Mọi người có hiểu cái cảm giác người mà bản thân ghét cay ghét đắng đang kề cận đứng trước mặt mà bản thân phải tỏ ra yêu thương, hạnh phúc mỹ mãn, quý trọng hắn gần như có thể nhìn hắn như thiên thần?
Phải. Chính cái cảm giác máu dồn lên não, trong lòng ngọn lửa tức giận muốn giết chết hắn ngay lập tức đang ngùn ngụt cháy trong ta đây chính là cái cảm giác ức chế tột cùng đó.
Aaaaaaaaaaaaaaa..... Nhi An ta muốn đánh, muốn giết, muốn băm băm băm băm băm băm băm băm băm băm băm tên ôn thần Tề Hạo này ra trăm mảnh cho cá ăn a! Đâu ra loại người vừa chiếm tiện nghi của kẻ khác lại tỏ ra vô lại không có tội a? Thiên a, chúa Jesu a, thần chết a! Ai đó làm ơn xuất hiện giết tên không này đi!!!!
Nhi An trong lòng hậm hực thầm mắng Tề Hạo vô số lần nhưng ngoài mặt vẫn cố nhịn gượng cười cùng anh "hợp tác làm việc".
Ngược lại với cô tâm trạng Tề Hạo lúc này vô cùng tốt. Tiểu An dù hôm nay em có tức giận đến độ nào cũng không thể làm gì anh đâu.
- Tiểu An cháu cười tự nhiên chút a. Sao lại cười gượng khó coi như thế?
-…
Hai tay Tề Hạo vào qua ôm cô từ phiá sau bộ dáng thập phần hạnh phúc.
Khóe miệng Nhi An giật giật.... Cái tên thối tha này!.... Ta nhịn.
- Nhi An cháu tỏ ra hạnh phúc đi a. Sao gương mặt giống như giết người vậy?
Tề Hạo cười yêu mi nghiêng người bế cô.
-…
Ta... cố cố nhịn.
- Nhi An mau mau tạo dáng như đang hôn Tổng giám đốc a.
-…
A.....!!!! Cái này thì quá giới hạn chịu đựng rồi! Ta làm sao có đủ năng lực mà diễn cảnh muốn hôn hắn a? Bác Ngô a, bác phải thương, phải hiểu nỗi khổ của cháu đi a tại sao lại đi hùa theo tên thúi này? Hắn là giám đốc nhưng cháu là đồng nghiệp a, đâu thể phân biệt quá như vậy. Hừ, nhìn đi nhìn lại nãy gìơ nói mình và tên thúi này chụp ảnh cưới cũng không ngoa đâu. Xem đi, tạo dáng gì mà ôm ôm rồi hôn hôn. Điên mất! Tại sao không ai chú ý đến sự bất bình của tôi thế này?!
Nhi An không thể làm gì khác hơn là trừng mắt hung hăng đe dọa Tề Hạo. Hừ, nếu anh dám làm thêm cái gì nữa thì đừng trách!
Tề Hạo nhìn biểu hiện dữ dằn của cô cũng không phản ứng, vẫn là bình thản cười tươi.
Anh đâu ngốc, có cơ hội chiếm tiện nghi thì đâu thể bỏ lỡ. Dù cô bực thế nào cũng không làm gì được anh, anh là sếp, nếu co không muốn tiền lương bị hao hụt vô cớ thì... xem ra chức giám đốc này cũng không nhàm chán như mình nghĩ.
Từ đầu đến gìơ Tề Hạo luôn thức thời im lặng, dù có ăn đậu phụ của người ta nhưng vẻ mặt thì giống như đây là điều hiển nhiên, anh đang rất chuyên tâm vào công việc khiến Nhi An thật muốn hộc máu.
2 giờ sau.
- Oa cuối cùng cũng kết thúc. Thật là muốn giết thảm ta mà.
