- Đúng vậy, cảnh giới hiện giờ của ta là Linh Vũ Sư bát cấp, trước khi Thiên Tài Chiến hai tháng sau diễn ra thì ta có lòng tin có thể đạt tới Linh Vũ Sư đỉnh phong. Sau khi Thiên Tài Chiến kết thúc thì ta sẽ chuẩn bị tiến vào Thiên Cơ Đỉnh, về phần ở Thiên Cơ Đỉnh cần bao lâu mới có thể đột phá đến Võ Tôn thì ta cũng không rõ ràng lắm, bất quá ta nhất định không có thời gian để ý tới chuyện của Càn Minh.
Tần Phàm tiếp tục nói:
- Bất quá, vì ta mà Càn Minh mất đi hai cao cấp linh huyệt thì ta sẽ giúp các ngươi lấy lại.
Trên thực tế, Tần Phàm không muốn quản sự sống chết của Càn Minh nhưng quan hệ giữa hắn với bọn người Thái Hiên Lý Hóa không tệ lắm, gia tộc cũng được bọn hắn chiếu cố rất nhiều nên lúc này hắn muốn ra tay giúp đỡ bọn hắn hoáng một phát.
- Nửa năm sau đạt tới cấp Linh Vũ Sư đỉnh phong... Tần Phàm, ngươi quả nhiên không phải yêu nghiệt bình thường.
Cơ trên mặt Thái iên không khỏi cứng lại, hắn rốt cục cũng biết rằng so sánh bản thân với thanh niên áo xanh trước mặt chính là một chuyện hoàn toàn ngu xuẩn, căn bản không thể so sánh.
- Bất quá cũng tốt, kỳ thật lúc này tâm tư rất nhiều người tại Càn Minh cũng chỉ là muốn lấy lại hai cao cấp linh huyệt kia mà thôi. Cao cấp linh huyệt kia của Triệu Khang vốn do toàn bộ Càn Minh vất vả lắm mới tìm được, có thể dung nạp 10 mấy người, đối với ta cũng rất hữu dụng.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tần Phàm, nói ra:
- Lúc này ngươi chịu ra tay giúp chúng ta, chúng ta rất cảm kích, về phần Minh chủ thì ngươi không làm cũng không sao.
- Đi thôi, dùng quan hệ của chúng ta, không cần phải nói thêm cái này.
Tần Phàm vỗ vỗ lên bờ vai Thái Hiên, mỉm cười, sau đó liền thi triển thân pháp hướng về ngọn núi. Sau khi Lưu Tinh Bộ của hắn đã đạt đến cấp hoàn mỹ tại Nam Hoang, hiện giờ đã dần dần thuần thục. Khi thi triển ra thì theo gió mà động, cơ hồ dung làm một thể với hoàn cảnh, vô cùng hoàn mỹ.
Nghe một câu này của Tần Phàm, tuy bình thường nhưng lại làm Thái Hiên có chút xúc động, hắn âm thầm cảm thấy may mắn vì trước kia đã hảo hảo xử lý quan hệ giữa Tần Phàm với Nam Phong Tần gia. Hiện tại hắn biết rõ thu hoach quả nhiên vô cùng tốt rồi. Hắn biết rõ ngày sau thành tựu của Tần Phàm sẽ cao hơn bản thân mình rất nhiều. Đã có Tần Phàm thì coi như Lạc Thành Thái gia có được một minh hữu thực lực cường đại rồi.
- Tần Phàm, ta thật sự rất muốn nhìn ngày sau yêu nghiệt ngươi đạt đến trình độ nào a!
Nhìn thân ảnh màu xanh phía trước, Thái Hiên âm thầm thở dài, thầm nhủ trong lòng, sau đó hít sâu một hơi rồi cũng lao về phía dưới núi.
Đi xuống Kính Phong, dọc theo đoạn đường đi về phía nam thánh địa Thần Điện, Tần Phàm và hai người Thái Hiên liền đi đến trước một ngọn núi chỉ cao chừng một phần ba Kính Phong.
Trên ngọn núi này phủ đầy cây Tùng khô héo, tuy rằng còn chưa tới linh huyệt, nhưng đi dưới chân núi Tần Phàm liền cảm giác được ngọn núi này vô luận phong cảnh hay là linh khí đều rất chênh lệch với Kính Phong mà mình tu luyện.
- Ngọn núi này gọi là Hoàng Tùng Sơn, trên đó có một linh huyệt nồng độ linh khí gấp trăm lần của Càn Minh chúng ta, cũng có thể dung nạp mười mấy người. Sau khi Triệu Khang và Tần Tinh Hà chết, các thành viện Càn Minh khác có được linh huyệt cao cấp đều bị cướp đoạt, cho nên hiện giờ đại bộ phận người của Càn Minh đều ở trên Hoàng Tùng Sơn này.
