Mà Lý Hóa và Đông Phương Vũ khi vừa thấy Tần Phàm thì đều bị thực lực khí chất thay đổi của hắn chấn kinh, cũng không khỏi giật mình như Thái Hiên, qua một hồi lâu trên mặt bọn họ mới lộ ra có chút phức tạp.
- Tần Phàm, chỉ mới bốn tháng, tuy rằng cũng không coi là đã lâu không gặp, nhưng thấy ngươi ta lại có cảm giác đã rất lâu không gặp rồi.
Lý Hóa cười khổ nói.
- Đúng vậy a, chỉ mới tiến vào bốn tháng thôi, không thể tưởng được Tần Phàm ngươi đã đạt tới loại trình độ này rồi.
Đông Phương Vũ trông thấy khí tràng khí chất của Tần Phàm hiện giờ, kết hợp với đủ loại đồn đại gần đây trong Thánh Địa, cũng không khỏi thở dài.
- Các ngươi cũng tiến bộ rất nhiều.
Tần Phàm chỉ khẽ cười nói, hai người trước mắt này đều đạt đến Tiên Thiên Võ sư đỉnh phong, tuy rằng còn chưa đột phá đến Linh Vũ sư như Thái Hiên, nhưng lúc bọn hắn tiến vào cảnh giới vốn đã thấp hơn Thái Hiên một chút, chỉ là Tiên Thiên Võ sư tam tứ cấp. Hôm nay chỉ qua bốn tháng đã tăng lên năm tiểu cảnh giới, tốc độ này nếu như đặt ở bên ngoài thánh địa đã xem như rất khó tưởng tượng rồi.
Việc này càng thể hiện ra tầm quan trọng của linh huyệt, trách không được rất nhiều người trong thánh địa đều điên cuồng.
Hai người Lý Hóa và Đông Phương vũ lếc nhau một cái, tiếp theo chỉ đành lắc đầu cười khổ, tiến bộ của bọn hắn tuy rằng không chậm, nhưng so sánh với Tần Phàm thật sự có chút không có ý nghĩa.
- Chúng ta cũng đừng so sánh với Tần Phàm, chỉ tự tìm đả kích thôi.
Thái Hiên vỗ vỗ bờ vai Lý Hóa và Đông Phương Vũ an ủi nói ra, hắn quen biết Tần Phàm trước, kỳ thật loại cảm giác này hắn còn cảm thụ sâu sắc hơn hai người, chẳng qua hiện giờ cũng đành phải tập làm quen thôi.
Nhưng vào lúc này, một đại hán thân cao gần 2m, mặc áo giáp màu đen đã đi tới, người này làn da ngăm đen, hai mắt hãm sâu, xương gò má lồi ra, tướng mạo thoạt nhìn tựa hồ có chút khiến người sợ hãi, rất có sát khí.
- Đặng Quảng sư huynh, vị này chính là Tần Phàm.
Thái Hiên trông thấy người này đi tới, liền mở miệng goi, sau đó liền chuyển hướng Tần Phàm giới thiệu nói:
- Tần Phàm, vị này chính là Đặng Quảng sư huynh, là Minh chủ tạm thời của Càn Minh hiện giờ.
- Ngươi tốt.
Tần Phàm bình tĩnh gật gật đầu nói.
- Sư huynh không dám nhận, Tần Phàm, nếu ngươi đã đến rồi, vậy vị trí Minh chủ Càn Minh này liền cho ngươi đảm nhiệm đi.
Đặng Quảng đánh giá Tần Phàm, liền trực tiếp mở miệng nói ra, sau đó hắn phủi tay hô lên:
- Những người khác đến đây cả đi.
Rất nhanh, những người đang tu luyện cũng mở mắt, nhìn ra được Đặng Quảng này ở Càn Minh vẫn có chút uy tín.
- Đặng Quảng sư huynh đừng hiểu lầm, ta cũng không muốn làm Minh chủ Càn Minh.
