Đinh Hiểu Lan từ đầu đến giờ vẫn đứng bên cạnh mẫu thân, đối với việc xuất hiện của đám Lôi Vũ khiến nàng có hơi bất ngờ, đến khi thấy y dùng các lời lẽ nghiêm khắc để làm khó dễ Cao Phong, cuối cùng nàng mới bước ra, nói: “Lôi bộ đầu phá án như thần, hơn nữa ngoại hiệu Khoái Đao Thần Bộ rất là vang vọng, người trong võ lâm ai ai cũng biết.”
Lôi Vũ cau mày, nói: “Cô nương có gì xin cứ nói thẳng.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Tiểu nữ xin được hỏi, mẫu chốt của việc phá án tầm nã hung thủ là gì?”
Lôi Vũ nói: “Nếu muốn phá nghi án, tầm nã hung thủ, điểm mẫu chốt là chứng cứ.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Đúng vậy, hiện giờ ông đã có chứng cứ gì không?”
Lôi Vũ nói: “Chính vì không có chứng cứ nên ta mới hoài nghi, mới tìm đến đây.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Nếu vậy tôi sẽ tháo gỡ hoài nghi cho ông, án cướp Uy Võ tiêu cục và huyết án Ngũ Hổ sơn trang có quan hệ với nhau, đồng thời cũng quấy nhiễu tới chúng tôi, do đó chúng tôi đã đi tới Ngũ Hổ sơn trang.”
Lôi Vũ nói: “Vụ án này và bọn cô nương có liên quan gì?”
Đinh Hiểu Lan hơi suy nghĩ một chút, rồi nói: “Uy Võ tiêu cục Tần Đại Sơn và Thái Sơn phái tôi đã có giao hảo lâu năm, sau khi án cướp xẩy ra, Tần Đại Sơn thân mang trọng thương, tiêu cục Sở tiêu đầu đã cõng ông ta tới Đinh gia chúng tôi, tôi và nhị ca lập tức tìm đại phu chữa trị cho Tần Đại Sơn, nhưng ông ta trước sau vẫn hôn mê bất tỉnh, lúc bấy giờ Cao Phong và em vợ của Tần Đại Sơn là Đường Trung Long đang ở Dương Châu, bởi vì Sở tiêu đầu bẩm sinh đã nói ngọng, nên nói năng không rõ sự tình, chúng tôi lại lo lắng sợ làm dây dưa lỡ việc của vụ án tiêu cục, nên sáng sớm đã đánh xe đưa Tần Đại Sơn đi Dương Châu để hội họp với bọn họ, sau đó Đường Trung Long đã dùng thuốc cứu tỉnh Tần Đại Sơn, và Tần Đại Sơn thuật lại sự việc đã qua, vì lúc đó Cao Phong hoài nghi hung thủ cướp tiêu cục có thể là anh em Kim thị Ngũ Hổ, cho nên Cao Phong, tôi, và Đường Trung Long nữa, ba người vội vã đi Hoàng sơn, nhưng đáng tiếc chúng tôi tới chậm hơn vài thời thần, toàn bộ Ngũ Hổ sơn trang đã bị người ta thảm huyết ….”
Lôi Vũ nói: “Đường Trung Long phải không?”
Đinh Hiểu Lan nói: “Anh ta rất quan tâm tới việc của tiêu cục, nên đã đi kinh thành rồi.”
Lôi Vũ đột nhiên nhìn chằm chằm vào Đinh Hiểu Lan một lát, rồi nhìn Cao Phong, nói: “Như vậy hai người bên đường trong đêm ấy, có phải là hai vị không?”
Đinh Hiểu Lan đỏ mặt, gật đầu nói: “Đúng.”
Cao Phong cũng gật đầu, hắn đột nhiên nghĩ tới đêm đó đã có ba kỵ sĩ phi ngựa vút qua.
Lôi Vũ lại hỏi: “Tần Đại Sơn bây giờ thế nào? Vẫn còn ở Dương Châu chứ?”
Cao Phong nói: “Hiện tại ông ta đang ở khách sạn Tường Bình ở Dương Châu, do Đinh Tương Ngọc chăm sóc, thương thế đã khá hơn nhiều.”
