Edit: Phi Nguyệt
Mấy lão quái vật cảm thấy thật lo lắng, hoang mang không biết vị cao thủ cấp lĩnh vực này có tiếp tục ẩn nấp ở trong trường để chuẩn bị cho đợt tấn công thứ hai hay không. Mà điều họ lo lắng nhất chính là vì sao đối phương lại đến trường quân giáo để phá hoại? Chẳng lẽ lực lượng phòng ngự của trường quân giáo hỏng rồi hay sao, tại sao lại lòi ra tên cao thủ cấp lĩnh vực này?
Nghĩ mãi cũng không ra, một người trong số họ bèn nói: “Chúng ta nên đến bàn bạc với Hiệu trưởng!”
Đề nghị này ngay lập tức được tất cả tán đồng, có thể bọn họ không hiểu rõ tình hình trong trường, nhưng hiệu trưởng thì khác, ông ta sẽ cho bọn họ được một đáp án. Những người này cứ thế nhanh chóng biến mất khỏi hiện trường mà không để lại dấu vết gì.
Hệ thống cứu trợ khẩn cấp của trường quân giáo vô cùng nhanh nhạy, tòa nhà vừa sập xuống chưa tới năm phút đồng hồ, nhóm nhân viên cứu trợ đầu tiên đã chạy tới hiện trường, bắt đầu cứu những người bị vùi dưới đống gạch nát.
Lúc này Lăng Lan đã mang theo Lạc Lãng rời xa khỏi hiện trường, cả hai ngồi trên một chiếc xe bay, di chuyển thật nhanh về hướng địa điểm Tiểu Tứ đã thiết lập. Thời điểm những lão quái vật kia xuất hiện, Lăng Lan cũng vừa mới đặt chân lên xe bay rời khỏi nơi đó, chỉ cần muộn một giây nữa thôi là cô đã bị những lão quái vật kia bắt được, nghĩ đến đây, sau lưng cô túa ra đầy mồ hôi, hú vía.
Thật không ngờ trường quân giáo nhìn lỏng lẻo thế mà cũng có nhiều cao thủ trấn giữ như vậy, may mà cô nhanh chân, lại phối hợp với năng lực tài tình của Tiểu Tứ mới chạy thoát được, chỉ một chút nữa thôi là xong đời rồi.
Ngay từ đầu Lăng Lan đã phòng bị vấn đề này, cô biết rõ bên trong trường quân giáo chắc chắn phải có cao thủ siêu cấp trấn giữ, đến ngay cả học viện đồng quân trung tâm nơi cô theo học trước đây còn có mấy vị cao thủ cấp lĩnh vực huống chi là trường đệ nhất nam sinh quân giáo cấp Liên bang! Vì biết như vậy nên Lăng Lan đã có sự chuẩn bị, ngay từ tiếng nổ đầu tiên cô đã nhanh chóng rời khỏi hiện trường, sự thực chứng minh quyết định của cô vô cùng đúng đắn.
Biết vừa tránh được một kiếp, Tiểu Tứ cũng thở phào nhẹ nhõm, thằng bé vỗ vỗ lên ngực mình, hổn hển: “Móa, lão đại, quá kích thích rồi! Không ngờ chúng ta vừa trốn thoát khỏi sự săn lùng của cao thủ cấp lĩnh vực!”
Lăng Lan đưa tay vỗ nhẹ lên thành chiếc xe bay, cô thán phục năng lực tính toán siêu cấp của Tiểu Tứ. “Nhờ có cậu tính toán được lộ trình thích hợp, đúng lúc đưa xe bay đến đón chúng ta.”
Nếu không có Tiểu Tứ phối hợp điều khiển chiếc xe bay đến đây kịp lúc thì nếu chỉ dựa vào hai chân của cô để chạy trốn, khẳng định có dùng hết sức lực cũng không thoát được phạm vi tìm kiếm của những người đó, bởi vì trong lúc dùng sức chạy kiểu gì cô cũng sẽ để lại dấu vết năng lượng trong không khí dẫn đến bại lộ tung tích.
Tiểu Tứ rất vui vẻ khi được Lăng Lan khích lệ, bỗng nhớ tới mấy tên tuần tra bị Lăng Lan đánh ngất trước đó, nó liền lo âu hỏi: “Lão đại, những người bị cô đánh ngất không xảy ra vấn đề gì chứ?” Không phải Tiểu Tứ nhân từ, nó không có cảm giác đối với sự sống chết của đối phương, nó chỉ sợ những người ấy xảy ra chuyện sẽ trở thành bóng ma tâm lý trong lòng Lăng Lan.
Lăng Lan bình tĩnh trả lời: “Không có việc gì, có một vài cột trụ tôi không phá, những căn phòng kia sẽ không vấn đề gì đâu.” Dù cô muốn phá hủy đoàn Thiên Cơ cũng sẽ không ra tay với những kẻ râu ria đó, cô vốn mà một người ân oán phân minh mà.
