Edit: Phi Nguyệt
Tiểu Tứ thấy ở đầu giường có rất nhiều nút bấm liền đem tinh thần tra soát ở chỗ đó, rất nhanh thằng bé đã tìm được chiếc tủ sắt đựng thuốc được ẩn giấu ở trong đó. Nó mở tủ ra, phát hiện bên trong ngoài bình giải thuốc mê, thì toàn bộ đều là thuốc thúc tình, những thuốc này đều có tên gọi chung là xuân dược.
Tiểu Tứ đã tìm được giải nghĩa của Xuân dược trong kho tài liệu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn nhó khi biết công dụng của thuốc, nó nói với Lăng Lan: “Lão đại, hình như các loại xuân dược đều không có thuốc giải, muốn giải chỉ còn cách để cậu ấy ngủ với phụ nữ. Chỉ có điều, trong trường này toàn là nam sinh… có mỗi mình cô là nữ thôi.”
Thấy Lăng Lan trừng mắt với mình, Tiểu Tứ nhanh chóng cúi đầu, đứng quay ngón tay: “Đương nhiên, nếu không được thì ngủ với đàn ông cũng có thể…” Trong cơ sở dữ liệu có nói cách giải dùng đến đàn ông, Tiểu Tứ thực sự không hiểu vì sao muốn giải thuốc lại nhất định phải dùng cách nam nữ ngủ chung này mới được… Thứ cho Tiểu Tứ vẫn còn là một đứa trẻ rất đơn thuần.
Lăng Lan tức giận nói: “Cậu đừng có nghĩ đến mấy cách linh tinh.”
Đúng lúc này, Lạc Lãng giãy dụa bò dậy, cậu ta gắng gượng chịu đựng sự khó chịu trong cơ thể, nói với Lăng Lan: “Lão đại, tớ có thể chịu đựng được.” Lạc Lãng không muốn liên lụy tới Lăng Lan trong thời khắc nguy hiểm như thế này.
Lăng Lan liếc nhìn cơ thể yếu đuối của Lạc Lãng đang run lên từng hồi, cô đánh giá trạng thái của cậu ta khó mà theo mình rời khỏi đây được.
Dường như nhận thấy suy nghĩ của Lăng Lan, Lạc Lãng khẽ cắn môi, kiên định nhìn cô: “Lão đại, tin tưởng tớ, tớ có thể làm được!” Cậu sẽ không thua loại thuốc này đâu…
Thấy Lạc Lãng khăng khăng như vậy, Lăng Lan cũng chỉ biết khẽ thở dài một hơi. Nhìn bề ngoài Lạc Lãng có vẻ là người yếu nhất trong đội, nhưng ý chí của cậu ta ngoan cường không thua gì Tề Long, có thể nói ở phương diện này các đội viên khác phải kém cậu ta một bậc. Lăng Lan biết, nếu cô thực sự kéo cậu ta đi ra ngoài thì cho dù có bị thương tích đầy mình, ở trước lúc hoàn toàn mất đi ý thức cậu ta sẽ vẫn kiên trì đi theo sau cô, đúng là một đứa trẻ khiến người khác phải đau lòng…
Lăng Lan chỉ đành phải gật đầu: “Đã biết!”
Câu trả lời của Lăng Lan khiến Lạc Lãng nở nụ cười, lão đại hoàn toàn tin tưởng cậu ta…
Đúng lúc đó, Lăng Lan đột ngột tiến sát lại gần, Lạc Lãng còn chưa kịp phản ứng đã thấy sau gáy nhói đau, cậu ta còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì cả người đã lâm vào hôn mê.
Lăng Lan đưa tay ra bế Lạc Lãng lên vai mình, miệng bất đắc dĩ nói: “Tên nhóc ngốc, tôi vác cậu đi chẳng phải dễ hơn à?”
