Edit: Phi Nguyệt
Lạc Lãng xoay một vòng tới chỗ lái, cậu kiểm tra lộ trình đối phương đã nhập vào trước đó và muốn thay đổi đường đi, nhưng cậu phát hiện địa điểm đến đã bị khóa, không thể thay đổi.
Các hacker cao cấp đều có thể phá giải loại thủ thuật này, đáng tiếc Lạc Lãng không có thiên phú trong lĩnh vực hacker nên đành trơ mắt nhìn chiếc xe tiếp tục bay tới mục tiêu đã được chỉ định, trong lòng thầm ảo não, chán nản.
Lạc Lãng biết nếu muốn bắt chiếc xe này dừng lại, trừ phi cậu phải dùng bạo lực phá hủy nó… Có điều, cậu ta chưa ngu ngốc đến mức làm điều đó bởi vì chiếc xe đang di chuyển ở độ cao hơn một trăm mét so với mặt đất, nếu phá hủy chiếc xe, chắc chắn Lạc Lãng sẽ bị rơi xuống cùng, ở độ cao này cậu ta không có tự tin mình có thể tiếp đất bình yên vô sự, không khéo còn tái thương nặng…
Lạc Lãng không muốn bị rơi vào tay Lý Thì Du một lần nữa, dù tay nghề trị liệu của anh ta quả thực rất cao siêu nhưng thủ đoạn hành hạ người khác cũng giỏi không kém, đặc biệt hơn anh ta còn dùng mỹ danh vì muốn tốt cho ngươi, nên ngươi không thể phản kháng, thậm chí còn phải ngậm đắng nuốt cay đi cám ơn anh ta…
Hơn nữa Lạc Lãng rất muốn biết người thiết kế cậu ta lần này là ai, có kẻ thù giấu mặt rất phiền toái, nếu dò la được lai lịch của đối phương thì rất có lợi cho đoàn Tân Sinh. Quan trọng hơn, Lạc Lãng lo sợ nếu lần này cậu ta trốn thoát, rất có thể lần sau đối phương sẽ ra tay với những học viên khác trong đoàn. Ngoại trừ nhóm Lăng Lan và Vũ Cảnh, thực lực của Lạc Lãng tốt hơn nhiều so với những đoàn viên khác, xác suất chạy trốn được cũng cao hơn, vì vậy mà Lạc Lãng quyết định xâm nhập vào hang Hổ.
Lạc Lãng để yên cho chiếc xe tự chạy theo lộ trình, cậu ta quay ra dùng chính dây lưng của vị học trưởng đã hôn mê kia trói anh ta lại, thủ pháp buộc dây giống y những gì Lăng Lan đã dạy, sau đó vứt đối phương ra ghế sau. Xong xuôi mọi việc, Lạc Lãng nghiêm túc tập trung nhìn về phía trước, cố gắng nhớ lộ trình đi của chiếc xe.
Tốc độ của xe bay rất nhanh, không tới hai mươi phút sau chiếc xe bắt đầu giảm dần tốc độ, Lạc Lãng cẩn thận đứng lên, cậu ta biết kẻ địch đang chờ cậu ta ở phía trước.
Tuy chưa qua hai mươi phút nhưng dựa theo tốc độ của chiếc xe, Lạc Lãng biết mình đã cách xa trung tâm nghiên cứu quân y khoảng mấy trăm km rồi. Hoàn cảnh xung quanh vô cùng xa lạ, đâu đâu cũng là núi non rừng rậm trùng điệp, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng kêu của thú rừng vang lên thì không gian nơi đây hoàn toàn im ắng khiến lòng người mơ hồ có cảm giác sợ hãi. Lạc Lãng dùng quang não của xe bay phóng to hình ảnh xung quanh, phát hiện xung quanh đây ngoài cậu và núi rừng ra thì không còn ai cả.
Lạc Lãng hơi cau mày, cậu ta cứ nghĩ mình sẽ được đưa đến đại bản doanh hoặc cứ điểm tạm thời nào đó của đối phương, chẳng ngờ lại tới nơi khỉ ho cò gáy không một bóng người làm Lạc Lãng thật sự không biết phải làm gì lúc này.
Chiếc xe bay chậm lại, độ cao cũng từ từ được hạ xuống và đi vào một thung lũng hẹp. Bên trong thung lũng có một bãi cỏ xanh mướt, trên bãi cỏ điểm xuyết vô số bông hoa nhỏ nhiều màu sắc tạo nên một bức tranh thiên nhiên thơ mộng tuyệt đẹp.
Xung quanh bãi cỏ là rừng cây, trong rừng cây vang lên tiếng suối chảy róc rách, khung cảnh xinh đẹp yên bình khiến Lạc Lãng thoáng buông lỏng cảnh giác, nhưng rất nhanh cậu ta tỉnh táo lại, không chú ý đến thảm thực vật xinh đẹp kia nữa mà tập trung vào động tĩnh bên dưới chiếc xe
Lạc Lãng xoay một vòng tới chỗ lái, cậu kiểm tra lộ trình đối phương đã nhập vào trước đó và muốn thay đổi đường đi, nhưng cậu phát hiện địa điểm đến đã bị khóa, không thể thay đổi.
