Tại một nhà kho cũ nằm gần cảng.
- Ưm...
Nhi An mệt mỏi rên lên một tiếng, cô từ từ mở mắt nhìn xung quanh đến khi tinh thần minh mẫn trở lại thì nhất thời hốt hoảng.
Quái gì! Đây là đâu? Đừng nói đây là nơi giam gĩư tù nhân trong truyền thuyết? Không phải xui vậy chứ?!
Nhi An cử động tay chân thì phát hiện tay đã bị còng lại, chân thì bị trói chặt chỉ có thể ngồi yên một chỗ. Chán nản thở dài một tiếng cô nhìn kỹ căn phòng bản thân bị giam. Nó rất cũ, cửa sắt lỏng lẽo, sàn đầy bụi, đặc biệt trong phòng không có ai canh gác. Cô đoán có thể họ đang canh ở ngoài. Cố xoay người ra sau Nhi An trợn mắt thấy Viên Viên và A Cường cũng đang bị trói nằm bất tỉnh trên sàn, cô Lục Như thì bị trói vào một cây cột lớn ngay cạnh. Nhốt tất cả cùng một phòng sao? Tên này đang cho bản thân có thể một tay che trời hay cho là sẽ không có ai có cơ hội thoát khỏi đây? Suy nghĩ lại thì thật hối hận, Nhi An mi ngu quá! Sao không gọi ai giúp rồi hãy đến hang cọp? Chưa gì đã liều mạng để gìơ ngồi ngu ngừơi đây không biết làm gì? Có khi mấy tên kia đến cứu không kịp rồi đi đời nhà ma không chừng. Ây, thật là khôn bao năm dại một gìơ, câu nói của tổ tiên bao gìơ cũng đúng mà gìơ mới thấm. Có trễ quá chăng?
- Ưm....
Có người tỉnh?
Nhi An nhìn lại thì thấy A Cường và cô Lục Như cùng lúc tỉnh lại, hai người ngơ ngác nhìn xung quanh.
Có phải ai vừa tỉnh dậy mặt cũng ngu vậy không? Nhi An nhìn nhìn trong làm thầm nghĩ. Ây, nếu vậy có phải lúc mình tỉnh dậy mặt cũng ngu thế à. Mà xét lại, vậy mấy diễn viên trên TV diễn giả quá rồi, ai tỉnh dậy mặt cũng đẹp ngời ngời. Xạo quá!
( Dao Dao: tỷ thật vô tư. Muội bái phục.)
- Đây là đâu?
Cô Lục Như giọng khàn khàn nói. A Cường vẫn trầm mặt nhưng trên khuôn mặt lãnh đạm kia vẫn hiện lên không ít sự lo lắng cùng hoảng sợ.
- Ưm... ưm ưm...
Nhi An khó chịu với miếng băng keo ngay miệng mình. Chết tiệt! Ở đây kêu cứu với ai mà còn bịt miệng? Chơi trội hả?
- Nhi An, cháu... ?!
Lục Như nhìn nhìn Nhi An. Tại sao bọn họ lại ở đây? Bà gìơ không nhớ gì cả. Bà chỉ nhớ là ban chiều lúc nhóm Tiểu An vừa rời đi không bao lâu thì đột nhiên có một đám người ngang nhiên xông vào nhà, họ nhào đến bắt bà và Viên Viên, A Cường một hồi chống trả nhưng lại không chống lại họ được, họ quá đông. Sau đó họ bịt một chiếc khăn lên mũi ba người... rồi sau bà không nhớ gì cả. Đến bây gìơ tỉnh lại thì đã bị trói ở đây.
Nhi An khó khăn vươn người lại ra hiệu với A Cường giúp cô mở miếng keo. Loay hoay hồi lâu miếng băng keo mới được mở ra. Nhi An thở phào một hơi. Thật thoải mái. Nhẹ cả người.
Nhi An nhìn quanh tất cả phát hiện Viên Viên cũng có dấu hiệu tỉnh lại. Cô bé mở đôi mắt to ướt át nhìn tất cả rồi hoảng sợ khi phát hiện bản thân cùng tất cả mọi người đều bị trói.