Nhi An mệt lữ thở khẽ nói..buổi chụp ảnh kết thúc Nhi An gương mặt phờ phạt ngồi ngã người lên một chiếc ghế trống, tâm tình cô hiện tại không tốt nếu tên nào không biết điều mà lại gần thì xem như hôm nay hy sinh cho cô xả tress.
- Tiểu An, sao thế? Mệt lắm à?
Tề Hạo mặt sáng bừng thỏa mãn bước đến ngồi cạnh cô quan tâm hỏi.
- Tên khốn nhà anh! Chết tiệt! Tôi có thâm thù đại hận gì với anh sao? Có nợ tiền của anh sao? Sao anh lại bám dai thế, hả? Não anh bị cửa kẹp à, không phải rất không thích tôi? Vậy quái gì cứ phá hỏng chuyện vậy hả? Anh vui vẻ làm giám đốc của anh, tôi an phận làm việc của tôi, anh khôn hồn thì đừng có mà đến phá. Hôm nay coi như tạm tha, lần khác thì đừng trách bà ra tay độc ác.
Nhi An mắt lạnh trừng Tề Hạo cảnh cáo.
- Anh có làm gì đâu, anh là nghiêm túc làm việc mà.
Tề Hạo hơi uất ức nhìn cô. Ánh mắt anh nhìn cô hiện rõ mồn một "anh thật sự vô tội".
Nhi An vì thể diện của cả hai hít sâu một hơi bình ổn tâm trạng vô cùng "khủng khiếp " của mình lại, gằn từng tiếng nói với Tề Hạo.
- Anh thôi bộ dạng ngay thơ đó đi. Tôi không ngu ngốc mà thuận theo bộ dáng đó của anh.
- Nhưng... anh nói thật mà. Em nói anh có làm gì sai sao?
Ha, đã chiếm lợi tất nhiên phải quang minh chính đại, ăn đậu phụ cũng có lý do hợp lý.
Càng nhìn miệng Nhi An càng thêm vặn vẹo. Thật muốn nhanh tay hạ sát tên này a.
Vừa nhìn thấy Tề Hạo cô đã biết anh chẳng tốt lành gì sẽ ngồi cạnh cô chọc tức. Anh không thấy hôm nay đã làm bao nhiêu người chú ý sao? Còn gọi cô Tiểu An nghe thân mật vậy. Làm ơn đi, hai người đâu thân lắm đâu, hơn hết cô không muốn trở nên nổi tiếng a, không muốn làm tấm bia đón đạn, không muốn dính scandal tình cảm gì gì đó với ôn thần anh, cô chỉ cần an phận kiếm tiền thôi, không cầu cao sang a.
Vì thế làm ơn hãy hiểu cho nỗi khổ của tôi đi.
Mọi người khẽ nhìn vị giám đốc đang dịu dàng quan tâm một cô gái, hơn nữa khuôn mặt chứa đầy sự ôn nhu yêu chiều. Đúng là một tin kinh hoàng, giám đốc cao cao tại thượng lạnh lùng, ghét nữ sắt, ít nói, mặt lúc nào cũng như khối băng ngàn năm không tan kia lại đang đối đãi ân cần với một cô gái?! Thật khó tin, chẳng lẽ mùa xuân của giám đốc rốt cuộc cũng đến? Ôi nhìn đi nhìn đi, xem giám đốc dịu dàng chưa kià, ôi a, còn bày ra bộ dáng đáng yêu ngây thơ nữa. Nếu không phải lúc đầu tận mắt thấy sự uy nghiêm của giám đốc chắc chắn họ sẽ nghĩ giám đốc đầu bị cửa kẹp a. Nhưng... xem ra cô gái tên Nhi An này không thích giám đốc thì phải? Xem đi, từ đầu buổi chụp đến giờ luôn trừng mắt căm hận như giám đốc ăn mất thịt của nàng. Haiz... chắc chắn là giám đốc đã nỗ lực cua gái rồi.