Các hacker cao cấp đều có thể phá giải loại thủ thuật này, đáng tiếc Lạc Lãng không có thiên phú trong lĩnh vực hacker nên đành trơ mắt nhìn chiếc xe tiếp tục bay tới mục tiêu đã được chỉ định, trong lòng thầm ảo não, chán nản.
Lạc Lãng biết nếu muốn bắt chiếc xe này dừng lại, trừ phi cậu phải dùng bạo lực phá hủy nó… Có điều, cậu ta chưa ngu ngốc đến mức làm điều đó bởi vì chiếc xe đang di chuyển ở độ cao hơn một trăm mét so với mặt đất, nếu phá hủy chiếc xe, chắc chắn Lạc Lãng sẽ bị rơi xuống cùng, ở độ cao này cậu ta không có tự tin mình có thể tiếp đất bình yên vô sự, không khéo còn tái thương nặng…
Lạc Lãng không muốn bị rơi vào tay Lý Thì Du một lần nữa, dù tay nghề trị liệu của anh ta quả thực rất cao siêu nhưng thủ đoạn hành hạ người khác cũng giỏi không kém, đặc biệt hơn anh ta còn dùng mỹ danh vì muốn tốt cho ngươi, nên ngươi không thể phản kháng, thậm chí còn phải ngậm đắng nuốt cay đi cám ơn anh ta…
Hơn nữa Lạc Lãng rất muốn biết người thiết kế cậu ta lần này là ai, có kẻ thù giấu mặt rất phiền toái, nếu dò la được lai lịch của đối phương thì rất có lợi cho đoàn Tân Sinh. Quan trọng hơn, Lạc Lãng lo sợ nếu lần này cậu ta trốn thoát, rất có thể lần sau đối phương sẽ ra tay với những học viên khác trong đoàn. Ngoại trừ nhóm Lăng Lan và Vũ Cảnh, thực lực của Lạc Lãng tốt hơn nhiều so với những đoàn viên khác, xác suất chạy trốn được cũng cao hơn, vì vậy mà Lạc Lãng quyết định xâm nhập vào hang Hổ.
Lạc Lãng để yên cho chiếc xe tự chạy theo lộ trình, cậu ta quay ra dùng chính dây lưng của vị học trưởng đã hôn mê kia trói anh ta lại, thủ pháp buộc dây giống y những gì Lăng Lan đã dạy, sau đó vứt đối phương ra ghế sau. Xong xuôi mọi việc, Lạc Lãng nghiêm túc tập trung nhìn về phía trước, cố gắng nhớ lộ trình đi của chiếc xe.
Tốc độ của xe bay rất nhanh, không tới hai mươi phút sau chiếc xe bắt đầu giảm dần tốc độ, Lạc Lãng cẩn thận đứng lên, cậu ta biết kẻ địch đang chờ cậu ta ở phía trước.
Tuy chưa qua hai mươi phút nhưng dựa theo tốc độ của chiếc xe, Lạc Lãng biết mình đã cách xa trung tâm nghiên cứu quân y khoảng mấy trăm km rồi. Hoàn cảnh xung quanh vô cùng xa lạ, đâu đâu cũng là núi non rừng rậm trùng điệp, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng kêu của thú rừng vang lên thì không gian nơi đây hoàn toàn im ắng khiến lòng người mơ hồ có cảm giác sợ hãi. Lạc Lãng dùng quang não của xe bay phóng to hình ảnh xung quanh, phát hiện xung quanh đây ngoài cậu và núi rừng ra thì không còn ai cả.
Lạc Lãng hơi cau mày, cậu ta cứ nghĩ mình sẽ được đưa đến đại bản doanh hoặc cứ điểm tạm thời nào đó của đối phương, chẳng ngờ lại tới nơi khỉ ho cò gáy không một bóng người làm Lạc Lãng thật sự không biết phải làm gì lúc này.
Chiếc xe bay chậm lại, độ cao cũng từ từ được hạ xuống và đi vào một thung lũng hẹp. Bên trong thung lũng có một bãi cỏ xanh mướt, trên bãi cỏ điểm xuyết vô số bông hoa nhỏ nhiều màu sắc tạo nên một bức tranh thiên nhiên thơ mộng tuyệt đẹp.
Xung quanh bãi cỏ là rừng cây, trong rừng cây vang lên tiếng suối chảy róc rách, khung cảnh xinh đẹp yên bình khiến Lạc Lãng thoáng buông lỏng cảnh giác, nhưng rất nhanh cậu ta tỉnh táo lại, không chú ý đến thảm thực vật xinh đẹp kia nữa mà tập trung vào động tĩnh bên dưới chiếc xe
/516
|