Tội Viên Viên, mới mấy tuổi đầu đã gặp chuyện này. Thương cô bé, Nhi An vươn người lại ngồi gần em an ủi.
- Viên Viên ngoan, không sao cả. Mọi việc sẽ ổn thôi. Có chị và anh em ở đây, mọi người sẽ không để ai tổn thương em.
- Đúng a. Tiểu Viên Viên, anh sẽ bảo vệ tốt em.
A Cường cười an ủi đứa em gái. Nhi An nhìn anh, đây là lần đầu cô thấy anh cười, anh cười lên đẹp trai hơn nhiều đấy chứ!
- Này, anh nên cười nhiều một chút, anh cười rất đẹp. Cứ gĩư bộ mặt hãm tài đó thì tổ không kiếm được vợ a.
Nhi An nhìn anh cười trêu chọc. A Cường nhìn cô đỏ mặt tức giận quay mặt đi không thèm nhìn. Thấy anh như vậy cô còn cười lớn hơn. Gì chứ! Tiết kiệm lời cũng vừa thôi, nói như vậy cũng không nói lại sao. Gìơ phải nói anh hiền hay kiệm lời đây.
Nhi An xem như là người bình tĩnh vô tư nhất trong bốn người. Cô nhìn nhìn xung quanh ra sức nghĩ cách trốn thoát hay đơn giản hơn là bảo vệ an toàn cho cả vbốn người.
- Tiểu An, chúng ta đây là ở đâu?
Cô Lục Như nhìn Nhi An lo lắng hỏi.
- Đây có lẽ là một căn nhà ở gần biển, cháu nghe tiếng sóng biển cùng tiếng tàu nên đoán vậy. Có thể nó bị bỏ hoang đã lâu.
- Sao chúng ta lại ở đây?
A Cường lên tiếng tiếp lời.
- Bị bắt cóc để uy hiếp chăng? Có thể a.
Nhi An nhàn nhạt dựa người vào tường nói.
- Mọi người không cần lo, trước mắt chúng ta vẫn an toàn. Bọn người bắt cóc sẽ không làm gì đâu, chúnh ta vẫn còn rất nhiều giá trị lợi dụng. Chúng không ngu mà đi tổn hại ta.
Thấy sự lo lắng hiện rõ trên mặt ba người Nhi An lên tiếng trấn an. Cô nói hoàn toàn là sự thật, dù không dám chắc nhưng dù sao trấn an tinh thần cũng ổn. Nhưng... nói thì hay vậy thôi, cô cũng sợ mà. Một người chỉ có một cái mạng ai mà không quý. Ây, gìơ thoát ra đây cũng là một vấn đề. Gìơ chỉ biết ngồi đây chờ thời thôi, cầu cho những tên kia nhanh có cách cứu mình a.
Vừa nghĩ thầm Nhi An vừa sờ sờ nơi bí mật cất máy ghi âm. Chiếc máy được cô nhét vào chiếc tất dưới chân, ống quần rộng nên không ai phát hiện.
May quá! Vẫn còn, may mà chưa bị tịch thu.
- Nhi An, tại sao bọn người đó bắt cóc chúng ta? Chúng ta đâu có đắt tội với họ.
A Cường trầm mặt hồi lâu lên tiếng.
- Oa, bất ngờ thật. Hiếm khi thấy anh chủ động bắt chuyện với tôi a.
Nhi An thích thú lần nữa trêu đùa A Cường.
- Cháu nghiêm túc đi Nhi An.
Cô Lục Như nghiêm mặt nói. Sao cô cứ thấy tình hình càng nguy hiểm thì Tiểu An càng đùa dai a.
- Cháu chỉ muốn tình hình giảm bớt căng thẳng thôi.
Nhi An nhún vai nói tiếp.
- Trở lại vấn đề thì... có thể nguyên nhân chúng ta bị bắt là để uy hiếp Tề Hạo. Dựa theo tình hình tôi đoán rất có khả năng anh ta đang nắm gĩư vật quan trọng nào đó mà hắn ta muốn lấy lại. Chúng ta quen biết Tề Hạo nên khả năng bắt cóc uy hiếp sẽ rất cao. Mọi người có thể oán hận chửi rủa Tề Hạo, tôi không ngăn cản đâu. Còn một nguyên nhân nữa theo tôi thì không mấy đúng, đó là tên ác ôn thất đưc này bắt cô Lục Như vì sợ chuyện năm xưa bị bại lộ, bắt anh em anh vì tiện thể không để ai kịp thời báo cho cảnh sát, bắt tôi.... ưm, chưa biết. Chắc tôi tình cờ đến cũng nên.