“Aaaaaa! Lão đại, thế mà cô lại đem lần đầu tiên ôm đàn ông dâng cho tên nhóc thối Lạc Lãng!” Tiểu Tứ thấy cảnh này lập tức phát điên, gì thì gì đây cũng là lần đầu tiên của lão đại, vốn nó còn muốn chính mình là người đầu tiên, giờ lại được lợi cho tên nhóc kia? Lúc này, Tiểu Tứ thực sự oán giận khoa học kỹ thuật của thế giới này quá lạc hậu nên loại trí tuệ nhân tạo như nó không thể tạo ra thực thể tồn tại, nếu không nó đã đoạt lấy lần đầu tiên ôm đàn ông của lão đại vào tám trăm năm trước rồi.
“Câm miệng, cái ôm đầu tiên của tôi đã sớm bị mẹ lấy mất rồi…” Suy nghĩ của Tiểu Tứ khiến Lăng Lan câm nín, chẳng phải vừa ra đời cô đã bị mẹ ôm rồi sao? Hay là ba nhỉ… Lăng Lan thực sự không xác định được.
“Cùng giới tính không tính, phải khác phái cơ, khác phái đó biết không, lại còn là lão đại chủ động ôm nữa chứ.” Tiểu Tứ không phục nên đưa ra ý kiến phản bác, nó cho rằng không thể tính mẹ Lam Lạc Phượng vào đây được.
“Dù thế cũng không phải là Lạc Lãng, cái ôm khác giới đầu tiên của tôi cũng thuộc về ba tôi rồi.” Lăng Lan bình tĩnh nói với Tiểu Tứ sự thật này, cái thứ cố chấp đó của nó đã sớm không còn từ lâu rồi.
Tiểu Tứ sửng sốt: “Lúc nào sao tôi không biết?”
Lăng Lan khinh bỉ: “Lúc đó cậu còn đang quấn lấy ống quần của ba tôi, trong mắt làm gì còn tồn tại những chuyện khác.” Mỗi lần Tiểu Tứ vừa nhìn thấy
Tiểu Tứ thấy ở đầu giường có rất nhiều nút bấm liền đem tinh thần tra soát ở chỗ đó, rất nhanh thằng bé đã tìm được chiếc tủ sắt đựng thuốc được ẩn giấu ở trong đó. Nó mở tủ ra, phát hiện bên trong ngoài bình giải thuốc mê, thì toàn bộ đều là thuốc thúc tình, những thuốc này đều có tên gọi chung là xuân dược.
Tiểu Tứ đã tìm được giải nghĩa của Xuân dược trong kho tài liệu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn nhó khi biết công dụng của thuốc, nó nói với Lăng Lan: “Lão đại, hình như các loại xuân dược đều không có thuốc giải, muốn giải chỉ còn cách để cậu ấy ngủ với phụ nữ. Chỉ có điều, trong trường này toàn là nam sinh… có mỗi mình cô là nữ thôi.”
Thấy Lăng Lan trừng mắt với mình, Tiểu Tứ nhanh chóng cúi đầu, đứng quay ngón tay: “Đương nhiên, nếu không được thì ngủ với đàn ông cũng có thể…” Trong cơ sở dữ liệu có nói cách giải dùng đến đàn ông, Tiểu Tứ thực sự không hiểu vì sao muốn giải thuốc lại nhất định phải dùng cách nam nữ ngủ chung này mới được… Thứ cho Tiểu Tứ vẫn còn là một đứa trẻ rất đơn thuần.
Lăng Lan tức giận nói: “Cậu đừng có nghĩ đến mấy cách linh tinh.”
Đúng lúc này, Lạc Lãng giãy dụa bò dậy, cậu ta gắng gượng chịu đựng sự khó chịu trong cơ thể, nói với Lăng Lan: “Lão đại, tớ có thể chịu đựng được.” Lạc Lãng không muốn liên lụy tới Lăng Lan trong thời khắc nguy hiểm như thế này.
