Biến cố này quá đột ngột, làm mọi người có mặt đều bất ngờ.
Những người Lưu gia không thể không kinh động, còn đám người Đinh gia, Cao Phong, Thiết Song Thanh và anh em Lâm thị ai nấy đều biến sắc, đứng ngẩn người ra.
Máu từ chỗ vết thương của Lưu Hán Dương không ngừng chảy ra, bàn tay trái lão nắm chặt bàn tay phải nơi có mấy lóng tay bị đứt lìa, mồ hôi trán lão tuôn ra như tắm, răng lão nghiến chặt, không than van một lời, mắt chỉ nhìn chòng chọc vào Lưu Hàn Bách.
Lưu Hàn Bách thấy phụ thân bị thương, trong nháy mắt đã trở tay không kịp, lòng gã rất đau khổ, quì hai chân xuống, nhìn những đốt ngón tay phụ thân nằm lăn lóc trên đất, trong nhất thời lòng gã như có trăm mối tình cảm lẫn lộn đổ xô tới: hối hận, đau khổ, tủi nhục, tuyệt vọng, cừu hận ….. Cổ họng gã nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.
Lưu Hàn Phong, Lưu Hàn Lâm và Lưu Hàn Tùng đều vây quanh phụ thân. Lưu Hàn Phong, Lưu Hàn Lâm cùng đồng thời cất tiếng: “Lão gia, cha có sao không?”
Lưu Hàn Tùng tuy tuổi còn trẻ, nhưng lúc cấp thời lại phản ứng rất mau lẹ, gã nhanh chóng điểm vào yếu huyệt nơi bả vai phải của cha, máu đang chảy lập tức cầm lại rất nhiều.
Cao Phong cho tay vào bụng áo, lôi ra một lọ dược, nói với Lưu Hàn Tùng: “Ngươi cầm lấy, đây là thuốc bột cầm máu rất hay của Độc Trung Đường Môn”. Nói xong hắn ném lọ thuốc tới trước mặt Lưu Hàn Tùng.
Lưu Hàn Tùng giơ tay đón bắt, mở lọ thuốc tán rắc vào vết thương của cha.
Lưu Hàn Tùng mắt lạnh như băng: “Chúng ta không vì vậy mà mang ơn ngươi, hôm nay ngươi phải biết, Lưu gia ở An Khánh không phải là chỗ dễ trêu ngươi.” Gã đưa mắt ra dấu cho Lưu Hàn Lâm, hai anh em hiểu ý, ai nấy đều cầm binh khí, chuẩn bị động thủ với Cao Phong.
Lưu Hán Dương tuy bị thụ thương, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, lão lập tức quát lên: “Hàn Phong, Hàn Lâm, các ngươi nghe rõ đây, hôm nay thể diện lão gia ngươi mất hết sạch, oán hận này không được đổ lên đầu Cao Phong, càng không nên trút vào các người Đinh gia, nguyên nhân gây ra chỉ do đại ca các ngươi tâm địa hẹp hòi, định làm khó dễ Đinh gia, kết quả hại người không thấy lại hại vào thân, và báo ứng ngay lên người lão gia ngươi. Kể từ hôm nay mọi ân oán đôi bên đều phải chấm dứt, nếu các ngươi còn để tâm tư thù, về đến nhà gia pháp họ Lưu quyết không dung tha.”
Ngay vào lúc này, chợt nghe bên ngoài cổng có tiếng rắn rỏi vọng vào: “Kinh Long Kiếm Cao Phong có ở đó không?” âm thanh vang dội như sấm, làm chấn động màn nhĩ mọi người.
Mọi người trong sân bất giác quay về phía phát ra tiếng nói, ở bên ngoài cổng có ba người không biết đã đến từ bao giờ, người đứng đầu có thân thể cao lớn, trông giống như ngôi tháp sắt, cặp mắt như chuông đồng, hai tai vểnh lên vẫy gió, râu mọc lởm chởm cứng như bàn chải, trong tay cầm đại đao, âm thanh vừa rồi hiển nhiên là phát ra từ gã, phía sau gã còn có hai người nữa, tầm vóc trung bình, ăn mặc giản dị.
Ba người này đột nhiên xuất hiện, khiến cuộc diện vốn căng thẳng u ám bỗng trở lên hỗn tạp.
Cao Phong như lường tính được người trông giống như tháp sắt đó, lòng hơi chấn động, bước tới trước vài bước, ôm quyền nói: “Không biết các hạ tìm tại hạ có chuyện gì?”
Người như tháp sắt đó vác đại đao trên vai, sau khi nhìn kỹ Cao Phong, nói: “Ngươi chính là Cao Phong?”
Cao Phong gật đầu: “Đúng.”