- Vậy... mọi người bị hại là có liên quan đến cô.
Cô Lục Như nghe Nhi An phân tích càng thêm sầu não. Nhìn thấy vậy Nhi An vội trấn an, bây gìơ không phải lúc trách tội hay nhận lỗi, quan trọng là làm sao an toàn thoát khỏi đây.
- Cô không cần lo. Cô cũng chỉ là nạn nhân thôi, mọi chuyện trước vẫn chưa rõ, tất cả vẫn là suy luận của cháu thôi. Chúng ta gìơ chỉ cần đợi xem tình hình. Bây gìơ lo sợ hay tự trách là không được gì.
- Nhi An nói đúng. Chúng ta vẫn là nên nghĩ cách thoát khỏi đây rồi tính sau.
A Cường gật đầu nói.
- Nhưng... em sợ lắm.
Viên Viên thỏ thẻ nói, đôi mắt đen ươn ướt của cô bé khiến mọi người thêm thương cảm.
- Tiểu Viên Viên ngoan, có mọi người ở đây, con không cần sợ.
Lục Như cười hiền hậu nói với cô bé. A Cường và Tiểu An nói phải, bà lo lắng mãi cũng chẳng ít gì, lại càng làm Viên Viên thêm sợ.
- Em yên tâm. Có anh đây.
A Cường nhích người lại gần em an ủi nói.
- Em yên tâm. Sớm hay muộn mấy soái ca cũng đến thôi.
Nhi An thờ ơ nói.
Phải. Sớm nhưng chưa biết là bao gìơ.
- Có ai ngoài đó không? Có ai không? Có chết cũng lên tiếng a!
Nhi An hướng ra cửa gân cổ hô tô. Mọi người ai nấy đều kinh ngạc nhìn cô.
Sao lại gọi họ vào? Cô là định làm gì?
Nhi An không nói chỉ tiếp tục gọi.
- Bị điếc à? Hay câm rồi? Mau vào đi! Không thì trong này chết hết cũng kéo mấy người theo a.
- Mẹ nó! Muốn gì hả?! Muốn chết à?
Một người nam nhân dáng người cao lớn, da đen, tóc nhuộm đỏ, tai bấm khuyên, ăn mặc như dân chơi ngoài phố. Nhi An nhíu mày khó chịu khi thấy hắn ta. Ôi, hại cả mắt nhìn, mất cả mỹ quan xung quanh. Chậc... chậc...
- Bọn mi muốn ăn đòn hả?
Hắn ta bước đến trừng mắt dữ tợn nhìn tất cả. Hắn ta tay cầm một cây gậy hung hăng chỉ vào mặt từng người. Hành động này càng làm Nhi An nỗi quạu, trừng mắt hét.
- Mẹ nó! Bà đây kêu thì không được à? Đói sắp chết mà không được kêu hả? Được, bà đây chết cũng phải kéo mi chết theo. Đợi đi, con tin mà chết xem mi ăn nói thế nào! Mẹ nó, cút! Để bà đây rảnh rỗi chết!
Hừ. Vừa vào là thấy chướng khí rồi không ngờ còn dám lớn tiếng với bà. Bà mà không cho mi một bài học thì không hả được cơn tức này.
Thấy Nhi An dám lớn tiếng tên côn đồ nhất thời kinh ngạc chưa biết làm gì nhìn cô, cả ba người cô Lục Như cũng hết hồn trân trân nhìn cô. Cô mặc tất hung hăng nói.
- Bà bảo không nghe? Cút!
Giọng điệu cô càng ngày càng khó chịu. Mới ban đầu hắn ta còn bất ngờ nhưng sau liền phản ứng lại.
- Mẹ... mi dám chửi ông! Ông đánh mi!
Hắn ta hùng hổ xông lại phía cô, tay giơ cao định tát thì bị ánh mắt lạnh lẽo của Nhi An làm run sợ vài phần mà khựng lại.
