Quái thật! Chuyện còn giống giả tạo hơn trên phim nữa?! Tên Tề Hạo này là giám đốc?!
Đúng là chuyện lạ mỗi năm đều có nhưng năm nay lại đặc biệt nhiều.
Nhi An nheo mắt không tin nhưng vẫn cố gượng nở nụ cười với Tề Hạo nói.
- ... Chào ngài, tổng giám đốc.
- Tổng giám đốc? Em gọi ai thế?
Tề Hạo cười cười dù biết rõ nhưng anh vẫn muốn trêu cô.
Vừa nghe câu hỏi của anh Nhi An ngay lập tức ngẩn phắc đầu dậy nhìn anh rồi thở phào nhẹ nhõm.
- Biết mà. Sao anh có thể làm giám đốc cơ chứ. Thật quá hoang đường!
Cô nhìn ra phiá sau anh tìm kiếm gì đó không thấy liền quay lại hỏi anh.
- Thế giám đốc đâu? Không phải là nói giám đốc đến đây kiểm tra sao?
- Giám đốc là để anh đến kiểm tra thay.
Tề Hạo cười cười.
Cô nhóc này dễ dụ vậy sao? Nhưng thật khó tin. Một người thông minh như vậy mà bị gạt bởi trò trẻ con này thì hơi khó tin.
- Sao giám đốc có thể tin tưởng người như anh nhỉ? Chẳng đáng tin chút nào. Hay anh đến để thông báo giám đốc không tới. Lý do này có thể a.
Nhi An xoa xoa cằm nhìn anh trêu chọc.
Những người xung quanh nghe câu nói của cô liền hít một ngụm khí lạnh. Cô bé a, sao em có thể trêu chọc vị này a? Nhìn cuộc đối đáp của cả hai mọi người chỉ muốn bản thân tìm một chỗ nào đó lánh mặt đi nếu không bản thân vô cớ hy sinh mất.
- Em không tin sao?
Tề Hạo nhướn mày hỏi.
- Sao có thể tin. Một người phúc hắc hay gây sự vô cớ, tính tình đáng ghét như anh thì sao có thể tin được.
Ôi! Làm ơn chúa hãy làm con biến mất khỏi nơi này đi!
Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người có mặt. Họ thật sự muốn ngay tức khắc biến khỏi nơi nguy hiểm này.
- Em nghĩ anh là người vậy sao?
Tề Hạo hơi khó chịu. Cô thấy anh phiền phức? Cô gái này thật có bản lĩnh chọc tức anh.
- A... thêm nữa là một người không thành thật.
Nhi An cười một cái rồi nói tiếp.
- Ngài tổng giám đốc à, không cần diễn gì thêm đâu. Không phải ngài nên kiểm tra nhanh rồi đi sao? Chúng tôi còn phải làm việc a.
- .... Nếu đã biết thì tại sao còn cố nói dối?
Anh đoán không sai. Cô đã biết nhưng là cố tình không nói. Tiểu An, anh càng ngày càng không muốn buông em ra.
- Anh đã muốn chơi thì tôi chơi cùng anh. Cũng đâu mất mát gì. Nhìn một cái là biết ngay ai là chủ mà, nhiều người dùng thái độ kính cẩn đối với anh như vậy sao không biết được. Đừng cho tôi là con ngốc.
Nhi An trề môi. Muốn trêu cô? Không có cửa đâu.
- Em thật có cá tính.
- Cám ơn đã khen.
- Bất quá nếu em đã biết anh là tổng giám đốc thì trước hết cũng nên nghe lời sếp của mình. Thư ký Lâm.
Tề Hạo cười rồi gọi cô thư ký. Thư ký Lâm nhanh nhẹn bước đến.
Anh a định làm gì a?
- Thư ký Lâm, ở đây hôm nay có phải có một buổi chụp giới thiệu mẫu áo cưới mới cho cửa hàng LIPRA?
- Vâng, đúng thưa giám đốc.
- Tốt. Vậy hôm nay tôi sẽ làm người mẫu nam.