Hắn đột nhiên nghĩ tới một người, lại nói: “Các hạ có phải là Lục Phiến môn Lôi Tổng bộ đầu ở kinh thành phải không?”
Mặt người đó hơi rung động: “Chính là Lôi Vũ.”
Cao Phong nói: “Nghe tiếng Lôi bộ đầu từ lâu, đao pháp vô song, phá án như thần, từ trước tới nay chỉ bôn ba vì đại án, không biết hôm nay tìm Cao Phong này có chuyện gì?”
Lôi Vũ nói: “Cả hai đại án đều có liên quan tới ngươi!”
Cao Phong nói: “Đại án gì?”
Lôi Vũ nói: “Vụ cướp Uy Võ tiêu cục và huyết án Ngũ Hổ sơn trang.”
Cao Phong nói: “Cả hai vụ án này sao lại có liên quan tới tôi?”
Cặp mắt như chuông đồng của Lôi Vũ mở lớn, nói: “Tang chứng của Uy Võ tiêu cục quá rành rành, hung thủ chính là Kim thị Ngũ Hổ, nhưng Ngũ Hổ sơn trang lại bị kẻ khác hẩng tay trên và đã tàn sát hết mọi người trong sơn trang.”
Cao Phong nói: “Vậy ư?”
Lôi Vũ nói: “Hơn nữa cả bốn anh em Kim thị Ngũ Hổ đều bị một cao thủ kiếm thuật sát hại.”
Cao Phong gật đầu, tiếp tục nghe.
Lôi Vũ lại nói: “Kim thị Ngũ Hổ bị giết vào ngày ba mươi tháng ba, cũng vừa vặn là ngày có người thấy ngươi xuất hiện tại Ngũ Hổ sơn trang.”
Cao Phong nói: “Rồi sao nữa?”
Lôi Vũ nói: “Không sao cả, sự việc chỉ là trùng hợp thôi, nhưng trình độ các cao thủ kiếm thuật giống như người đã sát hại anh em Kim thị Ngũ Hổ không nhiều, trong võ lâm chỉ đếm trên đầu ngón tay, và ngươi cũng được tính trong đám ấy.”
Cao Phong cau mày nói: “Chẳng lẽ các hạ lại hoài nghi tôi là sát nhân trong vụ án?”
Lôi Vũ nói: “Nếu ngươi là ta, ngươi không thể không hoài nghi được?”
Cao Phong ngay cả cười khổ cũng không cười ra được.
Hết chương 25
Những người Lưu gia không thể không kinh động, còn đám người Đinh gia, Cao Phong, Thiết Song Thanh và anh em Lâm thị ai nấy đều biến sắc, đứng ngẩn người ra.
Máu từ chỗ vết thương của Lưu Hán Dương không ngừng chảy ra, bàn tay trái lão nắm chặt bàn tay phải nơi có mấy lóng tay bị đứt lìa, mồ hôi trán lão tuôn ra như tắm, răng lão nghiến chặt, không than van một lời, mắt chỉ nhìn chòng chọc vào Lưu Hàn Bách.
Lưu Hàn Bách thấy phụ thân bị thương, trong nháy mắt đã trở tay không kịp, lòng gã rất đau khổ, quì hai chân xuống, nhìn những đốt ngón tay phụ thân nằm lăn lóc trên đất, trong nhất thời lòng gã như có trăm mối tình cảm lẫn lộn đổ xô tới: hối hận, đau khổ, tủi nhục, tuyệt vọng, cừu hận ….. Cổ họng gã nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.
Lưu Hàn Phong, Lưu Hàn Lâm và Lưu Hàn Tùng đều vây quanh phụ thân. Lưu Hàn Phong, Lưu Hàn Lâm cùng đồng thời cất tiếng: “Lão gia, cha có sao không?”
Lưu Hàn Tùng tuy tuổi còn trẻ, nhưng lúc cấp thời lại phản ứng rất mau lẹ, gã nhanh chóng điểm vào yếu huyệt nơi bả vai phải của cha, máu đang chảy lập tức cầm lại rất nhiều.
Cao Phong cho tay vào bụng áo, lôi ra một lọ dược, nói với Lưu Hàn Tùng: “Ngươi cầm lấy, đây là thuốc bột cầm máu rất hay của Độc Trung Đường Môn”. Nói xong hắn ném lọ thuốc tới trước mặt Lưu Hàn Tùng.
Lưu Hàn Tùng giơ tay đón bắt, mở lọ thuốc tán rắc vào vết thương của cha.
Lưu Hàn Tùng mắt lạnh như băng: “Chúng ta không vì vậy mà mang ơn ngươi, hôm nay ngươi phải biết, Lưu gia ở An Khánh không phải là chỗ dễ trêu ngươi.” Gã đưa mắt ra dấu cho Lưu Hàn Lâm, hai anh em hiểu ý, ai nấy đều cầm binh khí, chuẩn bị động thủ với Cao Phong.