Lôi Vũ trầm ngâm giây lát, rồi quay người nói với hai người đi theo: “Hai ngươi hỏa tốc về Dương Châu gặp Tần Thái Sơn, điều tra thật kỹ diễn tiến của vụ án, ba ngày sau chúng ta sẽ gặp nhau ở huyện nha Lư Châu.”
Hai người tùy tùng cùng đồng thanh: “Xin vâng, thưa Tổng bộ đại nhân!” nói xong cả hai quay người, rời khỏi sân mà đi.
Đợi hai người tùy tùng đi xa, Lôi Vũ mới quay người nói với Cao Phong: “Vừa rồi nghe Đinh cô nương này nói những lời châu ngọc, xác thực không có gì dối trá, nhưng vì Lôi mổ xưa nay phá án không hề dựa vào cảm giác, hay chuyện tình cảm, mà chỉ chú trọng vào manh mối và chứng cứ.”
Cao Phong nói: “Đây là bản chất ưu tú của bộ khoái sở tại, nếu không ngoại hiệu Thần Bộ đâu có dành cho ông.”
Lôi Vũ cười: “Được đàm thoại với người sảng khoái như ngươi, ta đây rất hứng thú, nhưng ngươi cũng nhất định phải biết, nguyên nhân căn bản ta cần tìm ngươi là gì không?”
Cao Phong cười khổ, nói: “Thoạt đầu ông cố ý kéo tôi vào nghi vấn hung thủ, chẳng qua là muốn biết rõ sự tình bên trong vụ án và tôi có quan hệ gì.”
Lôi Vũ nói: “Nếu ta không làm như thế, làm sao có thể khiến cho Đinh cô nương trực tiếp nói rõ sự việc ra được?”
Cao Phong nói: “Ông còn muốn biết điều gì, xin cứ hỏi.”
Lôi Vũ gật đầu, cài đao vào bên hông bụng, rồi nói: “Tốt lắm, ta hỏi ngươi, ngươi và Đường Trung Long bạn bè thế nào?”
Cao Phong nói: “Là hảo bằng hữu, có thể nói sinh tử có nhau!”
Lôi Vũ nói: “Tình cảm giữa Đường Trung Long và sư tỷ Tần Đại Sơn hắn thế nào?”
Cao Phong nói: “Khá tốt.”
Lôi Vũ nói: “Vì sao quan hệ giữa Đường Trung Long và phụ thân hắn Đường Vạn Lý không được hòa thuận?”
Cao Phong nói: “Điều này tôi không rõ lắm.”
Hết chương 26
Lôi Vũ cau mày, nói: “Cô nương có gì xin cứ nói thẳng.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Tiểu nữ xin được hỏi, mẫu chốt của việc phá án tầm nã hung thủ là gì?”
Lôi Vũ nói: “Nếu muốn phá nghi án, tầm nã hung thủ, điểm mẫu chốt là chứng cứ.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Đúng vậy, hiện giờ ông đã có chứng cứ gì không?”
Lôi Vũ nói: “Chính vì không có chứng cứ nên ta mới hoài nghi, mới tìm đến đây.”
Đinh Hiểu Lan nói: “Nếu vậy tôi sẽ tháo gỡ hoài nghi cho ông, án cướp Uy Võ tiêu cục và huyết án Ngũ Hổ sơn trang có quan hệ với nhau, đồng thời cũng quấy nhiễu tới chúng tôi, do đó chúng tôi đã đi tới Ngũ Hổ sơn trang.”
Lôi Vũ nói: “Vụ án này và bọn cô nương có liên quan gì?”
Đinh Hiểu Lan hơi suy nghĩ một chút, rồi nói: “Uy Võ tiêu cục Tần Đại Sơn và Thái Sơn phái tôi đã có giao hảo lâu năm, sau khi án cướp xẩy ra, Tần Đại Sơn thân mang trọng thương, tiêu cục Sở tiêu đầu đã cõng ông ta tới Đinh gia chúng tôi, tôi và nhị ca lập tức tìm đại phu chữa trị cho Tần Đại Sơn, nhưng ông ta trước sau vẫn hôn mê bất tỉnh, lúc bấy giờ Cao Phong và em vợ của Tần Đại Sơn là Đường Trung Long đang ở Dương Châu, bởi vì Sở tiêu đầu bẩm sinh đã nói ngọng, nên nói năng không rõ sự tình, chúng tôi lại lo lắng sợ làm dây dưa lỡ việc của vụ án tiêu cục, nên sáng sớm đã đánh xe đưa Tần Đại Sơn đi Dương Châu để hội họp với bọn họ, sau đó Đường Trung Long đã dùng thuốc cứu tỉnh Tần Đại Sơn, và Tần Đại Sơn thuật lại sự việc đã qua, vì lúc đó Cao Phong hoài nghi hung thủ cướp tiêu cục có thể là anh em Kim thị Ngũ Hổ, cho nên Cao Phong, tôi, và Đường Trung Long nữa, ba người vội vã đi Hoàng sơn, nhưng đáng tiếc chúng tôi tới chậm hơn vài thời thần, toàn bộ Ngũ Hổ sơn trang đã bị người ta thảm huyết ….”