Tần Phàm lúc này lắc đầu nói, về phần sư huynh mà nói, hắn cũng không để ý nhiều, Đặng Quảng tiến vào thánh địa sớm hơn hắn, xưng hô một tiếng sư huynh cũng không có gì cả.
- Vậy ngươi tới làm gì?
Đặng Quảng nhìn ra được là loại người thẳng thắn, nghe được Tần Phàm nói liền nhướng mày.
- Đặng Quảng sư huynh, Tần Phàm vì chút nguyên nhân nên không thể đảm nhiệm vị trí Minh chủ Càn Minh chúng ta, nhưng lần này hắn tới, là giúp chúng ta đoạt lại linh huyệt cao cấp của Minh chủ lúc trước.
Lúc này Thái Hiên ở bên cạnh giải thích nói.
- Ngươi thật sự nguyện ý giúp chúng ta đoạt lại linh huyệt?
Đặng Quảng ngẩng đầu lên lần nữa nhìn về phía Tần Phàm, những người khác trong linh huyệt cũng dần tụ tới.
- Đúng vậy, tuy rằng Triệu Khang Tần Tinh Hà có chút thù hận với ta, bọn hắn chết ở trên tay ta chính là gieo gió gặt bảo, nhưng vì mấy bằng hữu của ta, hơn nữa chúng ta đều đến từ Đại Kiền quốc nên lần này ta nguyện ý ra chút sức lực.
Tần Phàm mở miệng nói.
- Ân oán giữa ngươi và Triệu Khang Tần Tinh Hà chúng ta không để ý tới, nhưng linh huyệt cao cấp của Triệu Khang và Tần Tinh Hà toàn bộ Càn Minh chúng ta đã ra không ít khí lực, chúng ta đều không cam lòng chắp tay dâng cho người khác như vậy, ngươi chịu giúp, ân tình này Càn Minh chúng ta sẽ nhớ kỹ.
Đặng Quảng trầm giọng nói.
- Vậy mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ lập tức lên đường.
Tần Phàm nhìn lướt qua trong linh huyệt, sau đó mở miệng nói. Hắn quan sát linh huyệt một chút, đại khái chỉ có ba mươi người, thực lực cao nhất chính là Đặng Quảng, là một gã Linh Vũ sư bát cấp. Mà Linh Vũ sư thất cấp cũng chỉ có năm người thôi, những người khác đa số đều có cảnh giới Linh Vũ sư tứ ngũ cấp trở xuống.
Chỉ những người này, kỳ thật cộng lại thậm chí còn không phải là đối thủ của Tần Phàm, quả thật rất yếu.
- Tần Phàm, Minh chủ Đại Đoái Minh Giang Hồng là một gã Linh Vũ sư đỉnh phong, hiện giờ thậm chí còn lợi hại hơn Triệu Khang một chút, có thể sẽ có chút khó đối phó.
Đặng Quảng do dự một hồi mở miệng nói.
Những người khác lúc này cũng đều nhìn Tần Phàm, bọn hắn tuy rằng gần đây nghe rất nhiều lời đồn đãi về Tần Phàm, hơn nữa giờ nhìn thấy Tần Phàm cũng cảm giác được sự bất phàm trên người hắn, nhưng tai nghe là giả mắt thấy mới là thật, bọn hắn còn chưa nhìn thấy Tần Phàm ra tay, trong nội tâm vẫn có chút không thể tin được.
Dù sao, Linh Vũ sư đỉnh phong, đó là người tùy thời có thể tiến vào Thiên Cơ đỉnh đột phá đến Võ Tôn, đối với bọn hắn mà nói đã là tồn tại hết sức lợi hại rồi.
- So sánh với Nhiếp Bá Viên Cảnh Thiên thì thế nào?
Tần Phàm cũng không giải thích, chỉ nhàn nhạt hỏi thăm.
- Cái kia... Tự nhiên kém hơn rồi.
Đặng Quảng có chút giật mình, lập tức nói.