Ai có mặt trong phòng đều khẽ nhìn cặp đôi "nổi tiếng" mà thầm đưa ra nhận định. Kết luận chung cuối cùng được đưa ra là: đường tình duyên của giám đốc cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
Mấy anh chàng trong đoàn nhìn Nhi An thầm tiếc nuối. Haiz... giám đốc nhanh tay thật.
Nhìn thấy mọi người càng thêm để ý, Nhi An nén lửa giận quay mặt không thèm nói với anh trực tiếp đi thay đồ ra về.
Nhìn mọi người Tề Hạo chỉ nhẹ nhàng trừng mắt lạnh cảnh cáo. Anh không muốn ai nhìn cô gái của anh. Bắt gặp ánh mắt giết người của giám đốc mọi người thức thời lập tức cuối đầu hoặc lơ đi kiếm việc khác làm. Họ không muốn bị đuổi việc vì lý do nhiều chuyện a. Oan uổng lắm! T︿T
*
Sáng sớm Nhi An thất thỉu rời khỏi nhà vác thêm đôi mắt gấu đến trường.
- Chị à... chậc chậc...
Tuấn Phong đi lướt qua cô lắc đầu rồi bỏ đi.
Miệng Nhi An giật giật. Thằng nhóc này!
- Nhi An đi học sơm thế? Ủa sao mắt cậu thâm quần dữ vậy? Thức khuya lắm sao?
Hiểu Nguyệt lo lắng hỏi Nhi An.
Kỳ lạ, bữa nay đâu có môn nào kiểm tra, Nhi An thức khuya làm gì? Hay nhắn tin với trai? Ưm, có thể. Dạo này nghe đồn cậu ấy đang quen Tề Hạo a.
- Không có gì, thức khuya để trù yếm người khác thôi.
Phải, hôm qua cô hy sinh giấc ngủ ngàn vàng của mình mà suy nghĩ cách chơi xỏ anh. Dám khi dễ cô? Đó là điều không thể tha thứ.
- Cái gì trù yếm? Cậu nói gì vậy Nhi An?
Hiểu Nguyệt khó hiểu nhìn có hỏi lại. Chắc là quen với Tề Hạo áp lực ghê lắm nên cậu ấy mới nói lung tung.
- Nhi An cậu đang quen với Tề Hạo hả? Chắc áp lực lắm nhỉ?
Hiểu Nguyệt chân thành cảm thông cho Nhi An.
- Hả? Cậu nói gì?
Nhi An trợn mắt. Đâu ra tin đồn vô căn cứ này a? Con mắt người nào thấy cô quen hắn?
- Không cần chối. Tớ hiểu mà.
- Cậu....
Vừa định chối bỏ bỗng Nhi An nảy ra một ý liền tỏ ra vô cùng áp lực nói nhỏ tâm sự với Hiểu Nguyệt.
- Haiz... cậu nói phải, áp lực thật khiến tớ không chịu nổi.
- Phải a. Bị bao nhiêu người ghét soi mói suốt ngày mà.
- Phải chi chỉ vậy thôi cũng đỡ nhưng đằng này lại... haiz...
Nhi An càng tỏ ra vô cùng mệt mỏi.
- Hả? Còn gì khác sao?
- ... Tớ nói cậu nghe cậu không được nói ai đâu đấy.
Nhi An khẽ nói với Hiểu Nguyệt.
- Chuyện gì quan trọng lắm sao?
- Phải. Rất quan trọng. Cậu hứa không nói với ai a. Tớ thấy cậu quan tâm tớ như vậy tớ thật không muốn để cậu lo, tớ tin cậu nên mới tâm sự với cậu.
- Được. Tớ không nói đâu.
Hiểu Nguyệt tỏ ra vô cùng kiên quyết gĩư lời.
Nhi An cười khẽ đè thấp âm lượng nhưng vẫn đủ cho mấy cô bạn ngồi xung quanh đủ nghe.
- Cậu biết không, Tề Hạo không thích con gái mà là thích con trai a. Quen với tớ là để che mắt thôi.
