Lời nói của y chung chung, giọng điệu lại thô tục, khiến cho mọi người trong sảnh đều nghe rõ.
Những người nghe đã quen thuộc tính nết của Tôn Đại Hổ, thì ngấm ngầm cười thầm, nhưng vì ngại uy phong của Kim Kiếm bang nên không dám cười thành tiếng, với lại họ không biết ý của Tôn Đại Hổ như thế nào, sợ gã hiểu lầm sẽ gây thêm phiền phức, không ngờ trên đời rốt cuộc lại có kẻ cuồng vọng vô liêm sỉ đến thế?
Cao Phong và Chu Bằng đang chuẩn bị nói vài câu để tạm thời xoa dịu tình thế căng thẳng, thì đột nhiên nghe một giọng trầm trầm cất lên từ góc nhà phía nam: “Khí thế của Kim Kiếm bang lớn thật! dám tự cao tự đại, không xem ai vào đâu cả!”
Giọng nói vừa cất lên đã khiến mọi người trong sảnh đều cảm thấy bất ngờ, người nào mà gan dạ như thế, dám ngang nhiên khiêu chiến với một bang hội lớn nhất trong võ lâm.
Tôn Đại Hổ lập tức sa sầm nét mặt, quát mắng: “Con mẹ nó, đồ cẩu tạp chủng, có đáng mặt hán tử thì đứng lên nói chuyện, đừng có ru rú trốn trong đám đông như thế!”
Chỉ nghe giọng trầm trầm đó lại nói: “Nếu có cẩu tạp chủng thì cũng không mắc mớ tới con mẹ ngươi, xem cái đầu ngươi lúc sinh ra đã có sẵn óc heo rồi, không biết ai đã dính với mẹ ngươi để có ngươi?”
Tôn Đại Hổ dậm chân giận dữ, thét rống lên: “Con mẹ ngươi có ngon thì đứng ra đây!”
Đột nhiên, vù một cái, bàn ghế bỗng ngả nghiêng, trước mắt thấy một bóng xám đang tung người bay tới, tốc độ nhanh vô cùng.
Tôn Đại Hổ ỷ thân thể cường tráng to lớn, không thèm trốn tránh, vung chưởng đánh ra ngay.
Người bóng xám đó tựa hồ như đã dự liệu Tôn Đại Hổ sẽ dùng cứng chọi cứng, đang bay tới nửa chừng đột nhiên nhảy lên, song chưởng đan chéo, ra chiêu “Thương Ưng Bác Thố” (diều hâu bắt thỏ), đánh thẳng xuống đỉnh đầu đối thương, thế biến chiêu cực nhanh, công tới hung hãn, như yêu ma hiện hình.
Võ công Tôn Đại Hổ phải nói là cực cao, phản ứng lại nhanh nhẹn, mắt thấy khinh công đối phương tuyệt diệu, công chiêu lại kỳ quái, nhưng gã vẫn hiên ngang, dùng hết tốc độ bình sinh thối lui tránh né, đồng thời tay phải phản công, chỉ nghe mấy tiếng bình bình liên tiếp, trong chớp mắt hai người đã đấu với nhau được bốn chiêu.
Người bóng xám đó sau bốn chiêu tấn công thì đột nhiên rút tay, thân hình như điện xẹt, thoắt cái đã bay ra ngoài đại sảnh, chỉ nghe được tiếng nói của y mỗi lúc mỗi xa: “Tôn Đại Hổ, đó chỉ là giáo huấn nho nhỏ, về sau đừng có ngạo mạn! …..”
Quần hào ai nấy đều nghẹn họng nhìn trân trối, tất cả đều bị khinh công tuyệt diệu của người bóng xám làm cho thán phục, rồi họ lại nhìn Tôn Đại Hổ, mặt mày gã tái xanh, chiếc áo trước ngực cũng bị rách một mảng, rõ ràng hai người giao thủ, người bóng xám đã thắng hơn một bước.
Thôi Mẫn Sinh đứng dậy nói với Chu Bằng: “Người đó khinh công có thể xếp vào hạng nhất, có phải là khách tiền bối mời không?”
Chu Bằng dường như có suy nghĩ, vẻ mặt ngỡ ngàng, lẩm bẩm nói: “Người đó rốt cuộc là thần thánh phương nào? sao lại có công phu khinh công cao siêu như vậy?”