Thái Hiên lúc này giới thiệu nói.
Tần Phàm nhẹ gật đầu.
- Chẳng qua nếu cứ phát triển như vậy, linh huyệt cỡ lớn cuối cùng này không biết sẽ bị đoạt đi lúc nào nữa. Hiện giờ Càn Minh chúng ta cũng đã trở thành trò cười của toàn bộ Chân Vũ thánh địa rồi
Tiếp theo, Thái Hiên lại lắc đầu bất đắc dĩ nói.
- Linh huyệt cao cấp của Triệu Khang và Tần Tinh Hà ở nơi nào?
Tần Phàm nhíu nhíu mày hỏi, cạnh tranh ở thánh địa quả thật có chút tàn khốc, nếu không có thực lực sẽ bị cướp đi linh huyệt, thực lực tăng lên sẽ chậm lại.
- Cũng ở trên này, bất quá chúng vẫn nên đi lên trước hội hợp với các thành viên Càn Minh, sau đó cùng nhau hợp lực rồi hẳn đi.
Thái Hiên nói.
- Vậy tốt, chúng ta lên đi.
Tần Phàm gật đầu nói nói, tuy rằng hắn đối với thực lực mình hiện giờ cũng rất tự tin, nhưng nếu đã là chuyện của Càn Minh thì vẫn nên liên hợp hành động thì tốt hơn.
Leo lên Hoàng Tùng Sơn, đi thẳng đến giữa sườn núi, có một sơn bình khá lớn.
- Hiện giờ linh huyệt cỡ lớn duy nhất của Càn Minh chính là ở ngay chỗ này.
Thái Hiên chỉ vào một sơn động nói.
Tần Phàm giương mắt nhìn đi, môn hộ kia tựa hồ lớn hơn linh huyệt chô hắn mấy lần, chỉ là cái môn hô này thoạt nhìn đơn giản thô ráp hơn rất nhiều, trình độ chế tác cũng chênh lệch rất lớn.. Đó là bởi vì đây là do Càn Minh tự mình mở ra, mà trên đỉnh Kính Phong là cho thánh địa Thần Điện kiến tạo.
- Ta là Thái Hiên, ta đã trở về.
Tiếp theo Thái Hiên đi đến trước cửa, sau đó đưa miệng vào một chỗ đá nhô lên gần cửa nói, đoán chừng chỗ đó chính là để truyền thành âm vào trong linh huyệt
Một lát sau, một hồi tiếng mở cửa ồ ồ vang lên, linh huyệt kia liền mở ra một cửa động.
Tần Phàm nhìn thoáng qua bên trong, phát hiện bên trong còn lớn hơn linh huyệt của mình vài phần, bất quá thực sự rất đơn sơ, mặt đất và vách núi đều gập ghềnh, vách núi còn không tự động tỏa sáng nữa, những người này chỉ có thể sử dụng Dạ Minh Châu để chiếu sáng, thoạt nhìn thậm chí lộ ra có chút keo kiệt. Hắn đi theo sau lưng Thái Hiên đi vào, hắn đã quen ở linh huyệt siêu cấp nồng độ linh khí gấp 2000 lần nên liền cảm thấy chênh lệch như trời và đất.
Lại nhìn vào trong một chút, phát hiện có mười mấy người đang ngồi xếp bằng trên mặt đất tu luyện.
Kỳ thật phân loại của Linh huyệt lấy mỗi nghìn lần làm đường ranh giới. Linh huyệt này chỉ có nồng độ linh khí gấp trăm lần, ngay cả linh huyệt cao cấp cấp 1000 lần cũng không phải, lại càng không thể so với linh huyệt siêu cấp chỗ Tần Phàm.
So sánh với tốc độ cảm ngộ và tốc độ tu luyện của hắn quả thật không biết chậm hơn gấp bao nhiêu lần. Nếu Tần Phàm cũng chỉ tu luyện ở linh huyệt như thế này, hắn đoán chừng mình có thể tăng lên một cảnh giới nhỏ đã không tệ rồi, tuyệt đối sẽ không có được thực lực như ngày hôm nay được.
Sau khi Thái Hiên mang theo Tần Phàm đi vào, những người xếp bằng tu luyện này chỉ có mấy người mở mắt, còn lại vẫn tiếp tục tu luyện, tựa như một chút thời gian cũng không muốn lãng phí vậy.
Thái Hiên trông thấy bộ dạng những người này như vậy chỉ đành cười khổ với Tần Phàm, hắn biết những người này là sợ ngay cả linh huyệt cuối cùng cũng bị cướp đi cho nên mới nắm chặt thời gian tu luyện như vậy.
- Lý Hóa, Đông Phương Vũ, thật lâu không gặp rồi.