- Hả? Không thể nào!
Hiểu Nguyệt không tin đề cao giọng.
Không thể a. Tề Hạo như vậy mà lại là boylove sao?
Mấy cô bạn xung quanh cũng trừng mắt nhìn Nhi An không tin. Làm sao có chuyện đó a, làm sao Tề Hạo lại là gay được?
- Cậu nói nhỏ thôi, người khác nghe bây gìơ.
Nhi An kéo Hiểu Nguyệt ra dấu bảo gĩư im lặng.
- Tớ nói thật a. Cậu không nghĩ xem, tại sao trước kia Tề Hạo không quen hay có bất cứ liên quan đến cô gái nào, nay tớ là bạn thửơ nhỏ xuất hiện lại đòi quen tớ, cậu thấy lạ không?
-... Ừm.
- Đấy, rồi một hôm tớ đi đến phòng thí nghiệm hóa vì bỏ quên sách, cậu biết tớ thấy gì không?
- Thấy gì?
Hiểu Nguyệt tò mò hỏi.
- Tớ thật Tề Hạo đang ôm Tần Vũ vô cùng thân mật, tớ còn vô tình nghe vài ba câu đối thoại của họ gì mà Tớ thật nhớ cậu, gì chúng ta không có kết quả... A, cậu biết tớ sốc thế nào không?! Không ngờ bình thường tớ thấy họ rất thân với nhau ra là...
Tần Vũ, xin lỗi, nhưng anh phải hy sinh rồi.
- Thật quá sốc mà!
Hiểu Nguyệt kinh ngạc. Chuyện này quá hoang đường rồi.
- Đấy, Tề Hạo phát hiện nên bắt tớ làm bạn gái hờ để che mắt mọi người, đồng thời nhằm giám sát tớ không cho tớ nói ra chuyện này.
- Nhi An... tội cậu quá!
Hiểu Nguyệt nhìn Nhi An thương cảm.
Cô gái xấu số.
- Không sao.
Nhi An cúi đầu thầm cười khẽ.
Tề Hạo, lần này anh chết chắc rồi.
Phải. Chính cái cảm giác máu dồn lên não, trong lòng ngọn lửa tức giận muốn giết chết hắn ngay lập tức đang ngùn ngụt cháy trong ta đây chính là cái cảm giác ức chế tột cùng đó.
Aaaaaaaaaaaaaaa..... Nhi An ta muốn đánh, muốn giết, muốn băm băm băm băm băm băm băm băm băm băm băm tên ôn thần Tề Hạo này ra trăm mảnh cho cá ăn a! Đâu ra loại người vừa chiếm tiện nghi của kẻ khác lại tỏ ra vô lại không có tội a? Thiên a, chúa Jesu a, thần chết a! Ai đó làm ơn xuất hiện giết tên không này đi!!!!
Nhi An trong lòng hậm hực thầm mắng Tề Hạo vô số lần nhưng ngoài mặt vẫn cố nhịn gượng cười cùng anh "hợp tác làm việc".
Ngược lại với cô tâm trạng Tề Hạo lúc này vô cùng tốt. Tiểu An dù hôm nay em có tức giận đến độ nào cũng không thể làm gì anh đâu.
- Tiểu An cháu cười tự nhiên chút a. Sao lại cười gượng khó coi như thế?
-…
Hai tay Tề Hạo vào qua ôm cô từ phiá sau bộ dáng thập phần hạnh phúc.
Khóe miệng Nhi An giật giật.... Cái tên thối tha này!.... Ta nhịn.
- Nhi An cháu tỏ ra hạnh phúc đi a. Sao gương mặt giống như giết người vậy?
Tề Hạo cười yêu mi nghiêng người bế cô.
-…
Ta... cố cố nhịn.
- Nhi An mau mau tạo dáng như đang hôn Tổng giám đốc a.