Lời Tề Hạo vừa thốt ra làm tất cả mọi người đều kinh hoàng.
Giám đốc muốn làm người mẫu? Ôi chúa, chúng con có nghe nhầm không? Thật quá sức tưởng tượng, không, là không dám tưởng tượng đến.
Tất cả đều trợn mắt nhìn Tề Hạo không thể tin được. Còn Nhi An vừa nghe thì như sét đánh trúng khiến cô không tài nào cử động được.
Anh ta nói gì? Làm người mẫu?
Oh my god!!!!
Tên Tề Hạo này bệnh lại tái phái sao? Muốn dọa người à? Hắn ta là giám đốc, là chủ, là sếp, là boss đại nhân đấy! Khi không rảnh rỗi không việc gì làm muốn phá người khác, không, phá đám công việc của mình sao? Muốn trả thù việc ở công viên trò chơi cũng nên tìm lúc khác a, đừng có mà đến gây chuyện ảnh hưởng đến công việc kiếm tiền của tôi. Không được, nhất quyết phải ngăn lại.
- Giám.... giám đốc, việc này không nên...
Mãi lúc sau cô thư ký mới lấp bấp lên tiếng.
- Phải. Anh là giám đốc, anh không thể làm người mẫu a.
Nhi An nhanh miệng nói phụ cô thư ký. Thấy Nhi An nói lên tiếng lòng của mình mọi người nhanh chóng gật đầu phụ họa.
- Sao lại không?
Tề Hạo vẫn nhìn cô không rời.
- Vì anh là giám đốc, là người lãnh đạo tối cao, sao có thể hạ mình đi làm người mẫu? Như thế không hợp lẽ, hơn hết anh là người đại diện kiêm lãnh đạo, công việc của anh là xem xét và ra lệnh. Đâu giám đốc nào lại tự làm người mẫu ảnh chứ? Anh làm ơn suy xét hình ảnh của công ty , vì vậy anh tuyệt đối không thể làm việc này.
Nhi An nhìn thẳng Tề Hạo đưa ra hàng loạt lý do, mục đích duy nhất là muốn anh thay đổi cái chủ ý quái đản vừa rồi.
Nhi An nói đến đâu mọi người ai nấy đều gật đầu ủng hộ đến đó.
Phải. Một giám đốc quyền hành tối cao như anh sao có thể đi làm người mẫu ảnh? Việc này thật hoang đường. Giám đốc của chúng tôi, ngài làm ơn suy nghĩ đến hình ảnh của công ty a.
- Em suy nghĩ đấy là cho anh hay công ty?
Tề Hạo từ tốn hỏi lại.
Việc anh làm người mẫu khiến cô lo đến vậy sao? Không, chắc cô ấy lại nghĩ mình sẽ phá công việc kiếm tiền này nên mới cố sức ngăn cản. Xem ra bản thân cần phải tăng thêm ảnh hưởng với cô ấy a.
- Tất... tất nhiên là cả hai.
Nhi An run giọng nói.
Lo gì? Tôi là lo cho số tiền hôm nay kiếm a. Nếu anh tham gia thì chả ai làm việc cả, họ chỉ biết sợ anh a, vậy thì làm sao tôi kiếm tiền.
Không được, nhất định phải khiến tên ôn thần này bỏ ngay suy nghĩ đó.
- Thật sao?
Tề Hạo hiếp mắt hỏi lại.
- Tất nhiên. Nếu anh đi làm người mẫu thì hình ảnh của anh bị ảnh hưởng, ngay cả hình ảnh công ty cũng bị liên lụy. Nếu thật vậy không chừng ngay hôm sau báo sẽ đăng tin" tổng giám đốc của tòa soạn nổi tiếng Tĩnh Liên hạ mình làm người mẫu", tòa sọan này là tòa sọan nổi tiếng chắc chắn hình ảnh sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều. Anh là giám đốc, việc đó xảy ra cũng chả vui vẻ gì nên bỏ qua ý định này đi.