Cao Phong chạy tới trước Tôn Đại Hổ, hỏi: “Các hạ có sao không? chẳng việc gì chứ?”
Tôn Đại Hổ nghiến răng nói: “Con mẹ nó, đồ cẩu tạp chủng ở đâu xuất hiện, công phu cũng không tệ!”
Cao Phong vỗ vào vai gã, an ủi nói: “Hắn thắng là nhờ vào khinh công, nếu chơi bằng đao, chưa chắc đã vượt qua được các hạ.”
Tôn Đại Hổ hừm thành tiếng, nói: “Nếu chơi bằng đao, ta chỉ cần một chày là đập bẹt dí hắn.”
Trong lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, Đinh Tương Long và đám đệ tử Thái Sơn dọn dẹp lại các bàn ghế bị ngã đổ, mang thêm rượu và thức ăn mới bổ sung lên cho các bàn đó.
Cao Phong sau khi sắp sếp chỗ ngồi cho Tôn Đại Hổ xong, bèn ngồi cùng bàn với gã để bồi tiếp.
Đối với những ngày cũ ân oán với Kim Kiếm bang, hôm nay lại được đối phương mang lễ vật tới chúc mừng, có thể nói là việc rất đáng được vui mừng, do đó tâm trạng Cao Phong vào giây phút này, có vẻ thân cận và tiếp đãi Tôn Đại Hổ chu đáo hơn so với các khách bình thường khác, Về việc đột ngột vừa xảy ra vừa rồi, mà Tôn Đại Hổ bị rơi xuống thế hạ phong, Cao Phong tuy có hơi bất ngờ, nhưng cũng có lòng thương xót cho gã.
Tôn Đại Hổ đúng là con người hào phóng, vừa nãy trước mặt mọi người trong sảnh lòi mặt xấu ra, bây giờ sau khi uống vài chén rượu vào bụng, gã đã quên hết mọi sự và như đang ở trên chín tầng mây, cùng với Cao Phong, nói chuyện liên thuyên về Kim Kiếm bang mà hai năm gần đây đã tung hoành trên chốn giang hồ như thế nào.
Hết chương 56
Những người nghe đã quen thuộc tính nết của Tôn Đại Hổ, thì ngấm ngầm cười thầm, nhưng vì ngại uy phong của Kim Kiếm bang nên không dám cười thành tiếng, với lại họ không biết ý của Tôn Đại Hổ như thế nào, sợ gã hiểu lầm sẽ gây thêm phiền phức, không ngờ trên đời rốt cuộc lại có kẻ cuồng vọng vô liêm sỉ đến thế?
Cao Phong và Chu Bằng đang chuẩn bị nói vài câu để tạm thời xoa dịu tình thế căng thẳng, thì đột nhiên nghe một giọng trầm trầm cất lên từ góc nhà phía nam: “Khí thế của Kim Kiếm bang lớn thật! dám tự cao tự đại, không xem ai vào đâu cả!”
Giọng nói vừa cất lên đã khiến mọi người trong sảnh đều cảm thấy bất ngờ, người nào mà gan dạ như thế, dám ngang nhiên khiêu chiến với một bang hội lớn nhất trong võ lâm.
Tôn Đại Hổ lập tức sa sầm nét mặt, quát mắng: “Con mẹ nó, đồ cẩu tạp chủng, có đáng mặt hán tử thì đứng lên nói chuyện, đừng có ru rú trốn trong đám đông như thế!”
Chỉ nghe giọng trầm trầm đó lại nói: “Nếu có cẩu tạp chủng thì cũng không mắc mớ tới con mẹ ngươi, xem cái đầu ngươi lúc sinh ra đã có sẵn óc heo rồi, không biết ai đã dính với mẹ ngươi để có ngươi?”
Tôn Đại Hổ dậm chân giận dữ, thét rống lên: “Con mẹ ngươi có ngon thì đứng ra đây!”
Đột nhiên, vù một cái, bàn ghế bỗng ngả nghiêng, trước mắt thấy một bóng xám đang tung người bay tới, tốc độ nhanh vô cùng.
Tôn Đại Hổ ỷ thân thể cường tráng to lớn, không thèm trốn tránh, vung chưởng đánh ra ngay.