Những người khác vào lúc này cũng đều ngơ ngẩn, liên tưởng những lời đồn gần đây trong thánh địa, giờ nghe được ngữ khí của Tần Phàm, chẳng lẽ đó đều là sự thật? Tần Phàm thật sự đả thương Nhiếp Bá?
Đừng nói những người khác, dù là Thái Hiên nội tâm đã sớm chuẩn bị vẫn không khỏi âm thầm khiếp sợ. Nhiếp Bá và Viên Thiên đã xem như mạnh nhất ngoại trừ những người trong Thần Điện và Thiên Cơ đỉnh rồi, không thể tưởng được Tần Phàm chỉ tiến vào Thánh địa bốn tháng, thật sự có thực lực ngang bọn hắn.
- Vậy xin dẫn đường đi, hiện giờ thực lực của ta cũng không thấp hơn bọn họ đâu.
Tần Phàm mang theo tự tin lạnh nhạt nói. Dùng thực lực hắn hiện giờ dù chống lại Nhiếp Bá, Viên Cảnh Thiên thì trừ phi hai người đồng thời liên thủ, nếu không hắn tuyệt đối có thực lực giết chết bọn hắn.
Nếu qua thêm hai tháng nữa, dù là ngũ minh lần nữa liên thủ, hắn cũng không sợ chút nào.
- Thực lực không thấp hơn so với Nhiếp Bá Viên Cảnh Thiên?
Nghe được chính miệng Tần Phàm nói, trong Linh huyệt cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Một câu nói kia của Tần Phàm chẳng khác nào thừa nhận rất nhiều lời đồn đại của thánh địa này. Đặc biệt là về chuyện Nhiếp Bá bị Tần Phàm đánh trọng thương kia, đó vẫn một mực là tranh luận lớn nhất, hôm nay tựa hồ đã có kết luận cuối cùng rồi.
Về phần suy nghĩ của mọi người, lúc này Tần Phàm lại không biết. Hắn chỉ nói thực lực của hắn hiện giờ không thấp hơn Nhiếp Bá Viên Cảnh Thiên, cũng không nói là một tháng trước.
- Tần Phàm, chỉ mới bốn tháng, tuy rằng cũng không coi là đã lâu không gặp, nhưng thấy ngươi ta lại có cảm giác đã rất lâu không gặp rồi.
Lý Hóa cười khổ nói.
- Đúng vậy a, chỉ mới tiến vào bốn tháng thôi, không thể tưởng được Tần Phàm ngươi đã đạt tới loại trình độ này rồi.
Đông Phương Vũ trông thấy khí tràng khí chất của Tần Phàm hiện giờ, kết hợp với đủ loại đồn đại gần đây trong Thánh Địa, cũng không khỏi thở dài.
- Các ngươi cũng tiến bộ rất nhiều.
Tần Phàm chỉ khẽ cười nói, hai người trước mắt này đều đạt đến Tiên Thiên Võ sư đỉnh phong, tuy rằng còn chưa đột phá đến Linh Vũ sư như Thái Hiên, nhưng lúc bọn hắn tiến vào cảnh giới vốn đã thấp hơn Thái Hiên một chút, chỉ là Tiên Thiên Võ sư tam tứ cấp. Hôm nay chỉ qua bốn tháng đã tăng lên năm tiểu cảnh giới, tốc độ này nếu như đặt ở bên ngoài thánh địa đã xem như rất khó tưởng tượng rồi.
Việc này càng thể hiện ra tầm quan trọng của linh huyệt, trách không được rất nhiều người trong thánh địa đều điên cuồng.
Hai người Lý Hóa và Đông Phương vũ lếc nhau một cái, tiếp theo chỉ đành lắc đầu cười khổ, tiến bộ của bọn hắn tuy rằng không chậm, nhưng so sánh với Tần Phàm thật sự có chút không có ý nghĩa.
- Chúng ta cũng đừng so sánh với Tần Phàm, chỉ tự tìm đả kích thôi.