Dù nói hùng hồn thế nhưng trong tâm Nhi An cũng đã rất lo. Nếu hắn ta không chịu bỏ qua thì sao? Ôi, đúng là chỉ 50% thì không thể chắc chắn.
- Phải đó, thưa giám đốc. Ngài nên suy xét kỹ việc này.
Đến lúc này thư ký Lâm mới nhẹ giọng nói với Tề Hạo mong anh thay đổi quyết định.
- Em suy nghĩ thật chu đáo. Nhưng có điều em không biết.... dù anh là giám đốc nhưng ngoài mặt ba anh vẫn là người đi người đại diện tòa soạn, người ngoài chưa ai biết anh là giám đốc điều hành tòa soạn a.
Tề Hạo âm hiểm cười.
Cái gì?! Tại sao....
- Vậy nên.... hôm nay hợp tác vui vẻ nhé.
Tề Hạo thích thú nhìn vẻ mặt như bị tạt.một gáo nước lạnh vào người của cô. Tâm trạng cô bây gìơ vô cùng xấu.
Tên này! Thật muốn đánh hắn một trận hả dạ a. Làm sao có thể có chuyện này a. Gì giám đốc không công khai chứ! Hừ, nếu đã vậy sao không nói sớm chút a? Làm mình động não tìm lý do, tốn hơi sức thuyết phục. Ôn thần này muốn làm khó bà mà.
- Thư ký Lâm, cứ y lời tôi mà làm. Hôm nay tôi sẽ làm người mẫu.
-.... Vâ... vâng.
Thư ký Lâm buông xuôi trả lời.
15 phút sau.
Tề Hạo bước ra từ phòng thay đồ,mọi người như ngây ngẩn nhìn anh, Nhi An cũng không ngoại lệ cô nhìn anh không rời mắt. Anh mặc chiếc áo sơ mi đen, bên ngoài khoác áo vét trắng, đeo caravat tím. Gương mặt lạnh lùng yêu mị cuốn hút, bạc môi gợi cảm, mày kiếm nghiêm nghị, mái tóc nâu mềm mại được chải gọn gàng, đôi mắt màu hộ phách ánh lên như ngọc như muốn giam gĩư ánh mắt mọi người vào trong.
Thịch... thịch thịch...
Nhi An mi đâu bị bệnh tim à? Sao thấy hắn mà cứ đập mạnh thế? Điên rồi. Tề Hạo, anh đúng là yêu nghiệt đầu thai mà, sao có thể đẹp ma mị vậy a? Thiên, ông thiên vị a, sao lại để hắn đẹp vậy chứ. Bất công, quá bất công rồi.
- Tiểu An, sao nhìn anh mãi thế? Thích anh rồi sao?
Không biết từ lúc nào Tề Hạo đã tiến lại gần cô, anh nghiêng người nói khẽ vào tai cô.
- Ai... ai nhìn anh?!
Nhi An giật mình hoảng hốt lấp bấp trả lời, người ngả ra sau vội gĩư khoảng cách với anh.
- Anh làm gì a? Định sàm sỡ tôi sao? Mau, mau tránh xa ra.
Nhi An vội lấy tay đẩy anh ra xa, cô không dám nhìn anh, cô sợ lại bị vẻ đẹp chết người đó của anh một lần nữa mê hoặc.
- Sao em hốt hoảng thế? Anh có làm gì đâu?
Tề Hạo cười cười nhìn thái độ cuốn quýt của cô.
- Mặc kệ. Anh mau tránh tôi xa chút a.
- Sao được. Anh làm người mẫu chụp chung với em, lại là chụp ảnh trang phục cưới. Làm thế sao được.
Aaaaaaaaaaaaaa....... Sao lại là chụp đồ cưới chứ? Tại sao?
Nhi An nhìn trần nhà mà uất hận rơi nước mắt.
Thiên, ông thật sự muốn tiệt đường sống của tôi.
- Hết nghỉ giải lao rồi, nên làm việc thôi.