Tần Phàm trông thấy hai người đứng lên đi về phía mình, hắn liền khẽ cười nói. Đại Kiền quốc lần này tiến vào Chân Vũ thánh địa tổng cộng chỉ có năm người, nhưng Tần hạo Dương vừa tiến đến liền bị Tần Phàm giết chết, hôm nay chỉ còn lại bốn người bọn họ.
Tần Phàm tiếp tục nói:
- Bất quá, vì ta mà Càn Minh mất đi hai cao cấp linh huyệt thì ta sẽ giúp các ngươi lấy lại.
Trên thực tế, Tần Phàm không muốn quản sự sống chết của Càn Minh nhưng quan hệ giữa hắn với bọn người Thái Hiên Lý Hóa không tệ lắm, gia tộc cũng được bọn hắn chiếu cố rất nhiều nên lúc này hắn muốn ra tay giúp đỡ bọn hắn hoáng một phát.
- Nửa năm sau đạt tới cấp Linh Vũ Sư đỉnh phong... Tần Phàm, ngươi quả nhiên không phải yêu nghiệt bình thường.
Cơ trên mặt Thái iên không khỏi cứng lại, hắn rốt cục cũng biết rằng so sánh bản thân với thanh niên áo xanh trước mặt chính là một chuyện hoàn toàn ngu xuẩn, căn bản không thể so sánh.
- Bất quá cũng tốt, kỳ thật lúc này tâm tư rất nhiều người tại Càn Minh cũng chỉ là muốn lấy lại hai cao cấp linh huyệt kia mà thôi. Cao cấp linh huyệt kia của Triệu Khang vốn do toàn bộ Càn Minh vất vả lắm mới tìm được, có thể dung nạp 10 mấy người, đối với ta cũng rất hữu dụng.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tần Phàm, nói ra:
- Lúc này ngươi chịu ra tay giúp chúng ta, chúng ta rất cảm kích, về phần Minh chủ thì ngươi không làm cũng không sao.
- Đi thôi, dùng quan hệ của chúng ta, không cần phải nói thêm cái này.
Tần Phàm vỗ vỗ lên bờ vai Thái Hiên, mỉm cười, sau đó liền thi triển thân pháp hướng về ngọn núi. Sau khi Lưu Tinh Bộ của hắn đã đạt đến cấp hoàn mỹ tại Nam Hoang, hiện giờ đã dần dần thuần thục. Khi thi triển ra thì theo gió mà động, cơ hồ dung làm một thể với hoàn cảnh, vô cùng hoàn mỹ.
Nghe một câu này của Tần Phàm, tuy bình thường nhưng lại làm Thái Hiên có chút xúc động, hắn âm thầm cảm thấy may mắn vì trước kia đã hảo hảo xử lý quan hệ giữa Tần Phàm với Nam Phong Tần gia. Hiện tại hắn biết rõ thu hoach quả nhiên vô cùng tốt rồi. Hắn biết rõ ngày sau thành tựu của Tần Phàm sẽ cao hơn bản thân mình rất nhiều. Đã có Tần Phàm thì coi như Lạc Thành Thái gia có được một minh hữu thực lực cường đại rồi.
- Tần Phàm, ta thật sự rất muốn nhìn ngày sau yêu nghiệt ngươi đạt đến trình độ nào a!
Nhìn thân ảnh màu xanh phía trước, Thái Hiên âm thầm thở dài, thầm nhủ trong lòng, sau đó hít sâu một hơi rồi cũng lao về phía dưới núi.
Đi xuống Kính Phong, dọc theo đoạn đường đi về phía nam thánh địa Thần Điện, Tần Phàm và hai người Thái Hiên liền đi đến trước một ngọn núi chỉ cao chừng một phần ba Kính Phong.
Trên ngọn núi này phủ đầy cây Tùng khô héo, tuy rằng còn chưa tới linh huyệt, nhưng đi dưới chân núi Tần Phàm liền cảm giác được ngọn núi này vô luận phong cảnh hay là linh khí đều rất chênh lệch với Kính Phong mà mình tu luyện.
- Ngọn núi này gọi là Hoàng Tùng Sơn, trên đó có một linh huyệt nồng độ linh khí gấp trăm lần của Càn Minh chúng ta, cũng có thể dung nạp mười mấy người. Sau khi Triệu Khang và Tần Tinh Hà chết, các thành viện Càn Minh khác có được linh huyệt cao cấp đều bị cướp đoạt, cho nên hiện giờ đại bộ phận người của Càn Minh đều ở trên Hoàng Tùng Sơn này.
Thái Hiên lúc này giới thiệu nói.
Tần Phàm nhẹ gật đầu.
- Chẳng qua nếu cứ phát triển như vậy, linh huyệt cỡ lớn cuối cùng này không biết sẽ bị đoạt đi lúc nào nữa. Hiện giờ Càn Minh chúng ta cũng đã trở thành trò cười của toàn bộ Chân Vũ thánh địa rồi
Tiếp theo, Thái Hiên lại lắc đầu bất đắc dĩ nói.