Người bóng xám đó tựa hồ như đã dự liệu Tôn Đại Hổ sẽ dùng cứng chọi cứng, đang bay tới nửa chừng đột nhiên nhảy lên, song chưởng đan chéo, ra chiêu “Thương Ưng Bác Thố” (diều hâu bắt thỏ), đánh thẳng xuống đỉnh đầu đối thương, thế biến chiêu cực nhanh, công tới hung hãn, như yêu ma hiện hình.
Võ công Tôn Đại Hổ phải nói là cực cao, phản ứng lại nhanh nhẹn, mắt thấy khinh công đối phương tuyệt diệu, công chiêu lại kỳ quái, nhưng gã vẫn hiên ngang, dùng hết tốc độ bình sinh thối lui tránh né, đồng thời tay phải phản công, chỉ nghe mấy tiếng bình bình liên tiếp, trong chớp mắt hai người đã đấu với nhau được bốn chiêu.
Người bóng xám đó sau bốn chiêu tấn công thì đột nhiên rút tay, thân hình như điện xẹt, thoắt cái đã bay ra ngoài đại sảnh, chỉ nghe được tiếng nói của y mỗi lúc mỗi xa: “Tôn Đại Hổ, đó chỉ là giáo huấn nho nhỏ, về sau đừng có ngạo mạn! …..”
Quần hào ai nấy đều nghẹn họng nhìn trân trối, tất cả đều bị khinh công tuyệt diệu của người bóng xám làm cho thán phục, rồi họ lại nhìn Tôn Đại Hổ, mặt mày gã tái xanh, chiếc áo trước ngực cũng bị rách một mảng, rõ ràng hai người giao thủ, người bóng xám đã thắng hơn một bước.
Thôi Mẫn Sinh đứng dậy nói với Chu Bằng: “Người đó khinh công có thể xếp vào hạng nhất, có phải là khách tiền bối mời không?”
Chu Bằng dường như có suy nghĩ, vẻ mặt ngỡ ngàng, lẩm bẩm nói: “Người đó rốt cuộc là thần thánh phương nào? sao lại có công phu khinh công cao siêu như vậy?”
Cao Phong chạy tới trước Tôn Đại Hổ, hỏi: “Các hạ có sao không? chẳng việc gì chứ?”
Tôn Đại Hổ nghiến răng nói: “Con mẹ nó, đồ cẩu tạp chủng ở đâu xuất hiện, công phu cũng không tệ!”
Cao Phong vỗ vào vai gã, an ủi nói: “Hắn thắng là nhờ vào khinh công, nếu chơi bằng đao, chưa chắc đã vượt qua được các hạ.”
Tôn Đại Hổ hừm thành tiếng, nói: “Nếu chơi bằng đao, ta chỉ cần một chày là đập bẹt dí hắn.”
Trong lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, Đinh Tương Long và đám đệ tử Thái Sơn dọn dẹp lại các bàn ghế bị ngã đổ, mang thêm rượu và thức ăn mới bổ sung lên cho các bàn đó.
Cao Phong sau khi sắp sếp chỗ ngồi cho Tôn Đại Hổ xong, bèn ngồi cùng bàn với gã để bồi tiếp.
Đối với những ngày cũ ân oán với Kim Kiếm bang, hôm nay lại được đối phương mang lễ vật tới chúc mừng, có thể nói là việc rất đáng được vui mừng, do đó tâm trạng Cao Phong vào giây phút này, có vẻ thân cận và tiếp đãi Tôn Đại Hổ chu đáo hơn so với các khách bình thường khác, Về việc đột ngột vừa xảy ra vừa rồi, mà Tôn Đại Hổ bị rơi xuống thế hạ phong, Cao Phong tuy có hơi bất ngờ, nhưng cũng có lòng thương xót cho gã.
Tôn Đại Hổ đúng là con người hào phóng, vừa nãy trước mặt mọi người trong sảnh lòi mặt xấu ra, bây giờ sau khi uống vài chén rượu vào bụng, gã đã quên hết mọi sự và như đang ở trên chín tầng mây, cùng với Cao Phong, nói chuyện liên thuyên về Kim Kiếm bang mà hai năm gần đây đã tung hoành trên chốn giang hồ như thế nào.
Hết chương 56
/150
|