Nói rồi Tề Hạo cười tươi kéo Nhi An đang không cam lòng đi.
Đúng là chuyện lạ mỗi năm đều có nhưng năm nay lại đặc biệt nhiều.
Nhi An nheo mắt không tin nhưng vẫn cố gượng nở nụ cười với Tề Hạo nói.
- ... Chào ngài, tổng giám đốc.
- Tổng giám đốc? Em gọi ai thế?
Tề Hạo cười cười dù biết rõ nhưng anh vẫn muốn trêu cô.
Vừa nghe câu hỏi của anh Nhi An ngay lập tức ngẩn phắc đầu dậy nhìn anh rồi thở phào nhẹ nhõm.
- Biết mà. Sao anh có thể làm giám đốc cơ chứ. Thật quá hoang đường!
Cô nhìn ra phiá sau anh tìm kiếm gì đó không thấy liền quay lại hỏi anh.
- Thế giám đốc đâu? Không phải là nói giám đốc đến đây kiểm tra sao?
- Giám đốc là để anh đến kiểm tra thay.
Tề Hạo cười cười.
Cô nhóc này dễ dụ vậy sao? Nhưng thật khó tin. Một người thông minh như vậy mà bị gạt bởi trò trẻ con này thì hơi khó tin.
- Sao giám đốc có thể tin tưởng người như anh nhỉ? Chẳng đáng tin chút nào. Hay anh đến để thông báo giám đốc không tới. Lý do này có thể a.
Nhi An xoa xoa cằm nhìn anh trêu chọc.
Những người xung quanh nghe câu nói của cô liền hít một ngụm khí lạnh. Cô bé a, sao em có thể trêu chọc vị này a? Nhìn cuộc đối đáp của cả hai mọi người chỉ muốn bản thân tìm một chỗ nào đó lánh mặt đi nếu không bản thân vô cớ hy sinh mất.
- Em không tin sao?
Tề Hạo nhướn mày hỏi.
- Sao có thể tin. Một người phúc hắc hay gây sự vô cớ, tính tình đáng ghét như anh thì sao có thể tin được.
Ôi! Làm ơn chúa hãy làm con biến mất khỏi nơi này đi!
Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người có mặt. Họ thật sự muốn ngay tức khắc biến khỏi nơi nguy hiểm này.
- Em nghĩ anh là người vậy sao?
Tề Hạo hơi khó chịu. Cô thấy anh phiền phức? Cô gái này thật có bản lĩnh chọc tức anh.
- A... thêm nữa là một người không thành thật.
Nhi An cười một cái rồi nói tiếp.
- Ngài tổng giám đốc à, không cần diễn gì thêm đâu. Không phải ngài nên kiểm tra nhanh rồi đi sao? Chúng tôi còn phải làm việc a.
- .... Nếu đã biết thì tại sao còn cố nói dối?
Anh đoán không sai. Cô đã biết nhưng là cố tình không nói. Tiểu An, anh càng ngày càng không muốn buông em ra.
- Anh đã muốn chơi thì tôi chơi cùng anh. Cũng đâu mất mát gì. Nhìn một cái là biết ngay ai là chủ mà, nhiều người dùng thái độ kính cẩn đối với anh như vậy sao không biết được. Đừng cho tôi là con ngốc.
Nhi An trề môi. Muốn trêu cô? Không có cửa đâu.
- Em thật có cá tính.
- Cám ơn đã khen.
- Bất quá nếu em đã biết anh là tổng giám đốc thì trước hết cũng nên nghe lời sếp của mình. Thư ký Lâm.
Tề Hạo cười rồi gọi cô thư ký. Thư ký Lâm nhanh nhẹn bước đến.
Anh a định làm gì a?
- Thư ký Lâm, ở đây hôm nay có phải có một buổi chụp giới thiệu mẫu áo cưới mới cho cửa hàng LIPRA?
- Vâng, đúng thưa giám đốc.
- Tốt. Vậy hôm nay tôi sẽ làm người mẫu nam.