- Linh huyệt cao cấp của Triệu Khang và Tần Tinh Hà ở nơi nào?
Tần Phàm nhíu nhíu mày hỏi, cạnh tranh ở thánh địa quả thật có chút tàn khốc, nếu không có thực lực sẽ bị cướp đi linh huyệt, thực lực tăng lên sẽ chậm lại.
- Cũng ở trên này, bất quá chúng vẫn nên đi lên trước hội hợp với các thành viên Càn Minh, sau đó cùng nhau hợp lực rồi hẳn đi.
Thái Hiên nói.
- Vậy tốt, chúng ta lên đi.
Tần Phàm gật đầu nói nói, tuy rằng hắn đối với thực lực mình hiện giờ cũng rất tự tin, nhưng nếu đã là chuyện của Càn Minh thì vẫn nên liên hợp hành động thì tốt hơn.
Leo lên Hoàng Tùng Sơn, đi thẳng đến giữa sườn núi, có một sơn bình khá lớn.
- Hiện giờ linh huyệt cỡ lớn duy nhất của Càn Minh chính là ở ngay chỗ này.
Thái Hiên chỉ vào một sơn động nói.
Tần Phàm giương mắt nhìn đi, môn hộ kia tựa hồ lớn hơn linh huyệt chô hắn mấy lần, chỉ là cái môn hô này thoạt nhìn đơn giản thô ráp hơn rất nhiều, trình độ chế tác cũng chênh lệch rất lớn.. Đó là bởi vì đây là do Càn Minh tự mình mở ra, mà trên đỉnh Kính Phong là cho thánh địa Thần Điện kiến tạo.
- Ta là Thái Hiên, ta đã trở về.
Tiếp theo Thái Hiên đi đến trước cửa, sau đó đưa miệng vào một chỗ đá nhô lên gần cửa nói, đoán chừng chỗ đó chính là để truyền thành âm vào trong linh huyệt
Một lát sau, một hồi tiếng mở cửa ồ ồ vang lên, linh huyệt kia liền mở ra một cửa động.
Tần Phàm nhìn thoáng qua bên trong, phát hiện bên trong còn lớn hơn linh huyệt của mình vài phần, bất quá thực sự rất đơn sơ, mặt đất và vách núi đều gập ghềnh, vách núi còn không tự động tỏa sáng nữa, những người này chỉ có thể sử dụng Dạ Minh Châu để chiếu sáng, thoạt nhìn thậm chí lộ ra có chút keo kiệt. Hắn đi theo sau lưng Thái Hiên đi vào, hắn đã quen ở linh huyệt siêu cấp nồng độ linh khí gấp 2000 lần nên liền cảm thấy chênh lệch như trời và đất.
Lại nhìn vào trong một chút, phát hiện có mười mấy người đang ngồi xếp bằng trên mặt đất tu luyện.
Kỳ thật phân loại của Linh huyệt lấy mỗi nghìn lần làm đường ranh giới. Linh huyệt này chỉ có nồng độ linh khí gấp trăm lần, ngay cả linh huyệt cao cấp cấp 1000 lần cũng không phải, lại càng không thể so với linh huyệt siêu cấp chỗ Tần Phàm.
So sánh với tốc độ cảm ngộ và tốc độ tu luyện của hắn quả thật không biết chậm hơn gấp bao nhiêu lần. Nếu Tần Phàm cũng chỉ tu luyện ở linh huyệt như thế này, hắn đoán chừng mình có thể tăng lên một cảnh giới nhỏ đã không tệ rồi, tuyệt đối sẽ không có được thực lực như ngày hôm nay được.
Sau khi Thái Hiên mang theo Tần Phàm đi vào, những người xếp bằng tu luyện này chỉ có mấy người mở mắt, còn lại vẫn tiếp tục tu luyện, tựa như một chút thời gian cũng không muốn lãng phí vậy.
Thái Hiên trông thấy bộ dạng những người này như vậy chỉ đành cười khổ với Tần Phàm, hắn biết những người này là sợ ngay cả linh huyệt cuối cùng cũng bị cướp đi cho nên mới nắm chặt thời gian tu luyện như vậy.
- Lý Hóa, Đông Phương Vũ, thật lâu không gặp rồi.
Tần Phàm trông thấy hai người đứng lên đi về phía mình, hắn liền khẽ cười nói. Đại Kiền quốc lần này tiến vào Chân Vũ thánh địa tổng cộng chỉ có năm người, nhưng Tần hạo Dương vừa tiến đến liền bị Tần Phàm giết chết, hôm nay chỉ còn lại bốn người bọn họ.
/1830
|