Nếu năm nay thực sự có một thiên tài xuất hiện thì việc đại tướng Lăng Tiêu tự mình dẫn đội đi còn có một chút thuyết phục, nhưng bọn họ không hề nghe thấy tin tức ở trường quân giáo có xuất hiện nhân vật nào nổi trội, rõ ràng trong mắt các tướng lĩnh bên dưới, đại tướng Lăng Tiêu không nên đi chuyến này, chi bằng ngài ấy ở lại quân đoàn tranh luận cướp người với các quân đoàn trưởng của quân đoàn khác còn hơn.
Những người thuộc quân đoàn 23 vốn không phải là tâm phúc của Đại tướng Lăng Tiêu mà được điều tới từ những quân đoàn khác, nên bọn họ đều không hiểu quyết định của Đại tướng, tuy trong lòng có dị nghị nhưng không ai dám can đảm lên tiếng phản đối, dù có người muốn nói nhưng khi đối mặt với gương mặt tươi cười ôn hòa của Đại tướng lại nói không nên lời… Khụ khụ, muốn đối mặt với gương mặt cười thuần hậu đó cũng cần có dũng khí đấy…
Cuối cùng chẳng ai phản đối quyết định của ông, Đại tướng Lăng Tiêu dễ dàng trở thành đội trưởng của đoàn khảo hạch lần này. Lăng Tiêu thầm cảm thấy may mắn trong quân đoàn không có thân tín cũ của ông nên ông mới thuận lợi ra một mệnh lệnh vô lý như vậy.
Đương nhiên Lăng Tiêu vẫn còn biết chuyện dùng thân phận quân đoàn trưởng để tham gia khảo hạch rất không ổn nên ông đã thay tên đổi họ, mang quân phục Thiếu tướng trước kia của mình ra mặc, hành động của ông khiến các tướng lĩnh trong quân đoàn số 23 thở phào, tuy rằng dùng thiếu tướng để dẫn đội đi vẫn rất khoa trương nhưng cũng không đến mức quá đáng, ném đi mặt mũi quân đoàn bọn họ.
Khi Lam Lạc Phượng biết quyết định của Lăng Tiêu, bà vừa mừng vừa cảm thấy buồn, mừng vì Lăng Tiêu có thể đến trường đệ nhất nam sinh quân giáo để gặp con gái Lăng Lan, buồn vì thương con gái của bọn họ không thể khôi phục thân phận mà vẫn phải giả trai, cùng lăn lộn với đám đực rựa kia ít nhất bốn năm nữa ở trường nam sinh quân giáo.
Nghĩ đến đây, cơn buồn bực của Lam Lạc Phượng trỗi dậy, và đêm đó Lăng Tiêu lại bị đá khỏi phòng ngủ, đành phải ngủ lang ở phòng làm việc… Đương nhiên, Lăng Tiêu lại lấy mỹ danh công việc bận rộn phải ngủ ở phòng làm việc, nhưng thực ra ai cũng biết lý do đằng sau là gì.
Cuối cùng, đến trước thời gian xuất phát, Lam Lạc Phượng quả quyết bắt Lăng Tiêu phải mang theo vài rương đồ để mang đến giao tận tay cho Lăng Lan, còn muốn giao tận tay như thế nào thì bà không quan tâm.
Lăng Tiêu không có biện pháp cự tuyệt yêu cầu của vợ, đành cười khổ sai người đem hết đống rương hòm cho lên quân hạm. Ông lại có thêm một việc cần suy nghĩ đau đầu nữa, đó là làm thế nào có thể đưa được nhiều đồ như vậy cho Lăng Lan.
Lăng Lan lúc này còn chưa biết lão cha nhà cô lạm dụng chức quyền làm việc tư, ngụy trang thân phận để đến chủ trì buổi khảo hạch lần này. Hiện giờ cô đang phiền não vì một sự việc đột ngột phát sinh…
Nhờ có Lý Thì Du ra tay, vốn Lạc Lãng phải mất tối thiểu một tháng để bình phục, nay chỉ mới mười ngày đã vui vẻ trở về.
Lăng Lan lo lắng nên cẩn thận kiểm tra lại thân thể của Lạc Lãng, phát hiện cậu ta đã hoàn toàn bình phục mà không có bất cứ di chứng nào, hơn nữa tố chất thân thể của cậu ta còn tăng lên không ít. Lăng Lan khá tò mò, không biết Lý Thì Du dùng biện pháp gì giúp cơ thể Lạc Lãng phục hồi tốt như vậy.
Xem ra Lý Thì Du này là một người có thể hợp tác được! Lăng Lan vô cùng thỏa mãn với tay nghề trị liệu của Lý Thì Du. Để bảo đảm mạng sống của các thành viên trong tiểu đội, nhất định phải kiếm được một người trong ngành quân y, Lăng Lan quyết đoán đưa bàn tay xấu xa về phía Lý Thì Du.
Lúc này, Lý Thì Du đang ở trung tâm nghiên cứu trị liệu, ngồi xem xét bảng báo cáo sức khỏe của Lý Anh Kiệt và Tề Long, chợt anh đánh một cái hắt xì rõ to làm các đạo sư bên cạnh lo lắng cuống
Vị sĩ quan cao cấp của quân đoàn số 23 hoàn toàn không hiểu mệnh lệnh này của Đại tướng Lăng Tiêu. Đại tướng là người đứng đầu tối cao của một quân đoàn mà lại muốn tự mình đi đến một buổi khảo hạch nhỏ, đây tuyệt đối là việc làm mất thân phận của quân đoàn trưởng.