- Sao? Ông chủ các ngươi không dặn làm con tin bị thương thì mạng cũng mất an toàn à? Nào, thử đem mạng ra cược xem.
Lời nói của cô mang vài phần đùa giỡn trào phúng, vài phần thách thức khiến tên côn đồ cũng phải do dự. Nếu ông chủ không dặn hắn ta canh giữ tốt con tin không để nó bị tổn thương thì con nhỏ này chắc chắn đã chết.
- Sao? Nếu đã không làm được thì hãy ngoan ngoãn nghe ông chủ mi nói. Mau, bà đây đói bụng, mau mà đem thức ăn nước uống phục vụ.
Càng nói Nhi An càng khiêu khích sự kiên nhẫn của hắn ta khiến hắn vừa giận lại không thể làm gì.
Bà không những muốn ngươi tức chết mà còn muốn người ngươi tức bản thân còn phải đi phục vụ ngừơi đó. Hừ, con tin cũng có quyền lợi của con tin, không tận dụng thì bỏ phí ra à?
- Mày làm gì mà lâu vậy hả?
Một tên ăn mặc màu mè khác ngang tàng bước vào hỏi đồng bọn. Thấy đồng bọn đứng yên tại đó liền đến hỏi thì thấy đồng bọn của mình mặc đỏ bừng vô cùng tức giận.
- Mày sao a?
-...
Thấy hắn ta không trả lời Nhi An cười một cái nói hộ.
- Hắn ta đang tức giận cần có cái gì đó đánh cho xả stress. Ngươi nếu rảnh thì làm bao cát chịu trận đi.
- Mi nói gì? Muốn...
- Muốn cho ta ăn đòn chứ gì?
Chưa gì Nhi An đã xen vào cắt lời cười khinh bỉ nói.
- Có cần ta nói lại những gì ta đã nói với bạn mi không?
- Giỏi rất có khí phách.
Một giọng nói trầm ổn từ ngoài cửa vọng vào. Từ xa Nhi An đã thấy Tề Khang cùng Hạo Nam đi vào.
- Ưm...
Nhi An mệt mỏi rên lên một tiếng, cô từ từ mở mắt nhìn xung quanh đến khi tinh thần minh mẫn trở lại thì nhất thời hốt hoảng.
Quái gì! Đây là đâu? Đừng nói đây là nơi giam gĩư tù nhân trong truyền thuyết? Không phải xui vậy chứ?!
Nhi An cử động tay chân thì phát hiện tay đã bị còng lại, chân thì bị trói chặt chỉ có thể ngồi yên một chỗ. Chán nản thở dài một tiếng cô nhìn kỹ căn phòng bản thân bị giam. Nó rất cũ, cửa sắt lỏng lẽo, sàn đầy bụi, đặc biệt trong phòng không có ai canh gác. Cô đoán có thể họ đang canh ở ngoài. Cố xoay người ra sau Nhi An trợn mắt thấy Viên Viên và A Cường cũng đang bị trói nằm bất tỉnh trên sàn, cô Lục Như thì bị trói vào một cây cột lớn ngay cạnh. Nhốt tất cả cùng một phòng sao? Tên này đang cho bản thân có thể một tay che trời hay cho là sẽ không có ai có cơ hội thoát khỏi đây? Suy nghĩ lại thì thật hối hận, Nhi An mi ngu quá! Sao không gọi ai giúp rồi hãy đến hang cọp? Chưa gì đã liều mạng để gìơ ngồi ngu ngừơi đây không biết làm gì? Có khi mấy tên kia đến cứu không kịp rồi đi đời nhà ma không chừng. Ây, thật là khôn bao năm dại một gìơ, câu nói của tổ tiên bao gìơ cũng đúng mà gìơ mới thấm. Có trễ quá chăng?
- Ưm....
Có người tỉnh?
Nhi An nhìn lại thì thấy A Cường và cô Lục Như cùng lúc tỉnh lại, hai người ngơ ngác nhìn xung quanh.