-…
A.....!!!! Cái này thì quá giới hạn chịu đựng rồi! Ta làm sao có đủ năng lực mà diễn cảnh muốn hôn hắn a? Bác Ngô a, bác phải thương, phải hiểu nỗi khổ của cháu đi a tại sao lại đi hùa theo tên thúi này? Hắn là giám đốc nhưng cháu là đồng nghiệp a, đâu thể phân biệt quá như vậy. Hừ, nhìn đi nhìn lại nãy gìơ nói mình và tên thúi này chụp ảnh cưới cũng không ngoa đâu. Xem đi, tạo dáng gì mà ôm ôm rồi hôn hôn. Điên mất! Tại sao không ai chú ý đến sự bất bình của tôi thế này?!
Nhi An không thể làm gì khác hơn là trừng mắt hung hăng đe dọa Tề Hạo. Hừ, nếu anh dám làm thêm cái gì nữa thì đừng trách!
Tề Hạo nhìn biểu hiện dữ dằn của cô cũng không phản ứng, vẫn là bình thản cười tươi.
Anh đâu ngốc, có cơ hội chiếm tiện nghi thì đâu thể bỏ lỡ. Dù cô bực thế nào cũng không làm gì được anh, anh là sếp, nếu co không muốn tiền lương bị hao hụt vô cớ thì... xem ra chức giám đốc này cũng không nhàm chán như mình nghĩ.
Từ đầu đến gìơ Tề Hạo luôn thức thời im lặng, dù có ăn đậu phụ của người ta nhưng vẻ mặt thì giống như đây là điều hiển nhiên, anh đang rất chuyên tâm vào công việc khiến Nhi An thật muốn hộc máu.
2 giờ sau.
- Oa cuối cùng cũng kết thúc. Thật là muốn giết thảm ta mà.
Nhi An mệt lữ thở khẽ nói..buổi chụp ảnh kết thúc Nhi An gương mặt phờ phạt ngồi ngã người lên một chiếc ghế trống, tâm tình cô hiện tại không tốt nếu tên nào không biết điều mà lại gần thì xem như hôm nay hy sinh cho cô xả tress.
- Tiểu An, sao thế? Mệt lắm à?
Tề Hạo mặt sáng bừng thỏa mãn bước đến ngồi cạnh cô quan tâm hỏi.
- Tên khốn nhà anh! Chết tiệt! Tôi có thâm thù đại hận gì với anh sao? Có nợ tiền của anh sao? Sao anh lại bám dai thế, hả? Não anh bị cửa kẹp à, không phải rất không thích tôi? Vậy quái gì cứ phá hỏng chuyện vậy hả? Anh vui vẻ làm giám đốc của anh, tôi an phận làm việc của tôi, anh khôn hồn thì đừng có mà đến phá. Hôm nay coi như tạm tha, lần khác thì đừng trách bà ra tay độc ác.
Nhi An mắt lạnh trừng Tề Hạo cảnh cáo.
- Anh có làm gì đâu, anh là nghiêm túc làm việc mà.
Tề Hạo hơi uất ức nhìn cô. Ánh mắt anh nhìn cô hiện rõ mồn một "anh thật sự vô tội".
Nhi An vì thể diện của cả hai hít sâu một hơi bình ổn tâm trạng vô cùng "khủng khiếp " của mình lại, gằn từng tiếng nói với Tề Hạo.
- Anh thôi bộ dạng ngay thơ đó đi. Tôi không ngu ngốc mà thuận theo bộ dáng đó của anh.
- Nhưng... anh nói thật mà. Em nói anh có làm gì sai sao?
Ha, đã chiếm lợi tất nhiên phải quang minh chính đại, ăn đậu phụ cũng có lý do hợp lý.
Càng nhìn miệng Nhi An càng thêm vặn vẹo. Thật muốn nhanh tay hạ sát tên này a.