Thái Hiên vỗ vỗ bờ vai Lý Hóa và Đông Phương Vũ an ủi nói ra, hắn quen biết Tần Phàm trước, kỳ thật loại cảm giác này hắn còn cảm thụ sâu sắc hơn hai người, chẳng qua hiện giờ cũng đành phải tập làm quen thôi.
Nhưng vào lúc này, một đại hán thân cao gần 2m, mặc áo giáp màu đen đã đi tới, người này làn da ngăm đen, hai mắt hãm sâu, xương gò má lồi ra, tướng mạo thoạt nhìn tựa hồ có chút khiến người sợ hãi, rất có sát khí.
- Đặng Quảng sư huynh, vị này chính là Tần Phàm.
Thái Hiên trông thấy người này đi tới, liền mở miệng goi, sau đó liền chuyển hướng Tần Phàm giới thiệu nói:
- Tần Phàm, vị này chính là Đặng Quảng sư huynh, là Minh chủ tạm thời của Càn Minh hiện giờ.
- Ngươi tốt.
Tần Phàm bình tĩnh gật gật đầu nói.
- Sư huynh không dám nhận, Tần Phàm, nếu ngươi đã đến rồi, vậy vị trí Minh chủ Càn Minh này liền cho ngươi đảm nhiệm đi.
Đặng Quảng đánh giá Tần Phàm, liền trực tiếp mở miệng nói ra, sau đó hắn phủi tay hô lên:
- Những người khác đến đây cả đi.
Rất nhanh, những người đang tu luyện cũng mở mắt, nhìn ra được Đặng Quảng này ở Càn Minh vẫn có chút uy tín.
- Đặng Quảng sư huynh đừng hiểu lầm, ta cũng không muốn làm Minh chủ Càn Minh.
Tần Phàm lúc này lắc đầu nói, về phần sư huynh mà nói, hắn cũng không để ý nhiều, Đặng Quảng tiến vào thánh địa sớm hơn hắn, xưng hô một tiếng sư huynh cũng không có gì cả.
- Vậy ngươi tới làm gì?
Đặng Quảng nhìn ra được là loại người thẳng thắn, nghe được Tần Phàm nói liền nhướng mày.
- Đặng Quảng sư huynh, Tần Phàm vì chút nguyên nhân nên không thể đảm nhiệm vị trí Minh chủ Càn Minh chúng ta, nhưng lần này hắn tới, là giúp chúng ta đoạt lại linh huyệt cao cấp của Minh chủ lúc trước.
Lúc này Thái Hiên ở bên cạnh giải thích nói.
- Ngươi thật sự nguyện ý giúp chúng ta đoạt lại linh huyệt?
Đặng Quảng ngẩng đầu lên lần nữa nhìn về phía Tần Phàm, những người khác trong linh huyệt cũng dần tụ tới.
- Đúng vậy, tuy rằng Triệu Khang Tần Tinh Hà có chút thù hận với ta, bọn hắn chết ở trên tay ta chính là gieo gió gặt bảo, nhưng vì mấy bằng hữu của ta, hơn nữa chúng ta đều đến từ Đại Kiền quốc nên lần này ta nguyện ý ra chút sức lực.
Tần Phàm mở miệng nói.
- Ân oán giữa ngươi và Triệu Khang Tần Tinh Hà chúng ta không để ý tới, nhưng linh huyệt cao cấp của Triệu Khang và Tần Tinh Hà toàn bộ Càn Minh chúng ta đã ra không ít khí lực, chúng ta đều không cam lòng chắp tay dâng cho người khác như vậy, ngươi chịu giúp, ân tình này Càn Minh chúng ta sẽ nhớ kỹ.
Đặng Quảng trầm giọng nói.
- Vậy mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ lập tức lên đường.