Có phải ai vừa tỉnh dậy mặt cũng ngu vậy không? Nhi An nhìn nhìn trong làm thầm nghĩ. Ây, nếu vậy có phải lúc mình tỉnh dậy mặt cũng ngu thế à. Mà xét lại, vậy mấy diễn viên trên TV diễn giả quá rồi, ai tỉnh dậy mặt cũng đẹp ngời ngời. Xạo quá!
( Dao Dao: tỷ thật vô tư. Muội bái phục.)
- Đây là đâu?
Cô Lục Như giọng khàn khàn nói. A Cường vẫn trầm mặt nhưng trên khuôn mặt lãnh đạm kia vẫn hiện lên không ít sự lo lắng cùng hoảng sợ.
- Ưm... ưm ưm...
Nhi An khó chịu với miếng băng keo ngay miệng mình. Chết tiệt! Ở đây kêu cứu với ai mà còn bịt miệng? Chơi trội hả?
- Nhi An, cháu... ?!
Lục Như nhìn nhìn Nhi An. Tại sao bọn họ lại ở đây? Bà gìơ không nhớ gì cả. Bà chỉ nhớ là ban chiều lúc nhóm Tiểu An vừa rời đi không bao lâu thì đột nhiên có một đám người ngang nhiên xông vào nhà, họ nhào đến bắt bà và Viên Viên, A Cường một hồi chống trả nhưng lại không chống lại họ được, họ quá đông. Sau đó họ bịt một chiếc khăn lên mũi ba người... rồi sau bà không nhớ gì cả. Đến bây gìơ tỉnh lại thì đã bị trói ở đây.
Nhi An khó khăn vươn người lại ra hiệu với A Cường giúp cô mở miếng keo. Loay hoay hồi lâu miếng băng keo mới được mở ra. Nhi An thở phào một hơi. Thật thoải mái. Nhẹ cả người.
Nhi An nhìn quanh tất cả phát hiện Viên Viên cũng có dấu hiệu tỉnh lại. Cô bé mở đôi mắt to ướt át nhìn tất cả rồi hoảng sợ khi phát hiện bản thân cùng tất cả mọi người đều bị trói.
Tội Viên Viên, mới mấy tuổi đầu đã gặp chuyện này. Thương cô bé, Nhi An vươn người lại ngồi gần em an ủi.
- Viên Viên ngoan, không sao cả. Mọi việc sẽ ổn thôi. Có chị và anh em ở đây, mọi người sẽ không để ai tổn thương em.
- Đúng a. Tiểu Viên Viên, anh sẽ bảo vệ tốt em.
A Cường cười an ủi đứa em gái. Nhi An nhìn anh, đây là lần đầu cô thấy anh cười, anh cười lên đẹp trai hơn nhiều đấy chứ!
- Này, anh nên cười nhiều một chút, anh cười rất đẹp. Cứ gĩư bộ mặt hãm tài đó thì tổ không kiếm được vợ a.
Nhi An nhìn anh cười trêu chọc. A Cường nhìn cô đỏ mặt tức giận quay mặt đi không thèm nhìn. Thấy anh như vậy cô còn cười lớn hơn. Gì chứ! Tiết kiệm lời cũng vừa thôi, nói như vậy cũng không nói lại sao. Gìơ phải nói anh hiền hay kiệm lời đây.
Nhi An xem như là người bình tĩnh vô tư nhất trong bốn người. Cô nhìn nhìn xung quanh ra sức nghĩ cách trốn thoát hay đơn giản hơn là bảo vệ an toàn cho cả vbốn người.
- Tiểu An, chúng ta đây là ở đâu?
Cô Lục Như nhìn Nhi An lo lắng hỏi.
- Đây có lẽ là một căn nhà ở gần biển, cháu nghe tiếng sóng biển cùng tiếng tàu nên đoán vậy. Có thể nó bị bỏ hoang đã lâu.
- Sao chúng ta lại ở đây?
A Cường lên tiếng tiếp lời.
- Bị bắt cóc để uy hiếp chăng? Có thể a.
Nhi An nhàn nhạt dựa người vào tường nói.
- Mọi người không cần lo, trước mắt chúng ta vẫn an toàn. Bọn người bắt cóc sẽ không làm gì đâu, chúnh ta vẫn còn rất nhiều giá trị lợi dụng. Chúng không ngu mà đi tổn hại ta.