Vừa nhìn thấy Tề Hạo cô đã biết anh chẳng tốt lành gì sẽ ngồi cạnh cô chọc tức. Anh không thấy hôm nay đã làm bao nhiêu người chú ý sao? Còn gọi cô Tiểu An nghe thân mật vậy. Làm ơn đi, hai người đâu thân lắm đâu, hơn hết cô không muốn trở nên nổi tiếng a, không muốn làm tấm bia đón đạn, không muốn dính scandal tình cảm gì gì đó với ôn thần anh, cô chỉ cần an phận kiếm tiền thôi, không cầu cao sang a.
Vì thế làm ơn hãy hiểu cho nỗi khổ của tôi đi.
Mọi người khẽ nhìn vị giám đốc đang dịu dàng quan tâm một cô gái, hơn nữa khuôn mặt chứa đầy sự ôn nhu yêu chiều. Đúng là một tin kinh hoàng, giám đốc cao cao tại thượng lạnh lùng, ghét nữ sắt, ít nói, mặt lúc nào cũng như khối băng ngàn năm không tan kia lại đang đối đãi ân cần với một cô gái?! Thật khó tin, chẳng lẽ mùa xuân của giám đốc rốt cuộc cũng đến? Ôi nhìn đi nhìn đi, xem giám đốc dịu dàng chưa kià, ôi a, còn bày ra bộ dáng đáng yêu ngây thơ nữa. Nếu không phải lúc đầu tận mắt thấy sự uy nghiêm của giám đốc chắc chắn họ sẽ nghĩ giám đốc đầu bị cửa kẹp a. Nhưng... xem ra cô gái tên Nhi An này không thích giám đốc thì phải? Xem đi, từ đầu buổi chụp đến giờ luôn trừng mắt căm hận như giám đốc ăn mất thịt của nàng. Haiz... chắc chắn là giám đốc đã nỗ lực cua gái rồi.
Ai có mặt trong phòng đều khẽ nhìn cặp đôi "nổi tiếng" mà thầm đưa ra nhận định. Kết luận chung cuối cùng được đưa ra là: đường tình duyên của giám đốc cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
Mấy anh chàng trong đoàn nhìn Nhi An thầm tiếc nuối. Haiz... giám đốc nhanh tay thật.
Nhìn thấy mọi người càng thêm để ý, Nhi An nén lửa giận quay mặt không thèm nói với anh trực tiếp đi thay đồ ra về.
Nhìn mọi người Tề Hạo chỉ nhẹ nhàng trừng mắt lạnh cảnh cáo. Anh không muốn ai nhìn cô gái của anh. Bắt gặp ánh mắt giết người của giám đốc mọi người thức thời lập tức cuối đầu hoặc lơ đi kiếm việc khác làm. Họ không muốn bị đuổi việc vì lý do nhiều chuyện a. Oan uổng lắm! T︿T
*
Sáng sớm Nhi An thất thỉu rời khỏi nhà vác thêm đôi mắt gấu đến trường.
- Chị à... chậc chậc...
Tuấn Phong đi lướt qua cô lắc đầu rồi bỏ đi.
Miệng Nhi An giật giật. Thằng nhóc này!
- Nhi An đi học sơm thế? Ủa sao mắt cậu thâm quần dữ vậy? Thức khuya lắm sao?
Hiểu Nguyệt lo lắng hỏi Nhi An.
Kỳ lạ, bữa nay đâu có môn nào kiểm tra, Nhi An thức khuya làm gì? Hay nhắn tin với trai? Ưm, có thể. Dạo này nghe đồn cậu ấy đang quen Tề Hạo a.
- Không có gì, thức khuya để trù yếm người khác thôi.
Phải, hôm qua cô hy sinh giấc ngủ ngàn vàng của mình mà suy nghĩ cách chơi xỏ anh. Dám khi dễ cô? Đó là điều không thể tha thứ.
- Cái gì trù yếm? Cậu nói gì vậy Nhi An?
Hiểu Nguyệt khó hiểu nhìn có hỏi lại. Chắc là quen với Tề Hạo áp lực ghê lắm nên cậu ấy mới nói lung tung.