“Lão đại, cô thật lợi hại, suy nghĩ rất chu đáo.” Tiểu Tứ lại chân chó nịnh bợ khiến tâm tình Lăng Lan tốt lên nhiều, vốn cô cũng đang cao hứng vì vừa
Mấy lão quái vật cảm thấy thật lo lắng, hoang mang không biết vị cao thủ cấp lĩnh vực này có tiếp tục ẩn nấp ở trong trường để chuẩn bị cho đợt tấn công thứ hai hay không. Mà điều họ lo lắng nhất chính là vì sao đối phương lại đến trường quân giáo để phá hoại? Chẳng lẽ lực lượng phòng ngự của trường quân giáo hỏng rồi hay sao, tại sao lại lòi ra tên cao thủ cấp lĩnh vực này?
Nghĩ mãi cũng không ra, một người trong số họ bèn nói: “Chúng ta nên đến bàn bạc với Hiệu trưởng!”
Đề nghị này ngay lập tức được tất cả tán đồng, có thể bọn họ không hiểu rõ tình hình trong trường, nhưng hiệu trưởng thì khác, ông ta sẽ cho bọn họ được một đáp án. Những người này cứ thế nhanh chóng biến mất khỏi hiện trường mà không để lại dấu vết gì.
Hệ thống cứu trợ khẩn cấp của trường quân giáo vô cùng nhanh nhạy, tòa nhà vừa sập xuống chưa tới năm phút đồng hồ, nhóm nhân viên cứu trợ đầu tiên đã chạy tới hiện trường, bắt đầu cứu những người bị vùi dưới đống gạch nát.
Lúc này Lăng Lan đã mang theo Lạc Lãng rời xa khỏi hiện trường, cả hai ngồi trên một chiếc xe bay, di chuyển thật nhanh về hướng địa điểm Tiểu Tứ đã thiết lập. Thời điểm những lão quái vật kia xuất hiện, Lăng Lan cũng vừa mới đặt chân lên xe bay rời khỏi nơi đó, chỉ cần muộn một giây nữa thôi là cô đã bị những lão quái vật kia bắt được, nghĩ đến đây, sau lưng cô túa ra đầy mồ hôi, hú vía.
Thật không ngờ trường quân giáo nhìn lỏng lẻo thế mà cũng có nhiều cao thủ trấn giữ như vậy, may mà cô nhanh chân, lại phối hợp với năng lực tài tình của Tiểu Tứ mới chạy thoát được, chỉ một chút nữa thôi là xong đời rồi.
Ngay từ đầu Lăng Lan đã phòng bị vấn đề này, cô biết rõ bên trong trường quân giáo chắc chắn phải có cao thủ siêu cấp trấn giữ, đến ngay cả học viện đồng quân trung tâm nơi cô theo học trước đây còn có mấy vị cao thủ cấp lĩnh vực huống chi là trường đệ nhất nam sinh quân giáo cấp Liên bang! Vì biết như vậy nên Lăng Lan đã có sự chuẩn bị, ngay từ tiếng nổ đầu tiên cô đã nhanh chóng rời khỏi hiện trường, sự thực chứng minh quyết định của cô vô cùng đúng đắn.
Biết vừa tránh được một kiếp, Tiểu Tứ cũng thở phào nhẹ nhõm, thằng bé vỗ vỗ lên ngực mình, hổn hển: “Móa, lão đại, quá kích thích rồi! Không ngờ chúng ta vừa trốn thoát khỏi sự săn lùng của cao thủ cấp lĩnh vực!”
Lăng Lan đưa tay vỗ nhẹ lên thành chiếc xe bay, cô thán phục năng lực tính toán siêu cấp của Tiểu Tứ. “Nhờ có cậu tính toán được lộ trình thích hợp, đúng lúc đưa xe bay đến đón chúng ta.”
Nếu không có Tiểu Tứ phối hợp điều khiển chiếc xe bay đến đây kịp lúc thì nếu chỉ dựa vào hai chân của cô để chạy trốn, khẳng định có dùng hết sức lực cũng không thoát được phạm vi tìm kiếm của những người đó, bởi vì trong lúc dùng sức chạy kiểu gì cô cũng sẽ để lại dấu vết năng lượng trong không khí dẫn đến bại lộ tung tích.
Tiểu Tứ rất vui vẻ khi được Lăng Lan khích lệ, bỗng nhớ tới mấy tên tuần tra bị Lăng Lan đánh ngất trước đó, nó liền lo âu hỏi: “Lão đại, những người bị cô đánh ngất không xảy ra vấn đề gì chứ?” Không phải Tiểu Tứ nhân từ, nó không có cảm giác đối với sự sống chết của đối phương, nó chỉ sợ những người ấy xảy ra chuyện sẽ trở thành bóng ma tâm lý trong lòng Lăng Lan.
Lăng Lan bình tĩnh trả lời: “Không có việc gì, có một vài cột trụ tôi không phá, những căn phòng kia sẽ không vấn đề gì đâu.” Dù cô muốn phá hủy đoàn Thiên Cơ cũng sẽ không ra tay với những kẻ râu ria đó, cô vốn mà một người ân oán phân minh mà.
“Lão đại, cô thật lợi hại, suy nghĩ rất chu đáo.” Tiểu Tứ lại chân chó nịnh bợ khiến tâm tình Lăng Lan tốt lên nhiều, vốn cô cũng đang cao hứng vì vừa
/516
|