Thấy sự lo lắng hiện rõ trên mặt ba người Nhi An lên tiếng trấn an. Cô nói hoàn toàn là sự thật, dù không dám chắc nhưng dù sao trấn an tinh thần cũng ổn. Nhưng... nói thì hay vậy thôi, cô cũng sợ mà. Một người chỉ có một cái mạng ai mà không quý. Ây, gìơ thoát ra đây cũng là một vấn đề. Gìơ chỉ biết ngồi đây chờ thời thôi, cầu cho những tên kia nhanh có cách cứu mình a.
Vừa nghĩ thầm Nhi An vừa sờ sờ nơi bí mật cất máy ghi âm. Chiếc máy được cô nhét vào chiếc tất dưới chân, ống quần rộng nên không ai phát hiện.
May quá! Vẫn còn, may mà chưa bị tịch thu.
- Nhi An, tại sao bọn người đó bắt cóc chúng ta? Chúng ta đâu có đắt tội với họ.
A Cường trầm mặt hồi lâu lên tiếng.
- Oa, bất ngờ thật. Hiếm khi thấy anh chủ động bắt chuyện với tôi a.
Nhi An thích thú lần nữa trêu đùa A Cường.
- Cháu nghiêm túc đi Nhi An.
Cô Lục Như nghiêm mặt nói. Sao cô cứ thấy tình hình càng nguy hiểm thì Tiểu An càng đùa dai a.
- Cháu chỉ muốn tình hình giảm bớt căng thẳng thôi.
Nhi An nhún vai nói tiếp.
- Trở lại vấn đề thì... có thể nguyên nhân chúng ta bị bắt là để uy hiếp Tề Hạo. Dựa theo tình hình tôi đoán rất có khả năng anh ta đang nắm gĩư vật quan trọng nào đó mà hắn ta muốn lấy lại. Chúng ta quen biết Tề Hạo nên khả năng bắt cóc uy hiếp sẽ rất cao. Mọi người có thể oán hận chửi rủa Tề Hạo, tôi không ngăn cản đâu. Còn một nguyên nhân nữa theo tôi thì không mấy đúng, đó là tên ác ôn thất đưc này bắt cô Lục Như vì sợ chuyện năm xưa bị bại lộ, bắt anh em anh vì tiện thể không để ai kịp thời báo cho cảnh sát, bắt tôi.... ưm, chưa biết. Chắc tôi tình cờ đến cũng nên.
- Vậy... mọi người bị hại là có liên quan đến cô.
Cô Lục Như nghe Nhi An phân tích càng thêm sầu não. Nhìn thấy vậy Nhi An vội trấn an, bây gìơ không phải lúc trách tội hay nhận lỗi, quan trọng là làm sao an toàn thoát khỏi đây.
- Cô không cần lo. Cô cũng chỉ là nạn nhân thôi, mọi chuyện trước vẫn chưa rõ, tất cả vẫn là suy luận của cháu thôi. Chúng ta gìơ chỉ cần đợi xem tình hình. Bây gìơ lo sợ hay tự trách là không được gì.
- Nhi An nói đúng. Chúng ta vẫn là nên nghĩ cách thoát khỏi đây rồi tính sau.
A Cường gật đầu nói.
- Nhưng... em sợ lắm.
Viên Viên thỏ thẻ nói, đôi mắt đen ươn ướt của cô bé khiến mọi người thêm thương cảm.
- Tiểu Viên Viên ngoan, có mọi người ở đây, con không cần sợ.
Lục Như cười hiền hậu nói với cô bé. A Cường và Tiểu An nói phải, bà lo lắng mãi cũng chẳng ít gì, lại càng làm Viên Viên thêm sợ.
- Em yên tâm. Có anh đây.
A Cường nhích người lại gần em an ủi nói.
- Em yên tâm. Sớm hay muộn mấy soái ca cũng đến thôi.
Nhi An thờ ơ nói.
Phải. Sớm nhưng chưa biết là bao gìơ.
- Có ai ngoài đó không? Có ai không? Có chết cũng lên tiếng a!
Nhi An hướng ra cửa gân cổ hô tô. Mọi người ai nấy đều kinh ngạc nhìn cô.