- Nhi An cậu đang quen với Tề Hạo hả? Chắc áp lực lắm nhỉ?
Hiểu Nguyệt chân thành cảm thông cho Nhi An.
- Hả? Cậu nói gì?
Nhi An trợn mắt. Đâu ra tin đồn vô căn cứ này a? Con mắt người nào thấy cô quen hắn?
- Không cần chối. Tớ hiểu mà.
- Cậu....
Vừa định chối bỏ bỗng Nhi An nảy ra một ý liền tỏ ra vô cùng áp lực nói nhỏ tâm sự với Hiểu Nguyệt.
- Haiz... cậu nói phải, áp lực thật khiến tớ không chịu nổi.
- Phải a. Bị bao nhiêu người ghét soi mói suốt ngày mà.
- Phải chi chỉ vậy thôi cũng đỡ nhưng đằng này lại... haiz...
Nhi An càng tỏ ra vô cùng mệt mỏi.
- Hả? Còn gì khác sao?
- ... Tớ nói cậu nghe cậu không được nói ai đâu đấy.
Nhi An khẽ nói với Hiểu Nguyệt.
- Chuyện gì quan trọng lắm sao?
- Phải. Rất quan trọng. Cậu hứa không nói với ai a. Tớ thấy cậu quan tâm tớ như vậy tớ thật không muốn để cậu lo, tớ tin cậu nên mới tâm sự với cậu.
- Được. Tớ không nói đâu.
Hiểu Nguyệt tỏ ra vô cùng kiên quyết gĩư lời.
Nhi An cười khẽ đè thấp âm lượng nhưng vẫn đủ cho mấy cô bạn ngồi xung quanh đủ nghe.
- Cậu biết không, Tề Hạo không thích con gái mà là thích con trai a. Quen với tớ là để che mắt thôi.
- Hả? Không thể nào!
Hiểu Nguyệt không tin đề cao giọng.
Không thể a. Tề Hạo như vậy mà lại là boylove sao?
Mấy cô bạn xung quanh cũng trừng mắt nhìn Nhi An không tin. Làm sao có chuyện đó a, làm sao Tề Hạo lại là gay được?
- Cậu nói nhỏ thôi, người khác nghe bây gìơ.
Nhi An kéo Hiểu Nguyệt ra dấu bảo gĩư im lặng.
- Tớ nói thật a. Cậu không nghĩ xem, tại sao trước kia Tề Hạo không quen hay có bất cứ liên quan đến cô gái nào, nay tớ là bạn thửơ nhỏ xuất hiện lại đòi quen tớ, cậu thấy lạ không?
-... Ừm.
- Đấy, rồi một hôm tớ đi đến phòng thí nghiệm hóa vì bỏ quên sách, cậu biết tớ thấy gì không?
- Thấy gì?
Hiểu Nguyệt tò mò hỏi.
- Tớ thật Tề Hạo đang ôm Tần Vũ vô cùng thân mật, tớ còn vô tình nghe vài ba câu đối thoại của họ gì mà Tớ thật nhớ cậu, gì chúng ta không có kết quả... A, cậu biết tớ sốc thế nào không?! Không ngờ bình thường tớ thấy họ rất thân với nhau ra là...
Tần Vũ, xin lỗi, nhưng anh phải hy sinh rồi.
- Thật quá sốc mà!
Hiểu Nguyệt kinh ngạc. Chuyện này quá hoang đường rồi.
- Đấy, Tề Hạo phát hiện nên bắt tớ làm bạn gái hờ để che mắt mọi người, đồng thời nhằm giám sát tớ không cho tớ nói ra chuyện này.
- Nhi An... tội cậu quá!
Hiểu Nguyệt nhìn Nhi An thương cảm.
Cô gái xấu số.
- Không sao.
Nhi An cúi đầu thầm cười khẽ.
Tề Hạo, lần này anh chết chắc rồi.
/72
|