Tần Phàm nhìn lướt qua trong linh huyệt, sau đó mở miệng nói. Hắn quan sát linh huyệt một chút, đại khái chỉ có ba mươi người, thực lực cao nhất chính là Đặng Quảng, là một gã Linh Vũ sư bát cấp. Mà Linh Vũ sư thất cấp cũng chỉ có năm người thôi, những người khác đa số đều có cảnh giới Linh Vũ sư tứ ngũ cấp trở xuống.
Chỉ những người này, kỳ thật cộng lại thậm chí còn không phải là đối thủ của Tần Phàm, quả thật rất yếu.
- Tần Phàm, Minh chủ Đại Đoái Minh Giang Hồng là một gã Linh Vũ sư đỉnh phong, hiện giờ thậm chí còn lợi hại hơn Triệu Khang một chút, có thể sẽ có chút khó đối phó.
Đặng Quảng do dự một hồi mở miệng nói.
Những người khác lúc này cũng đều nhìn Tần Phàm, bọn hắn tuy rằng gần đây nghe rất nhiều lời đồn đãi về Tần Phàm, hơn nữa giờ nhìn thấy Tần Phàm cũng cảm giác được sự bất phàm trên người hắn, nhưng tai nghe là giả mắt thấy mới là thật, bọn hắn còn chưa nhìn thấy Tần Phàm ra tay, trong nội tâm vẫn có chút không thể tin được.
Dù sao, Linh Vũ sư đỉnh phong, đó là người tùy thời có thể tiến vào Thiên Cơ đỉnh đột phá đến Võ Tôn, đối với bọn hắn mà nói đã là tồn tại hết sức lợi hại rồi.
- So sánh với Nhiếp Bá Viên Cảnh Thiên thì thế nào?
Tần Phàm cũng không giải thích, chỉ nhàn nhạt hỏi thăm.
- Cái kia... Tự nhiên kém hơn rồi.
Đặng Quảng có chút giật mình, lập tức nói.
Những người khác vào lúc này cũng đều ngơ ngẩn, liên tưởng những lời đồn gần đây trong thánh địa, giờ nghe được ngữ khí của Tần Phàm, chẳng lẽ đó đều là sự thật? Tần Phàm thật sự đả thương Nhiếp Bá?
Đừng nói những người khác, dù là Thái Hiên nội tâm đã sớm chuẩn bị vẫn không khỏi âm thầm khiếp sợ. Nhiếp Bá và Viên Thiên đã xem như mạnh nhất ngoại trừ những người trong Thần Điện và Thiên Cơ đỉnh rồi, không thể tưởng được Tần Phàm chỉ tiến vào Thánh địa bốn tháng, thật sự có thực lực ngang bọn hắn.
- Vậy xin dẫn đường đi, hiện giờ thực lực của ta cũng không thấp hơn bọn họ đâu.
Tần Phàm mang theo tự tin lạnh nhạt nói. Dùng thực lực hắn hiện giờ dù chống lại Nhiếp Bá, Viên Cảnh Thiên thì trừ phi hai người đồng thời liên thủ, nếu không hắn tuyệt đối có thực lực giết chết bọn hắn.
Nếu qua thêm hai tháng nữa, dù là ngũ minh lần nữa liên thủ, hắn cũng không sợ chút nào.
- Thực lực không thấp hơn so với Nhiếp Bá Viên Cảnh Thiên?
Nghe được chính miệng Tần Phàm nói, trong Linh huyệt cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Một câu nói kia của Tần Phàm chẳng khác nào thừa nhận rất nhiều lời đồn đại của thánh địa này. Đặc biệt là về chuyện Nhiếp Bá bị Tần Phàm đánh trọng thương kia, đó vẫn một mực là tranh luận lớn nhất, hôm nay tựa hồ đã có kết luận cuối cùng rồi.
Về phần suy nghĩ của mọi người, lúc này Tần Phàm lại không biết. Hắn chỉ nói thực lực của hắn hiện giờ không thấp hơn Nhiếp Bá Viên Cảnh Thiên, cũng không nói là một tháng trước.
/1830
|