Sao lại gọi họ vào? Cô là định làm gì?
Nhi An không nói chỉ tiếp tục gọi.
- Bị điếc à? Hay câm rồi? Mau vào đi! Không thì trong này chết hết cũng kéo mấy người theo a.
- Mẹ nó! Muốn gì hả?! Muốn chết à?
Một người nam nhân dáng người cao lớn, da đen, tóc nhuộm đỏ, tai bấm khuyên, ăn mặc như dân chơi ngoài phố. Nhi An nhíu mày khó chịu khi thấy hắn ta. Ôi, hại cả mắt nhìn, mất cả mỹ quan xung quanh. Chậc... chậc...
- Bọn mi muốn ăn đòn hả?
Hắn ta bước đến trừng mắt dữ tợn nhìn tất cả. Hắn ta tay cầm một cây gậy hung hăng chỉ vào mặt từng người. Hành động này càng làm Nhi An nỗi quạu, trừng mắt hét.
- Mẹ nó! Bà đây kêu thì không được à? Đói sắp chết mà không được kêu hả? Được, bà đây chết cũng phải kéo mi chết theo. Đợi đi, con tin mà chết xem mi ăn nói thế nào! Mẹ nó, cút! Để bà đây rảnh rỗi chết!
Hừ. Vừa vào là thấy chướng khí rồi không ngờ còn dám lớn tiếng với bà. Bà mà không cho mi một bài học thì không hả được cơn tức này.
Thấy Nhi An dám lớn tiếng tên côn đồ nhất thời kinh ngạc chưa biết làm gì nhìn cô, cả ba người cô Lục Như cũng hết hồn trân trân nhìn cô. Cô mặc tất hung hăng nói.
- Bà bảo không nghe? Cút!
Giọng điệu cô càng ngày càng khó chịu. Mới ban đầu hắn ta còn bất ngờ nhưng sau liền phản ứng lại.
- Mẹ... mi dám chửi ông! Ông đánh mi!
Hắn ta hùng hổ xông lại phía cô, tay giơ cao định tát thì bị ánh mắt lạnh lẽo của Nhi An làm run sợ vài phần mà khựng lại.
- Sao? Ông chủ các ngươi không dặn làm con tin bị thương thì mạng cũng mất an toàn à? Nào, thử đem mạng ra cược xem.
Lời nói của cô mang vài phần đùa giỡn trào phúng, vài phần thách thức khiến tên côn đồ cũng phải do dự. Nếu ông chủ không dặn hắn ta canh giữ tốt con tin không để nó bị tổn thương thì con nhỏ này chắc chắn đã chết.
- Sao? Nếu đã không làm được thì hãy ngoan ngoãn nghe ông chủ mi nói. Mau, bà đây đói bụng, mau mà đem thức ăn nước uống phục vụ.
Càng nói Nhi An càng khiêu khích sự kiên nhẫn của hắn ta khiến hắn vừa giận lại không thể làm gì.
Bà không những muốn ngươi tức chết mà còn muốn người ngươi tức bản thân còn phải đi phục vụ ngừơi đó. Hừ, con tin cũng có quyền lợi của con tin, không tận dụng thì bỏ phí ra à?
- Mày làm gì mà lâu vậy hả?
Một tên ăn mặc màu mè khác ngang tàng bước vào hỏi đồng bọn. Thấy đồng bọn đứng yên tại đó liền đến hỏi thì thấy đồng bọn của mình mặc đỏ bừng vô cùng tức giận.
- Mày sao a?
-...
Thấy hắn ta không trả lời Nhi An cười một cái nói hộ.
- Hắn ta đang tức giận cần có cái gì đó đánh cho xả stress. Ngươi nếu rảnh thì làm bao cát chịu trận đi.
- Mi nói gì? Muốn...
- Muốn cho ta ăn đòn chứ gì?
Chưa gì Nhi An đã xen vào cắt lời cười khinh bỉ nói.
- Có cần ta nói lại những gì ta đã nói với bạn mi không?
- Giỏi rất có khí phách.
Một giọng nói trầm ổn từ ngoài cửa vọng vào. Từ xa Nhi An đã thấy Tề Khang cùng Hạo Nam đi vào.
/72
|