Lôi Vũ nói: “Đường Trung Long phải không?”
Đinh Hiểu Lan nói: “Anh ta rất quan tâm tới việc của tiêu cục, nên đã đi kinh thành rồi.”
Lôi Vũ đột nhiên nhìn chằm chằm vào Đinh Hiểu Lan một lát, rồi nhìn Cao Phong, nói: “Như vậy hai người bên đường trong đêm ấy, có phải là hai vị không?”
Đinh Hiểu Lan đỏ mặt, gật đầu nói: “Đúng.”
Cao Phong cũng gật đầu, hắn đột nhiên nghĩ tới đêm đó đã có ba kỵ sĩ phi ngựa vút qua.
Lôi Vũ lại hỏi: “Tần Đại Sơn bây giờ thế nào? Vẫn còn ở Dương Châu chứ?”
Cao Phong nói: “Hiện tại ông ta đang ở khách sạn Tường Bình ở Dương Châu, do Đinh Tương Ngọc chăm sóc, thương thế đã khá hơn nhiều.”
Lôi Vũ trầm ngâm giây lát, rồi quay người nói với hai người đi theo: “Hai ngươi hỏa tốc về Dương Châu gặp Tần Thái Sơn, điều tra thật kỹ diễn tiến của vụ án, ba ngày sau chúng ta sẽ gặp nhau ở huyện nha Lư Châu.”
Hai người tùy tùng cùng đồng thanh: “Xin vâng, thưa Tổng bộ đại nhân!” nói xong cả hai quay người, rời khỏi sân mà đi.
Đợi hai người tùy tùng đi xa, Lôi Vũ mới quay người nói với Cao Phong: “Vừa rồi nghe Đinh cô nương này nói những lời châu ngọc, xác thực không có gì dối trá, nhưng vì Lôi mổ xưa nay phá án không hề dựa vào cảm giác, hay chuyện tình cảm, mà chỉ chú trọng vào manh mối và chứng cứ.”
Cao Phong nói: “Đây là bản chất ưu tú của bộ khoái sở tại, nếu không ngoại hiệu Thần Bộ đâu có dành cho ông.”
Lôi Vũ cười: “Được đàm thoại với người sảng khoái như ngươi, ta đây rất hứng thú, nhưng ngươi cũng nhất định phải biết, nguyên nhân căn bản ta cần tìm ngươi là gì không?”
Cao Phong cười khổ, nói: “Thoạt đầu ông cố ý kéo tôi vào nghi vấn hung thủ, chẳng qua là muốn biết rõ sự tình bên trong vụ án và tôi có quan hệ gì.”
Lôi Vũ nói: “Nếu ta không làm như thế, làm sao có thể khiến cho Đinh cô nương trực tiếp nói rõ sự việc ra được?”
Cao Phong nói: “Ông còn muốn biết điều gì, xin cứ hỏi.”
Lôi Vũ gật đầu, cài đao vào bên hông bụng, rồi nói: “Tốt lắm, ta hỏi ngươi, ngươi và Đường Trung Long bạn bè thế nào?”
Cao Phong nói: “Là hảo bằng hữu, có thể nói sinh tử có nhau!”
Lôi Vũ nói: “Tình cảm giữa Đường Trung Long và sư tỷ Tần Đại Sơn hắn thế nào?”
Cao Phong nói: “Khá tốt.”
Lôi Vũ nói: “Vì sao quan hệ giữa Đường Trung Long và phụ thân hắn Đường Vạn Lý không được hòa thuận?”
Cao Phong nói: “Điều này tôi không rõ lắm.”
Hết chương 26
/150
|