Trong mắt các học sinh còn đi học, trường đệ nhất nam sinh quân giáo là nơi mà mọi người luôn ngưỡng mộ, nhưng các quân đoàn lớn như bọn họ lại không quá quan tâm dù ngôi trường đó có nhiều học viên rất ưu tú đi chăng nữa. Trong những lần khảo hạch mọi năm, bọn họ chỉ làm việc theo thông lệ bình thường, không lần nào cần phải chú trọng nhiều hơn.
Đương nhiên, nếu năm nào xuất hiện thiên tài tuyệt thế thì thái độ của các đại quân đoàn cũng sẽ thay đổi một chút, thường các quân đoàn đó sẽ phái một đội tướng lĩnh có thực quyền đi cướp người. Nếu năm nay thực sự có một thiên tài xuất hiện thì việc đại tướng Lăng Tiêu tự mình dẫn đội đi còn có một chút thuyết phục, nhưng bọn họ không hề nghe thấy tin tức ở trường quân giáo có xuất hiện nhân vật nào nổi trội, rõ ràng trong mắt các tướng lĩnh bên dưới, đại tướng Lăng Tiêu không nên đi chuyến này, chi bằng ngài ấy ở lại quân đoàn tranh luận cướp người với các quân đoàn trưởng của quân đoàn khác còn hơn.
Những người thuộc quân đoàn 23 vốn không phải là tâm phúc của Đại tướng Lăng Tiêu mà được điều tới từ những quân đoàn khác, nên bọn họ đều không hiểu quyết định của Đại tướng, tuy trong lòng có dị nghị nhưng không ai dám can đảm lên tiếng phản đối, dù có người muốn nói nhưng khi đối mặt với gương mặt tươi cười ôn hòa của Đại tướng lại nói không nên lời… Khụ khụ, muốn đối mặt với gương mặt cười thuần hậu đó cũng cần có dũng khí đấy…
Cuối cùng chẳng ai phản đối quyết định của ông, Đại tướng Lăng Tiêu dễ dàng trở thành đội trưởng của đoàn khảo hạch lần này. Lăng Tiêu thầm cảm thấy may mắn trong quân đoàn không có thân tín cũ của ông nên ông mới thuận lợi ra một mệnh lệnh vô lý như vậy.
Đương nhiên Lăng Tiêu vẫn còn biết chuyện dùng thân phận quân đoàn trưởng để tham gia khảo hạch rất không ổn nên ông đã thay tên đổi họ, mang quân phục Thiếu tướng trước kia của mình ra mặc, hành động của ông khiến các tướng lĩnh trong quân đoàn số 23 thở phào, tuy rằng dùng thiếu tướng để dẫn đội đi vẫn rất khoa trương nhưng cũng không đến mức quá đáng, ném đi mặt mũi quân đoàn bọn họ.
Khi Lam Lạc Phượng biết quyết định của Lăng Tiêu, bà vừa mừng vừa cảm thấy buồn, mừng vì Lăng Tiêu có thể đến trường đệ nhất nam sinh quân giáo để gặp con gái Lăng Lan, buồn vì thương con gái của bọn họ không thể khôi phục thân phận mà vẫn phải giả trai, cùng lăn lộn với đám đực rựa kia ít nhất bốn năm nữa ở trường nam sinh quân giáo.
Nghĩ đến đây, cơn buồn bực của Lam Lạc Phượng trỗi dậy, và đêm đó Lăng Tiêu lại bị đá khỏi phòng ngủ, đành phải ngủ lang ở phòng làm việc… Đương nhiên, Lăng Tiêu lại lấy mỹ danh công việc bận rộn phải ngủ ở phòng làm việc, nhưng thực ra ai cũng biết lý do đằng sau là gì.
Cuối cùng, đến trước thời gian xuất phát, Lam Lạc Phượng quả quyết bắt Lăng Tiêu phải mang theo vài rương đồ để mang đến giao tận tay cho Lăng Lan, còn muốn giao tận tay như thế nào thì bà không quan tâm.
Lăng Tiêu không có biện pháp cự tuyệt yêu cầu của vợ, đành cười khổ sai người đem hết đống rương hòm cho lên quân hạm. Ông lại có thêm một việc cần suy nghĩ đau đầu nữa, đó là làm thế nào có thể đưa được nhiều đồ như vậy cho Lăng Lan.
Lăng Lan lúc này còn chưa biết lão cha nhà cô lạm dụng chức quyền làm việc tư, ngụy trang thân phận để đến chủ trì buổi khảo hạch lần này. Hiện giờ cô đang phiền não vì một sự việc đột ngột phát sinh…
Nhờ có Lý Thì Du ra tay, vốn Lạc Lãng phải mất tối thiểu một tháng để bình phục, nay chỉ mới mười ngày đã vui vẻ trở về.
Lăng Lan lo lắng nên cẩn thận kiểm tra lại thân thể của Lạc Lãng, phát hiện cậu ta đã hoàn toàn bình phục mà không có bất cứ di chứng nào, hơn nữa tố chất thân thể của cậu ta còn tăng lên không ít. Lăng Lan khá tò mò, không biết Lý Thì Du dùng biện pháp gì giúp cơ thể Lạc Lãng phục hồi tốt như vậy.
Xem ra Lý Thì Du này là một người có thể hợp tác được! Lăng Lan vô cùng thỏa mãn với tay nghề trị liệu của Lý Thì Du. Để bảo đảm mạng sống của các thành viên trong tiểu đội, nhất định phải kiếm được một người trong ngành quân y, Lăng Lan quyết đoán đưa bàn tay xấu xa về phía Lý Thì Du.
Lúc này, Lý Thì Du đang ở trung tâm nghiên cứu trị liệu, ngồi xem xét bảng báo cáo sức khỏe của Lý Anh Kiệt và Tề Long, chợt anh đánh một cái hắt xì rõ to làm các đạo sư bên cạnh lo lắng cuống
/516
|