Lời Tề Hạo vừa thốt ra làm tất cả mọi người đều kinh hoàng.
Giám đốc muốn làm người mẫu? Ôi chúa, chúng con có nghe nhầm không? Thật quá sức tưởng tượng, không, là không dám tưởng tượng đến.
Tất cả đều trợn mắt nhìn Tề Hạo không thể tin được. Còn Nhi An vừa nghe thì như sét đánh trúng khiến cô không tài nào cử động được.
Anh ta nói gì? Làm người mẫu?
Oh my god!!!!
Tên Tề Hạo này bệnh lại tái phái sao? Muốn dọa người à? Hắn ta là giám đốc, là chủ, là sếp, là boss đại nhân đấy! Khi không rảnh rỗi không việc gì làm muốn phá người khác, không, phá đám công việc của mình sao? Muốn trả thù việc ở công viên trò chơi cũng nên tìm lúc khác a, đừng có mà đến gây chuyện ảnh hưởng đến công việc kiếm tiền của tôi. Không được, nhất quyết phải ngăn lại.
- Giám.... giám đốc, việc này không nên...
Mãi lúc sau cô thư ký mới lấp bấp lên tiếng.
- Phải. Anh là giám đốc, anh không thể làm người mẫu a.
Nhi An nhanh miệng nói phụ cô thư ký. Thấy Nhi An nói lên tiếng lòng của mình mọi người nhanh chóng gật đầu phụ họa.
- Sao lại không?
Tề Hạo vẫn nhìn cô không rời.
- Vì anh là giám đốc, là người lãnh đạo tối cao, sao có thể hạ mình đi làm người mẫu? Như thế không hợp lẽ, hơn hết anh là người đại diện kiêm lãnh đạo, công việc của anh là xem xét và ra lệnh. Đâu giám đốc nào lại tự làm người mẫu ảnh chứ? Anh làm ơn suy xét hình ảnh của công ty , vì vậy anh tuyệt đối không thể làm việc này.
Nhi An nhìn thẳng Tề Hạo đưa ra hàng loạt lý do, mục đích duy nhất là muốn anh thay đổi cái chủ ý quái đản vừa rồi.
Nhi An nói đến đâu mọi người ai nấy đều gật đầu ủng hộ đến đó.
Phải. Một giám đốc quyền hành tối cao như anh sao có thể đi làm người mẫu ảnh? Việc này thật hoang đường. Giám đốc của chúng tôi, ngài làm ơn suy nghĩ đến hình ảnh của công ty a.
- Em suy nghĩ đấy là cho anh hay công ty?
Tề Hạo từ tốn hỏi lại.
Việc anh làm người mẫu khiến cô lo đến vậy sao? Không, chắc cô ấy lại nghĩ mình sẽ phá công việc kiếm tiền này nên mới cố sức ngăn cản. Xem ra bản thân cần phải tăng thêm ảnh hưởng với cô ấy a.
- Tất... tất nhiên là cả hai.
Nhi An run giọng nói.
Lo gì? Tôi là lo cho số tiền hôm nay kiếm a. Nếu anh tham gia thì chả ai làm việc cả, họ chỉ biết sợ anh a, vậy thì làm sao tôi kiếm tiền.
Không được, nhất định phải khiến tên ôn thần này bỏ ngay suy nghĩ đó.
- Thật sao?
Tề Hạo hiếp mắt hỏi lại.
- Tất nhiên. Nếu anh đi làm người mẫu thì hình ảnh của anh bị ảnh hưởng, ngay cả hình ảnh công ty cũng bị liên lụy. Nếu thật vậy không chừng ngay hôm sau báo sẽ đăng tin" tổng giám đốc của tòa soạn nổi tiếng Tĩnh Liên hạ mình làm người mẫu", tòa sọan này là tòa sọan nổi tiếng chắc chắn hình ảnh sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều. Anh là giám đốc, việc đó xảy ra cũng chả vui vẻ gì nên bỏ qua ý định này đi.