Lưu Hán Dương tuy bị thụ thương, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, lão lập tức quát lên: “Hàn Phong, Hàn Lâm, các ngươi nghe rõ đây, hôm nay thể diện lão gia ngươi mất hết sạch, oán hận này không được đổ lên đầu Cao Phong, càng không nên trút vào các người Đinh gia, nguyên nhân gây ra chỉ do đại ca các ngươi tâm địa hẹp hòi, định làm khó dễ Đinh gia, kết quả hại người không thấy lại hại vào thân, và báo ứng ngay lên người lão gia ngươi. Kể từ hôm nay mọi ân oán đôi bên đều phải chấm dứt, nếu các ngươi còn để tâm tư thù, về đến nhà gia pháp họ Lưu quyết không dung tha.”
Ngay vào lúc này, chợt nghe bên ngoài cổng có tiếng rắn rỏi vọng vào: “Kinh Long Kiếm Cao Phong có ở đó không?” âm thanh vang dội như sấm, làm chấn động màn nhĩ mọi người.
Mọi người trong sân bất giác quay về phía phát ra tiếng nói, ở bên ngoài cổng có ba người không biết đã đến từ bao giờ, người đứng đầu có thân thể cao lớn, trông giống như ngôi tháp sắt, cặp mắt như chuông đồng, hai tai vểnh lên vẫy gió, râu mọc lởm chởm cứng như bàn chải, trong tay cầm đại đao, âm thanh vừa rồi hiển nhiên là phát ra từ gã, phía sau gã còn có hai người nữa, tầm vóc trung bình, ăn mặc giản dị.
Ba người này đột nhiên xuất hiện, khiến cuộc diện vốn căng thẳng u ám bỗng trở lên hỗn tạp.
Cao Phong như lường tính được người trông giống như tháp sắt đó, lòng hơi chấn động, bước tới trước vài bước, ôm quyền nói: “Không biết các hạ tìm tại hạ có chuyện gì?”
Người như tháp sắt đó vác đại đao trên vai, sau khi nhìn kỹ Cao Phong, nói: “Ngươi chính là Cao Phong?”
Cao Phong gật đầu: “Đúng.”
Hắn đột nhiên nghĩ tới một người, lại nói: “Các hạ có phải là Lục Phiến môn Lôi Tổng bộ đầu ở kinh thành phải không?”
Mặt người đó hơi rung động: “Chính là Lôi Vũ.”
Cao Phong nói: “Nghe tiếng Lôi bộ đầu từ lâu, đao pháp vô song, phá án như thần, từ trước tới nay chỉ bôn ba vì đại án, không biết hôm nay tìm Cao Phong này có chuyện gì?”
Lôi Vũ nói: “Cả hai đại án đều có liên quan tới ngươi!”
Cao Phong nói: “Đại án gì?”
Lôi Vũ nói: “Vụ cướp Uy Võ tiêu cục và huyết án Ngũ Hổ sơn trang.”
Cao Phong nói: “Cả hai vụ án này sao lại có liên quan tới tôi?”
Cặp mắt như chuông đồng của Lôi Vũ mở lớn, nói: “Tang chứng của Uy Võ tiêu cục quá rành rành, hung thủ chính là Kim thị Ngũ Hổ, nhưng Ngũ Hổ sơn trang lại bị kẻ khác hẩng tay trên và đã tàn sát hết mọi người trong sơn trang.”
Cao Phong nói: “Vậy ư?”
Lôi Vũ nói: “Hơn nữa cả bốn anh em Kim thị Ngũ Hổ đều bị một cao thủ kiếm thuật sát hại.”
Cao Phong gật đầu, tiếp tục nghe.
Lôi Vũ lại nói: “Kim thị Ngũ Hổ bị giết vào ngày ba mươi tháng ba, cũng vừa vặn là ngày có người thấy ngươi xuất hiện tại Ngũ Hổ sơn trang.”
Cao Phong nói: “Rồi sao nữa?”
Lôi Vũ nói: “Không sao cả, sự việc chỉ là trùng hợp thôi, nhưng trình độ các cao thủ kiếm thuật giống như người đã sát hại anh em Kim thị Ngũ Hổ không nhiều, trong võ lâm chỉ đếm trên đầu ngón tay, và ngươi cũng được tính trong đám ấy.”
Cao Phong cau mày nói: “Chẳng lẽ các hạ lại hoài nghi tôi là sát nhân trong vụ án?”
Lôi Vũ nói: “Nếu ngươi là ta, ngươi không thể không hoài nghi được?”
Cao Phong ngay cả cười khổ cũng không cười ra được.
Hết chương 25
/150
|