Lăng Lan liếc nhìn cơ thể yếu đuối của Lạc Lãng đang run lên từng hồi, cô đánh giá trạng thái của cậu ta khó mà theo mình rời khỏi đây được.
Dường như nhận thấy suy nghĩ của Lăng Lan, Lạc Lãng khẽ cắn môi, kiên định nhìn cô: “Lão đại, tin tưởng tớ, tớ có thể làm được!” Cậu sẽ không thua loại thuốc này đâu…
Thấy Lạc Lãng khăng khăng như vậy, Lăng Lan cũng chỉ biết khẽ thở dài một hơi. Nhìn bề ngoài Lạc Lãng có vẻ là người yếu nhất trong đội, nhưng ý chí của cậu ta ngoan cường không thua gì Tề Long, có thể nói ở phương diện này các đội viên khác phải kém cậu ta một bậc. Lăng Lan biết, nếu cô thực sự kéo cậu ta đi ra ngoài thì cho dù có bị thương tích đầy mình, ở trước lúc hoàn toàn mất đi ý thức cậu ta sẽ vẫn kiên trì đi theo sau cô, đúng là một đứa trẻ khiến người khác phải đau lòng…
Lăng Lan chỉ đành phải gật đầu: “Đã biết!”
Câu trả lời của Lăng Lan khiến Lạc Lãng nở nụ cười, lão đại hoàn toàn tin tưởng cậu ta…
Đúng lúc đó, Lăng Lan đột ngột tiến sát lại gần, Lạc Lãng còn chưa kịp phản ứng đã thấy sau gáy nhói đau, cậu ta còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì cả người đã lâm vào hôn mê.
Lăng Lan đưa tay ra bế Lạc Lãng lên vai mình, miệng bất đắc dĩ nói: “Tên nhóc ngốc, tôi vác cậu đi chẳng phải dễ hơn à?”
“Aaaaaa! Lão đại, thế mà cô lại đem lần đầu tiên ôm đàn ông dâng cho tên nhóc thối Lạc Lãng!” Tiểu Tứ thấy cảnh này lập tức phát điên, gì thì gì đây cũng là lần đầu tiên của lão đại, vốn nó còn muốn chính mình là người đầu tiên, giờ lại được lợi cho tên nhóc kia? Lúc này, Tiểu Tứ thực sự oán giận khoa học kỹ thuật của thế giới này quá lạc hậu nên loại trí tuệ nhân tạo như nó không thể tạo ra thực thể tồn tại, nếu không nó đã đoạt lấy lần đầu tiên ôm đàn ông của lão đại vào tám trăm năm trước rồi.
“Câm miệng, cái ôm đầu tiên của tôi đã sớm bị mẹ lấy mất rồi…” Suy nghĩ của Tiểu Tứ khiến Lăng Lan câm nín, chẳng phải vừa ra đời cô đã bị mẹ ôm rồi sao? Hay là ba nhỉ… Lăng Lan thực sự không xác định được.
“Cùng giới tính không tính, phải khác phái cơ, khác phái đó biết không, lại còn là lão đại chủ động ôm nữa chứ.” Tiểu Tứ không phục nên đưa ra ý kiến phản bác, nó cho rằng không thể tính mẹ Lam Lạc Phượng vào đây được.
“Dù thế cũng không phải là Lạc Lãng, cái ôm khác giới đầu tiên của tôi cũng thuộc về ba tôi rồi.” Lăng Lan bình tĩnh nói với Tiểu Tứ sự thật này, cái thứ cố chấp đó của nó đã sớm không còn từ lâu rồi.
Tiểu Tứ sửng sốt: “Lúc nào sao tôi không biết?”
Lăng Lan khinh bỉ: “Lúc đó cậu còn đang quấn lấy ống quần của ba tôi, trong mắt làm gì còn tồn tại những chuyện khác.” Mỗi lần Tiểu Tứ vừa nhìn thấy
/516
|