Dù nói hùng hồn thế nhưng trong tâm Nhi An cũng đã rất lo. Nếu hắn ta không chịu bỏ qua thì sao? Ôi, đúng là chỉ 50% thì không thể chắc chắn.
- Phải đó, thưa giám đốc. Ngài nên suy xét kỹ việc này.
Đến lúc này thư ký Lâm mới nhẹ giọng nói với Tề Hạo mong anh thay đổi quyết định.
- Em suy nghĩ thật chu đáo. Nhưng có điều em không biết.... dù anh là giám đốc nhưng ngoài mặt ba anh vẫn là người đi người đại diện tòa soạn, người ngoài chưa ai biết anh là giám đốc điều hành tòa soạn a.
Tề Hạo âm hiểm cười.
Cái gì?! Tại sao....
- Vậy nên.... hôm nay hợp tác vui vẻ nhé.
Tề Hạo thích thú nhìn vẻ mặt như bị tạt.một gáo nước lạnh vào người của cô. Tâm trạng cô bây gìơ vô cùng xấu.
Tên này! Thật muốn đánh hắn một trận hả dạ a. Làm sao có thể có chuyện này a. Gì giám đốc không công khai chứ! Hừ, nếu đã vậy sao không nói sớm chút a? Làm mình động não tìm lý do, tốn hơi sức thuyết phục. Ôn thần này muốn làm khó bà mà.
- Thư ký Lâm, cứ y lời tôi mà làm. Hôm nay tôi sẽ làm người mẫu.
-.... Vâ... vâng.
Thư ký Lâm buông xuôi trả lời.
15 phút sau.
Tề Hạo bước ra từ phòng thay đồ,mọi người như ngây ngẩn nhìn anh, Nhi An cũng không ngoại lệ cô nhìn anh không rời mắt. Anh mặc chiếc áo sơ mi đen, bên ngoài khoác áo vét trắng, đeo caravat tím. Gương mặt lạnh lùng yêu mị cuốn hút, bạc môi gợi cảm, mày kiếm nghiêm nghị, mái tóc nâu mềm mại được chải gọn gàng, đôi mắt màu hộ phách ánh lên như ngọc như muốn giam gĩư ánh mắt mọi người vào trong.
Thịch... thịch thịch...
Nhi An mi đâu bị bệnh tim à? Sao thấy hắn mà cứ đập mạnh thế? Điên rồi. Tề Hạo, anh đúng là yêu nghiệt đầu thai mà, sao có thể đẹp ma mị vậy a? Thiên, ông thiên vị a, sao lại để hắn đẹp vậy chứ. Bất công, quá bất công rồi.
- Tiểu An, sao nhìn anh mãi thế? Thích anh rồi sao?
Không biết từ lúc nào Tề Hạo đã tiến lại gần cô, anh nghiêng người nói khẽ vào tai cô.
- Ai... ai nhìn anh?!
Nhi An giật mình hoảng hốt lấp bấp trả lời, người ngả ra sau vội gĩư khoảng cách với anh.
- Anh làm gì a? Định sàm sỡ tôi sao? Mau, mau tránh xa ra.
Nhi An vội lấy tay đẩy anh ra xa, cô không dám nhìn anh, cô sợ lại bị vẻ đẹp chết người đó của anh một lần nữa mê hoặc.
- Sao em hốt hoảng thế? Anh có làm gì đâu?
Tề Hạo cười cười nhìn thái độ cuốn quýt của cô.
- Mặc kệ. Anh mau tránh tôi xa chút a.
- Sao được. Anh làm người mẫu chụp chung với em, lại là chụp ảnh trang phục cưới. Làm thế sao được.
Aaaaaaaaaaaaaa....... Sao lại là chụp đồ cưới chứ? Tại sao?
Nhi An nhìn trần nhà mà uất hận rơi nước mắt.
Thiên, ông thật sự muốn tiệt đường sống của tôi.
- Hết nghỉ giải lao rồi, nên làm việc thôi.
Nói rồi Tề Hạo cười tươi kéo Nhi An đang không cam lòng đi.
/72
|